“Tại sao? Em còn chưa nói mà anh đã không đồng ý rồi!” Bạch Thấm mất hứng vì mình chưa nói gì thì An Tử Thiên đã trở mặt không đáp ứng mình. Uổng phí sức lực lớn như vậy dụ dỗ anh, vừa làm xiếc vừa bán mình, kết quả anh vừa có lợi đã trở mặt rồi...
“Em không nói thì anh cũng biết rõ em định nói cái gì.” Anh không hề nhìn cô, tiếp tục lật một trang sách.
“Vậy anh đáp ứng em đi, anh đồng ý thì sẽ khiến em vui vẻ mà.” Bạch Thấm ôm lấy cánh tay An Tử Thiên lắc lắc làm nũng, cố ý để anh không đọc được sách.
“Anh không đồng ý thì em sẽ giận đó.” Cô biết An Tử Thiên luôn thích mềm không thích cứng.
“. . .”
Cho dù bị Bạch Thấm ôm lấy cánh tay lắc lắc làm anh không đọc được sách, anh vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, không hề nhìn cô gái ở bên cạnh.
Thấy An Tử Thiên phớt lờ mình, Bạch Thấm có chút nóng vội, nói: “Thu mua công ty Đông Thành vốn là một chuyện vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt, huống chi người nhà họ Triệu đâu có làm cái gì gây bất lợi cho hành động của An thị, anh cần gì phải nhẫn tâm như vậy!”
“. . .” An Tử Thiên vẫn kiên trì như cũ.
Bạch Thấm thấy khuôn mặt An Tử Thiên vẫn trầm ngâm, không có biểu cảm gì, rốt cuộc cũng tức giận, dứt khoát thu tay về, ngồi thẳng người lên nói: “Anh vẫn như thế, anh đã nói sẽ nghe theo em hết mà. Bây giờ em nhắc tới chuyện này là vì muốn tốt cho An thị, anh cũng không muốn, còn im lặng thế này nữa. Em đã giải thích vô cùng rõ ràng rồi, anh chính là không tin em đó!”
Không thể phủ nhận, rốt cuộc tính cách của Bạch Thấm bị đè nén lâu như vậy, đã hoàn toàn bại lộ trong sự im lặng của An Tử Thiên. Đời trước mỗi lần Bạch Thấm bùng nổ trước An Tử Thiên đều là do không chịu nổi sự im lặng của anh, mặc kệ cô nói gì thì An Tử Thiên hoặc là im lặng nhìn cô, hoặc là im lặng nhìn sang chỗ khác. Bạch Thấm lại chưa từng chủ động đi tìm hiểu nội tâm cực kỳ mâu thuẫn của anh, anh phớt lờ tôi chẳng lẽ tôi phải trườn mặt đi theo cầu xin anh nói chuyện với tôi à? Vì vậy đã sinh ra hiểu lầm, hơn nữa càng ngày càng sâu, cuối cùng tổn thương cũng càng lúc càng lớn.
Từ khi sống lại tới nay, bởi vì Bạch Thấm thấy rõ những thứ này, trong lòng mang áy náy, bản thân cũng chấp nhận sự thật là mình có tình cảm với An Tử Thiên, với cả, đối với bên ngoại tình tính đã xuôi gió xuôi nước hơn, chả có chuyện bất mãn nào. Lúc này, chuyện của Triệu Ngạn Bân chính là chuyện đầu tiên, giờ lại một lần nữa cảm nhận được sự im lặng của An Tử Thiên, tính cách bướng bỉnh biến mất đã lâu của cô bắt đầu trỗi dậy. Anh không để ý đến em, vậy thì em liền vùng lên đâm chọc anh, bị đâm chọc đau thì anh sẽ mở lời thôi.
Giữa trưa, sau khi Bạch Thấm ra khỏi công ty, tốn cả một buổi chiều nghĩ cách làm sao để dỗ dành An Tử Thiên vui vẻ, để anh bỏ ý định thu mua công ty Đông Thành, kết quả chỉ đổi được sự im lặng của An Tử Thiên thôi. Vì thế, rốt cuộc vị tiểu thư thanh nhã này đã tức giận, quên mất đời trước đã dùng cách này mười mấy năm toàn vô dụng, còn phản tác dụng nữa.
