Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng

Chương 70: Chương 70: Yêu Em Đến Khi Trái Tim Ngừng Đập




Hoá ra từ đầu đến cuối ông trời không chỉ ưu ái cho một mình Vân Chi Lâm, vẫn còn một người đã được trùng sinh, vậy mà lại là Cố Trạch Thần.

Xâu chuỗi lại những sự kiện đã trải qua, cô mới nhận ra đúng như những gì anh nói. Chỉ là lúc đó khi vừa được trùng sinh, cô chỉ quan tâm đến việc trả thù, cho nên đã bỏ qua nhiều chuyện như vậy.

“Anh biết kiếp trước em đã trải qua những gì, nhưng khi đó anh không đủ khả năng bảo vệ em, cũng không có can đảm nói rằng anh cũng thật sự thích em!” Đôi mắt Cố Trạch Thần rũ xuống thấp, anh nói.

“Kể từ khi mẹ của chúng ta đề ra hôn ước này, anh đã định sẵn em sẽ là cô dâu nhỏ của anh, bé gái nhỏ với khuôn mặt đáng yêu ngày đã chiếm trọn trái tim anh!”

Vân Chi Lâm lúc này mới nhận ra, hoá ra đời trước cô đã bỏ lỡ tình yêu của anh một cách ngu ngốc như thế, để theo một tên khốn chẳng ra gì.

“Anh đã cố gắng trở thành một phiên bản tốt nhất để gặp lại em, nhưng...khi anh trở lại em đã trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo.” Hốc mắt Cố Trạch Thần ửng đỏ khi nhắc lại chuyện cũ.

Anh vẫn nhớ như in cái ngày kinh khủng đó, kiếp trước mọi thông tin của Vân Chi Lâm đều bị Vân Trường Thạch và Đường Thúy Hoa giấy nhẹm, bọn họ còn cố tình để Vân Du Nhã thay thế vị trí của cô.

Nhưng Cố Trạch Thần lại không tin điều đó, anh đã cho người điều tra và phát hiện ra tất cả sự thật, những chuyện khủng khiếp và đau đớn mà Vân Chi Lâm đã nhận được. Đến lúc này mọi thứ đã quá muộn, anh không thể giữ lại nụ cười sáng như ánh mặt trời của cô nữa.

Sau đó anh đã ra tay xử lý cả Vân gia, khiến bọn họ nợ máu trả máu, chỉ là bọn họ đã cấu kết với kẻ địch từ lâu, đến cuối anh đã bị Vũ Thiếu Hàn bắn lén, và kết thúc cuộc đời của mình như thế.

Vân Chi Lâm cả người run lên bần bật, cô không ngờ ở kiếp trước sau khi cô chết vẫn còn có người nhớ đến cô, đây thật sự chính là may mắn lớn nhất đời cô.

“Cố Trạch Thần, thật ra ban đầu em chỉ muốn lợi dụng anh để trả thù!” Vân Chi Lâm ngẩng đầu đôi mắt đầy nước lên tiếng, giọng có hơi khàn.

“Vậy thì sao chứ? Em cũng có thể tiếp tục lợi dụng anh mà, chỉ cần em ở lại, chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo em!” Cố Trạch Thần ánh mắt thâm tình nhìn cô, anh thật sự không dám nghĩ đến chuyện phải rời ra cô.

“Anh đúng là đồ ngốc mà, có ai lại muốn bị lợi dụng chứ?” Vân Chi Lâm lắc đầu bật cười. “Vậy thật sự em nói gì anh cũng nghe đúng không?”

“Đúng vậy, anh bằng lòng làm tất cả vì em!” Anh không chần chừ mà kiên định đáp lại cô.

Vân Chi Lâm khẽ chớp chớp đôi mắt to tròn, mỉm cười hài lòng dù cho nước mắt nhạt nhòa trên mặt. “Thế thì anh hãy lợi dụng em đi, em cũng sẽ làm bất cứ điều gì vì anh, chẳng hạn như là...cùng anh bước vào lễ đường.”

Dứt lời, Vân Chi Lâm không ngần ngại túm lấy cổ áo Cố Trạch Thần kéo xuống, cô chủ động hôn môi anh, đây hẳn là nụ hôn mãnh liệt nhất của hai người từ trước đến giờ. Trải qua rất nhiều thăng trầm, đến cuối cùng hai người cũng có thể hạnh phúc.

Cố Trạch Thần vòng tay ôm lấy vòng eo thanh mãnh của cô, sau lớp vải mỏng bên ngoài anh cũng có thể cảm nhận được làn da mềm mại kia.

Càng hôn lại càng say, những cảm xúc hân hoan dần xâm chiếm tâm trí cả hai, mà Cố Trạch Thần lúc này đã đảo khách thành chủ, anh đè cô xuống ghế sô pha, tách ra răng môi cô mà đưa lưỡi vào sâu bên trong khuấy đảo.

Giống như mật ngọt quyến rũ, anh chậm rãi nhấm nháp hương vị bên trong khoang miệng Vân Chi Lâm, càng lúc lại càng đê mê. Đầu lưỡi ướt át của anh quấn lấy đầu lưỡi nóng ấm của cô mà cắn mút, như muốn cướp hết tinh hoa từ cô.

“Ha...” Vân Chi Lâm bị anh đè dưới thân hình cường tráng, hơi thở cũng dần bị anh cướp đi hô hấp của cô bắt đầu thấy khó khắn, nhưng cô lại thích cảm giác gần gũi anh thế này, cô muốn nhiều hơn nữa.

