Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 39: Chương 39: Chương 35




Thấy anh bước vào, Bạch Thấm liền ngừng việc dưỡng da tay, “Sao anh lại vào đây? Rau còn chưa rửa, anh đợi một lát nữa nha, em dưỡng da rồi sẽ rửa rau ngay.” Cô cười tủm tỉm, đứng lên, chuẩn bị rửa tay.

Nguyên liệu nấu ăn được đặt ở một bên, chưa sơ chế. An Tử Thiên nhìn lướt qua, “Em luôn dưỡng da tay như vậy sao?”

“Phải, nghiền cà chua rồi lại nhào bột với mật ong, mất hơn nửa ngày mới chuẩn bị xong, trong lúc chờ đợi thì em dưỡng da tay, bây giờ rửa vừa kịp lúc.” Cô vừa rửa tay vừa nói với vẻ sung sướng.

“Em không rửa rau.”

“Đúng vậy, em phải rửa tay sạch sẽ rồi mới rửa rau được. Ngày hôm nay, em dọn sạch một đống đồ, tay thô ráp cả đi còn chưa nói, bao nhiêu thứ bẩn dính vào tay em, bôi kem dưỡng da tay có thể giúp sát trùng nữa mà. À phải, em còn bỏ thêm một ít giấm trắng, nhất định có thể diệt khuẩn!” Lau khô hai bàn tay, cô xoay người lại nhìn anh.

“Anh xem, bây giờ tay em sạch sẽ, em sẽ bắt đầu rửa rau, vì muốn nguyên liệu nấu ăn được sạch mà em đã dưỡng da tay hơn nửa tiếng đấy, đây là tiêu chuẩn thấp nhất!”

An Tử Thiên: “...”

“Anh nhìn em như vậy là sao?”

“Thấm Thấm, em không rửa rau.”

“Không phải em đang chuẩn bị đó sao?”

“Em mất cả tiếng.”

“Có phải anh cảm thấy là em cố ý không rửa rau?” Bạch Thấm bỗng nhiên hiểu ra ý của An Tử Thiên.

“... Không có “

“Cái gì mà không có, anh rõ ràng là có! Ngày hôm nay, em phải tẩy rửa biết bao nhiêu thứ, đâu phải anh không biết? Chẳng lẽ bây giờ em không thể rửa một ít đồ ăn sao? Em vì anh mà suy nghĩ, anh thích sạch sẽ như vậy, dĩ nhiên em cũng không thể lôi thôi lếch thếch! Tẩy rửa nhiều thứ như thế, tay em vừa bẩn vừa đau, tay bẩn sẽ không rửa rau sạch, vì tránh cho anh ăn phải đồ không sạch sẽ, em phải vừa chịu đau vừa chịu khó diệt khuẩn, vậy mà anh còn nói em như vậy! Hừ, tự anh rửa mà ăn đi, không thèm hầu hạ cậu chủ như anh nữa!” Cô tủi thân, nổi giận đùng đùng mà đẩy anh ra.

An Tử Thiên không ngờ Bạch Thấm lại đột nhiên nổi giận như vậy, vội vàng bắt lấy tay cô.

“Ây da! Đau!” Bạch Thấm nhăn mặt.

Nghe tiếng kêu đau của cô, An Tử Thiên vội vàng buông lỏng tay. Vừa nhìn thấy bàn tay cô, anh liền không kiềm được mà đau lòng. Đỏ hết cả lên rồi.

Bạch Thấm tránh ra khỏi người anh, “Đừng xoa, còn không phải vì hôm nay, anh muốn em tẩy rửa đủ thứ như vậy, tẩy rửa đến mức hai tay em sưng hết cả lên, thậm chí còn bị thương nữa.” Làm sao mà không đau cho được, Bạch Thấm vốn được nuông chiều từ nhỏ, ít khi động tay vào công việc nội trợ trong nhà, nay lại vì anh phát tác bản tính sạch sẽ mà đôi tay trắng trẻo, non mềm phải chịu đau. Anh nói hàng tháng phải giặt rèm cửa sổ một lần, lại là dùng tay không để giặt, mỗi lần giặt rèm cửa sổ xong, tay cô đều thô ráp đi mấy phần!

Do đó, cô quyết định phải vì đôi tay nhỏ bé, đáng thương của mình mà chỉnh An Tử Thiên cuồng sạch sẽ này một trận!

