Hai người lên lầu hai, Chung Bùi Viễn dời bàn tay của Lâm Thu Ngôn đặt trên người đi, cũng không quay đầu lại - ở phía trước dẫn đường. Lâm Thu Ngôn bĩu môi hiếm thấy khi phối hợp đi theo sau.
“Lâm thiếu gia, mời.” Nam nhân đẩy cửa một gian phòng, đưa tay ra nói.
Lâm Thu Ngôn không biết tại sao trong lòng thì có chút oan ức, có thể là bởi vì thái độ của nam nhân cũng có khả năng là bởi vì những thứ khác, nói chung cậu không dễ chịu.
Chung Bùi Viễn thấy Lâm tiểu thiếu gia tức giận ngồi ở trên giường, liền hướng phía ngoài ngoắc ngoắc tay, gọi hai nam nhân áo đen khỏe mạnh canh giữ ở cửa, sau đó đóng cửa lại.
Thời gian qua đi hơn một tháng hai người mơia lần đầu lại ở cùng một chỗ, bầu không khí không thể nói rõ đến quỷ dị. Cuối cùng vẫn là Chung Bùi Viễn mở miệng trước:
“Lâm thiếu gia, bên ngoài có chút loạn, cậu nên ở trong căn phòng này nghỉ ngơi một chút đi, ngoài cửa có người ở canh gác, sẽ rất an toàn. Chờ sau khi tiệc rượu kết thúc tôi lại phái người lái xe đưa cậu về nhà.”
Lâm Thu Ngôn ngồi ở trên giường, trừng trừng nhìn nam nhân tuấn lãng trước mắt, nói:
“Anh quên, tôi say xe.”
“......” Chung Bùi Viễn trầm mặc một chút, sau đó hỏi:
“Vậy cậu là làm thế nào đi tới đây được?”
“...... Lâu Cảnh đưa tôi đến.”
Kỳ thực từ Lâm công quán đến tiệc rượu cũng không xa, mấy phút đi xe liền đến, mấy phút đồng hồ này còn chưa đủ để Lâm Thu Ngôn say xe, vì lẽ đó cậu đi nhờ xe Lâu Cảnh tới được.
“Nếu như vậy, Lâm thiếu gia làm sao đến liền như vậy trở về thôi. Tôi còn có việc, xin được cáo lui trước.”
Chung Bùi Viễn nói xong xoay người, cất bước về phía cửa ra vào.
“Khoan đã!” Lâm Thu Ngôn gọi một tiếng.
Nhưng mà một tiếng này cũng không làm cho nam nhân dừng bước chân. Cậu lại gọi:
“Chung Bùi Viễn! Tôi bảo anh chờ một chút.”
Nam nhân tay đặt lên tay cầm trên cửa chuẩn bị mở cửa rời đi.
“Thiết Ngưu!”
Động tác vặn tay của Chung Bùi Viễn ngừng lại.
Lâm Thu Ngôn cắn môi dưới nghĩ mấy giây, sau đó hạ quyết tâm bằng bất cứ giá nào, thật nhanh đứng dậy, từ phía sau lưng ôm chặt lấy nam nhân cao to.
Loại nhiệt độ quen thuộc kia trong lòng cậu chua xót, Lâm Thu Ngôn đem mặt kề sát ở phía sau lưng nam nhân cọ cọ, sau đó nhẹ giọng nói:
“Thiết Ngưu, em có chút nhớ anh.”
Nam nhân phía sau lưng có một tia cứng ngắc, Lâm Thu Ngôn nói tiếp:
“Thiết Ngưu, em hiện tại có chút muốn đổi ý, có được hay không?”
Nghe Lâm Thu Ngôn nói, Chung Bùi Viễn không hề đáp lại, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay đang ôm, nhàn nhạt nói:
“Lâm thiếu gia, tôi còn có việc, đi trước.”
Cậu hoàn toàn không nghĩ tới nam nhân là loại thái độ thờ ơ này, nhất thời đầu óc trong lúc chưa kịp phản ứng chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó không nhúc nhích, trơ mắt nhìn nam nhân mở cửa phòng đi ra ngoài.