“Em đặc biệt nấu bữa tối hôm nay chỉ vì khiến anh buông tha cho kế hoạch thu mua thôi à?” Cuối cùng, An Tử Thiên đang ngồi trên ghế sofa cũng chịu nhìn thẳng vào Bạch Thấm.
“Em là vì Triệu Ngạn Bân cho nên mới đặc biệt lấy lòng anh sao?”
Bạch Thấm sững sờ, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của An Tử Thiên, nhưng trong đó chỉ có sự an tĩnh chẳng nhìn ra được gì cả.
Vẻ mặt An Tử Thiên vô cảm, hỏi khiến trong lòng cô liền uất ức, mũi cay xè, giận dỗi nói: “Đúng vậy đó, em chính là vì Triệu Ngạn Bân mới cố ý lấy lòng anh đấy! . Đợi anh buông tha không thu mua công ty nhà anh ta nữa thì em có thể ném anh đi chạy theo anh ta rồi, anh đã hài lòng chưa!” Nói xong hai mắt cô đỏ ửng, quay người lại, chẳng thèm quan tâm An Tử Thiên sẽ có phản ứng gì, đi thẳng về phòng, dùng sức khóa trái cửa, chỉ để lại cho anh tiếng đóng cửa 'rầm rầm'.
Còn An Tử Thiên vừa nói xong câu đó liền hối hận, nhìn thấy hai mắt Bạch Thấm ửng đỏ thì đau lòng gần chết, vừa định mở miệng nói xin lỗi lại nghe cô nói như thế. Mặc dù biết rõ là cô cố ý chọc giận mình, thế nhưng anh vẫn không nén nổi tức giận.
Cả đêm hai người không thể yên giấc, Bạch Thấm về phòng rơi một, hai giọt lệ nhưng không tiếp tục khóc, chỉ là một đêm trằn trọc trở mình, đến rạng sáng mới mơ màng ngủ, song vẫn tỉnh lại rất sớm.
An Tử Thiên càng là mất ngủ suốt đêm, ngồi yên trên ghế sofa đến quá nửa đêm mới về phòng, vì vậy anh đã thức trắng cả đêm.
Lâm Thước Nhạc có thể cảm nhận được rất rõ sự khác thường của Bạch Thấm trong hai ngày nay. Đi học từ rất sớm, song chỉ ngồi trong phòng học ngẩn người, không phải quên mang sách thì là mang nhầm sách, bị cô giáo gọi lên thì khuôn mặt đầy vẻ mê mang. Hoặc là lúc ăn cơm, cứ nhìn thực đơn mà ngẩn người mất hồn, quên cả việc gọi thức ăn. Lúc đối với bản thân còn đỡ, đối với người ngoài thì vốn không nhiệt tình lắm, giờ lại càng lạnh mặt hơn.
Vì vậy, lời đồn đại trong trường học vốn là sắp lắng xuống, không biết do ai quạt gió thổi lửa mà giờ lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Đồn là bông hoa Bạch Thấm của học viện ngoại thương bị đại gia bao dưỡng mình vất bỏ rồi, là bởi vì cô không biết tốt xấu lợi dụng đứa bé trong bụng làm lợi thế muốn có thêm tiền tài và lợi ích từ vị đại gia đó, kết quả là bị đại gia vứt bỏ, bắt phá thai. Không có đại gia bao nuôi, không có tiền tài nên hiện tại sắc mặt cô mới trắng bệch, tinh thần hoảng hốt.
Thậm chí còn có người nói chính mắt nhìn thấy Bạch Thấm ở khoa phụ sản của một bệnh viện nào đó!
“Tiểu Thấm, gần đây cậu sao rồi?” Lâm Thước Nhạc nhịn hai ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi ra.
“Gần đây tinh thần cậu hơi kém, sắc mặt thoạt nhìn khá tệ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Nếu cô không phải là bạn tốt của Bạch Thấm, có chút hiểu biết về chuyện của bạn mình, sợ rằng bản thân sẽ không kiềm chế được mà tin tưởng những lời đồn trong trường.
Bạch Thấm liếc bạn tốt một cái, lại dời mắt sang đĩa bánh ngọt Black forest ở trước mặt, dùng dĩa chọc chọc, vẫn không nói lời nào.
