Trước Cạn Vi Kính

Chương 31: Chương 31: Phiên ngoại 2: Dạy dỗ (Hạ)




Vào giờ phút này bầu không khí có chút lúng túng.

Ôn Cảnh ngồi ở một bên trên ghế salông, không tự nhiên sờ sờ mũi, ánh mắt hoảng loạn nhìn tới nhìn lui. Mà Ôn Lãng mặt không hề cảm xúc, nhàn nhã uống nước trà, căn bản giống như không nhìn thấy hai người ở trước bàn bi-a thân mật quấn quýt vào nhau.

Khụ, sự tình là như thế này.

Lâm Thu Ngôn dù sao cũng từng đi du học nước ngoài, nhất thời hứng thú đến, muốn chơi bi-a, thê nô Chung Bùi Viễn đương nhiên không thể cự tuyệt. Liền mang theo thủ hạ trung thành tuyệt đối và “Con nuôi” thủ hạ, đi tới phòng nghỉ ngơi dưới tầng hầm của Chung gia.

Trong phòng nghỉ ngơi chỉ treo một chiếc đèn mờ, treo ở ngay phía trên bàn bi-a. Mà vốn là hai người choei bóng trong lúc vô tình liền động tình, như là dã thú tứ chi quấn quýt, không xấu hổ hôn lên.

Ôn Cảnh đang nhìn đến Chung Bùi Viễn một bên cắn môi Lâm Thu Ngôn một bên nhào nặn sau cái mông, mặt Lâm Thu Ngôn giống như bị sốt, trở nên nóng bỏng, chân cũng không dễ chịu bắt đầu run rẩy.

Hắn vô cùng muốn tiến lên đem hai người kia tách ra. Nhưng hắn biết, không chờ hắn tiếp cận Chung Bùi Viễn, Ôn Lãng sẽ đem hắn gì xuống đất đánh no đòn, vừa đánh vừa khiến hắn gọi “Ba ba“.

Nghĩ đến đây, hắn giương mắt nhìn nam nhân bên cạnh.

Ôn Lãng hơi cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận mà nhìn cơ trong tay, khớp xương ngón tay nổi lên rõ ràng trên cây cơ tinh tế chậm rãi trượt, khóe miệng khẽ mím, nhìn như đang ngẫm nghĩ cái gì.

Thế nhưng mặc kệ mặt ngoài đứng đắn làm sao, Ôn Cảnh vẫn như cũ cảm thấy đồ vô lại này một bụng nước đen khẳng định không nghĩ được gì tốt.

Đương nhiên, cách đó không xa hai người còn củi khô bố lửa.

Đối với Lâm Thu Ngôn, Ôn Cảnh vẫn là rất yêu thích, dù sao trong những năm ẩn núp này, là người duy nhất biết bảo vệ hắn đau lòng cho hắn. Coi như rõ ràng người Lâm Thu Ngôn quan tâm vốn là bạn thân Lâu Cảnh, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp. Cái này cũng là lí do tại sao hắn đối với Lâm Thu Ngôn có chấp niệm mãnh liệt.

Cho nên khi nhìn thấy nam nhân gọi là Chung Bùi Viễn kia tiếp cận Lâm Thu Ngôn, Ôn Cảnh trong lòng trăm vạn lần không muốn. Đặc biệt là hiện tại hai người sắp ở trước mặt hắn trình diễn xuân cung đồ thì,càng làm hắn như nuốt phải con ruồi sống.

Một bên khác, Lâm Thu Ngôn sắc mặt khẽ biến thành hồng, trong mắt chứa xuân thủy - treo ở trên thân nam nhân.

Đồng hồ Bùi xa rất muốn lập đem người đặt ở trên bàn bi-a, sau đó tàn nhẫn mà thao một phen. Có điều bên kia còn có hai người không phận sự ở xem trò vui, đặc biệt là một người trong đó đã từng còn muốn đào góc tường hắn. Hắn liền nhịn xuống dục vọng to lớn, nâng một cái thân thể như nhũn ra của Lâm Thu Ngôn lên, đem hai cái chân mềm nhũ thon dài quấn tròn ở bên hông, không tốn chút sức nào ôm người chuẩn bị trở về phòng.

Nhìn thấy hai người muốn dời trận địa đi, Ôn Lãng lập tức đứng dậy, hai tay khép lại kẹp ở hai bên li quần, một mực cung kính nói rằng:

“Viễn ca đi thong thả.”

