Sự cố xảy ra bất ngờ, Lăng Ảnh quyết định trở về Lăng gia, không đi thăm mẹ cô nữa. Lúc đến nơi trong nhà chỉ có một mình Lăng Ca, Lăng Thiên và Trần Dung Hoa đã cùng nhau đi dự tiệc rồi.
Lăng Ca đang ngồi xem ti vi ở phòng khách, Lăng Ảnh trở về, cô ta tỏ vẻ sửng sốt. Thấy khuôn mặt của Lăng Ảnh tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe cùng quần áo xộc xệt, cô ta thầm nghĩ không biết có thành công hay không, vì vậy liền tỏ ra quan tâm.
"Chị, chẳng phải chị về thăm mẹ rồi sao?"
Lăng Ảnh không trả lời, thất thần bước đi, nước mắt bắt đầu rơi xuống, trông vô cùng chật vật.
"Chị, chị làm sao vậy?"
Lăng Ca tiến tới vịn bả vai của Lăng Ảnh, khuôn mặt nhu hòa hiện lên vẻ dò xét. Cô ta thầm bảo chính mình không nên quá dồn dập, phải thật tự nhiên để Lăng Ảnh không nhìn ra sơ hở.
"Không có gì, chị không sao!"
Lăng Ảnh mỉm cười, nhưng còn hơn cả khóc, cô tỏ ra bình tĩnh nhưng lại để lộ vết hôn chằng chịt trên cổ. Lăng Ca đáy mắt lóe lên tia sáng, xem ra đám người kia rất được việc, lúc bọn họ gọi tới cô ta vẫn chưa tin lắm, đến khi nhìn thấy thảm trạng của con tiện nhân Lăng Ảnh, trong lòng cô ta vui vẻ vô cùng.
Đoán được Lăng Ca đã nhìn thấy những dấu hôn trên cổ mình, Lăng Ảnh liền tỏ vẻ hoảng hốt, cô khẽ co rúm người lại, sắc mặt xanh trắng đan xen, vô cùng tội nghiệp.
"Chị mệt sao? Mau lên phòng nghỉ ngơi đi ! Ngày khác về thăm mẹ chị cũng không muộn !"
Lăng Ca hiện lên ý xua đuổi, cô ta luôn gọi là "mẹ của chị" , như một kiểu phân biệt! Dã chủng và tiểu thư danh chính ngôn thuận sao có thể đánh đồng với nhau được chứ.
Mặc dù tiện nhân kia không có nói mình bị cưỡng hiếp, nhưng mà mấy cái dấu hôn đó đã tố cáo hết cả rồi. Tuy Lăng Ca không hiểu vì sao tiện nhân Lăng Ảnh lại không nói ra, nhưng cô ta cũng không mấy quan tâm, cho dù có nói thì trong nhà này ai sẽ bảo vệ một đứa dã chủng chứ?
Nhìn thấy Lăng Ảnh biến mất ở hành lang, Lăng Ca khẽ đảo mắt, cô ta tắt ti vi, vui vẻ trở về phòng, gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ồm ồm khó nghe, chính là người cầm đầu của băng bắt cóc Lăng Ảnh, hắn ôm lấy cái đầu heo sưng vù, bực bội nghe máy.
"Mau rửa hình gửi qua cho tôi!"
Lăng Ca vốn định bảo bọn họ gửi hình qua mail, nhưng cô ta đột nhiên suy nghĩ lại, khóe miệng nâng lên một nụ cười ác độc, khẽ nói.
"Gửi đến Diêu Thần Địch, công ty Hoa Mỹ, số XX..."
Đầu dây bên kia có chút chột dạ, nhưng vẫn đáp ứng. Lăng Ca đạt được mục đích xong liền tắt máy, cười đến điên cuồng.
Hahaha...Diêu Thần Địch, để em cho anh nhìn thấy con tiện nhân Lăng Ảnh dâm dãng đến nhường nào. Để xem anh có có còn coi cô ta như thánh nữ mà theo đuổi hay không. Thật là chờ mong a !