Thấy Bạch Thấm mất hứng, lại còn là lỗi do mình, An Tử Thiên áy náy vô cùng, anh không để ý đến nguyên liệu nấu ăn chưa được rửa sạch nữa, “Thấm Thấm.”

“Đừng gọi em. Em mệt rồi, muốn đi ngủ, anh tự mình ăn đi!” Cô bước vào trong phòng, nằm lên giường. An Tử Thiên vào theo, do dự bước tới trước giường, “Thấm Thấm.”

Bạch Thấm hất mặt, không thèm để ý đến anh.

“Thấm Thấm, em không thoa kem dưỡng da tay, anh giúp em thoa nha.” Nói xong, anh cầm lấy tay cô, nào ngờ cô đột nhiên giật tay lại, sau đó cuộn mình vào trong chăn.

...

“Thấm Thấm.” Im lặng một lát, An Tử Thiên dè dặt gọi cô.

“Đang ngủ.” Cô trốn trong chăn, rầu rĩ nói.

“Anh xin lỗi.”

Rốt cuộc thì trong chăn cũng có động tĩnh. Bạch Thấm ngẩng đầu khỏi chăn, khuôn mặt vẫn còn mang vẻ tức giận, “Biết sai rồi à?”

“Ừ.”

“Vậy anh nói đi, anh sai ở đâu?”

“Anh không nên hiểu lầm em.”

“Còn gì nữa?”

“... Không nên bắt em rửa nhiều thứ như vậy.”

“Về sau còn tái phạm hay không?”

“Sẽ không đâu.”

Thấy An Tử Thiên đáng thương như vậy, Bạch Thấm âm thầm cười trộm. Chàng trai nhỏ, em mà không trị được anh thì không ai trị được anh đâu!

“Từ nay về sau sẽ không phải tẩy rửa một đống đồ lớn như vậy nữa, phải không?” Đã chẳng dùng máy mà còn dùng tay, lần nào cũng đau vô cùng!

“...”

Thấy An Tử Thiên không đáp, cô làm bộ như muốn lủi vào chăn tiếp.

“Sẽ không đâu.” An Tử Thiên vội vàng hứa hẹn, sẽ không đâu.

Có khác gì câu ban nãy đâu, Bạch Thấm rất muốn cười, nhưng trên mặt chỉ để lộ nét cười nhẹ, cô nhào tới ôm anh, “Tử Thiên, đừng trách em tùy hứng. Thói quen đó không tốt, em phải giúp anh sửa.”

“Ừ.” An Tử Thiên ôm lấy eo cô rồi hôn một cái thật sâu.

Hai người triền miên một hồi lâu, Bạch Thấm đỏ hết cả mặt. Cô ngẩng đầu lên, “Em đói, bụng sôi lên rồi!”

An Tử Thiên gõ nhẹ vào trán cô, đi làm cơm với tâm trạng vui sướng.

Từ đó về sau, sự phát tác bản tính sạch sẽ quá độ của An Tử Thiên được cải thiện rất nhiều. Tuy anh vẫn thích sạch sẽ, nhưng nó chỉ ở mức độ mà Bạch Thấm cảm thấy coi được.

“Thanh Thiển, cô nói xem, Tiểu Thấm đúng là không có lương tâm mà! Cầu hôn ai, An Tử Thiên sắp xếp khung cảnh lãng mạn như vậy để cầu hôn ai? Vậy mà cũng không cho tôi biết! Phải tới ngày thứ hai đưa tin thì tôi mới biết đó!” Lâm Mễ Nhạc ngoạm một miếng kem rõ to, dường như đang muốn cáo trạng với Thanh Thiển.

Tô Thanh Thiển, “Cầu hôn? An Tử Thiên? Lãng mạn? Ngạc nhiên mừng rỡ?” Mấy từ này, nếu tách ra thì không có gì, nhưng nếu gộp lại cùng nhau, sao cứ cảm thấy không thật thế nào ấy? Tuy rằng cô có nghe qua lúc nghỉ hè ở nhà, nhưng vẫn có cảm giác khó tin vô cùng.

“Phải! Đúng vậy! Chuyện kinh thiên động địa như thế mà Bạch Thấm không cho tôi biết để tôi xem!” Tuy rằng ngày đó đã qua, Lâm Mễ Nhạc vẫn cứ oán giận như trước.

