Nhận được những đơn hàng đầu tiên, Vân Chi Lâm đã đích thân đến công xưởng sản xuất, cô tự chọn vật liệu tốt nhất, cũng như gửi gắm những đơn hàng đắt giá này cho các thợ may lành nghề.
Không chỉ có như vậy, Vân Chi Lâm hầu như thời gian cả ngày đều ở công xưởng, cô muốn đích thân theo dõi quá trình gia công, có như vậy mới đảm bảo được chất lượng hàng ra như thế nào.
Để phù hợp với từng vóc dáng cho các vị phu nhân, Vân Chi Lâm đã thay đổi một vài chi tiết, cũng như màu sắc gốc của bản thiết kế. Bởi cô tin rằng, một bộ váy đẹp không chỉ là được may bởi một loại vải đắt tiền hay được thêu may tỉ mỉ, mà còn phải xem nó có phù hợp với người mặc hay không.
Vân Chi Lâm làm việc đến quên cả ăn uống, ban đêm cô còn dành ra thời gian để thiết kế những bản vẽ mới, có như thế thì mới tiếp cận được thêm nhiều khách hàng.
Ngay cả việc Cố Trạch Thần đã sớm rời nhà đến quân doanh cô cũng không biết.
...
Buổi trưa, tại văn phòng làm việc tạm thời của Vân Chi Lâm. Cô lúc này đang ngủ gật trên ghế số pha, tay vẫn còn cầm bút chì để vẽ, trên bàn là bữa sáng đã nguội lạnh từ lúc nào.
Cố phu nhân vì lo lắng cho sức khỏe con dâu, bà ấy đã dậy từ rất sớm, đi mua thực phẩm tươi ngon nhất về chuẩn bị bữa trưa cho cô.
Khi bà ấy vừa mở cửa phòng làm việc ra, thì cảm thấy rất đau lòng cho Vân Chi Lâm, bởi Cố gia đâu cần cô phải bán mạng kiếm tiền như vậy, dù cho cô chẳng làm gì thì Cố Trạch Thần cũng có thể lo cho cô những thứ tốt nhất.
“Chậc, đứa nhỏ đáng thương này, lại nhịn bữa sáng nữa rồi!” Cố phu nhân tặc lưỡi, bà ấy cầm lấy bữa sáng của cô cho vào túi để mang đi vứt.
Nghe thấy tiếng động, Vân Chi Lâm lờ mờ tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt. “Mẹ, mẹ đến khi nào vậy ạ?”
“Mẹ cũng vừa đến thôi, thấy con ngủ ngon nên không nỡ đánh thức!” Mẹ Cố cho thức ăn cũ vào sọt rác, rồi ngồi xuống bên cạnh Vân Chi Lâm. “Nhưng con không được bỏ ăn đâu, khó khăn lắm mẹ mới chăm cho con đáng yêu thế này cơ mà.”
Vừa nói, Cố phu nhân vừa đưa tay véo nhẹ vào má của cô.
Vân Chi Lâm ôm lấy bà ấy, cô nũng nịu. “Con biết rồi, sẽ không có lần sau đâu ạ! Mà con nghe thấy mùi của gà chiên và canh rau củ hầm, mẹ mang cơm cho con đúng không?”
“Ừm, sợ con bỏ bữa nên mẹ mới nấu rồi mang đến, con ăn đi cho nóng!” Cố phu nhân cười hiền, bà ấy lấy cơm canh bày ra bàn cho cô.
Vân Chi Lâm vui vẻ nhận lấy thìa, cô nhanh chóng thưởng thức mùi vị thức ăn ngon do mẹ Cố nấu.
“Chiều nay con có một buổi học đàn, tranh thủ về nhà sớm đấy!” Cố phu nhân không quên dặn dò cô, bởi vì cô không chỉ học kinh doanh mà còn cả những thứ khác.
“Vâng, công việc ở đây cũng tạm ổn rồi, con sẽ về sớm ạ!” Vân Chi Lâm cười tít cả mắt đáp.
“...”
Sau khi Cố phu nhân trở về Cố gia, Vân Chi Lâm cũng tranh thủ ở lại công xưởng hoàn tất một số công việc.
Đâu đó xong xuôi cũng đã gần bốn giờ chiều, nhớ đến buổi học đàn mẹ Cố nhắc đến, Vân Chi Lâm vội thu gom đồ vật cho vào túi rồi nhanh chóng rời khỏi công xưởng.
