Muốn làm một cô gái hoàn hảo, chỉ dựa vào bề ngoài chưa đủ, trong mục tiêu của cô, cả xinh đẹp lẫn khôn ngoan đều là yếu tố quan trọng.
Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy trí nhớ của mình tốt hơn trước nhiều, đối với việc sống lại này, cô vẫn luôn mang lòng cảm ơn, không dám yêu cầu xa vời ông trời sẽ cho mình dị năng gì, chỉ cho là trí nhớ của trẻ con vốn dĩ rất tốt.
Tư tưởng dân thành phố khiến cô luôn nghĩ rằng ông trời sẽ không đặc biệt chăm sóc bất cứ ai, quá trái mệnh trời chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt, thành quả dựa vào sự chăm chỉ cần cù của mình mới là thực.
Vì vậy, bước đầu kế hoạch của cô là rèn trí nhớ, mở rộng đại não mình. Thiên tài phải đổ 99% mồ hôi và thêm 1% trời ban, khổ trước sau sướng, giờ cô trả 99% mồ hôi, sau này sẽ có lúc cô được hưởng thụ thành quả!
Lúc ở nhà không dám cầm tiểu thuyết hay báo chí của cha mẹ vì sợ lộ nên cô chọn từ thứ đơn giản nhất, sách dành cho thiếu nhi, ví dụ như đọc thuộc lòng các loại sách nhìn tranh nhận chữ, top 300 bài thơ Đường, bỏ sách xuống (học xong) cô có thể đọc làu làu. Lâu dần trí nhớ cực kì tốt, tuy không đến trình độ “vừa nhìn đã không quên” nhưng mạnh hơn người bình thường khá nhiều.
Bắt đầu từ mai thì cô càng có điều kiện thuận lợi rồi, ở nhà trẻ có không ít sách vở, một vạn câu hỏi vì sao, cô đã “nuốt” được một phần ba. Không chỉ lợi cho việc rèn trí nhớ, còn có thể tăng tầm hiểu biết, nhất cử lưỡng tiện.
Thì ra con bé đó có thể khác thường như thế, nếu đổi lại là những đứa bé khác? Mông cũng không rời nổi ghế đẩu đâu. Ngồi quá năm phút đã cảm thấy ngứa ngáy toàn thân, qua mười phút thì cả người như có kiến đang bò.
Nếu cục thịt nhỏ Lý Minh Trạch kia ngồi trên ghế đẩu hơn hai mươi phút thì nếu nghiêng người đã dễ dàng nghe thấy tiếng lẩm bẩm rung trời vang lên đó...
Còn nhỏ mà đã bắt đầu đề ra kế hoạch nghiêm khắc cho bản thân rồi tuân thủ nghiêm chỉnh như vậy, cũng là một đứa trẻ hiếm có, con gái ấy mà, phải hung ác với chính mình hơn. Học thuộc mười vạn câu hỏi vì sao đã là gì, cô còn chuẩn bị học “ngũ thiên niên” đây này, hì hì...
Mở miệng ngậm miệng đều nói có sách, mách có chứng, thật trâu bò ha!
Cô đây là đang bắt đầu đặt nền móng cho ba môn khoa văn ở cấp ba, ai cũng bảo học giỏi toán lý hóa thì đi đâu cũng không sợ, kiếp trước cha mẹ cũng nói y chang thế, không đồng ý cô theo khoa văn. Kết quả, sau nửa học kì ở cấp hai, cô không theo kịp toán và vật lý, từ đó bị kéo xuống, mỗi lần kiểm tra đều ít điểm, cuối cùng chỉ đến cao đẳng.
Bây giờ sao có thể lặp lại chứ, cô sẽ nghĩ cách thuyết phục ba mẹ. Cô cảm thấy học khoa văn mạnh hơn khoa tự nhiên, khoa văn lúc nào cũng cần dùng đến, nhưng khoa học tự nhiên thì không giống vậy. Ví dụ nhé, khi bạn nói chuyện phiếm với người ta, thi thoảng trích dẫn hai câu danh ngôn danh nhân thì được gọi là học thức uyên bác. Nếu là khoa học tự nhiên, vừa mở miệng ra là phản ứng hóa học, công thức toán học, vậy chỉ có thể kết luận — đứa nhỏ này học dốt!
Trong tình huống cha Mạnh, mẹ Mạnh, bà ngoại Chu, chị Chu Phương... không biết chút nào, bạn nhỏ Mạnh Tĩnh Nghiên đã chuyển biến từ một loli ngây ngô thành người thông minh, một thiên tài nhí dưới vẻ ngoài loli.
Nếu phải dùng một câu để hình dung cô thì, chính là cái câu cô vẫn hay khoe: Xinh đẹp hay có trí tuệ đều quan trọng, hóa thân của anh hùng và hiệp nghĩa!”
Đương nhiên, anh chàng hiệp nghĩa này uy phong chỉ có thể sánh bằng người quản lí trong nhà trẻ....