Lâm Thước Nhạc thấy bộ dạng đó của cô thì hơi sốt ruột nói: “Tiểu Thấm à, cậu nói chuyện đi, hai ngày nay cậu cứ như thế này, bây giờ hỏi thì cậu không nói, cậu đừng để mình lo lắng nữa.” Vừa nói vừa đẩy đẩy Tô Thanh Thiển đang nhàn nhã uống nước ép hoa quả ở bên cạnh.
“Thanh Thiển, cậu giúp mình hỏi tiểu Thấm một câu đi, đều là bạn bè mà, cậu quá không quan tâm đến cậu ấy rồi đó.”
Bị chỉ trích, Tô Thanh Thiển đặt ly thủy tinh trong tay xuống, mới nói: “Có vài thầy cô giáo trong trường đã biết những tin đồn rồi, cậu mà không giải quyết vấn đề thì hai ngày nữa sẽ quấy nhiễu đến nhà trường. Đến lúc đó coi như cậu thật sự vô tội thì chuyện ấy cũng không dễ xử lý tốt đâu.” Cô không biết gần đây Bạch Thấm gặp phải vấn đề gì mà có bộ dạng tệ hại như vậy, nếu như không thể giải quyết được trong một, hai ngày thì dời sự chú ý của cô sang những chuyện khác cũng coi như là một biện pháp tốt.
Nghe Tô Thanh Thiển nói như vậy, rốt cuộc Bạch Thấm cũng dời tầm mắt lên người Tô Thanh Thiển, vẻ mặt đã có chút biến hóa, không còn vô cảm nữa.
“Thật nhàm chán!”
Lâm Thước Nhạc nghe Bạch Thấm nói ra một câu không đầu không đuôi thì mờ mịt rồi, vội la lên: “Nhàm chán, cái gì nhàm chán chứ? Tiểu Thấm, Thanh Thiển nói rất đúng, cậu không thể mặc kệ chuyện này nữa. Lần trước cũng đã bác bỏ được tin đồn trong một khoảng thời gian rồi, tình trạng hiện tại của cậu lại khiến tin đồn lan truyền càng thêm lợi hại đó. Câu mà phớt lờ, nếu bên phía trường học nhúng tay vào thì tính chất chuyện này sẽ thay đổi đấy!”
Bạch Thấm nhếch miệng, nở nụ cười trấn an với Lâm Thước Nhạc, nói: “Mễ Nhạc à, cậu yên tâm đi, mình sẽ xử lý mà, phía trường học sẽ không cố hỏi những chuyện đó đâu.”
“Chuyện này không lớn cũng chẳng nhỏ, không biết là ai lòng dạ nhỏ nhen, ghen ghét cậu mà tung ra loại tin đồn đó. Nếu như trường học nhúng tay vào thỉ kể cả chuyện này là lời đồn cũng sẽ vấy bẩn cậu. Nhất định phải tra ra là ai ác độc như vậy muốn hại cậu! Chờ tra ra được là ai thì mình nhất định sẽ không bỏ qua cho nó!” Lâm Thước Nhạc càng nói càng tức, cảm thấy uất ức thay bạn tốt, nói xong lời cuối còn kích động đập bàn một cái.
Bạch Thấm vội vàng bắt được tay Lâm Thước Nhạc, khuyên nhủ: “Cậu khoan hãy kích động đi, mình biết đó là ai rồi, cô ta sẽ không có trái ngon để ăn đâu.”
Khóe miệng cô nhếch lên ý cười tràn đầy giễu cợt, nói: “Đâu dễ tạo ra lời đồn về Bạch Thấm này chứ.”
Rốt cuộc vẻ mặt đờ đẫn ngàn năm bất biến của Tô Thanh Thiển cũng có chút biến hóa, mắng nhỏ: “Lâm Thước Nhạc, mình ghét bỏ cậu, ra ngoài với cậu thật mất thể diện.” Cô thật sự không thích những ánh mắt chiếu tới của những người chung quanh. Cô chán ghét người khác dùng ánh mắt phức tạp gì đó nhìn mình, sẽ khơi lại những ký ức trước kia của cô. Cho dù là dưới tình huống này, những ánh mắt phóng đến sẽ khiến cô cảm thấy bẩn thỉu, những ánh mắt kia bao hàm quá nhiều dục niệm với tham lam.
