“Đến rồi.”
Xe ô tô màu đen dừng ở trước cửa sắt lớn, Thiết Ngưu vừa định ôm người xuống xe, Lâm Thu Ngôn liền cởi áo vest, vung tay ném qua.
“Mặc vào đi. Quần áo không chỉnh tề tiến vào Lâm gia quá vô lễ.”
Thiết Ngưu nhìn tiểu thiếu gia một chút, mặt có hơi khó chịu, không nói hai lời trực tiếp khoác lên.
Nam nhân vóc người cao lại to, đối với hắn mà nói áo Lâm Thu Ngôn thật sự là quá nhỏ và chật, trên cánh tay bắp thịt đều lồi đi ra, lộ ra một mảnh cơ ngực rắn chắc.
Lâm tiểu thiếu gia ngắm vài cái mới hất cằm lên duỗi hai tay ra.
Thiết Ngưu khom lưng đem người ôm lấy, còn nhân cơ hội cắn một cái ở vành tai tinh xảo, sau đó trên mặt bình tĩnh nói với Lâu Cảnh trong xe nói:
“Lâu tiên sinh cảm ơn cậu”
“Không, không, không có gì.”
Nhìn bắp thịt màu mật ong của nam nhân, Lâu Cảnh không tự nhiên đáp lại. Mãi đến tận khi hai người xuống xe mới vội vàng đuổi theo, nói:
“Tôi không yên lòng A Ngôn, tôi muốn ở lại với cậu ấy.”
Thấy Lâm Thu Ngôn không có phản đối, Thiết Ngưu cũng không tiện nói gì, ôm người sải bước tiến vào cửa lớn Lâm gia.
“Đây là làm sao!? Thu Ngôn con làm sao vậy!”
Lâm phu nhân thấy tiểu nhi tử nhà mình bị người ôm đi vào, trong lòng sợ hãi, sốt ruột nhào tới.
“Mẹ, con không sao.”
Lâm Thu Ngôn vỗ vỗ vai Thiết Ngưu, ra hiệu thả mình xuống.
Thiết Ngưu quan sát một vòng sau đó mới đem người thả ở trên ghế salông phòng khách, sau đó cung kính đứng ở một bên.
“Thu Ngôn bị thương chỗ nào? Nói cho mẹ nơi nào bị đau?”
Lâm phu nhân đầy mặt đau lòng nhìn con trai nhỏ.
“Không sao ạ, con đau chân chút thôi.”
“Làm sao lại bị đau hả, đang yên đang lành sao bị đau chân được.
Nói đến đây, Lâu Cảnh đỏ mắt bước lên một bước, vừa cảm động lại là thương tâm nói:
“A Ngôn là do cứu cháu......”
Nhìn Lâu Cảnh cùng Lâm mẫu thêm mắm dặm muối mô tả quá trình sự việc, Lâm Thu Ngôn khổ não đỡ trán.
“Cộc cộc cộc“.
Nương theo tiếng vanh liên tiếp của giày cao gót, một thiếu phụ xinh đẹp hào hoa phú quý từ trên lầu đi xuống. Thiếu phụ này chính là Lâm chị dâu Thu Ngôn - Ôn Tĩnh Như.
“Mẹ, em làm sao vậy?” Nữ nhân lo lắng hỏi.
“Vì cứu người, bị trặc chân.” Lâm mẫu trong lời nửa phần oán giận trả lời.
“Vậy ra em trai là đại anh hùng!”
Ôn Tĩnh Như hé miệng cười, quay đầu vừa định đùa Lâm Thu Ngôn một chút, liền nhìn thấy nam nhân cao to đứng một bên. Trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục lại như cũ, khách sáo hỏi:
“Vị tiên sinh này là?”
Thiết Ngưu đúng mực, khẽ gật đầu,
“Tôi là Thiết Ngưu.”
“Thiết Ngưu?” Ôn Tĩnh như trong mắt mang theo nghiền ngẫm quái lạ, tiếp tục hỏi:
“Vậy Thiết Ngưu tiên sinh cùng em trai nhà tôi có quan hệ gì?”
Lúc này Lâm Thu Ngôn cướp lời trước khi Thiết Ngưu kịp mở miệng, lớn tiếng nói:
“Hắn là phu xe của em!”
Thiết Ngưu nhìn Lâm Thu Ngôn một chút, lặp lại câu trả lời:
“Đúng vậy, tôi là phu xe của cậu ấy.”
“Oh, phu xe!” Ôn Tĩnh như hướng về Thiết Ngưu hơi gật gù, “Làm phiền tiên sinh.”
