Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi

Chương 69: Chương 69: Chương 69: Giành đồ của trẻ con, không có phẩm chất!




“Này, cậu làm trò gì thế, vô duyên vô cớ lại đánh người?”

Ngoài miệng tuy chất vấn, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, kéo cậu nhóc về nhà trẻ bôi thuốc. Trẻ con va chạm với nhau là điều khó tránh khỏi, cho nên trong nhà lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn tủ thuốc. Cô dùng bông băng thấm thuốc sát trùng bôi lên miệng vết thương để tiêu sưng trừ độc.

“Nhìn cậu ta không thuận mắt, ái ui. . . . . . cậu nhẹ một chút đi!“. Lý Minh Trạch ôm mép kêu gào bi thống.

“Nhẹ một chút? Tớ thấy bản thân mình đã quá nhẹ tay cho nên cậu mới không biết lớn nhỏ như thế, mau mau thành thật khai báo!”

Nếu là người khác, Lý Minh Trạch đã sớm tung chưởng yêu cầu đối phương cút ngay ra xa rồi, nhưng đây không phải là người khác mà là Mạnh Tĩnh Nghiên, tiểu tổ tông của cậu! Đánh cũng không được, mà mắng lại càng không, ở trước mặt cô nhóc này cậu hoàn toàn bó tay.

“Mình nhìn thấy. . . . . . Nhìn thấy. . . . . .“.

“Nhìn thấy cái gì? Đàn ông con trai sao cứ dài dòng như đàn bà thế, thật không có tí mạnh mẽ nào!“.

“Mình nhìn thấy cậu ta len lén liếc cậu, chiếm tiện nghi của cậu!“. Lý Minh Trạch kích động thốt lên, ngay sau đó lại ảo não im re. Đánh thì đánh thôi, nhưng tố cáo người khác say lưng chính là hành vi của tiểu nhân, cậu nhóc khinh thường làm vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ tới phải nói cho Mạnh Tĩnh Nghiên, mới vừa rồi do dự vì đang nghĩ lý do để lừa gạt cho qua chuyện, lại không ngờ mình trúng phải phép khích tướng mới buộc mồm nói ra.

Nhưng kể cả Lý Minh Trạch không nói, thì cô nhóc nhà họ Mạnh cũng có thể đoán được phần nào. Không ngờ cậu nhóc đánh người là vì bảo vệ mình, mặt không khỏi đỏ ửng. Nếu như cô thật sự là một nhóc mới lớn, có thể sẽ ngượng ngùng xấu hổ, về sau cũng tránh xa Lục Nhược Đông, không bao giờ để ý tới cậu ta nữa. Nhưng lúc đầu cô chỉ hơi đỏ một chút sau đó liền bình thường trở lại. Trong thời kỳ trưởng thành, có nam sinh nào không tràn đầy tò mò đối với nữ sinh đâu.

“Được rồi, được rồi, biết cậu làm thế là vì muốn tốt cho mình, còn thấy đau không?”

“Nam tử hán đại trượng phu, chút thương thế này có tính là gì.”

Khóe miệng bôi đầy thuốc tím, lại còn giả vờ cậy mạnh trông thật tức cười. Mạnh Tĩnh Nghiên tăng thêm chút sức, làm người đang huênh hoang nào đó đau đến nhe răng trợn mắt. Cô nhóc cũng không nhịn được mà bật cười, tâm tình sáng láng như mặt trời ban trưa.

“Lần sau nếu gặp mặt Lục Nhược Đông cậu nhớ phải chủ động xin lỗi người ta, mình đánh người trước là không đúng, nếu bị lão Điền lớp cậu biết được không một cước đá chết cậu mới là lạ!“.

Mấy lần bị Mạnh Tĩnh Nghiên ra tay trừng trị, Lý Minh Trạch đều không dám lớn tiếng, ủ rũ đi về. Lão Điền có giỏi cũng chỉ đạp cậu mấy đá mà thôi, còn có thể làm gì được nữa, cậu da dày thịt béo còn lâu mới sợ. Nói thẳng ra, thủ đoạn của cô nhóc kia so với lão Điền còn lợi hại hơn nhiều.

