9717: “Bởi nhiệm vụ lần này tương đối khó khăn, nên thưởng cho ba điểm dựng lực, thỉnh kí chủ không nên quá vui vẻ.”
Mông Hiểu Dương: Cho hỏi con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi vui vậy? ←_←
Lo lắng hãi hùng suốt ba ngày, kết quả thưởng cho cái quỷ gì đâu không. Mông Hiểu Dương không muốn lại thảo luận vấn đề không dinh dưỡng này với 9717 nữa, y quyết định đi coi trị số fan.
Thành tựu: E (bước đầu tiên trên con đường đến mục tiêu)
Nghề chính: Tác giả
Nghề phụ: Không
Trị số fan: 20081 (cấp D)
Trị số thành công: -100 (có được khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể đổi từ trị số fan.)
“Kí chủ, trị số fan hiện nay của ngài có thể đổi thành trị số thành công đang thiếu, xin hỏi ngài có đổi hay không, 'có, không.' “
“Tôi nhớ một vạn trị số fan đổi được một trăm điểm trị số thành công nhỉ?” Không đợi 9717 trả lời, Mông Hiểu Dương đồng ý luôn. Liền thấy trị số fan trong giao diện nháy mắt biến thành 10081, mà trị số thành công trở về 0.
Nhìn biến hoá xong, Mông Hiểu Dương mới nhẹ nhõm ngã xuống giường, chỉ chốc lát sau đã đến gặp Chu công đánh cờ.
Trong trung tâm hệ thống, 9717 đang dương dương đắc ý chợt một dòng điện đánh tới. Một tiếng kêu sợ hãi qua đi, vốn là đứa bé nhìn cỡ năm sáu tuổi thu nhỏ lại còn bốn năm tuổi.
Từ dưới đất bò dậy, cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn chu ra, đôi mắt thật to ngập nước, “Chỉ chọc kí chủ một chút thôi mà! Như vậy cũng bị trừng phạt sao?”
Hệ thống thành công rốt cuộc từ đâu sinh ra, ngay cả 9717 cũng không biết. Nó chỉ còn nhớ mình lơ lửng trong vũ trụ bao la, thẳng đến trong lúc vô tình bay tới Trái Đất, bị lực hút Trái Đất hút lấy rơi vào Trái Đất đập trúng Mông Hiểu Dương, thần chí mới từ từ rõ ràng.
Cũng bởi vì nó, mới khiến Mông Hiểu Dương đang uống nước bị sặc chết, hơn nữa hệ thống lúc hạ xuống phá vỡ kết giới, linh hồn Mông Hiểu Dương mới bị hút đến thế giới này, cũng có thể nói là tương lai.
9717 thức tỉnh, ý nghĩa hệ thống chính thức khởi động, nhưng 9717 cũng không phải muốn làm như thế nào thì làm. Trong phạm vi nhỏ, 9717 có thể đặt ra thưởng phạt, nhưng nếu thưởng quá nhiều hoặc cùng nghề chính hay nghề phụ không liên quan, nó sẽ bị trừng phạt.
Mà hình phạt của nó là lấy đi trị số thành công cũng chính là năng lượng. 9717 mới bắt đầu trạng thái là nhân loại hai tuổi, một khi hệ thống khởi động sẽ đến năm tuổi, lần này nghiêm phạt, khiến nó rơi xuống bốn tuổi. Đừng xem thường đây chỉ có một tuổi, nhưng cũng cần đến một trăm trị số thành công mới có thể bổ sung. Sau mười tuổi, nó cần trị số thành công càng lúc càng nhiều. Cho nên đối với 9717 mà nói, lần này nghiêm phạt khá là nặng.
Về phần 9717 vì sao đến bây giờ còn không ra gặp Mông Hiểu Dương, cũng không phải nó muốn chơi trốn tìm, đây là bị hệ thống hạn chế. Chỉ có chờ kí chủ thành tựu đạt cấp C, 9717 mới có thể biến ảo xuất hiện trước mặt Mông Hiểu Dương.
Thời gian hạnh phúc luôn luôn qua thật nhanh (thật sao?), trong chớp mắt đã đến ngày khai giảng.
Trong khoảng thời gian này, thành tích tiểu thuyết của y càng ngày càng tốt, nhưng mà 9717 chỉ xuất hiện qua một lần, điều này làm cho Mông Hiểu Dương khó hiểu vô cùng. Bất quá nó không xuất hiện càng tốt, nếu không lại quăng cho y mấy nhiệm vụ hố cha nữa.
Bây giờ đại học chỉ cần ở quang não báo danh là được, chỉ là ngày mai phải khai giảng rồi, cho dù như thế nào thì Mông Hiểu Dương đều phải đi đến trường.
Tính cách nguyên chủ nhát gan tự ti, cũng chính bởi vì như vậy, thích cắm đầu học tập, thành tích cuộc thi lần này không tệ chút nào, nên Mông Hiểu Dương tiếp nhận thân thể sau liền có thật nhiều trường học có thể lựa chọn.
Phân vân một lúc lâu, Mông Hiểu Dương lựa chọn đại học Hoa Hạ. Thứ nhất tên này vừa nghe là thấy có liên quan tới Trái Đất, thứ hai trường học này ở đế quốc đứng hàng thứ hai, tuyệt đối là danh giáo.
