Trùng Sinh Từng Bước Trở Thành Siêu Sao: Bà Xã Của Kiêu Ngạo Ảnh Đế

Chương 9: Chương 9




Hết thời gian thay trang phục, mười nữ diễn viên lần lượt trở về ổn định vị trí, bắt đầu chờ đợi gọi tên..

Không nghĩ tới người đầu tiên biểu diễn lại là ảnh hậu Tử Thiên Diệu

"Cô ta trúng cái vận cứt chó gì vậy? "

Kiều Kỳ lại bất mãn nhỏ giọng nói, Lăng Ảnh biết tính tình cô ấy thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, nhưng mà nói xấu ảnh hậu cũng không tốt lắm, cho nên liền ra hiệu cho Kiều Kỳ im lặng.

Quả thật Tử Thiên Diệu rất may mắn, người diễn đầu tiên luôn là người có lợi nhiều nhất, hơn nữa người đó lại còn là ảnh hậu một thân kinh nghiệm diễn xuất đầy mình, sợ là những người về sau sẽ gặp khó khăn bất lợi. Bởi vì ban giám khảo sẽ lấy người đầu tiên ra làm thước đo mà đánh giá những người sau.

Ảnh hậu nghe gọi tên, ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉm cười tiêu sái bước lên sân khấu.

"Xin chào, tôi là Tử Thiên Diệu, trong lúc biểu diễn không tránh khỏi có sai sót, mong mọi người chỉ bảo thêm !"

Sau một hồi giới thiệu khách sáo, Tử Thiên Diệu cũng chính thức biểu diễn. Trên sân khấu to lớn, ảnh hậu một thân hoàng kim chiến bào, mái tóc được trợ lý tỉ mỉ búi cao, cài trâm bạch ngọc, dáng người thon dài, tay cầm một ngây ngân thương, bắt đầu lộng võ.

Đây là kinh nghiệm của cô ấy khi diễn vai cổ trang, Lăng Ảnh nghĩ vậy, trước lúc đóng phim dù sao cũng sẽ được học một khóa võ nghệ , ảnh hậu khéo léo kết hợp võ thuật cùng vũ đạo, cầm thương lả lướt , trông hết sức đẹp mắt, mỗi một động tác đều vô cùng hoa mỹ và hoàn hảo . Ai nấy đều say mê ngắm nhìn.

Đến khi bài múa thương kết thúc, toàn hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, ban giám khảo cũng rất hài lòng, ai nấy đều khen ngợi tài năng của ảnh hậu hết lời.

Ảnh hậu cũng rất là tự mãn, giống như cô ấy đã biết mình chính là người chiến thắng vậy, sau khi cám ơn ban giám khảo xong liền đi xuống, đằng sau liền có một đoàn trợ lý tới vây quanh, quả thật cực giống như Lăng Ca khi ở kiếp trước.

Mấy nữ diễn viên lúc này đã bắt đầu lo sợ rồi, Lúc này MC đã đọc tên người tiếp theo, là một nữ minh tinh tên Hậu Nguyệt .

Cô ấy lên trên sân khấu với tâm trạng bất an, vì là người diễn sau ảnh hậu, cho nên áp lực là vô cùng lớn, Lăng Ảnh thầm kêu hỏng rồi, nếu không tập trung, sẽ rất khó để tạo được hồn của nhân vật.

Quả nhiên nữ minh tinh đi tới trước đống vũ khí giả, ngắm một hồi lâu mới chọn được một thanh đao, sau đó đi tới giới thiệu bản thân.

"Cô ấy trông căng thẳng quá! "

Kiều Kỳ nghiêng đầu nói với Lăng Ảnh, không tự tin, rất khó ghi điểm ! Nhưng mà Lăng Ảnh hiểu được, đối thủ trước quá mạnh, chỉ có thể cầu cho cô ấy nhanh bình tĩnh lại thôi.

Rốt cuộc nữ minh tinh cũng đã bắt đầu múa đao, một thân nam trang nhưng vừa nhìn liền biết là nữ, kĩ thuật vụng về , trông cô ấy quơ quơ thanh đao nhìn mà sợ, nếu đó mà là đao thật, sợ rằng mọi người đều muốn bỏ chạy rồi.

Nữ minh tinh cũng biết mình xong rồi, cô ta đành múa thêm mấy cái cho có lệ, vội vàng nói mình biểu diễn xong. Kì thật cô ta vào được vòng này cũng là nhờ có qua hệ, vai nữ tướng quân cô ta chưa diễn lần nào, không có sự chuẩn bi trước, không thể nghi ngờ là nắm chắc phần thua rồi.