“Bảo vệ tốt Lâm thiếu gia, ngoại trừ Ôn Lãng bất luận người nào không được đi vào.”
Chung Bùi Viễn quay về cửa dặn dò thủ vệ.
“Tuân lệnh! Viễn ca!”
Chung Bùi Viễn nhìn cánh cửa đóng kín suy nghĩ nửa ngày, chung quy vẫn là nhịn không được, hoàn toàn không để ý hình tượng trước mặt thủ hạ nghiêng mặt dán vào, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng.
Quả nhiên, chẳng được bao lâu, bên trong liền truyền ra tiếng Lâm Thu Ngôn tức giận gào thét.
“Khốn kiếp!!” “Trâu ngốc!!”
Nghe được tiếng này Chung Bùi Viễn mới thoả mãn đứng dậy, chỉnh trang quần áo một chút, hai tay đút túi, phủi mắt mắt nhìn thẳng thủ hạ, tâm tình khoái trá rồi đi.
Lâm Thu Ngôn một mình ở trong phòng sinh khó chịu, cậu thử đi ra ngoài, ngoài cửa còn có hai người đàn ông bảo vệ, khiến cậu muốn trốn cũng trốn không thoát. Có điều cũng may một lát sau cửa phòng liền bị mở ra.
“Lâu Thiếu gia, mời.”
Đầu tiên xuất hiện chính là thanh niên cao gầy đi theo Chung Bùi Viễn, tiếp theo là Lâu Cảnh cả mặt đỏ con mắt ướt át.
Ôn Lãng đứng nghiêm, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, đàng hoàng trịnh trọng nói:
“Lâm thiếu gia Lâu Thiếu gia, nếu như không có việc gì lớn, kính xin ở trong phòng nghỉ ngơi, chờ tiệc rượu xong, tôi sẽ đích thân đưa hai vị trở lại, mong hai vị hãy phối hợp.”
Nói xong cái này, Ôn Lãng cơ thể hơi nghiêng về phía trước, sau đó đóng cửa rời đi.
Người đi rồi, Lâm Thu Ngôn buồn bực ngán ngẩm nhìn Lâu cảnh ở một bên co quắp, hỏi: “cậu làm sao vậy? Mặt thế nào lại có chút hồng?”
“A Ngôn...... Tôi...... Hắn......”
Nhìn bạn tốt mình dáng vẻ ấp úng, khiến cậu không khỏi nghĩ đến Lâu Cảnh bị người bắt nạt, liền tiến đến trước mặt, lo lắng hỏi:
“Đến cùng làm sao, cậu nói đi!”
“A Ngôn, trước khi bào, Ôn...... Ôn tiên sinh hắn khám xét thân thể tôi.”
Giống như hồi ức mang đến chuyện xấu hổ già, mặt Lâu Cảnh mặt càng ngày càng đỏ, thậm chí bốc hơi nóng.
Lâm Thu Ngôn nhăn đôi lông mày đẹp đẽ lại,
“Có muốn tôi giúp cậu đi lấy lại công đạo không?”
“Không, không cần!”
Lâu Cảnh hoang mang lắc đầu một cái, tiếp theo ánh mắt liếc tới liếc lui, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu,
“Tôi còn rất là hưởng thụ......”
Lâm Thu Ngôn hạ mí mắt: “......”
Mãi đến tận sau khi tiệc rượu kết thúc, Lâm Thu Ngôn cũng không nhìn thấy bóng dáng Chung Bùi Viễn, cuối cùng vẫn là Ôn Lãng lái xe đem hai người trở về.
Bên cạnh Lâm công quán có một đình viện rất khác biệt bị bỏ hoang không dùng rất lâu, đã lâu chưa từng có người ở, lần này cậu cũng là trong lúc vô tình nhìn sang đình viện đèn đuốc sáng choang, hình như là có người mới vào ở. Bất quá đối với chuyện này cậu cũng không quan tâm, chỉ là liếc mắt nhìn liền trực tiếp tiến vào cửa chính của nhà mình.
“Thu Ngôn trở về rồi?”