Lâm Thước Nhạc mặc kệ sự ghét bỏ rõ ràng của Tô Thanh Thiển, chỉ vội vàng hỏi: “Cậu biết là ai sao? Vậy là ai làm hả? Cậu đã biết rõ ai tung tin đồn ở sau lưng cậu mà sao còn phớt lờ? Nhân vật chính trong lời đồn ở trường học là cậu đó, cậu biết hay không hả!”
Bạch Thấm bị Lâm Thước Nhạc nắm bả vai lắc đến chóng mặt, thật vất vả mới bắt được tay cô giữ cô dừng lại, mới nói: “Chẳng phải lúc đó vừa khéo vào kỳ nghỉ định kỳ sao, với cả về sau lời đồn cũng từ từ lắng xuống, nên mình mới mặc kệ chứ, học kỳ này xử lý nhiều việc quá nên mình quên mất.”
“Chắc chắn vì cậu không hề xử lý chuyện này, đã khiến người tung tin đồn lại thừa dịp lợi dụng sơ hở rồi!” Lâm Thước Nhạc hung dữ lườm Bạch Thấm, thật giống như nhân vật chính trong lời đồn không phải là Bạch Thấm mà là chính cô vậy. Lời đồn đã nổi lên khắp nơi trong trường, thế sao mà người trong cuộc vẫn làm như chẳng liên quan gì đến mình thế, thật sự là gấp chết cô mà!
“Vậy cậu định xử lý chuyện này ra sao?” Lâm Thước Nhạc thở dài một cái, trong lòng nghĩ có phải thật ra mình chính là một bà mẹ già không đây? Cái gì cũng phải quan tâm rồi.
Bạch Thấm xúc một miếng nhỏ bánh ngọt đưa vào trong miệng, không nhanh không chậm nói: “Ừ, chờ cô hướng dẫn đến tìm mình thôi. Không phải người tung tin cũng định làm to chuyện khiến mình ''Thân bại danh liệt” sao? Trước khi mọi chuyện truyền tới trường học phải thông qua cô hướng dẫn, chờ đến lúc cô hướng dẫn qua tìm mình thì nói rõ ràng thôi.”
“Còn phải đợi cô hướng dẫn đến à, tại sao cậu không tự mình bác bỏ tin đồn chứ?” Lâm Thước Nhạc vẫn là bộ dạng kích động như cũ, thầm nghĩ không phải tự học sinh giải thích sẽ nhanh hơn sao?
“Cậu cảm thấy học sinh trong trường sẽ tin vào lời giải thích của mình à, hay là vẫn tin tưởng lời của cô hướng dẫn nói hơn?” Bạch Thấm cười khẽ, bạn tốt của cô luôn lo lắng chuyện của cô hơn chuyện của chính mình, , đời trước mất đi tình bạn chính là một trong những chuyện tiếc nuối nhất đời cô. Hiện tại tóm chặt lấy rồi, thấy có người đang lo lắng vì mình, cảm giác này thật tốt đi.
“Nhưng cô hướng dẫn cũng sẽ không tin vào lời nói suông của cậu đâu, cậu phải đưa ra bằng chứng đi.”
“Biết là ai còn có thể lo không có được chứng cớ à!” Im lặng hồi lâu, Tô Thanh Thiển chợt mở miệng thản nhiên ném ra một câu.
“Huống chi thủ đoạn của cô ta thô không chịu nổi, hoàn toàn không cần dụng tâm đi đối phó.” Sự lạnh nhạt và miệt thị trong lời nói vừa nghe đã rõ.
Bạch Thấm nghe vậy nhếch miệng cười nói: “Chỉ là đại học quá nhàm chán, có một chút gia vị sau giờ học thì cuộc sống đâu quá tệ.”
Nụ cười trên mặt cô mang vẻ tà ác mà Lâm Thước Nhạc chưa từng thấy qua.
“Mình đều đã nghĩ xong làm sao có thể thu thập được chứng cớ rồi. Chúng ái khanh, ghé tai lại đây, nghe Gia nói một lời!” Có lẽ, rốt cuộc thân phận của người chế thuốc nào đó đã bắt đầu có tác dụng, tâm tình Bạch Thấm đột nhiên tốt lên sau mấy ngày qua.