Nữ minh tinh buồn bã trở về chỗ ngồi, lúc này liền có một giọng nói châm chọc vang lên.

"Ai nha, diễn như vậy mà cũng vào được tận vòng này sao?"

Mở đầu chính là ảnh hậu đại nhân.

" Cô...!!! "

Nữ minh tinh tức đến đỏ mặt, nhưng vẫn kiềm chế ngồi xuống. Ta xxx con mẹ ngươi ! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

"Thấy mà ghét !!! "

Kiều Kỳ liếc ảnh hậu một cái, Lăng Ảnh lại cười không ngậm lại được, cô nương, kiếp trước cô không có thù oán gì với ảnh hậu chứ?

Kiều Kỳ vừa nói xong, liền bị gọi lên biểu diễn. Lăng Ảnh liền tập trung vào cô ấy, phải tranh thủ quan sát đối thủ của mình thì mới có thể thêm phần thắng .

Kiều Kỳ chọn một bộ nam trang màu đen, trên vai có hai mảnh giáp, tay cầm loan đao, vóc người khỏe khoắn, cô ấy vẽ chân mày rậm lên, khiến cho khuôn mặt liền trở nên nam tính hẳn, so với ảnh hậu tà mị, thì Kiều Kỳ có phần anh khí nhiều hơn.

Chào hỏi xong, cô ấy chọn tự diễn một đoạn thoại tự nghĩ, nội dung chính là trên chiến trường phần thắng có vẻ nghiêng về địch, lúc này tướng quân hết sức bình tĩnh, động viên tình thần tướng sĩ .

"Các tướng sĩ của ta! Cho dù chết cũng không thể sờn lòng, hãy tự hào nước non này là do một phần chúng ta cất công giữ lấy! Nhanh nhanh, chúng ta phải thắng, còn về đoàn tụ với vợ con !!! "

Kiều Kỳ nói như hét, bắt đầu vung đao chém qua chém lại, tựa như cô ấy đang mở đường, băng qua xác chết mà đi, bộ dáng oai hùng hiên ngang, hấp dẫn tầm mắt của ban giám khảo.

Quả không hổ danh là nữ thần phim cổ trang, đây chính là thế mạnh của cô ấy . Lăng Ảnh lại nhìn ảnh hậu một chút, chỉ thấy cô ấy cười nhạt, không để vào mắt.

Ảnh hậu tự tin thái quá chăng?

"Nhìn cái gì? Muốn xin chữ kí tôi sao?"

Ảnh hậu phát hiện Lăng Ảnh nhìn mình, cười cười nói, Lăng Ảnh lắc đầu, khiến cho cô ta biến sắc, không vui lườm cô.

Làm sao vậy a? Ảnh hậu không phải là chỉ đang đùa giỡn cô thôi sao?

"Sao cậu không nhìn tôi diễn mà lại nhìn cô ta mê đắm như vậy hả?"

Kiều Kỳ lúc này cũng đã diễn xong rồi, rất hài lòng với phần biểu diễn của mình, thế nhưng nhìn xuống dưới sân khấu lại thấy đối thủ ngàn năm của mình lại đang nhìn ảnh hậu, thật không xem cô là đối thủ mà để vào mắt sao?

" Không phải, tôi thấy cậu diễn rất đạt, muốn nhìn xem thái độ của ảnh hậu như thế nào thôi !"

" Thế cô ta có phản ứng gì?"

Kiều Kỳ hiển nhiên là rất quan tâm tới vấn đề này.

" Thái độ chính là Các-người-có-cố-gắng-như-thế-nào-đi-nữa-thì-cũng-không-bằng-tôi !! "

"Quên đi, cô ta chính là luôn kiêu ngạo như vậy! "

Kiều Kỳ phất tay nói, lại nhìn đến Lăng Ảnh, có chút ngạc nhiên...

"Sao cậu không trang điểm?"

Nhìn quá nữ tính rồi !

Lăng Ảnh lúc này mới sờ sờ mặt mình, cô đã quên mất, lúc nãy vì tốn thời gian tìm bộ giáp khác cho nên mới chậm trễ, còn chưa kịp hóa trang. Lúc này không biết còn kịp không nữa. Kiều Kỳ thấy vậy liền lấy trong túi ra một cây bút kẻ chì và gương, đưa cho Lăng Ảnh.

Lăng Ảnh cảm ơn một tiếng, sau đó liền tập trung vẽ chân mày của mình đậm và xếch lên, mắt cũng kẻ thật nhạt. Mấy tiết mục sau cô cũng không thèm quan tâm nữa, chỉ cần nhìn Kiều Kỳ xog là được rồi !