Lại suy tính hồi lâu, y lựa chọn ngành biên kịch. Sáng tác vốn chính là sở trường của y, biên kịch tuy không giống với viết tiểu thuyết, thế nhưng qua hơn một tháng quan sát, y thấy nơi này phim truyền hình và cả điện ảnh đều quá đơn điệu (mỗi ngày xem phim nhìn thú nhân theo đuổi giống cái, thực sự không thể chịu nổi nữa) ←_←
Ngôi nhà hiện tại của Mông Hiểu Dương cách đại học Hoa Hạ rất xa, y đành phải ở ký túc xá của trường. Ngoài mấy bộ quần áo và Viên Đồng, Mông Hiểu Dương không đem theo gì khác.
Xuống xe huyền phù (Tiểu Nhiên: tính để xe bay mà thấy kì quá nên thôi), Mông Hiểu Dương nhìn toà kiến trúc trước mắt không khỏi sửng sốt. Cũng không phải bởi vì kiến trúc nơi này khoa học kỹ thuật cao thế nào, mà bởi vì nó cực kỳ tương tự kiến trúc thế kỷ 21 mới khiên y sửng sốt.
“Cậu là... Mông Hiểu Dương?”
Giọng nói kinh ngạc từ đằng sau vang lên, khiến Mông Hiểu Dương hồi thần. Nhìn lại, chính là á thú nhân Lâm Cẩn đã gặp một lần ở siêu thị giả thuyết.
“A, cậu là Lâm Cẩn. Cậu cũng học đại học Hoa Hạ sao?”
“Đúng vậy, tôi là sinh viên năm nhất, ngành âm nhạc, còn cậu?” Lâm Cẩn không thèm để ý đến cái người mặt than lạnh lùng đằng sau, quen thuộc ôm chặt cánh tay Mông Hiểu Dương, cười hỏi.
Bị ôm chặt cánh tay mà cứng đờ, nhiều năm sinh hoạt tự kỷ trong nhà, làm Mông Hiểu Dương dưỡng thành online không tiết tháo, offline không thích nói chuyện. Thình lình gặp được một người nhiệt tình cứ như đã quen biết từ lâu như thế, khiến y trong phút chốc không thể thích ứng.
Chỉ phải uyển chuyển lựa lời rời khỏi: “Tôi cũng là sinh viên năm nhất, ngành biên kịch. A, thời gian cũng không còn sớm, tôi đến ký túc xá trước thu thập một chút.”
Không ngờ Lâm Cẩn ngẩng đầu nhìn trời, nghi ngờ nói: “Thời gian còn sớm mà!” Lập tức lại cười nói: “Cậu cũng ở ký túc xá trường sao? Tôi cũng vậy nè! Cậu ở phòng nào? Hay là chúng ta ở chung đi? Cậu không biết đâu, tôi phải năn nỉ thật lâu mới được phép ở lại trường đó! Nhưng mỗ mụ không cho phép tôi và người khác ở chung một phòng ký túc xá.” Bĩu môi, nỗ lực biểu đạt cậu đang tức giận. Chỉ là hợp với đôi mắt to ngập nước kia, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy đáng yêu, rất muốn nhéo mặt và khi dễ cậu mà thôi.
Mỗ mụ? Trong trí nhớ mỗ mụ là để xưng hô mẫu thân giống cái. Mông Hiểu Dương nhìn Lâm Cẩn có chút ngây thơ, còn có Lâm Hô đang đứng thẳng tắp cách y không xa, phụ thân bọn họ có thể cưới giống cái? Bọn họ quả nhiên không phải người thường.
“Mỗ mụ của cậu không phải đã nói cậu không thể ở cùng ký túc xá với người khác sao, hơn nữa lúc báo danh đã phân phối xong ký túc xá, tôi làm sao có thể đổi qua ở cùng phòng với cậu được? Thôi, tôi thực sự muốn về phòng. Nếu ở cùng một trường học, chúng ta thế nào cũng có cơ hội gặp lại mà.” Hướng Lâm Hô gật đầu, Mông Hiểu Dương liền bước vào cổng trường.
Vào trong trường, sẽ có phi cơ mini hướng dẫn đường đi cho học sinh, nếu như bạn không muốn đi bộ, còn có xe huyền phù loại nhỏ chỉ chở một hoặc hai người đưa đón, đương nhiên, không có miễn phí đâu.
Bất quá sau khi xem qua bản đồ, thấy trường học rộng lớn vô cùng, Mông Hiểu Dương rất cơ trí lựa chọn ngồi xe. Xe huyền phù nhỏ chạy cũng không nhanh, khá giống xe taxi thế kỷ 21, có thể dọc theo đường đi thưởng thức phong cảnh trong trường.
Khoảng gần mười phút sau, xe huyền phù liền ngừng lại. Mông Hiểu Dương nhìn biệt thự trước mặt vô cùng kinh ngạc, không nhịn được tán thưởng, “Wow! Không ngờ ký túc xá tương lai lại lộng lẫy thế này!”
Mừng rỡ lấy chìa khoá vừa nhận được từ sảnh tiếp đón tân sinh viên, cửa “cạch” một tiếng mở ra, đập vào mắt là phòng khách rộng lớn ngăn nắp sạch sẽ, nhưng mà người đang ngồi trên ghế sa lon là?