Trùng Sinh Trọng Khải Nông Trường

Chương 18: Chương 18: Cứu viện, không thể tiến sâu hơn được nữa




Editor: Linh Phan

Chỉ chốc lát sau, Biên Trường Hi cảm thấy có chút khó thở, đầu cũng hơi choáng váng, không kịp suy nghĩ kỹ hơn, vội vàng ra khỏi nông trường, bên ngoài trời đã tối, trong phòng tối đen như mực, cũng may thị lực của dị năng giả tốt hơn người thường, còn không tới mức giơ tay không thấy năm ngón.

Thật kỳ quái, cô chỉ vừa mới tiến vào nông trường vài phút...

Cô đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy hai cái đồng hồ của Cố Tự ra xem thời gian, phát hiện một phút trong nông trường bên ngoài đã qua năm phút. Cô cười khổ một tiếng, cô đã quên thời gian trong nông trường cũng có quan hệ với cấp bậc của nông trường, trước khi nông trường thăng cấp, cô không thể tùy tiện tiến vào nữa, nếu không sẽ khiến thân thể chịu tổn hại không nhỏ. Chỉ là ngược lại, khi thời gian trong nông trường chậm hơn bên ngoài, cô ở bên trong, chẳng những có thể có thêm thời gian mà cũng sẽ có lợi cho thân thể.

Chỉ là phải thăng cấp như thế nào?

Nghiên cứu thăng cấp nông trường vẫn là công việc của Cù Ích, Chư Vân Hoa lấy lí do công việc này rườm rà die ndanle quyd on phức tạp, vẫn luôn không cho cô tiếp xúc với chuyện này, hơn nữa giao cho cô nhiều công việc khác để phân tán sự chú ý của cô, bây giờ nghĩ lại, Chư Vân Hoa sớm đã có ý đề phòng chủ nhân nông trường là cô.

Biên Trường Hi khinh thường bĩu môi, cho rằng như vậy cô sẽ không biết sao?

Thăng cấp đơn giản là cần năng lượng, mà nguồn gốc của năng lượng trong mạt thế có ba con đường, một là gas và than đá trong giai đoạn đầu, một là năng lượng mặt trời và gió,... còn lại, cũng chính là phổ biến nhất đồng thời xuyên suốt tới giai đoạn sau: Tinh hạch- nguồn sinh lực được tạo ra trong đầu tang thi có độc.

Kiếp trước ngoại trừ thời gian nghiên cứu, những thời điểm khác vòng ngọc vẫn luôn ở trên cổ tay Biên Trường Hi, cô phát hiện, chỉ cần không để tinh hạch trong kho hàng, để ở nơi khác thì không quá vài ngày tinh hạch sẽ biến mất, mà sau đó nông trường cũng sẽ có những biến đổi kỳ diệu nhưng đáng mừng.

Cho nên, tiếp tục một trong các mục tiêu trước đó: Giết tang thi, lấy tinh hạch.

Biên Trường Hi duỗi người, dạ dày kêu lên ùng ục, cô vội vàng bật đèn pin tìm đồ ăn trên sàn nhà chất đầy đồ vật.

Phía bên kia, Cố Tự cúp máy, rút súng lục từ túi bên hông, một tay cầm súng, nhìn phía trước ngắm bắn, bắn nổ đầu tang thi đang lảo đảo tiến tới, đồng thời đao nhỏ trong tay trái hóa thành từng vệt sáng, mỗi lần ra tay đều có thể thu hoạch một đầu tang thi.

Não văng tung tóe, tang thi một con tiếp một con ngã xuống, nhưng ở chỗ rẽ vẫn liên tục xuất hiện những con quái vật này, giống như là ruồi bọ ngửi mùi mà tới, khiến người ta phiền không chịu nổi.

“Ảnh Tử, tôi yểm trợ, cậu đi lấy xe, nơi này không thể ở lại nữa.”

Lời của anh còn chưa dứt, một bóng đen chạy ra từ phía sau một tòa nhà, trong nháy mắt đi tới bên cạnh một chiếc xe khách màu vàng ở con đường đối diện, dùng một dây thép thật dài chọc vào cửa kính xe.

Phía bên kia chiếc xe đột nhiên xuất hiện một con tang thi miệng đầy chất lỏng màu vàng, Ảnh Tử ngay cả mí mắt cũng LinhPHan le”quydonkhông nâng, một hỏa cầu bay tới đánh ngã tang thi. Ngay sau đó Ảnh Tử cậy mở cửa xe, chui vào kiểm tra sơ qua, lại kiểm tra chìa khóa xe, rất nhanh xe đã khởi động, xoay một vòng đụng ngã vài tên tang thi đang chạy tới.

Cố Tự cũng không quay đầu lại: “Mang những người đó lên xe! Khâu Phong, cậu lái chiếc này!”

Một nhóm người chạy xuống từ tầng hai tòa nhà phía sau Cố Tự, người dẫn đầu là một thanh niên cầm súng tuấn nhã (trẻ đẹp lịch sự) cùng với một cậu sinh viên mười tám mười chín tuổi, phía sau bọn họ là ba nam sinh cùng với mười mấy người nam nữ già trẻ, không khó nhìn ra, những người này chia ra hai nhóm, theo thứ tự là người nhà của hai nam sinh kia.

“Có chuyện gì vậy, đây là muốn đi đâu?”

