Edit: Sasaswa
Lúc trước Mạnh Hoa Nhiên đêm nào cũng gặp ác mộng, bây giờ đã từ từ giảm bớt chỉ còn vài lần nhưng lần nào cũng tương tự nhau.
Không biết quái vật xấu xí và ác ma ác độc từ đâu ra cứ đuổi theo Mạnh Hoa Nhiên, Mạnh Hoa Nhiên sợ hãi chạy khắp nơi, không cẩn thận lại vấp ngã.
Vì vậy những quái vật cùng ác ma kia nhân cơ hội vồ về phía cậu, hơn nữa còn nhắm ngay bụng của cậu đưa ra móng vuốt.
Chỗ bụng lập tức truyền đến từng trận đau nhức, trong mơ Mạnh Hoa Nhiên đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, cậu ôm bụng, cả người bất lực cuộn tròn rúc vào một chỗ, cậu khẩn cấp muốn bảo vệ cái gì đó, lại không thể ra sức...
Đến lúc này, thông thường sẽ có hai trường hợp, một là có bóng người đột nhiên lao ra chắn trước mặt Mạnh Hoa Nhiên, ác mộng liền biến thành giấc mơ đẹp.
Còn trường hợp thứ hai, rất đáng sợ cũng rất đau khổ. Những lần trước, Mạnh Hoa Nhiên đều từ trong mơ tỉnh dậy, sau đó cậu chạm vào khóe mắt mình, tất cả đều là nước mắt.
Mạnh Hoa Nhiên nói chuyện này cho Nghiêm Thời Trì, hỏi: "Trong bụng em có gì sao? Có vật gì không giống những người khác sao?"
Nghiêm Thời Trì nghe xong hơi run lên, nhưng rất nhanh liền lắc đầu phủ nhận, hắn đưa tay ra nhẹ nhàng để lên bụng Mạnh Hoa Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên là bảo bối của gia đình này, đương nhiên trong bụng cũng có kho báu rất quan trọng."
Mạnh Hoa Nhiên trừng mắt nhìn, bán tín bán nghi: "Là kho báu gì?"
Nghiêm Thời Trì cố ý nói cho qua*: "Bây giờ chưa thể tiết lộ, chờ đến lúc thích hợp em sẽ biết."
*bản QT là "bán một cái nút"
"..." Mạnh Hoa Nhiên không tiếp tục truy hỏi, cậu đảo mắt tiếp tục suy tư.
Đêm xuống, Nghiêm Thời Trì ôm lấy Mạnh Hoa Nhiên, nhẹ nhàng chậm rãi thăm dò lối vào bí ẩn kia.
Nhưng Nghiêm Thời Trì không làm được gì nhiều vì Mạnh Hoa Nhiên lúc này đang khép chặt hai chân lại, cơ thể cũng rất căng thẳng.
Nghiêm Thời Trì ôn nhu hôn xuống mặt Mạnh Hoa Nhiên, sau đó ngậm lấy vành tai mềm mại, chậm rãi liếm láp: "Nhiên Nhiên, bảo bối, em thả lỏng một chút cho anh đi vào có được không?"
Nghiêm Thời Trì đã nhịn rất lâu, lúc này âm thanh khàn khàn đã nói lên hắn không thể nhịn được nữa.
Mạnh Hoa Nhiên đỏ mặt thở hổn hển, nói: "Em.. Trong bụng em có... kho báu của nhà chúng ta, anh không thể tưới... tưới nhiều nước vào như vậy, không thì sẽ... làm hỏng..."
Thì ra là cậu lo lắng cái này.
Nghiêm Thời Trì nghe xong thì cười khổ, vội vàng xoa bụng Mạnh Hoa Nhiên, động viên nói: "Nhiên Nhiên, anh đi vào bên trong là để bảo vệ kho báu. Anh nỗ lực tưới nhiều nước như vậy là vì muốn nhân giống kho báu."