“Ừm.” Nam nhân chỉ là tùy ý đáp một tiếng, liền vô cùng vội vã đi ra khỏi phòng.

Vì thế, trong phòng nghỉ tối tăm cũng chỉ còn sót lại Ôn Lãng cùng Ôn Cảnh.

Trong lúc nhất thời, Ôn Cảnh đương nhiên có một tia tia căng thẳng, hắn nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói: “A Ngôn cậu ấy...”

“Tiểu Cảnh.” Ôn Lãng đánh gãy hắn, liếc mắt nhìn nhìn sang,

“Ta nhớ đã dạy con, phải có lễ phép.”

“...” Ôn Cảnh mạnh mẽ uy nghiêm, Ôn Lãng bất đắc dĩ chuyển đổi xưng hô, “Lâm thiếu gia cậu ấy không sao chứ?”

“Đây không phải chuyện con nên quan tâm.” Ôn Lãng ngữ khí vô cùng lạnh nhạt,

“Mặt khác, đó là Lâm thúc thúc của con, không biết lớn nhỏ.”

Ôn Cảnh sinh không thể luyến: “...”

Ôn Lãng đi tới trước bàn bi-a, ngón tay linh hoạt chuyển động cơ trong tay, nhìn con nuôi mất đi hết cả niềm tin hỏi: “Muốn chơi sao?”

Cứ cho là không muốn chơi, Ôn Cảnh cũng cmn không dám nói!!

Hắn chỉ có thể nhắm mắt tiến lên chọn một cơ, máy móc gật đầu nói: “Vâng, ba ba.”

Ôn Lãng kỹ thuật không tệ.

Đương nhiên, tên khốn kiếp Ôn Lãng này ngoại trừ trong lòng có vấn đề, cái khác gì cũng làm không tệ.

Ôn Cảnh bĩu môi, ở trên đầu cơ khéo léo tô phấn.

Cái bi này góc độ có chút xảo quyệt, Ôn Cảnh quan sát nhiều lần, rốt cuộc tìm được vị trí thích hợp. Hắn một chân đứng trên mặt đất, một chân dịch lên cạnh bàn, người nằm rạp trên mặt bàn thành một góc vuông. Ngón tay trái cong lên, ngón cái cùng ngón trỏ giao nhau nâng đỡ cơ, tay phải nắm chặt cơ, sau đó nhắm vào bi cái.

Ôn Lãng nhìn động tác Ôn Cảnh, ánh mắt trầm xuống mấy phần, con ngươi màu nâu bên trong dường như ấp ủ cái gì ngoài ý muốn cử động.

Ôn Cảnh đánh bi động tác tuy rằng khó chịu, nhưng thu hút ánh mắt kì lạ.

Động tác nằm rạp đem hình dạng cái mông tròn trịa hoàn mỹ bày ra. Quần tây màu xám đậm căng đến mức phồng lên, phía sau khe quần kẹp chặt lại, đem hai bên mông căng tròn mở rõ ràng, không hề có một tiếng động toả ra tình sắc cùng cấm dục đan dệt mê hoặc.

“Thiếu thao.”

Ôn Cảnh chậm chạp không ra tay, vừa định ra cái liền nghe nam nhân phía sau thấp giọng nói thầm một câu, hắn nghi hoặc quay đầu lại hỏi: “Ngài nói cái gì?”

“Không phải chuyện của con, tiếp tục.” Ngón tay Ôn Lãng vuốt vuốt đầu cơ, nheo nửa mắt lại.

Ôn Cảnh có chút không hiểu ra sao, có điều hắn cũng không ngẫm nghĩ, hết sức chuyên chú tiếp tục nhắm vào.

Hắn về đẩy đẩy cơ phía trước, vô tình đem cái mông càng vểnh cao hơn, khi hắn sắp dùng sức, trong nháy mắt phía sau đột nhiên bị một vật cứng chọc vào.

Ôn Lãng vẫn mặt than ngồi ở một bên, dưng chuôi cơ trên tay lại dựng thẳng lên giữ chắc trong tay, chọc vào phía trên đùi Ôn Lãng, khiêu khích giống như trượt.

“...” Ôn Cảnh vô lực rủ mí mắt xuống.