Lâu Cảnh thấy người nhà họ Lâm không có ý thật lòng muốn cảm ơn Thiết Ngưu, liền mở miệng giải thích:
“Ngày hôm nay là Thiết Ngưu...... Tiên sinh đem A Ngôn cứu ra, không có anh ấy chúng tôi nói không chừng.....”
Nói liền nhìn về phía nam bên đứng ở một bên trầm mặc.
“Đó là việc hắn phải làm.”
Lâm Thu Ngôn kiêu ngạo thẳng tắp sống lưng, tức giận nói:
“Lâu Cảnh cậu nhìn hắn có ích lợi gì, nhanh về nhà đi. Không thì Lâu tiên sinh lại gọi điện thoại tới đây! Còn anh!”
Đôi mắt hoa đòa đẹp đẽ liếc xéo về phía đó, cứ như vậy một hồi liền khiến Thiết Ngưu trong thân thể đột nhiên sản sinh một dòng nhiệt lưu, bụng căng thẳng, hận không thể lập tức vồ tới, đem người đặt ở dưới thân cố gắng chà đạp một phen.
“Anh đi để hạ nhân tìm một bộ quần áo để thay, sau đó cút đi! Nơi này không có chuyện gì liên quan đến anh!”
Lâm Thu Ngôn không biết tức giận cái gì, nói xong cũng đem chính mình thả mình trên ghế salông nằm rộng rãi, khó chịu nói:
“Mẹ, gọi bác sĩ Lý đến đi, cho con dùng thuốc.”
“Được, vậy thì mẹ sẽ gọi điện thoại.”
Thiết Ngưu lúng túng đứng ở một bên có chút không hiểu ra sao, có điều người nhà họ Lâm ở chỗ này hắn cũng không thể cùng Lâm Thu Ngôn thân thiết, chỉ có thể làm theo.
“Thiết Ngưu tiên sinh, đến đây, tôi giúp ngài tìm bộ quần áo.”
Ôn Tĩnh ôn hòa mà như cười cợt.
“Cảm ơn.”
Thiết Ngưu lúc mặc áo vốn định liếc mắt nhìn Lâm Thu Ngôn một chút, ai ngờ Lâm thiếu gia đã sớm tiến vào phòng ngủ, một đống người ở bên trong, hắn cũng không thể đi vào, chỉ có thể không tình nguyện đi ra Lâm công quán. Trong lòng cân nhắc, nhất định phải tìm thời gian thích hợp đến xem vợ hắn.
********
Lúc bác sĩ đi đã là chạng vạng, căn dặn một lô một lốc, cuối cùng còn ở vết thương ở chân Lâm Thu Ngôn che kín một lớp cao thuốc dày đặc. Thực ra chỉ là vết thương bình thường mà thôi, Lâm mẫu thương con nên lo lắng, chuyện bé xé ra to cấm chỉ cậu tất cả hoạt động ra ngoài, thậm chí ngay cả ăn cơm đều phải ăn ở trên giường. Buổi tối hôm đó liền bảo nhà bếp làm móng heo kho cùng bát canh xương hầm trắng đậm, nói là ăn gì bổ nấy.
Lâm Thu Ngôn đối với chuyện này tỏ ra rất bất đắc dĩ, rồi lại vui mừng tiếp nhận.
Ban đêm gió thổi, mang theo từng luồng mát mẻ, khẽ thổi làm rèm cửa sổ khẽ đung đưa.
Trong căn phòng xa hoa chỉ thắp sáng bằng một chiếc đèn ngủ màu da cam, Lâm Thu Ngôn mặc áo ngủ màu trắng tơ tằm dựa vào đầu giường, trong tay nâng một quyển sách tiếng anh nghiêm túc đọc, vài sợi tóc ngắn buông trên trán, cả người so với ngày thường nhiều hơn mấy phần dịu ngoan.
“Cộc cộc cộc“.
Một loạt âm thanh phá vỡ bầu không khí bình yên trong phòng, Lâm Thu Ngôn không vui nhíu lông mày, nhìn về nơi phát ra tiếng ồn.
“U!”
Nam nhân mặc quần áo vải thô nghiêng người dựa vào khung cửa sổ, trong tay cầm một bông hoa hồng màu đỏ, nhìn về phía cậu khóe miệng cong cong.
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, một giây sau, Lâm Thu Ngôn không chút do dự đem quyển sách trên tay”Vèo” một cái, ném về phía mặt nam nhân.
Thiết Ngưu hơi nghiêng đầu, tránh góc nhọn của sách, một tay ung dung nắm lấy.
“Lâm thiếu gia, ngài đây là có vấn đề gì?”
“Không làm sao, chính là nhìn anh không hợp mắt.”Thiết Ngưu bất đắc dĩ lắc đầu cười cợt, trong con ngươi đen bóng tràn đầy ôn nhu,
“Lẽ nào là tôi làm ra chuyện gì để tiểu thiếu gia của tôi không vui à?”