Lăng Ảnh cũng không biết mình xui xẻo hay hạnh phúc nữa. Cô biễu diễn cuối cùng a!

Biểu diễn cuối, sẽ làm cho người ta quên đi phần diễn đầu đặc sắc lúc nãy, nhưng mà diễn khôg tốt, thì sẽ bị nhớ lâu hơn.

Không mang hi vọng, cho nên Lăng Ảnh rất thoải mái đi lên sân khấu, mỉm cười tự giới thiệu.

" Xin chào, tôi tên là Lăng Ảnh, xin hỏi ở đây có ai biết đấu kiếm không? Tôi cần hỗ trợ ! "

Bọn họ cũng không có nói là không được mượn người hỗ trợ nha!

Lăng Ảnh đối với đấu kiếm rất là có lòng tin, kiếp trước cô bị Lăng Thiên sai đi học võ, đã từng luyện qua kiếm kanata, nhị côn khúc.

Kì thật cái này là cô lén xin võ sư dạy cho, lúc đó cô ngu ngốc còn ôm tâm tư có thể thoát khỏi Lăng gia, tham gia vào sự nghiệp diễn xuất. Nhìn thấy trên phim bọn họ đánh võ, cảm thấy thật kích thích liền muốn học, chỉ là chưa bao giờ có đất dùng thôi.

Hiện trường im lặng thật lâu, cơ bản là không ai muốn giúp, ban giám khảo định nói Lăng Ảnh tự diễn đi thôi, thì Kiều Kỳ đã muốn đứng lên, nhưng lại bị ảnh hậu phía dưới đảo mắt một cái, lên tiếng trước.

"Để tôi !"

Hiện trường lại một mảnh im lặng...ảnh hậu đại nhân tự mình hỗ trợ một diễn viên vô danh?

Lăng Ảnh sống hai đời, liền tự nhiên có thể đoán được vì sao Tử Thiên Diệu lại chủ động hỗ trợ cô.

Thứ nhất, đánh bóng danh tiếng !

Thứ hai, muốn biểu diễn lần nữa, tạo sự nổi bật hơn diễn viên chính!

Mặc kệ thôi, dù sao cô cũng chẳng có ý ganh đua!

"Chị thật có thể đấu chứ? Đánh thật nhé, yên tâm, đạo cụ này không gây tổn thương đâu !"

Lăng Ảnh trước tiên nhắc nhở, ảnh hậu nhìn cô, liếc mắt xem thường một cái!

"Tôi mới nên hỏi cô có thể đấu không? Tôi có học võ này đấy, nếu mà lúc đánh chịu hết nổi thì nhớ kêu lên nhé ! "

"Vậy phiền chị ! "

Lăng Ảnh không để ý tới lời châm chọc của ảnh hậu, bắt đầu lùi ra xa.

Trên sân khấu, cô một thân chiến bào, giáp chỉ che chở ở những nơi tử huyệt, không quá nặng nề, mái tóc tùy ý thả loạn, quạt thông gió thổi không ngừng khiến cho mái tóc cùng y phục hai người tung bay, tạo cảm giác giống như ở đây sắp có một trận chiến xảy ra.

"Là ai phái ngươi tới ám sát bản tướng quân?"

Lăng Ảnh không mặn không nhạt lên tiếng.

Tử Thiên Diệu thấy Lăng Ảnh bắt đầu rồi, liền biết mình đang đóng vai sát thủ, cho nên rất nhanh ứng biến.

"Hỏi nhiều, xuống hoàng tuyền liền biết thôi !"

Ảnh hậu nói xong liền vung kiếm về phía Lăng Ảnh, Lăng Ảnh nhìn một cái liền biết cô ấy thật sự có học qua , tấn công cũng rất đẹp mắt.

Lăng Ảnh chưa vội đấu, chỉ lắc mình tránh thoát, lạnh lùng nói.

"Bản tướng quân cho ngươi một cơ hội, thế như ngươi lại từ chối, vậy thì xuống hoàng tuyền cũng đừng đổ lỗi cho ta !"

Ảnh hậu ha ha cười lớn, đôi mắt lóe lên sát khí

"Thật là sợ hãi quá ! "

Nói xong liền tấn công lần nữa, Lăng Ảnh lần này không tránh, trực tiếp đáp trả.

Hai thanh kiếm giả va vào nhau, không có âm thanh gì hết, nhưng không hiểu sao mọi người lại giống như nghe được tiếng 'choang'

Lăng Ảnh lúc này rất chú tâm, trong lòng giống như có ai kêu lên "ta là đại tướng quân" , khiến cho khí thế Lăng Ảnh phát ra càng ngày càng hung mãnh.