Tuy nhiên trong lòng cậu vẫn không phục, Lục Nhược Đông dùng mắt chiếm tiện nghi của Mạnh Tĩnh Nghiên, ăn đậu hũ của cậu ấy, chẳng lẽ cậu lại im hơi lặng tiếng xem như không thấy gì sao? Ngay cả cậu cũng chỉ dám len lén liếc qua mấy lần mà thôi. . . . . . Không đúng, cậu không hề làm gì cả, không hề làm gì hết. . . . . .

Không biết vì sao, Lý Minh trạch chợt đỏ bừng mặt, im lặng không lên tiếng nhìn xuống dưới đất. Ngay cả bị dạy dỗ cậu cũng không dám cãi lại, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, nữ sinh đúng là lắm chuyện, còn sợ cả giáo viên nữa,….

Trừ khóe miệng bị rách vài chỗ ra thì trên người không sao cả. Mùa đông nên mặc nhiều quần áo, có đánh một cái cũng không đau. Lúc hai người họ đi ra ngoài nhà trẻ Lý Minh Trạch vẫn đưa tay lên che mép, không cần soi gương cũng biết dáng vẻ hiện tại của cậu trông ghê đến thế nào.

Đúng là phí cả danh tiếng một đời, cứ như vậy bị hủy trong chốc lát. Ngày mai lúc đi học nhất định phải rửa sạch đi mới được! Rửa cho bằng hết! Để những người anh em kia nhìn thấy còn không chê cười ngoác mồm mới lạ?

Tên Lục Ngược Đông đáng chết, lần sau xem cậu trừng trị người này thế nào!

“Đứng lại! Mau trả đồ chơi lại cho mình! Mẹ mình mới mua cho mình hôm qua đấy!”

Hai người bạn nhỏ một trước một sau từ phòng học chạy ra, cậu nhóc đằng trước chạy rất nhanh, thân hình nhỏ bé luồn lách như cá trạch. Cậu nhóc phía sau dáng người thấp bé hơn, chạy cũng không nhanh bằng, có muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp, chân trái va vào chân phải, hiên ngang ngã xuống, sau đó cũng không thèm đứng lên, thuận thế ngồi dưới đất gào khóc.

“Ha ha, cậu không đuổi kịp thì cái mô hình này sẽ là của tớ!“. Nói xong, liền xông tới le lưỡi với cậu nhóc đang ngồi gào khóc dưới đất, rồi xoay người chạy mất, không để ý tới cậu bạn mình nữa.

Gặp chuyện bất bình chỉ cần hô một tiếng, hô xong lại tiếp tục đi về phía trước. Nhưng chuyện này lại xảy ra trong nhà trẻ nhà mình, nên Mạnh Tĩnh Nghiên không thể nào mặc kệ được. Cô nhóc vội vàng chạy tới dỗ cậu nhóc bị đoạt đồ chơi kia, nhưng sau khi cậu nhóc nhìn thấy khuôn mặt xanh xanh tím tím của Lý Minh Trạch thì lại càng sợ hơn, gào khóc không ngừng.

Nháy mắt với Lý Minh Trạch, ra hiệu cho cậu mang cái diện mạo thật xin lỗi Tổ quốc, thật xin lỗi Đảng,… kia rời khỏi đây, rồi nhỏ nhẹ dỗ thật lâu, cậu nhóc mới mới ngừng gào khóc, thi thoảng chỉ còn hơi thút tha thút thít.

Móc khăn tay từ trong túi áo ra, Mạnh Tĩnh Nghiên cười cười lau gương mặt nhem nhuốc của cậu nhóc thật sạch.

Đứa nhỏ này, giống y như Lý Minh Trạch khi còn bé. Dáng dấp béo múp míp, gương mặt hồng hồng, lại còn hay chảy nước mũi. Nhớ hồi còn đi mẫu giáo, mỗi ngày cô đều cầm theo mấy chiếc khăn tay, đặc biệt dùng để lau nước mũi cho Lý Minh Trạch. Ai bảo cậu ta thích chơi với cô, mà cô thì lại không ưa dáng vẻ bẩn thỉu kia của cậu ta. Nghĩ lại chuyện kia giống như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

“Người bạn nhỏ, em tên là gì? Trông em thật đáng yêu, chị tên là Mạnh Tĩnh Nghiên, muốn kết giao với em, có được không?“.