Ngồi trên xe, Vân Chi Lâm tranh thủ nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố ở Đông Thành rất đẹp, lại còn tấp nập người qua lại. Bất chợt nhìn thấy cửa hàng trang phục của Vân gia bên kia đường, trong lòng cô dâng lên một quyết tâm mạnh mẽ.
Rồi sẽ có một ngày, chính tay cô sẽ dở hết tất cả những bảng hiệu của cửa hàng này và thay thế bằng thương hiệu của chính cô. Có điều bây giờ cô chỉ đang ở vị trí bắt đầu, chắc là phải cần một khoảng thời gian.
Số tiền mà cha Cố giúp cô mở công xưởng riêng đã là quá lớn, giờ cô còn muốn thuê đất để mở cửa hàng thì thật sự không thể, dù cô biết nếu cô mở lời thì cha mẹ Cố sẵn sàng giúp đỡ.
Thật ra Vân Chi Lâm đã sớm nhắm đến những bất động sản tại một con đường ở Đông Thành. Mặc dù bây giờ nơi đó không đông đúc, hay nói đúng hơn là vắng vẻ, nhưng cô biết chỉ một năm nữa thôi, nơi đó sẽ trở thành một trong những con đường sầm uất nhất Đông Thành.
Ở kiếp trước, Vân gia cũng may mắn có được một cửa hàng ở đó, dĩ nhiên đó cũng là cửa hàng có lợi nhuận cao nhất Vân gia.
Vân Chi Lâm cũng đã có dự định, trước khi Vân gia chiếm được món hời này, cô nhất định sẽ phải ra tay trước một bước.
Trong khi cô mãi mê man suy nghĩ, tài xế đã dừng lại trước cửa Cố gia từ bao giờ, ông ấy lịch thiệp bước xuống mở cửa xe cho cô.
“Cảm ơn chú Lý, thời gian này chú vất vả rồi ạ!” Vân Chi Lâm lễ phép cúi đầu cảm ơn ông ấy.
“Được phục vụ tiểu thư là trách nhiệm của tôi, cô không cần khách sáo như vậy!” Ông ấy cười hiền đáp lại cô.
Vân Chi Lâm khẽ gật đầu chào ông ấy, cô xoay người đi vào trong nhà nhưng vừa vào đến cửa đã nghe thấy một giọng nói the thé khó nghe. Bước chân cô cũng dừng lại, cô cẩn thận ghé sát cửa nghe lén.
“Bác gái, bác cũng biết gia đình chúng ta thân thiết như thế nào kia mà, bây giờ con nhỏ đó lại dám cả gan đến Hứa gia làm loạn, lần này bác phải làm chủ cho con!” Hứa Thanh Nhi mếu máo ôm lấy chân Cố phu nhân cáo trạng.
Vân Chi Lâm đứng ngoài cửa lại cười khẩy, cô cứ tưởng chuyện này đã xong rồi chứ, không ngờ cô ta còn mặt dày đến đây đặt điều vu khống. Nếu không phải có mẹ Cố ở đây, cô nhất định sẽ xông vào túm tóc cho cô ta một trận rồi.
Lần trước bị cô ta bắt nạt ở Hứa gia là lỗi của cô ta, giờ cô ta dám đến địa bàn của cô làm loạn, cô còn ngu ngốc để cô ta bắt nạt nữa thì chính là lỗi của cô mất rồi.
“Bác gái, không chỉ có như vậy đâu, anh Trạch Thần bị cô ta cho ăn bùa mê thuốc lú rồi, giờ anh ấy đang tìm chứng cứ tố cáo ông nội của con, bác giúp con khuyên can anh ấy với ạ!” Hứa Thanh Nhi ở đây tiếp tục luyên thuyên.
Vân Chi Lâm nghe đến đây liền bất ngờ, cô không nghĩ là Cố Trạch Thần vì mình mà làm đến như vậy đâu.
“Không lẽ...anh ấy tính tống Hứa lão gia vào ngục sao?”
Nhưng mãi mà không thấy Cố phu nhân nói lời nào, Vân Chi Lâm có hơi chột dạ, bởi so với Hứa Thanh Nhi thì cô và mẹ Cố chỉ mới tiếp xúc gần đây thôi, cô không chắc tình cảm bà ấy dành cho cô có nhiều hơn mình không.
_____