Tử Thiên Diệu ra chiêu nào chiêu nấy đều rất đẹp mắt, nhưng nếu đem ứng dụng thực chiến, sợ là chưa tới ba chiêu đã chết tươi rồi.

Kì thật là cô ta chỉ học có mấy tháng, nhưng học về kĩ xảo nhiều hơn, trong phim đánh càng đẹp thì mới có hiệu ứng tốt, hấp dẫn. Lăng Ảnh phát hiện ra điều này, cho nên liền ra tay mạnh, một chiêu tất sát.

Trong đầu cô liền liên tưởng ảnh hậu chính là một nhà Lăng Thiên, sát ý càng nổi lên dữ dội, nhớ đến những điều mà bọn họ đã gây ra cho cô, nhớ đến người mẹ mà mình yêu thương lại chính là người đã bán cuộc đời, bán tuổi thanh xuân của mình vào địa ngục u tối, từng thứ từng thứ một chứ chảy tràn vào trong đầu, Lăng Ảnh giống như phát điên, cười đến âm lãnh khiến cho người ta rợn tóc gáy, tung người nhảy lên cao, một kiếm hạ xuống đỉnh đầu ảnh hậu.

Tử Thiên Diệu bị dọa cho ngây ngốc, nhìn thấy một kiếm kia sắp bổ vào đầu mình, cô ta vội vàng giơ tay cầm đao lên chống đỡ, khí lực Lăng Ảnh quá mạnh khiến cho thanh kiếm của Ảnh hậu hạ xuống sát da đầu, tay cô ta run run, cả người mền nhũn ngồi bệt xuống.

Lúc này Lăng Ảnh cũng đã nhảy ra xa.

Lăng Ảnh một tay cầm kiếm, dáng người thắng tắp hiên ngang, đôi mày xếch được vẽ lúc này hiện lên tia yêu dị âm lãnh, cô lại cười một tiếng

"Muốn hại ta, đều phải chết !"

Nói xong, Lăng Ảnh từ từ tiến lại gần ảnh hậu, mỗi một bước chân, thật nhẹ nhàng, nhưng ảnh hậu lại có cảm giác giống như bị giày xéo.

"Cắt ! "

Ngay lúc căng thẳng, đạo diễn Trần hô lớn một tiếng, kéo thần kinh của Lăng Ảnh trở về.

Cô thầm hô không ổn, sao lại tùy tiện phát tiết như vậy. Chỉ sợ ảnh hậu thật sự nghĩ mình muốn giết cô ấy đi!

Mặc dù vậy, trong lòng Lăng Ảnh lại nhiều hơn một tia khổ sở, sự hận thù ấp trong lòng Lăng Ảnh lâu như vậy, lúc này được giải phóng, khiến cho những đoạn kí ức đó tràn về, cô thật sự muốn giết chết cả nhà Lăng Thiên !

Kiếp này, tôi nhất định phải khiến cho các người ở trong địa ngục, sống không bằng chết !

"Lăng Ảnh, mau tỉnh đi !"

Kiều Kỳ quơ quơ tay, khiến cho Lăng Ảnh giật mình, lại nhìn xuống sân khấu một đám người đang sững sờ nhìn mình, lúc này ảnh hậu cũng trở về chỗ ngồi rồi.

Lăng Ảnh ho khan một tiếng, cúi đầu nói xin lỗi, sau đó theo Kiều Kỳ đi xuống. Cô vừa bước xuống, một đám người liền sợ hãi dạt ra.

Dàn nữ diễn viên cũng một bộ dạng kinh hách, sợ Lăng Ảnh bất thình lình tấn công bọn họ.

"Khụ, xin lỗi, tôi quá nhập tâm, ảnh hậu chị không sao chứ?"

Lăng Ảnh biết mình gây họa rồi, cho nên lại càng khách khí với Tử Thiên Diệu, thế nhưng cô ta chỉ hừ một cái, quay mặt đi hướng khác !

Lúc này MC lại thông báo nghỉ giải lao, một lát nữa sẽ có kết quả, vòng này sẽ loại năm người.

Ai nấy hiển nhiên cũ đều rất hồi hộp.

Lúc này, ở một gian phòng khác, trên màn hình đang ghi lại cảnh thi của mười diễn viên lúc nãy, một người đàn ông đang ngồi trầm ngâm, trợ lý ở bên cạnh anh cũng nhìn một chút, sau đó mở miệng.

"Ông chủ, đã chọn được chưa?"

Người đàn ông không nói gì, sau khi loại bỏ mấy đoạn thi, liền đưa cho trợ lý, âm thanh tà mị nói

"Đưa kết quả xuống đi !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.