An Tử Thiên hơi dùng sức nắm tay Bạch Thấm, cảm giác đau đớn gọi cô trở về hiện thực từ trong hồi ức, An Tử Thiên đang khẩn trương nhìn cô chằm chằm.
Cô cười khẽ một tiếng, trấn an tâm tình khẩn trương của anh, ôm cổ anh, kề trán vào trán anh, nói: “Cám ơn anh, anh Tử Thiên, em rất vui vẻ!” Cô hôn lên môi anh, đây là phần thưởng thực tế nhất.
Nhận được phần thưởng, An Tử Thiên mới buông lỏng cảm xúc, cười nói: “Người đầu tiên.”
“Hả?”
“Anh là người đầu tiên!” Anh cười thỏa mãn giống như một đứa bé được nhận kẹo.
Là người đầu tiên nói 'Sinh nhật vui vẻ' với em!
Bạch Thấm hiểu ra, ánh mắt lướt qua di động đang vang lên từng hồi ở trên bàn, có chút buồn cười phát hiện: thì ra anh cũng có một mặt trẻ con như thế! Nghĩ tới trong khoảng thời gian này, trên người anh có những thay đổi khiến cho người ta càng ngày càng lạc quan, cô không kìm nổi lòng mình, hôn lên khóe miệng anh, đáp: “Anh Tử Thiên thật tốt!”
Rốt cuộc cũng nối được điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, bên kia liền vang lên tiếng nói đầy vui sướng : “Happy birthday! Sinh nhật vui vẻ! Tiểu. . . . . .”
An Tử Thiên lấy lai di động, dứt khoát nhấn nút tắt máy, ném nó lên bàn một cách không thương tiếc.
“Anh có quà tặng!” Anh vội vàng nắm lấy vai cô, bắt cô nhìn mình, thò tay vào túi lấy một chiếc hộp nhung hình vuông, màu đỏ, không lớn không nhỏ ra, đưa tới trước mắt cô.
Cô nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của An Tử Thiên, cười cười, hơi cúi đầu, nghiêm túc mở dây thắt nơ bướm trên cái hộp ra. Cái nơ bướm này không khéo léo lắm, chắc là do anh tự tay thắt nút. Tưởng tượng An Tử Thiên nhíu mày ngồi ở trước bàn vừa nghiêm túc vừa vụng về thắt nơ bướm, dáng vẻ nghiêm túc mím môi, trong lòng cô liền có chút ấm áp, có chút xót xa.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, tầm mắt vốn đặt ở trên cái hộp của anh cũng dời đi, cười nhẹ với cô, rồi tiếp tục nhìn cái hộp, ý bảo cô mau mở hộp ra.
Cô chậm chạp mở nắp ra, có đôi chút sững sờ, đôi mắt trợn to, kinh ngạc nhìn đồ trong hộp.
Một sợi dây chuyền lặng lẽ nằm giữa mặt vải nhung màu đen, ở phía trên dây chuyền có thêm một đôi khuyên tai chia ra đặt hai bên. Chính giữa dây chuyền là một viên kim cương màu hồng phấn cỡ quả dưa nhỏ treo lủng lẳng, đường cắt hoàn mỹ, tản mát ra ánh sáng rực rỡ như vì sao, cả sợi dây chuyền đẹp đến chói mắt, liếc mắt nhìn liền không cách nào dời tầm mắt. Mà trên đôi khuyên tai cũng khảm đầy kim cương màu hồng nhỏ, dưới ánh đèn cũng rất lóa mắt, đẹp không sao tả xiết.
Những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là chất liệu của dây chuyền và khuyên tai là giống với chất liệu, kiểu dáng của chiếc nhẫn trên tay cô, nhìn một cái cũng biết đây là một bộ đồ trang sức. .Kiểu dáng giống với chiếc nhẫn đính hôn, so với món quà sinh nhật đơn thuần, càng thêm có ý nghĩa hơn nhiều. Bạch Thấm mừng rỡ không thôi, đây là món quà sinh nhật đầu tiên cô nhận được sau hồi bảy tuổi, cũng là món quà sinh nhật cô thích nhất.
“Thật xinh đẹp!” Ngón tay Bạch Thấm vuốt nhẹ sợi dây chuyền và đôi khuyên tai, nhẹ giọng cảm thán.