Bạch Thấm lấy tay đỡ trán mà không biết nói sao, ngay cả Tô Thanh Thiển cũng tò mò, “Cô ăn ít kem thôi, hạn chế lại. Không phải tôi đã đưa video clip hoàn chỉnh cho cô xem sao? Thậm chí còn chính miệng kể với cô về tình hình hôm đó, thật ra thì tôi cũng không biết tới chuyện bất ngờ đó!” Mới đầu thu mà Mễ Nhạc đã ăn mạnh như vậy, có bản lĩnh thì đừng có rống to tới mức thê lương khi dì cả ghé thăm. Toàn bộ quá trình cầu hôn đều được quay lại, góc nào cũng đủ hết, cuối cùng được biên tập thành phim hoàn chỉnh. Cách đó là do An Tử Thiên tìm được trên mạng, anh nói là để sau này có thể nhớ lại một ngày lãng mạn.

“Tôi muốn xem!” Tô Thanh Thiển vội nói, mặc dù lúc ở nhà, cô có xem người ta đưa tin và video clip, nhưng tóm lại vẫn là lung tung hết cả, không có cái nào hoàn chỉnh hết.

“Hắc hắc, tôi có mang theo, tôi có mang theo! Chúng ta cùng xem đi. Tôi nói cô nghe, lúc đó, đại nhân An Tử Thiên muốn đẹp trai bao nhiêu có bấy nhiêu, phải nói là sức hấp dẫn bắn ra khắp cả bốn phía!” Lâm Mễ Nhạc kể lại mà mê say, đồng thời lấy máy tính xách tay từ trong túi ra.

“Í, Trình Việt Vũ kìa?” Xem một hồi, Tô Thanh Thiển chợt phát hiện bóng dáng mơ hồ của Trình Việt Vũ trong video.

“Hả, ở đâu? Sao tôi lại không phát hiện?” Lâm Mễ Nhạc trợn mắt, tìm kiếm khắp nơi trong video clip.

“Chỗ này.” Tô Thanh Thiển chỉ vào màn hình.

“Í, đúng rồi, nhưng sao Trình Việt Vũ lại ở trong video?” Lâm Mễ Nhạc nghi hoặc, nghiêng đầu, “À phải, Trình Việt Vũ nghỉ hè ở thành phố W, lúc sinh nhật Tiểu Thấm, anh ta còn tặng quà, là bông tai Tiffany được đặt làm có một không hai, vừa đẹp vừa xa xỉ đó nha! Anh ta từng nói là đang thực tập ở công ty An thị. Tiểu Thấm, có phải không? Tiểu Thấm, Tiểu Thấm...” Lâm Mễ Nhạc huơ huơ tay trước mặt Bạch Thấm, gọi hồn cô trở về.

“Hả? Phải, anh ta thực tập ở An thị, là giáo sư Lê sắp xếp qua, nhờ chúng tôi giúp cho luận văn nghiên cứu của anh ta.” Bạch Thấm phục hồi tinh thần lại, đáp.

“Tiểu Thấm, cô đang nghĩ cái gì vậy? Nghĩ tới mất hồn luôn!” Lâm Mễ Nhạc hỏi.

“Không có gì, chỉ ngồi ngây ngốc một lát thôi.”

Tô Thanh Thiển nhìn chằm chằm vào ánh mắt mà Trình Việt Vũ dành cho Bạch Thấm ở trên màn hình, sau đó lại nhìn Bạch Thấm và Lâm Mễ Nhạc nói chuyện, trong lòng có hơi suy tư một chút.

Thật ra thì lúc sáng, Bạch Thấm mới ngồi nói chuyện với giáo sư Lê, Trình Việt Vũ có biểu hiện không tốt khi thực tập hè ở An thị, khiến công ty An thị không tán thành, không đồng ý cấp giấy chứng nhận thực tập hè cho anh ta.

Giáo sư Lê nói, với năng lực của Trình Việt Vũ, biểu hiện của anh ta nhất định không kém, anh ta là học sinh của ông mà.

Còn gì mà không rõ nữa? Nhất định là thái độ khi thực tập ở công ty không được đàng hoàng nghiêm chỉnh, bị người ở công ty xem không ra gì rồi.