"Hahaha..."
Lăng Ca ngã xuống giường, cô ta thầm tưởng tượng cái cảnh Lăng Ảnh bị một đám người vây quanh thay phiên nhau cưỡng gian, trong lòng liền thấy vui sướng vô cùng.
Lăng Ảnh a Lăng Ảnh, để tao xem mày còn giả bộ làm thánh nữ đến bao giờ? Trong sáng? Thuần khiết? Mấy từ đó vốn là dành cho tao, mày vĩnh viễn cũng không thể thay thế được đâu !
Bên phòng Lăng Ảnh, sau khi tắm rửa xong, cô liền ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận xem xét những dấu hôn trên cổ, đáy lòng có chút buồn bực.
Ảnh đế ra tay cũng thật nặng, rõ ràng cô chỉ cắn anh có một cái, vậy mà anh tư thù biến từ vai đến cổ của cô trông như trái dâu tây thế này. Đúng là đáng sợ!
Lăng Ảnh khẽ cười, lúc này di động của cô chợt reo, là số của Đại Hùng, người bắt cóc cô.
"Lăng tiểu thư, cô ta bảo tôi gửi ảnh...của cô tới một người tên là Diêu Thần Địch, tôi phải làm sao đây?"
Nhanh thế ư? Em gái quả là nóng vội...
"Đưa tôi mail của anh, một lát sẽ gửi hình qua, cứ gửi cho cô ta, chuyện còn lại tôi sẽ lo"
Lăng Ảnh tắt điện thoại, chậm rãi mở máy tính, bàn tay thon dài không ngừng di chuyển chuột, miệng khẽ ngâm nga một bài hát không tên. Rõ ràng tâm trạng của cô đang rất tốt.
Em gái của chị, giờ phút này chắc em đang rất vui vẻ có phải hay không? Đừng nóng vội, ngày mai chị sẽ cho em kinh hỉ gấp bội, thật là nôn nóng a !
... ......
Sáng hôm sau, Lăng Ảnh và Lăng Ca bắt buộc phải dậy sớm để tới công ty, bởi vì hôm nay tổ kiểm tra cao cấp sẽ đích thân tới kiểm tra tiến độ.
Lần này nghe nói không phải kiểm tra cá nhân nữa, nếu có nhóm nhạc sẽ phải biểu diễn chung, còn sa sĩ solo thì như cũ vẫn biểu diễn một mình.
Mức độ khó khăn ở đây là nhóm nhạc "Lăng Ca và những người bạn" chưa từng biểu diễn chung, bởi vì công ty vẫn đang tập trung chuyên sâu từng người.
Nếu hôm nay biểu diễn tốt, cơ hội được debut sớm là rất cao.
"Chị Ảnh, một lát nữa phải cố hết sức nhé! "
Bằng không sẽ không chịu nổi đả kích đâu. Lăng Ca một lời hai ý.
"Được, chị nhất định sẽ hỗ trợ hết mình cho Ca Nhi"
Lăng Ảnh cười ý vị thâm trường, cũng không có nhìn tới vẻ mặt tự mãn của Lăng Ca nữa.
Lúc tới sân khấu biểu diễn của công ty, đã có rất đông người tập trung. Bây giờ là 6h30, 7h sẽ bắt đầu kiểm tra. Nhóm của Lăng Ca đứng ở vị trí thứ năm, thời gian để luyện tập lại cũng nhiều.
Khoảng thời gian này Y Lỵ vẫn chưa được thêm vào nhóm, khiến cho Lăng Ảnh mất mát một hồi.
"Lăng Ảnh!"
Tả Từ đứng ở đằng xa gọi, Lăng Ảnh nghe thấy liền bảo với Lăng Ca đi một chút, đúng giờ sẽ tập trung. Lăng Ca tuy có chút bực mình nhưng vẫn tỏ vẻ không sao cả, chỉ mong Lăng Ảnh đừng có phá hỏng tiết mục của cô ta là được.
"Cậu thứ tự số mấy?"