Mà giờ phút này, tầm mắt An Tử Thiên lại bị đầu ngón tay đang di động kia bắt lấy, ánh kim cương chiết xạ ra ánh sáng khiến cho đầu ngón tay vốn trắng nõn của Bạch Thấm càng thêm vài phần sáng bóng mê người. Anh hơi động lòng, đáy mắt gợn sóng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dằn lòng hỏi: “Đeo lên không?”
Đôi mắt cô sáng lên, đáp: “Ừm!”
“Anh đeo cho em.” Hiếm khi thấy được dáng vẻ nôn nóng của cô, thật đáng yêu, thật vất vả mới đè xuống được sự xao động, giờ bắt đầu không an phận rồi.
Anh cầm dây chuyền trong hộp lên, đi tới phía sau cô, gạt nhẹ mái tóc cô, nhẹ nhàng đeo dây cho cô. Động tác có chút vụng về, lúc đeo khuyên tai thì càng thêm thận trọng, chọc vào lỗ tai mịn màng chỉ sợ làm đau cô thôi. Anh gần như kề sát vào cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ, mặt cô bắt đầu có cảm giác nóng ran, khó chịu lúc lắc đầu.
“Đừng động đậy.” Giọng nói khàn khàn của An Tử Thiên đột nhiên vang lên bên tai, cảm giác nóng ran chợt truyền khắp toàn thân, cảm nhận được hơi ấm của anh cách lớp áo truyền đến sống lưng, Bạch Thấm cứng người, bất động.
“Xong chưa?” Bạch Thấm có chút khẩn trương, hỏi.
. . . . . .
“Xong rồi.” Qua mười mấy giây, cuối cùng An Tử Thiên cũng mở miệng, thân thể hơi rời khỏi cô một chút, thở nhẹ một cái.
“Đẹp không? Để em xem một chút.” Cô xoay người, nhìn gương ở phía sau mình.
“Đẹp lắm.” An Tử Thiên chợt đứng lên, thân thể cao lớn đè lên cô.
Có chút bất ngờ, Bạch Thấm ngã xuống chiếc giường mềm mại, còn chưa kịp tìm về tầm mắt của mình, trước mặt bỗng tối sầm. Bàn tay to của An Tử Thiên bịt kín hai mắt cô, đồng thời ấn môi lên đôi môi đỏ mọng hấp dẫn.
Đột nhiên đối mặt với bóng tối, theo bản năng cô liền hơi bất an, nhẹ nhàng giãy giụa, nói: “Ưmh, anh Tử Thiên. . . . . Ừ. . . . . .”
Ở trên môi cô trúc trắc vài lần anh mới chậm lại một chút, đầu lưỡi khẽ hoạt động bên trong khoang miệng cô, khóe miệng, bờ môi đều dính hơi thở mập mờ.
“Rất đẹp, rất xinh đẹp.” Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại đỏ bừng của cô, chuyên chú nhẹ giọng nỉ non, song vẫn không di chuyển ban tay đang che mắt cô.
“Anh Tử Thiên, tay anh....” Bạch Thấm nhỏ giọng kháng nghị.
“Tay à? Làm sao thế?” Nụ hôn ướt át đã chuyển qua vành tai, theo thói quen anh định hôn lên vành tai xinh xắn ấy thì phát hiện ra hôm nay có thêm vật cản trở gì đó. Anh nhíu mày, vừa dời đi trận địa vừa ra quyết định ngày mai sẽ tháo khuyên tai đó ra, dừ xinh đẹp cũng không được ảnh hưởng đến quyền lợi của anh, nhất định phải bị tuyết phủ để không thấy ánh mặt trời nữa.-d-o-ô-nn-N- Anh từ từ lướt xuống cần cổ trắng nõn, nhẹ nhàng hút.
Bạch Thấm dần dần trở nên mềm nhũn, giọng nói đột nhiên nâng cao một chút: “Anh Tử Thiên, tay. . . . . .”
Hơi bị giật mình sao? An Tử Thiên nhếch môi cười khẽ, gọi: “Thấm Thấm.”