“Em...ba mẹ em hay gọi em là Lượng Lượng!“. Tiểu Lượng Lượng vừa thút tha thút thít khóc, vừa trả lời Mạnh Tĩnh Nghiên.

“Được, vậy người bạn nhỏ Lượng Lượng ngoan, đừng khóc nữa nhé, chờ một chút nữa là anh trai kia sẽ lấy mô hình về cho em!”

“Anh trai lúc nãy á? Vẻ mặt của anh ấy thật đáng sợ!”

Mạnh Tĩnh Nghiên thầm buồn cười, nếu để cho Lý Minh Trạch nghe thấy, nhất định sẽ đen mặt, ai kêu cũng không thèm để ý cho xem. Cậu ta cũng không phải là người tự luyến, nhưng dưới sự yêu thương chiều chuộng của bà nội Lý thì cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Thử hỏi, ngày ngày cho dù là ở nhà hay ở bên ngoài, lúc nào cũng cứ ‘ cháu của tôi thế này ’‘ cháu của tôi ưu tú đẹp trai thế kia’, cứ tán dương mãi như thế, Lý Minh Trạch không bị ảnh hướng mới là lạ?

Đồng ngôn vô kị*, đồng ngôn vô kị ha ha.

*Đồng ngôn vô kị: Lời trẻ con không đáng tin.

“Lượng Lượng này, chị mời em ăn kẹo que nhé!“. Từ trong túi cô làm ảo thuật biến ra một cây kẹo que đưa cho tiểu Lượng Lượng, khiến cậu bé vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Cô cười lột vỏ kẹo ra cầm trong tay, còn kẹo que thì đưa cho Tiểu Lượng Lượng.

Cây kẹo que này được người thần bí tặng trước hội liên hoan, cô không muốn vất cây kẹo đi nên để ở trong túi mấy ngày, hôm nay vừa đúng có chút công dụng.

Lý Minh Trạch đi vào trong phòng học tìm một vòng, túm được cậu nhóc giành đồ chơi của bạn, sau khi hù dọa đôi câu liền lấy lại được mô hình. Thô lỗ đưa cho Lượng Lượng, nhưng cậu nhóc lại không dám nhận, ôm bắp đùi Mạnh Tĩnh Nghiên nấp ở phía sau, ngay cả ngẩng đầu nhìn một chút cũng không dám.

Mạnh Tĩnh Nghiên bị Tiểu Lượng Lượng chọc cười đến run rẩy, liền lên tiếng: “Bạn học Lý Minh Trạch, phiền cậu xoay mặt qua chỗ khác, đừng để thằng bé nhìn thấy tôn dung kia của cậu, không thấy Tiểu Lượng Lượng sợ cậu đến vậy sao?“.

“Cậu!”

“Thế nào? Mới vừa rồi đánh nhau với Lục Nhược Đông một trận, không phải ngay cả đứa bé cũng muốn đánh đấy chứ?“.

Lý Minh Trạch nghẹn lời, không tài nào thở nổi, ba chân bốn cẳng bước ra ngoài, chờ Mạnh Tĩnh Nghiên ở cửa.

Người cũng đã đi xa, Tiểu Lượng Lượng vẫn còn sợ hãi kéo tay Mạnh Tĩnh Nghiên không chịu buông, xem ra Lý Minh Trạch đã tạo thành bóng ma trong lòng người bạn nhỏ không ít. Vuốt vuốt mô hình nhét vào trong tay Tiểu Lượng Lượng, lại dỗ cậu nhóc mấy câu, mới tạm biệt. Nhưng cậu nhóc lại có chút ỷ lại Mạnh Tĩnh Nghiên, vừa nghe nói cô muốn đi, lập tức kéo chặt tay không thả.

Bị Tiểu Lượng Lượng túm lấy tay không thể đi được. Mạnh Tĩnh Nghiên thật không biết bản thân có duyên với trẻ con thế này là chuyện tốt hay xấu nữa. Vì thế cô gọi cô Văn tới làm công tác giáo dục tư tưởng cho Tiểu Lượng Lượng, lúc này mới có thể rút tay ra được.

