Ngày mười lăm tháng ba, nắng dịu nhẹ gió mát.
Hôm nay là ngày vô cùng trọng của Thiên Trạch, Bách Hoa Chương là ngày tế thiên lớn nhất. Hằng năm mọi người từ khắp nơi trên thế giớ đổ về đây, đủ mọi loại người, đương nhiên cũng có những người của những quốc gia khác. Hoành thành nhồn nhịp, náo nức, từ khắp những khách sạn tửu quán đều chật ních người là người, ở ngoài đường thì bày bán nhiều loại thành phẩm, muốn gì có nấy, màu sắc lại rực rỡ khỏi phải nói. Mà vào ngày này mọi người chờ mong nhất chính là có thể gặp được vị Quốc Sư trong truyền thuyết có thể đoán biết tương lai tuyệt trần vô song.
Vân Thiển Y đã thức từ rất sớm, cũng đã đặt trước một gian phong thoải mái có thể nhìn bao quát hết thẩy mọi thứ ngày lễ tế thần. Ngồi ở nơi này, nhìn dòng người đông đúc, nàng cảm thấy rất thích, lòng mình cũng nao nao theo dòng người bên dưới đang dần tràn ra đường lớn. Không khí sôi trào bất ngờ im lặng lại. Nàng nhìn thấy một nam nhân đi từ xa đến đây.
Nàng lại nhớ đến nỗi lòng của Vân Thiển Y trước đây – Xa xa chỉ thấy bóng trắng xuất hiện , như mây nhẹ nhàng phiêu dật , lại như gió thổi qua rừng cây thâm trầm , làm cho người ta nhìn vào , cảm thấy giống như thần tiên hạ phàm, trong trời đất chỉ còn lại một bóng dáng màu trắng kia , giống như mây trên trời không ngừng bay , giống như tuyết mùa đông lạnh lẽo mà ấm áp.
Nam tử áo trắng như tuyết , tóc đen như mực , mi trung trầm ổn , mi đoan tuấn nhã ,sóng mắt giống như trăng trong đêm , ba phần trong trẻo nhưng lạnh lùng , lại như mặt trời mới mọc ,bốn phần ấm áp.
Môi hắn căng mọng no đủ , sắc mặt như bạch ngọc , mi gian chu sa đỏ tươi, huyết diễm xinh đẹp
Trong thiên địa giống như chỉ có ba màu sắc này , như sắp bay về trời
Tay áo hắn tung bay , bước đi trầm ổn , khí chất cao quý biểu lộ khắp toàn thân . Làm cho người ta không dám nhìn thẳng , chỉ sợ xem nhiều sẽ giống như bị dính độc nghiện-
Vân Thiển Y lại có chút cảm thán. Người đẹp, quả nhiên là nam nhân trong truyền thuyết.
Nghe Tiêu Thanh Hàn tam bái, cầu chúc quốc thái dân an, nguyện mưa thuận gió hòa, nguyện ngũ cốc được mùa, mà chằng chút cảm giác gì. Vân Thiển Y nhưng là cảm nhận rõ ràng được, nội tâm bên trong dậy sóng, dù đã chết nhưng Vân Thiển Y* thực sự rất yêu Tiêu Thanh Hàn.
Chỉ là một khoảng khắc thoáng qua. Vân Thiển Y lại bắt đầu chú tâm đến bóng dáng xa tít thoáng người trên đường lớn.
Vân Tâm Nhược đang nhìn trên tế đàn nhiều cảm xúc. Hẳn là lúc này nàng ta đang đồng cảm với Tiêu Thanh Hàn vì hắn cô đơn. Nhưng nàng ta sắp tới gặp người kia hẳn là cũng không cảm thấy thoải mái đâu. Thật là, nàng thay đổi nhiều như vậy mà xem ra dòng chảy vẫn giống như cũ không có sự thay đổi nào cả. Chỉ khác ở chỗ là không có nàng tham dự vào thôi. Đúng là phí sức, trước đây nàng nhắc nhở nàng ta làm gì không biết.
Vân Thiển Y lại nhìn dòng người chật ních bên dưới nở nụ cười, Tri Dung, Tri Hạ ngẩn người nhìn lên tế đàn thất ngốc. Hai tiểu nha đầu sợ người khác không biết bản thân thích người ta hay sao mà làm bộ mặt hoa si rõ ràng như vậy. Thiệt cái tình. Bất quá cũng không thiếu người ngốc như Tri Dung, Tri Hạ.
Vân Thiển Y đột nhiên nhớ đến cái gì. Sau đó đảo mắt nhìn những người bên dưới nhiều lần lại không phát hiện người mà nàng muốn tìm lại có chút thất vọng. Nàng biết Lê Hân hôm nay chịu trách nhiệm bảo vệ nghi thức trên tế đàn, con người hắn biết rõ mọi chuyện luôn luôn có thể có sai lầm nhưng hắn lại không muốn xuất hiện sai lầm. Thực là làm nàng không thể nào không nghĩ đến hắn mà tìm kiếm. Nếu không thể kết duyên được thì ngắm hắn một chút chắc không đến nỗi. Chỉ là nàng không tìm thấy.