Bởi vì là buổi tối nên cô mặc váy ngủ, nhưng do An Tử Thiên vẫn sống cùng phòng nên cô vẫn mặc nội y. An Tử Thiên vừa chạm vào bộ ngực mềm mại cao vút của cô, lại bị lớp áo ngăn cản mà có chút bất mãn. Tháo dây chuyển trên cổ cô ra, An Tử Thiên bắt đầu hối hận tại sao anh lại nghĩ đến quà tặng này chứ! Tay tiếp tục đưa vào bên trong, bộ ngực truyền đến xúc cảm ấm áp khiến Bạch Thấm khẽ kinh hô.
Lại tồn tại một lớp vải dày ngăn cản như trước, An Tử Thiên tiếp tục bất mãn: “Thấm Thấm, cởi nó xuống, nhé?”
Âm cuối hơi nâng lên nhưng tràn đầy hấp dẫn, Bạch Thấm hơi khó chịu giãy dụa thân thể, nụ hôn của anh đã dời xuống ngực rồi, váy ngủ vốn không quá kín giờ cũng rộng lùng thùng.
Lúc này, sắc mặt Bạch Thấm đã ửng hồng, môi đỏ mọng hơi nhếch, trên cần cổ trắng nõn xuất hiện dấu hôn nông sâu, cổ áo mở rộng lộ ra một bên vai, một nửa bộ ngực sữa lộ ra khỏi bra, viền đăng-ten càng làm nổi bật lên màu trắng nõn nà của bộ ngực. Ánh mắt An Tử Thiên càng sâu hơn, đôi tay chợt dời đi trận địa, chuyển ra sau lưng Bạch Thấm. Dùng một giây để định vị, một giây để kéo khóa, ba giây để rút tay về vị trí cũ.
Bạch Thấm mở to mắt, mới kịp nhìn thấy đôi mắt đen láy thâm trầm của An Tử Thiên đã cảm thấy trước ngực chợt lạnh, lại bị che kín mắt, trước mắt chỉ có chút hơi nước thoáng qua. Cô theo bản năng xoay mặt để né tránh bóng tối bao phủ, vươn tay định bắt lấy hơi nước ấy.
Sao An Tử Thiên có thể để cô như ý, liền đè xuống, hôn lên bầu ngực cao vút lộ ra một nửa. Nơi đó đột nhiên truyền đến nhiệt độ khiến Bạch Thấm rất khó thích ứng.
“.....Ưm, anh Tử Thiên, không cần.....Không nhìn thấy......”
“Không nhìn, ngoan nhé.....” Giọng nói khàn khàn mang theo ý cưng chìu vang lên.
Bạch Thấm chính là sự hấp dẫn trí mạng với anh, anh không thể chống cự cũng không muốn chống cự, nhưng anh không hề muốn để cô thấy dáng vẻ tham lam của anh với cô. Cô sẽ sợ sao? Sẽ chán ghét sao? Nội tâm của anh thật ra vẫn luôn rất bất an, chỉ muốn cô thấy được mặt hoàn mỹ nhất của mình.
Từ lúc bị đụng ngã, Bạch Thấm vẫn luôn không hề phản kháng, chỉ vì không thích ứng được với bóng tối đột nhiên xuất hiện mà làm ra sự phản kháng nho nhỏ. Hôm nay An Tử Thiên mang đến cho cô một niềm hạnh phúc và cảm động to lớn, cho dù bây giờ hiến thân ngay cho anh thì sao, dù sao đời này cô đã được định trước là người của anh rồi, sinh là người của anh, chết rồi còn sống lại vì anh, bây giờ dâng mình cho anh, cô cũng sẽ không tiếc nuối.
Bởi vì An Tử Thiên hút cắn mà truyền tới cảm giác tê dại khiến cả người cô như nhũn ra, sắc mặt ửng hồng, cánh tay hạ xuống bên cạnh anh, cô nâng tay luồn vào mái tóc đen của anh. Giờ phút này, Bạch Thấm vô cùng muốn nhìn rõ dáng vẻ An Tử Thiên hôn mình, vội nói: “Tử Thiên....Em muốn nhìn...Ừm, cho em nhìn anh đi....”