Vì thế, Trình Việt Vũ bị giáo sư Lê mắng cho một trận tệ hại.

Dựa theo sự hiểu biết của Bạch Thấm về Trình Việt Vũ, tuy đôi khi anh ta cười đùa cợt nhả, không được đứng, nhưng công ty tuyệt đối sẽ không vì lý do đó mà không xem anh ta ra gì, chỉ cần là công việc, thái độ của anh ta đều nghiêm túc.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Bạch Thấm nhớ không rõ, hay là lần sau đi gặp anh ta mà hỏi vậy.

Chuông điện thoại di động vang lên, Bạch Thấm vừa cầm lên liền thấy tên của Trình Việt Vũ. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới ngay rồi.

“Alo, Trình Việt Vũ.”

“Alo, Bạch Thấm, chiều nay cô có lên lớp không?”

“Có việc gì à?”

“Ừ, bên tôi có một số việc, nếu cô không vội thì qua giúp tôi một chút đi.” Ở đầu dây bên kia, Trình Việt Vũ đang đau đầu trước một đống tư liệu chất cao như núi.

“Được, chiều nay tôi không có việc gì quan trọng, anh đang ở trong tòa nhà nghiên cứu sao?” Bạch Thấm đồng ý, nói.

“Phải, cô mau tới đây đi. Tôi cúp máy trước nha!”

Không nói câu vô nghĩa nào thêm, cuộc trò chuyện bị Trình Việt vũ cắt đứt rất nhanh. Bạch Thấm nhìn di động, anh ta cúp máy nhanh như vậy đúng là hiếm thấy, ngay cả bản thân cô còn chưa thích ứng ngay được, hơi đờ người ra một chút. Xem ra anh ta bận rộn nhiều việc, cô nên nhanh lên một chút.

“Trình Việt Vũ tìm cô?” Lâm Mễ Nhạc vừa hỏi vừa bỏ một miếng kem to vào miệng.

“Ừ, anh ta nói mình có vài việc bận quá, làm không nổi, bảo tôi qua đó giúp một chút.” Bạch Thấm đáp.

“Không phải nói cả ba chúng ta sẽ cùng nhau dạo phố à?” Lâm Mễ Nhạc có chút không đồng ý.

Bạch Thấm đang sửa soạn lại túi xách. Nghe vậy, cô nâng cằm của Lâm Mễ Nhạc lên, “Tình yêu à, tôi dạo phố cùng cô ba tiếng, sau một hồi mua sắm đủ thứ, ít nhất cô còn muốn dạo thêm ba tiếng nữa, tôi mà dạo với cô chỉ có nước mệt mỏi rã rời. Cho nên, lịch trình khổ cực đó cứ giao cho Tô Thanh Thiển đi. Tôi định không đi, nào ngờ bây giờ lại vừa khéo.”

Cũng không để ý xem ánh mắt bạn tốt nhìn mình ai oán tới mức nào, Bạch Thấm cầm túi xách rồi đứng dậy, tạm biệt Tô Thanh Thiển, “Cực khổ cho đồng chí rồi, Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải nỗ lực nhiều hơn!”

Tô Thanh Thiển liếc cô một cái, “Đi đường cẩn thận.”

Lâm Mễ Nhạc nhìn Bạch Thấm rời đi, sau đó nằm sấp xuống bàn, rên lên, “A... Sao mỗi lần dạo phố, không phải cô chuồn đi giữa đường thì cũng là Tiểu Thấm bận việc! Hai người đúng là không có nghĩ cho tôi!”

Tô Thanh Thiển tiếp tục lạnh nhạt, chỉ chăm chú xem video clip cầu hôn của An Tử Thiên, “Mỗi lần dạo phố phải dạo tới năm sáu tiếng đồng hồ, sau đó còn dạo qua khu bán đồ, cô không có tư cách nói câu đó đâu!” Ngay cả ánh mắt mà Tô Thanh Thiển cũng không thèm bố thí cho Lâm Mễ Nhạc một cái nhìn.

Ừm, khoan hãy nói... An Tử Thiên này đẹp trai thật! Nhìn thấy bạn tốt khóc đến rối tinh rối mù, tuy rằng bản thân luôn quạnh quẽ, Tô Thanh Thiển vẫn âm thầm chúc phúc cho hai người, hy vọng bọn họ hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.