Nhưng bởi vì hai người nắm tay trong thời gian dài, hơn nữa tay cậu nhóc lại đầy mồ hôi nên vỏ kẹo liền bị dính vào. Hoa văn xanh đỏ lập tức hấp dẫn sự chú ý của cậu bé, người bạn nhỏ Lượng Lượng liền cầm không buông tay.

Lý Minh Trạch chờ ở cửa ra vào đã sớm không nhịn được nữa, thúc giục Mạnh Tĩnh Nghiên mấy lần, cô Văn mạnh mẽ lôi Lượng Lượng trở về phòng học, liền bị cô kịp thời ngăn lại. Còn anh bạn nhỏ kia dường như rất cố chấp, mặc kệ có dụ dỗ thế nào, đều giữ chặt giấy gói kẹo trong lòng bàn tay không buông khiến Mạnh Tĩnh Nghiên toát hết mồ hôi, lại không thể trắng trợn cướp đoạt.

“Nghiên Nghiên, bạn của em chờ lâu như vậy, còn thúc giục mấy lần. Chỉ là một vỏ kẹo thôi mà, đưa cho Lượng Lượng đi!“.

Nhưng vỏ kẹo này . . . . .

Được rồi, được rồi, mặc kệ là ai đưa, cũng chỉ là giấy gói kẹo mà thôi. Cuối cùng, Mạnh Tĩnh Nghiên đành quyết định buông tha, sau khi tạm biệt Lượng Lượng và cô Văn liền nhanh chóng đi đến chỗ Lý Minh Trạch. Người nào đó đã sớm chờ không nổi, thúc giục cô đi nhanh một chút.

Cô nhóc đi một bước lại quay đầu lại nhìn, trong lòng vẫn không nỡ bỏ giấy gói kẹo kia lại. . . . . . Mặc dù đã dặn cô Văn, khi Lượng Lượng chơi chán vất vỏ kẹo đi thì nhất định phải nhặt lại giúp cô nhưng bản thân cũng hiểu rõ đó chỉ là hi vọng mong manh. Cô Văn lại không biết Lượng Lượng sẽ nhét vỏ kẹo vào nơi nào, cô ấy là một cô giáo, nhà trẻ lại nhiều học sinh như vậy không thể cứ nhìn chằm chằm Lượng Lượng mãi được.

“A, cậu là ai? Muốn làm cái gì?”

Chợt một tiếng kêu sợ hãi đập vào tai, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy được bóng lưng của một thiếu niên đã biến mất trong đám người.

Người bạn nhỏ sợ hãi ôm chầm cô Văn khóc thét lên, còn cô Văn không ngừng lau nước mắt cho cậu bé, dỗ dành. Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng chạy trở lại, vỗ về Tiểu Lượng Lượng.

“Cô Văn, vừa xảy ra chuyện gì ạ?”

“Cô cũng không biết, cậu thiếu niên kia bỗng nhiên chạy lại cướp đồ từ tay Lượng Lượng. Động tác của cậu ta rất nhanh, cô cũng không thấy rõ mặt cậu ta thế nào, chỉ nhìn thấy thấp thoáng bóng lưng.”

“À? Đồ của trẻ con mà cũng giành? Vậy mới vừa rồi trong tay Lượng Lượng có cái gì?”

“Vỏ kẹo của em. . . . . .”

Cô Văn cùng Mạnh Tĩnh Nghiên và Lý Minh Trạch đều 囧 rồi, ngay cả vỏ kẹo mà cũng có người cướp là sao? Nếu là cùng là trẻ con thì không nói làm gì, nhưng đối phương phải cao đến mét sáu mét bảy, tối thiểu cũng là một học sinh trung học rồi, còn giành giấy gói kẹo này làm cái gì?

Lúc này Lượng Lượng hoảng sợ không nhẹ, vẫn oa oa oa khóc không ngừng, người nào dỗ cũng được, bây giờ có cho thêm một cây kẹo que nữa cũng không cần. Bảo vệ, cô Văn , Lượng Lượng, Lý Minh Trạch, còn có các lớp khác ra ngoài hỏi thăm, tạo thành một hiện trường rối loạn!

Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ có thể âm thầm tiếc nuối, vậy là vỏ kẹo kia một đi không trở lại rồi. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.