Lâm phu nhân cầm lấy cái áo khoác Lâm Thu Ngôn cởi, vội vàng hỏi: “Có chọn trúng cô nương nào không?”
“...... Không có, mẹ người chớ sốt ruột quá, muộn như vậy hãy đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thu Ngôn khuyên Lâm mẫu trở về phòng, sau đó có chút uể oải ngồi ở trên ghế salông.
“Ai đưa đệ trở về? Lâu Cảnh?” Đại ca Lâm Thu Minh đẩy kính mắt một cái hỏi.
“Là Chung Bùi Viễn phái người đưa đệ trở về.”
Nghe được”Chung Bùi Viễn”, Lâm Thu Minh không khống chế được nắm chặt quyển sách trên tay.
Lâm Thu Ngôn nhíu mày, “Đại ca biết hắn?”
“Khụ...... người đứng đầu Thành Bắc có ai không biết.”
Lâm Thu Ngôn làm bộ không nhìn thấy đại ca lúng túng, không để ý gật gù, không có tiếp tục hỏi.
Ngược Ôn Tĩnh Như chủ động đi lại, đưa cho cậu một chén trà, hỏi:
“Tiểu đệ đêm nay được vui vẻ sao?”
“Cũng tốt.” Lâm Thu Ngôn không rõ ràng lắm.
Ôn Tĩnh Như cười cười, quay về phía hai huynh đệ như nói chuyện phiếm,
“Nghe nói Chung tiên sinh đến Nam Thành phát triển, liền ở tạm công quán bên cạnh chúng ta, nếu sau này trên phương diện làm ăn sẽ có tiếp xúc, không bằng sớm chút ngầm liên hệ, sau đó cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
“Có cái gì tốt mà liên hệ, Lâm gia là làm ăn buôn bán đứng đắn, với hắn......”
Lâm Thu Ngôn đứng lên” soạt” không để ý đại ca nói chưa hết câu, cấp bách hỏi:
“Đại tẩu, tẩu nói đình viện sát vách người vào ở là Chung Bùi Viễn!?”
“Đúng vậy, làm sao?”
“Không có gì! Đệ về phòng nghỉ ngơi trươvs.” Lâm Thu Ngôn không quan tâm sắc mặt đại ca đại tẩu, trực tiếp chạy chậm lên lầu hai.
Một bên khác, Ôn Lãng ghi chép xuống tất cả hành động của Lâm gia nhị thiếu gia từ tắt đèn trước khi ngủ cho đến các hành động sau. Đi tới thư phòng lầu hai, giao báo cái chi tiết cho Chung Bùi Viễn.
“Lâm thiếu gia đến Lâm công quán thời gian cụ thể là tám giờ mười bốn giây, sau khi cùng người nhà tán gẫu. Tám giờ ba mươi phút thì, trở lại gian phòng của mình......”
Ôn Lãng đứng ở một bên nghiêm túc cẩn thận đọc từng việc.
“Tốt, làm rất khá.”
Chung Bùi Viễn thả văn kiện trong tay xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, trên trán có vài sợi tóc buông xuống, cả người xem ra có chút uể oải,
“Sau này cũng là như thế, đem tất cả mọi thứ về Lâm Thu Ngôn không được có một chút báo cáo cho huynh.”
“Rõ, Viễn ca.
Thanh niên gật đầu đáp ứng, qua vài giây, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu hỏi:
“Viễn ca, nếu huynh đã quan tâm hắn như thế, tại sao vừa rồi không ở trong phòng trực tiếp đem người làm?”
“...... Đệ không hiểu, cái này gọi là lạt mềm buộc chặt.”
Chung Bùi Viễn một bộ tình thế bắt buộc dáng vẻ,
“Liệt mã từng chút một thuần phục sau mới thú vị.”
“......” Ôn Lãng một mặt hòi đồ mơ màng không lên tiếng.
Ngày thứ hai, Lâm Thu Ngôn hiếm thấy thức dậy sớm, nối dối đi thể dục buổi sáng, ra cửa. Từ Lâm công quán quẹo ra sau, liền đến đình viện sát vách.