Vân Thiển Y có chút mất mát trong mắt. Không khí nhộn nhịp trong lòng vì không nhìn được Lê Hân nên có chút thu lại, chán nản đứng dậy đi xuống cầu thang.
Nếu đã không thấy thì thôi về vậy. Nàng cũng cần suy nghĩ lại kỹ càng cách tiếp cập tiêu Thanh Hàn có phải là biện pháp tốt để khống chế cảm xúc của Vân Thiển Y* hay không. Dù sao dính đến người có thể nhìn thấu quá khứ tương lai rất là phiền phức. Cho đến khi chắc chắn mình có hay không thuộc dạng đặc biệt thì không thể xẩy ra sơ suất để bọn họ nghi ngờ được. Thật là, nhiều chuyện buồn quá.
Mãi lo suy nghỉ nên Vân Thiển Y không hề để ý có người đứng dưới cầu thang nên đã va vào người đó. Người này vững vàng như núi với sức cụng của một nữ tử yếu đuối như Vân Thiển Y tất nhiên không thể làm hắn ngã được, mà người xui xẻo lại là Vân Thiển Y. Nàng ta bị té ngữa ra đằng sau, trong lòng lại đau khổ kêu không xong. Lúc nàng nghĩ đến cái lưng nhiều vết lằng, lại bị lãm vào một cái ôm ấm áp. Cánh tay như gộng sắt ôm cả người nàng vào trong lòng, cả mặt nàng bị vùi vào trong đó, tiếng tim đập bình bịch của người nọ cứ một cái một cái lại như gõ vào đầu, khiến nàng choáng váng giống người say. Người này, có phải như nàng nghĩ đến không?
“Không sao chứ?” một giọng nói từ tính truyến xuống đỉnh đầu Vân Thiển Y làm nàng run lên.
Giọng nói hấp dẫn quá. Là hắn
Vân Thiển Y lắp bắp không nói thành lời: “Ta... ta...”
Thấy nàng lúng túng, nam tử rất hài lòng cười cười. Đúng như hắn nghĩ, Ôm nàng không tệ, nếu mà ngày nào cũng ôm nàng như vậy thì còn gì bằng.
Đang lúc không khí ngọt ngào của hai người lên đến đỉnh điểm. Thì bất ngờ một giọng nói rất không đúng lúc gọi hai người tỉnh mộng.
“Tướng quân, ta...” Hạ Chi mặc một thân hắc y đang tính bẩm báo nhưng khi thấy tình cảnh này không biết làm sao mở lời, ngẩn người nhìn hai người ái muội ôm nhau.
Vân Thiển Y cảm giác có người tới, hốt hoảng đẩy nam tử ra, lúng ta lúng túng không dám ngẩng đầu, nói hai tiếng cảm ơn rồi chạy thục mạng. Nam tử nhìn nữ nhân chạy ở phương xa nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu.
Hạ Chi nhìn người đi mất lại quay qua nhìn chủ tử nhà mình cười tà, có chút không biết làm sao: “Tướng quân,...”
Nam tử kia đúng là Lê Hân, vị Thiên Trạch hoàng triều Huyền Vũ đại tướng quân Lê Hân nổi danh cùng Quốc sư Thanh Hàn.
Hắn liếc Hạ Chi đầy thâm ý, khiến cho Hạ Chi nhận thấy rùng mình cuối đầu coi như không thấy. Nhưng thật ra là kêu khổ không ngừng, hắn là có chuyện quan trọng cần bẩm báo có được không, hắn nào biết chủ tử nhà mình trong lúc quan trọng như vậy còn có thể ôm tiên hương nhuyễn ngọc, thanh thanh sảng khoải mà hưởng thụ chứ. Giờ còn trách cứ hắn, hắn là vô tội mà.
“Tìm hiều nàng là thiên kim nhà nào, trong ngày hôm nay phải nói cho ta biết.” Lê Hân nhớ đến nàng, khuôn mặt tuấn mỹ lại nâng lên nụ cười tuyệt lệ. Nhớ đến khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, cơ thể mềm mại ôm trong lòng ngực, còn cả hương thơm trên người, ngày đầu tiên đối diện lại làm cho tim hắn đập thật nhanh, một cảm giác kỳ lạ lan tràn khắp cơ thể.
-Hắn đột nhiên nhớ tới hôm trước ở Bạch Sương cung Thanh Hàn đã nói hồng loan tinh động, lúc đấy hắn còn cảm thấy thật nhảm nhí, nhưng là hiện tại cảm thấy thật may mắn, nếu nàng thật sự là hồng loan, như vậy hắn cam nguyện vì nàng mà động tâm
Nàng, hắn yêu chắc rồi, không phải vì câu hồng loan tinh động, cũng không phải vì định mệnh hay không phải định mệnh, đơn thuần là hắn thích, thích tiểu nữ nhân này lần đầu gặp mặt tiền tác động tới cảm giác của hắn, nguyên lai thích một người, cũng không phải khó có thể chấp nhận. Bên môi ý cười không ngừng, hắn nhìn về nơi tế đàn, thân là chức vị quan trọng, trách nhiệm hôm nay của hắn là bảo hộ nghi thức tế thiên không bị quấy rầy. Mọi chuyện luôn luôn có thể có sai lầm, hắn không muốn xuất hiện sai lầm, tuyệt đối không thể có sơ sót gì-