An Tử Thiên hơi ngừng động tác, đột nhiên ngậm chặt đóa hồng mai, khiến cho Bạch Thấm hốt hoảng giãy dụa, la khẽ: “A...Tử Thiên, tay.....Em muốn nhìn....Dáng vẻ hôn em....” Tiếng thở gấp đã hóa thành một dòng nước, chậm rãi chảy vào trong lòng anh.
Có lẽ là đang trừng phạt vì lúc này Bạch Thấm dựa vào âm thanh để mê hoạc mình, An Tử Thiên hơi dùng sức cắn đỉnh hồng mai, trước khi cô kịp cảm nhận đã buông ra rồi.
An Tử Thiên hạ tay đang che mắt cô xuống, kéo váy ngủ lên ngang eo cô, anh lại bắt nạt đôi môi đỏ mọng của người trong lòng một lần nữa, bắt đầu dũng mãnh công thành đoạt đất. Nghe được lời của Bạch Thấm, anh muốn làm nhất chính là hung hăng hôn lên môi của cô.
Muốn xem phải không? Vậy thì anh để cho em xem, xem cho rõ, nếu như em còn không sợ gương mặt bởi vì dục vọng tham lam mà vặn vẹo xấu xí này, vậy anh còn phải sợ gì nữa!
Một bàn tay nắm cả eo thon của cô, từ từ xiết chặt, một bàn tay khác thì không ngừng tùy ý vuốt ve nơi cao vút kia.+-+-£EEQuuyuyÐØn=-=
Bạch Thấm chỉ cảm thấy nụ hôn của An Tử Thiên rất mãnh liệt, khí thế, lưỡi của anh chiếm đoạt từng tấc từng tấc trong khoang miệng cô, tùy ý kéo dài đến chỗ sâu nhất.
Cô chỉ có thể bị động đáp lại, cái lưỡi xinh xắn cũng nhanh nhẹn tiến vào khoang miệng anh, tinh tế liếm mọi chỗ ở bên trong, còn chưa kịp đi sâu vào góc trong cùng liền bị lưỡi của anh kéo lại dây dưa. Nước bọt trong suốt tràn ra từ khóe miệng theo nụ hôn kịch liệt, kéo dài đến cằm.
An Tử Thiên đương nhiên không biết, vào lúc này, ở trong mắt Bạch Thấm, dáng vẻ động tình bị nhuốm đầy dục vọng của anh có bao nhiêu gợi cảm, có bao nhiêu nam tính quyến rũ. Sợi tóc ngắn ở trước trán lộn xộn, rối tung, con ngươi chuyên tâm gợn sóng, khuôn mặt hơi nhợt nhạt thường ngày vì động tình mà ửng hồng, bởi vì hôn mãnh liệt mà đôi môi đỏ tươi, sáng bóng, ánh sáng lấp lánh nơi khóe miệng còn kéo dài đến cằm.
Thoát khỏi đôi môi đang chiếm đoạt của anh, cô hôn xuống theo ánh sáng đó, cô vô thức kéo kéo cổ áo vốn xốc xếch của anh, cuối cùng liền mở hai nút áo phía trên, hôn lên yết hầu (cổ họng) anh. Bắt đầu là nhẹ nhàng liếm hôn, tỉ mỉ gặm cắn, ừm, động đậy à? Cô nghịch ngợm hôn theo yết hầu đang di động, hơi dùng sức cắn một cái coi như trả thù, trong nháy mắt liền cảm nhận được vòng tay bên hông xiết nhẹ một chút.
À. . . . . .
“Yêu tinh nhỏ.....”
Giọng nói của An Tử Thiên càng thêm khàn khàn, cô còn nghe được tiếng cắn răng nghiến lợi nữa.
Anh chợt dùng sức đẩy một cái, một vật cứng nóng bỏng liền đặt tại nơi mềm mại giữa hai chân Bạch Thấm, cách chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng manh, nhiệt độ nóng bỏng và cảm xúc rõ ràng liền thuận lợi truyền đến. Khuôn mặt Bạch Thấm vốn đang hồng hồng liền đỏ rực, nhiệt độ của vật ở giữa hai đùi kia dường như đã truyền khắp toàn thân cô chỉ trong nháy mắt. An Tử Thiên nhạy cảm phát hiện làn da trắng nõn của yêu tinh nhỏ nằm dưới thân mơ hồ lộ ra sắc hồng, mê hoặc lòng người. . . . . .