Đình viện nghèo túng đã sớm rực rỡ hẳn lên, được trang trí chỉnh tề. Cậu do dự mấy lần rốt cục lấy dũng khí đi tới trước cửa.
Thủ vệ ngoài cửa không ngoài dự đoán ngăn cậu lại, ngữ khí cứng rắn nói:
“Tiên sinh, nơi này không cho phép tùy tiện ra vào.”
“Tôi là Lâm Thu Ngôn, đến tìm Chung Bùi Viễn Chung tiên sinh.”
“Xin lỗi, Chung tiên sinh hiện tại không tiếp khách, mời về.”
Lâm Thu Ngôn đương nhiên không thể dễ dàng đi như thế, cậu hất cằm lên, nói lại một lần:
“Cậu đi thông báo nói Lâm Thu Ngôn tìm đến hắn, hắn nhất định sẽ gặp tôi”
“Không được, tiên sinh mời về.” Cảnh vệ không hề có một chút do dự, thái độ trước sau như một.
Lâm Thu Ngôn tức giận đến muốn vọt vào thời điểm, cửa lớn đột nhiên mở ra, Ôn Lãng từ bên trong đi ra, tới cửa thấy Lâm Thu Ngôn hơi hơi cúi thấp người,
“Lâm thiếu gia, Viễn ca cho mời.”
Nghe được Ôn Lãng nói cảnh vệ lúc này mới cho đi, Lâm Thu Ngôn đi theo sau thanh niên tiến vào Chung gia.
“Lâm thiếu gia ngài ngồi trước, tôi đi gọi Viễn ca.”
“Được.” Lâm Thu Ngôn lấy ra khăn tay mang theo bên người lót trên ghế salông, sau đó đoan chính ngồi xuống.
Phòng khách Chung gia trang trí không kém Lâm gia là bao, cũng xa hoa phong cách nước ngoài. Lâm Thu Ngôn đánh giá một vòng xong, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, câuh mau mau đứng dậy quay đầu nhìn lại.
Trên thang lầu ba người đi xuống. Chung Bùi Viễn đi đầu tiên, hắn ăn mặc áo ngủ, mảng lớn lồng ngực rắn chắc màu mật ong rắn lộ ra trong áo ngủ buộc lỏng lẻo. Ở sau người hắn là Ôn Lãng ăn mặc chỉnh cùng một...... người phuh nữ?
Phụ nữ? Lâm Thu Ngôn mím chặt khóe miệng.
Người phụ nữ kia tướng mạo không tệ, ăn mặc sườn xám, xẻ tà cao đếnđến bắp đùi, đi đường đều có thể nhìn thấy toàn bộ bắp đùi trắng trẻo non nớt. Nàng hướng về Lâm Thu Ngôn quyến rũ nở nụ cười, môi đỏ khẽ nhúc nhích,
“Đây là tiểu thiếu gia nhà ai trưởng thành thật tuấn tú?”
“Thưa phu nhân, vị này chính là Lâm gia nhị thiếu gia.” Ôn Lãng ở một bên trả lời.
Phu nhân? Lâm Thu Ngôn nhìn nữ nhân, lại nhìn mặt Chung Bùi Viễn không hề có cảm xúc, nguy hiểm đến nheo lại mắt hoa đào.
Người phụ nữ đó tự nhiên kéo cánh tay Chung Bùi Viễn lại, hỏi:
“Lâm thiếu gia ăn xong điểm tâm chưa? Không bằng cùng chúng ta cùng ăn đi.”
Lâm Thu Ngôn căn bản không để ý đến nữ nhân, một tiếng”Phu nhân” Đã làm cậu nổi giận đùng đùng, cậu nghiêng đầu qua chỗ khác lạnh như băng hỏi:
“Nàng là ai?”
Chung Bùi Viễn trầm mặc không nói, người phụ nữ bên cạnh cười xán lạn - trả lời:
“Tôi là vợ của anh ấy.”
“Vậy tôi còn là người đàn ông của anh ta đây!!”
Lâm Thu Ngôn tức giận rít gào, nhẫn nhịn dục vọng muốn cắn người, kéo Chung Bùi Viễn liền đi lên lầu.