Lăng Ảnh đi theo Tả Từ tới khu chờ, nhìn thấy Tả Từ có chút khẩn trương, cô liền gợi chuyện để Tả Từ lấy tinh thần lại.
"Là số hai, Lăng Ảnh, mình bị đôn lên làm ca sĩ, đây không phải sở trường của mình, phải làm sao đây?"
Tả Từ run rẩy nói, Lăng Ảnh ngạc nhiên hỏi lại
"Cậu bị đưa lên làm ca sĩ lúc nào?"
"Mấy ngày trước ! Bọn họ rõ ràng biết mình chỉ giỏi đánh trống và hát bè, thế nhưng lại đưa mình lên làm hát chính, có lầm không vậy? Còn nói là thấy mình có tố chất tiềm ẩn! Rõ ràng là chơi nhau mà !"
Lăng Ảnh thầm than không xong, nhất định Lăng Thiên đã điều tra ra được Tả Từ có trong vụ việc quay lén Lăng Ca, cho nên mới ra tay với cô ấy, muốn đuổi cô ấy ra khỏi Hoa Mỹ, điều vô lý như vậy mà Lăng Thiên cũng có thể qua mắt được công ty, rõ ràng ông ta có hậu thuẫn lớn.
"Cậu hát thử cho mình nghe!"
Lăng Ảnh siết chặt bàn tay, cô không thể liên lụy Tả Từ được! Bằng mọi cách phải giúp cô ấy qua cửa ải này!
Tả Từ lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng hát. Lăng Ảnh nghe ra được chất giọng cô ấy cũng khá trong trẻo, nhưng không được cao, hát những bản tình ca thì phù hợp hơn.
"Có mấy chỗ cậu bị sai nhịp, mình tuy hát không hay, nhưng miễn cưỡng không bị lạc tông ! Có cần mình hát một lần cho cậu nghe không?"
Đây đều là kinh nghiệm mấy năm đi theo Lăng Ca ca hát, nhìn thấy Tả Từ rối rít gật đầu, Lăng Ảnh liền cất giọng.
Bài Tả Từ chọn là bài "Hãy yêu em" , yêu cầu chất giọng trong sáng và sâu lắng, mang một chút buồn thương. May mắn Lăng Ảnh có biết bài này, bằng không cũng vô phương giúp rồi.
"Gió gửi lời của em tới anh hay chưa? Đứng giữa đồng hoa mênh mông này, anh có nghe thấy tiếng cô gái thì thầm "em yêu anh"? Nắng có đem tâm tình của em tỏa lên khắp người anh hay chưa? Vạn lời tỏ tình ủ lại thành mật ngọt cả đấy! Đừng vội đáp lời, anh hãy suy nghĩ cho thật kĩ. Em và cô gái đó, ai yêu anh nhiều hơn? Đồ ngốc, dĩ nhiên là em rồi, vậy mà anh lại định đáp lời cô ta ư? Hãy nhìn sang em này! Hãy yêu em đi...."
Lăng Ảnh đang hát bỗng nhìn thấy Tả Từ đang miệng chữ O nhìn mình, cô liền im bặt lại, vội vàng hỏi.
"Làm sao vậy?"
Tả Từ từ trong kinh ngạc tỉnh lại, không nhịn được thốt lên.
"Lăng Ảnh, giọng của cậu hay quá !"
Lăng Ảnh cũng biết giọng hát của mình có chút đặc thù, cho nên mới càng khiến Lăng Ca ghen ghét. Đã lâu rồi không cất giọng, thật đã muốn quên !
"Cô hát rất hay!"
Từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói cùng tiếng vỗ tay, khiến cho Lăng Ảnh giật cả mình. Lúc quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông có mái tóc vàng óng, dáng người cao gầy, phong cách thời trang cũng rất khác biệt.
Tả Từ đối diện cô hai mắt đã sớm tỏa sáng như đèn neon, khẽ kề vào tai Lăng Ảnh nói thầm.
"Người này là Krison, ca sĩ thần tượng đang hot nhất bây giờ đó !"