Vừa nói vừa từng bước một đi tới trước giường, cúi người xuống, cầm hoa trong tay đưa lên,
“Tặng cho em.”
“Hừ!” Lâm Thu Ngôn bĩu môi đem hoa nhận lấy, ngón tay thon dài cầm nhành hoa xoay xoay, nhướn mày, trêu tức hỏi:
“Hoa này là rất đẹp, thế nhưng sao tôi nhìn lại có chút quen mắt, là trong vườn hoa nhà tôi hái đi?”
“......” Bị vạch trần, Thiết Ngưu nhất thời không biết nói gì.
“Quỷ nghèo!” Lâm thiếu gia ghét bỏ lẩm bẩm một câu.
Nhưng mà lời tuy nói như vậy, nhưng vẫn đem hoa trong tay cắm vào bình hoa ở trên tủ đầu giường.
Rõ ràng là cực kì thích...... Thiết Ngưu biết rõ Lâm thiếu gia chuyên nói một đằng làm một nẻo, liền chủ động ngồi ở bên giường, đem cặp chân đẹp đẽ kia ôm vào trong ngực.
“Đừng sờ vớ vẩn!” Lâm Thu Ngôn trừng mắt,
“Anh sao leo cửa sổ vào! Cửa chính lại không đi à!”
“Leo cửa sổ tương đối dễ dàng.”
Cúi đầu nhìn nơi sưng đỏ chói mắt trên mắt cá chân, Thiết Ngưu tim như bị bóp một hồi.
“Tôi nhớ trong sân nhà tôi có không ít cảnh vệ?”
Lâm Thu Ngôn nghiêng ánh mắt quan sát nhìn chằm chằm nam nhân.
“...... Nam nhân của em thân thủ so với bọn họ tốt hơm.”
“Phu kéo xe thân thủ rất tốt?”
“......”
Lâm Thu Ngôn để sách ở một bên, không tiếp tục thăm dò nữa.
“Chân em thế nào rồi?” Thiết Ngưu lên tiếng hỏi.
“Chẳng thế nào cả, không tàn phế được.”
Nghe Lâm Thu Ngôn ngữ khí không quan tâm, Thiết Ngưu cau mày,
“Chớ nói nhảm! Tôi giúp em xoa xoa.”
Bàn tay mang theo cái vết chai khô ráo ấm áp, xoa nắn mắt cá chân sưng đỏ cùng mu bàn chân, một lần lại một lần, không ngại phiền phức.
Không biết có phải ảo giác không, địa phương bị nam nhân xoa bóp nóng lên kỳ lạ, sau đó chậm rãi lan tỏa quanh thân khiến cậu nhịn không được thoải mái phát ra tiếng rên rỉ: “Ah......”
Nghe từ trong cổ họng phát ra âm thanh khó nhịn, Thiết Ngưu tựa như cười mà không phải cười, ngón tay như có như không lướt qua gan bàn chân mẫn cảm.
“A!” Ngón tay Lâm Thu Ngôn rơi vào chăn mềm mại, mười ngón ngón chân cuộn lên.
“Thoải mái đến thế cơ à? Lâm thiếu gia, tôi cũng chỉ là xoa xoa chân em thôi mà.”
Nhìn mặt nam nhân có chút muốn ăn đấm, Lâm Thu Ngôn hừ một tiếng, đưa tay nắm lấy cổ áo nam nhân, đem người kéo đến trước mặt mình,
“Có súc miệng không?”
Thiết Ngưu sững sờ, sau đó cười đến phóng đãng cười, trả lời:
“Không đem mình xử lý sạch sẽ, Thiết Ngưu tôi làm sao dám gặp tiểu thiếu gia.”
“Hừ, cái kia còn tạm được.”
Nói xong, Lâm Thu Ngôn nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của nam nhân, nhìn một chút, nhắm mắt, có chút trúc trắc* tới gần.
*không thuần thục
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn môi, Thiết Ngưu ghìm nhảy nhót trong lòng xuống, tùy ý người yêu ở trên môi của mình khiêu khích.
Lâm Thu Ngôn kỹ thuật thực sự trúc trắc, ngoại trừ mút môi thì chỉ biết dùng đầu lưỡi liếm láp môi nam nhân, đem chỗ ấy làm cho ẩm ướt cũng không còn đoạn sau.
Cái này thực có đủ mê người, Thiết Ngưu cũng áp chế không nổi sôi trào trong cơ thể, đổi khách thành chủ, nâng người yêu mặt bá đạo đè xuống giường, mạnh mẽ mà hôn lên môi.