Đôi khi, thúc thúc này thật sự... rất không biết xấu hổ.
Mạnh Hoa Nhiên dù sao cũng không còn kí ức, tâm trí cũng không giống lúc hai mươi tám tuổi, cậu bị Nghiêm Thời Trì dỗ có chút sửng sốt, thậm chí nghe xong còn có chút cảm động.
Vì vậy, Mạnh Hoa Nhiên từ từ giang chân ra, khó khăn lắm mới chủ động ôm cổ Nghiêm Thời Trì, hôn hắn một cái: "Vậy anh tiến...vào đi, nhất định phải bảo vệ tốt!"
Nghiêm Thời Trì kiên định "ừ" một tiếng rồi lập tức tiến vào, nhưng lực đạo quá mạnh, Nghiêm Thời Trì không dám động, lẳng lặng chờ Mạnh Hoa Nhiên thích ứng.
Chờ đợi một lát, Nghiêm Thời Trì hỏi: "Bảo bối, còn đau không?"
Mạnh Hoa Nhiên hai mắt mơ hồ, bắt đầu không tự chủ được vặn vẹo, đứt quãng kêu: "Ân a... A! Không... không đau, có chút ngứa, anh giúp em đâm một chút..."
Nghe vậy, Nghiêm Thời Trì nhấc hai chân Mạnh Hoa Nhiên lên, bắt đầu một trận kịch liệt mới...
Mạnh Hoa Nhiên trước đây tính tình quái gở lạnh lùng, nguyên nhân không muốn kết bạn, ngoại trừ tính cách của bản thân, đả kích do cha mẹ qua đời, còn có một bí mật chủ chốt.
Mặc dù cậu là nam nhân nhưng thân thể đặc thù, trong cơ thể cư nhiên lại phát triển một thực khoang có thể mang thai như phụ nữ.
Cái bí mật này không muốn để người khác biết, Mạnh Hoa Nhiên trước sau đều giấu tận đáy lòng. Có lúc cậu sẽ cảm thấy chán ghét cực độ bản thân mình, thấy chính mình khác với người thường, cực kì buồn nôn!
Lần đầu tiên sau khi tiến vào, Nghiêm Thời Trì khiếp sợ.
Trước đó hắn căn bản không biết việc này, cũng chưa từng quan hệ với Mạnh Hoa Nhiên. Làm kịch liệt như thế, vào được sâu như vậy.
Nghiêm Thời Trì đợi thật nhiều năm, vất vả lắm mới đợi được Mạnh Hoa Nhiên nguyện ý tiếp nhận tình cảm của hắn, chấp nhận cùng hắn qua lại, trên mọi chuyện hắn đều rất yêu thương Mạnh Hoa Nhiên.
Bất kể bình thường Nghiêm Thời Trì có đùa giỡn lưu manh ra sao, đùa giỡn với Mạnh Hoa Nhiên như thế nào, nhưng lần đầu có chút mất khống chế, làm Mạnh Hoa Nhiên mất kiểm soát. Cấm, cũng phát hiện bí mật của cơ thể cậu.
"Em mang thai sao?"
Nghiêm Thời Trì hỏi Mạnh Hoa Nhiên, Mạnh Hoa Nhiên lại khóc, nói: "Không biết."
Mấy tháng sau, Mạnh Hoa Nhiên nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, ngơ ngác mò bụng của mình.
Cậu suy tư nguyên một tháng, đến tột cùng có muốn lưu lại đứa con này hay không?
Vậy mà Nghiêm Thời Trì đột nhiên xông vào phòng phẫu thuật, vội vã lấy ra một đôi nhẫn cưới.
Mạnh Hoa Nhiên sợ hết hồn, Nghiêm Thời Trì tiếp tục quỳ một chân, trực tiếp quỳ gối dưới chân Mạnh Hoa Nhiên.
"Gả cho anh, Nhiên Nhiên."