“Trời đã tối rồi, chúng ta vẫn nên ở lại đây thì hơn.”

Những người này hoảng loạn sợ hãi, nhìn thấy nhiều tang thi ghê tởm như vậy, cả đám đều có chút lảo đảo bước đi không vững.

Thanh niên tuấn nhã là Khâu Phong, hắn lạnh lùng quay đầu nhìn bọn họ, sát khí trong mắt khiến bọn họ câm miệng. Hắn nhìn hai chiếc xe, một chiếc là xe khách tám chỗ ngồi, một chiếc là xe việt dã sáu chỗ Khâu Vân đang đứng dựa vào, hắn vươn một ngón tay: “Triệu Thành và người nhà tới xe chở khách, Quách Tử Việt và người nhà tới xe việt dã, động tác nhanh một chút!”

Không ai dám dị nghị, lần lượt lên xe, một nhà Triệu Thành cộng thêm hắn tổng cộng sáu người.

Bên phía Quách Tử Việt là bảy người, cơ bản đã chen nhau chật ních, Khâu Phong nói với nam sinh mười tám mười chín tuổi bên cạnh: “A Bồi, hai người cũng lên xe chở khách.”

Cố Bồi gật đầu, cùng với cậu bạn một thân một mình còn lại nhanh chóng lên xe, Khâu Phong nhìn tất cả mọi người đã lên xe, chính mình cũng nhảy lên xe việt dã, khởi động xe.

Khâu Vân tránh khỏi xe việt dã, dùng cánh tay bị thường bưng súng ngắm, sắc mặt ửng đỏ thở hồng hộc như trâu, tùy tiện mắng: “Khốn kiếp, mùi con người có lực hấp dẫn vậy sao? Quái vật này giết một con tới hai con, phải giết tới khi nào? Đã không còn nhiều đạn nữa!”

Trong lúc nói chuyện hắn lại giết hai con tang thi, hiệu suất vẫn cao như cũ.

Cố Tự nhìn hắn một cái: “Khâu Vân, cậu cũng lên xe, tới xe chở khách.” Lại nói với đại hán đang dùng ống tuýp đập tang thi, còn thỉnh thoảng tạo ra từng đống đất vàng đè những tang thi này không bò dậy nổi: “Lão Vũ, tới xe việt dã giúp Khâu Phong.”

*đại hán: người đàn ông vạm vỡ.

“Được rồi!”

Đại hán hào khí nói, vừa đánh vừa lui, nhảy lên xe việt dã đóng cửa lại, lấy súng tự động cỡ nhỏ thò ra ngoài cửa sổ.

Hai chiếc xe lần lượt tiến về phía trước, xe việt dã kiên cố hơn đi phía trước mở đường, xe chở khách theo sau, cửa xe mở rộng, Khâu Vân kêu lên: “Lão đại, nhanh lên đây!”

Cố Tự chờ xe khởi động đủ, xác nhận tang thi phía sau sẽ không uy hiếp được nữa mới nhanh chóng chạy tới, nhẹ nhàng nhảy lên, giống như một con chim yến vô cùng thoải mái lên xe, “cạch” một tiếng, cửa xe đóng lại.

Xe tám chỗ chen chúc mười một người, không gian nhỏ hẹp, tiếng thở dốc giao nhau có thể khiến lỗ tai phát đau. Ảnh Tử ở ghế lái thấp giọng hỏi: “Đi về phía nào?”

Cố Tự yên lặng một lúc.

Lúc này bọn họ đã ở biên giới trung tâm thành phố, vốn đã tìm một chỗ chuẩn bị nghỉ ngơi, ngày mai lại đi tìm ddlequysdonngười nhà bạn học thứ ba của Cố Bồi, nhưng ai ngờ được đường phố đã được thanh lý một lần đột nhiên lại xuất hiện nhiều tang thi như vậy.

Sau khi trời tối, khưu giác và thính giác của tang thi mạnh hơn rất nhiều, chuyện này hắn đã nhìn ra trước đó, nhưng tang thi hôm nay dường như lại khó giết hơn so với hôm qua, giống như có thể nhìn thấy dấu vết tiến hóa trong đó. Chẳng lẽ tang thi bắt đầu mạnh mẽ hơn rồi?

Lời nói của cô gái đó quanh quẩn trong đầu hắn, chủng loại tang thi mới sao?

Không thể tiến sâu hơn vào trung tâm thành phố nữa.

Hắn nhìn ánh hoàng hôn dần đậm màu hơn ngoài cửa kính, trầm giọng mở miệng: “Chạy về phía Bắc, hướng về khu quy hoạch mới, nhanh chóng rời khỏi nội thành.”

Ảnh Tử không hề nghi ngờ, thông qua kênh đội ngũ trong dụng cụ truyền tin thông báo cho người trong xe việt dã.

Trong mắt Khâu Vân lại lộ vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn Cố Bồi một cái, Cố Bòi cúi đầu không nói, vẻ mặt bạn học vẫn chưa tìm được người nhà của hắn lập tức trắng bệch, hoảng hốt nói: “Đội trưởng Cố...” Lại nói với Cố Bồi: “Muốn rời đi sao? Không tìm người nhà của tôi sao? A Bồi cậu nói giúp tớ một câu đi, tớ... Mọi người hãy giúp tôi, hãy giúp tôi!”

Hắn quả thực sắp khóc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.