Tưởng chừng cả hai có lẽ sẽ tiến xa hơn là chỉ một nụ hôn sâu thế này, Cố Trạch Thần đột nhiên rời khỏi môi cô, ánh mắt vẫn có chút mất mát.

“Thật sự thì chúng ta không nên như thế này ở đây, cũng khuya lắm rồi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.” Anh dịu dàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô nói.

Vân Chi Lâm ngại ngùng gật đầu, cô đưa tay chỉnh lại trang phục và đầu tóc đã có chút rối bời. “Ừm, em cũng muốn về nhà!”

...

Trên đường trở về nhà, Vân Chi Lâm nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc khi cả hai người đi dạo cùng nhau lúc trước, kỷ niệm đó luôn nằm trong tiềm thức của cô.

Thời điểm này ở Đông Thành thời tiết khá lạnh, khi Vân Chi Lâm lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi, từng bông tuyết trắng xóa chậm rãi đáp xuống mặt đất lạnh lẽo.

“Cố Trạch Thần, bên ngoài có tuyết rơi rồi, anh mau dừng xe lại đi!” Cô lập tức quay sang nói với anh.

“Cẩn thận, chờ anh một chút!” Thấy cô phấn khích như vậy, Cố Trạch Thần cũng nuông chiều tấp xe vào vệ đường.

Vân Chi Lâm thích thú xuống xe, cô đưa tay để hứng những bông tuyết nhỏ đang lơ lửng giữa không trung.

“Bên ngoài lạnh lắm, mau mặc áo khoác vào cho anh!” Cố Trạch Thần cầm áo khoác của mình cẩn thận mặc vào cho cô.

“Xì, em mới không thấy lạnh đâu!” Cô bĩu môi nói.

“Không được cãi, anh sẽ đánh đòn em đấy!” Cố Trạch Thần gõ nhẹ lên mũi cô đáp.

Vân Chi Lâm lúc này lộ ra biểu cảm ranh ma, cô rời khỏi vòng tay của anh, chạy nhanh về phía trước, còn không quên ngoảnh lại nói lớn. “Chờ anh bắt được em đi rồi tính!”

Cố Trạch Thần nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, nếu anh đã muốn bắt thì cô có chạy đằng trời cũng không thoát được. “Em cứ chờ đó!”

“...”

Quả nhiên chỉ vài phút sau Vân Chi Lâm đã nằm gọn trong tay Cố Trạch Thần, cô còn chưa kịp chạy xa nữa.

“Về thôi, trời lạnh lắm rồi!” Anh ôm cô thật chặt, nói.

“Anh cõng em về đi, như vậy rất lãng mạn!” Cô chớp chớp đôi mắt to tròn trả lời anh.

Nhìn thấy đường về nhà cũng không còn xa, Cố Trạch Thần cũng đồng ý, dù sao cũng là nuông chiều cô vợ nhỏ nhà anh mà. Anh cúi xuống thấp, ra hiệu cho cô trèo lên lưng của mình.

Vân Chi Lâm vui vẻ ôm lấy vai anh. “Được rồi, chúng ta xuất phát thôi!”

Đường về khuya vắng bóng người qua lại, giống như ở đây chỉ là dành cho hai người, đèn đường hai bên soi sáng cho con đường phía trước.

Vân Chi Lâm tựa đầu lên vai Cố Trạch Thần, cô cảm thấy rất ấm áp, dẫu gió có thổi đến cô cũng chẳng hề thấy lạnh.

Bất giác trong suy nghĩ của cô xuất hiện rất nhiều câu hỏi, cô liền không nhịn được mà hỏi anh. “Cố Trạch Thần, sau khi kết hôn anh muốn chúng ta có bao nhiêu đứa trẻ?”

“Một là đủ rồi, anh thấy như vậy là tốt nhất!” Anh đáp.

Vân Chi Lâm nhíu mày. “Không thích, em muốn nhiều hơn, khoảng năm hay sáu đứa là tốt nhất!”

“Anh biết sinh con không dễ gì, anh sợ em sẽ chịu khổ khi sinh con!” Cố Trạch Thần giải thích với cô.

“Em không sợ khổ, em sinh nhiều một chút thì Cố gia sẽ đỡ trống trải hơn, mẹ sẽ vui vẻ hơn vì có bọn trẻ!” Vân Chi Lâm vui vẻ nói.

Cố Trạch Thần lại không nói gì, anh lẳng lặng bước về phía trước.

“Cố Trạch Thần, sau này anh nhất định phải tiếp tục yêu thương em, dù có chuyện gì cũng không được rời bỏ em!” Vân Chi Lâm lại ghé vào tai anh thì thầm, gò má cô đỏ bừng.

Bước chân Cố Trạch Thần dừng lại. “Anh sẽ yêu em đến khi nào trái tim của anh ngừng đập!”

Vân Chi Lâm nói tiếp. “Em cũng yêu anh, dù cho kiếp này hay nhiều kiếp sau đi nữa!”

Cố Trạch Thần cúi gằm mặt, anh vẫn còn khá tự trách vì kiếp trước không bảo vệ được cô, để hai người phải chia cắt một đời.

“Lâm Lâm, kiếp sau anh sẽ tìm được em và yêu em trước, anh nhất định sẽ không để em phải chịu khổ thêm một lần nào nữa đâu!”

Hốc mắt Vân Chi Lâm bất ngờ đỏ bừng, hai tay cô siết chặt hơn, giọng cô nghẹn ngào. “Ừm.”

_____️ The End ️_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.