Hắn biết ngay mà! Hắn biết ngay mà! Tên khốn kiếp này không thể đàng hoàng cùng hắn chơi bi-a mà!

“Tiểu Cảnh ngoan, tiếp tục đánh.”

Lời này chính là từ bên cạnh nói cho hắn, ngươi chơi ngươi, ta chơi ta.

Ôn Cảnh đối mặt với lời nhẹ nhàng của “Ba ba” này liền không có biện pháp nào. Hắn chỉ có thể một bên chịu đựng quấy rầy một bên chơi bóng.

Cái mông co dãn bị cơ đâm thành từng hố lõm sau lại lập tức khôi phục hình dạng. Đầu cơ đầu dọc theo đường chỉ tới tới lui lui chọc giữa mông, một hồi tiếp theo trêu đùa nhục hoa cách quần tây.

Loại như có như không kích thích này khiến Ôn Lãng tê cả da đầu, căn bản không có cách nào chuyên tâm chơi bi-a, nắm cơ tay cũng bắt đầu hơi run rẩy, hắn giật giật mũi chân nỗ lực để cho mình đứng vững.

“Con còn ở chơi bóng, ba ba.” Ôn Cảnh nghiến răng nghiến lợi.

“Ta biết.” Trong con ngươi nâu của Ôn Lãng ý cười nhợt nhạt chợt lóe lên, “Ta là huấn luyện sự nhẫn nại của con.”

Mày đi cmn đi! Lão tử nhẫn nại không được!!

Ôn Cảnh hi vọng hiện tại hắn có thể mắt tối sầm lại trực tiếp té xỉu. Nhưng mà hắn ngất đi không chừng tên biến thái này chơi đùa càng hăng say hơn, rất có thể đem hắn treo lên, vừa dùng roi đánh một bên thao, thậm chí ở thân thể hắn kẹp lên một vài dụng cụ kì quái, vừa nghĩ tới loại bạo lực máu me này, Ôn Cảnh kiên định muốn trợn tròn mắt chịu đựng các loại đam mê của”Dưỡng phụ“.

Khe mông cơ càng ngày càng làm càn, động tác chọc đâm càng ngày càng dùng sức, vải vóc dưới lực đâm đâm vào trong cúc huyệt đáng thẹn kia. Làm nhục huyệt ẩm ướt nhợt nhạt - kẹp lấy quần, thân thể Ôn Cảnh run lên, làm phương hướng thoch chếch đi, đem bi mục tiêu trực tiếp rơi vào trong lỗ.

Ôn Lãng nhìn kết quả, đứng dậy tiến lên, đi tới phía sau Ôn Cảnh, kề sátcái mông vểnh lên kia, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Tiểu cảnh, con thua. Thật đáng tiếc.”

Tiện nhân...

Ôn Cảnh trợn tròn mắt, nhận lệnh - nằm nhoài trên mặt bàn, cũng không muốn nhúc nhích.

“Như vậy phía dưới giờ đến phiên ta?” Một cái tay Ôn Lãng đặt ở trên mông Ôn Cảnh, giả vờ nghi vấn.

Ngươi trâu bò ngươi định đoạt.

Ôn Cảnh quay đầu, nhìn như ngoan ngoãn - hướng về Ôn Lãng nở nụ cười, “Ba ba, mời ngài.”

“Được.”

Vừa dứt lời, quần ôn cảnh toác ra một vết rất dài. Giống như bị cái gì cắt từ phía sau mở ra phía trước, cực kỳ giống trẻ con mặc quần yếm.

Một giây sau, cảm giác lạnh lẽo liền từ hai chân truyền đến. Chỉ cần Ôn Cảnh hơi hơi động, hậu huyệt cùng điểu liền lập tức lộ ra tham gia kiểm duyệt.

“Ngài!”

Ôn Cảnh vừa muốn mắng chửi, khuôn mặt tuấn tú liền bị Ôn Lãng không chút lưu tình ấn trên mặt bàn.

Người kia không có một chút ý muốn buông tay, ngược lại mà ngữ khí tràn đầy quan tâm yêu thương cùng sủng nịch,

“Tiểu Cảnh, nhìn ba ba làm sao cho cơ vào động.”

Nói giơ tay lên đâm cơ vào trong hậu huyệt đang run rẩy ——

Ôn Cảnh trong nháy mắt gia mông có thêm cơ, vào giờ phút này hắn chỉ muốn chửi một câu: Cha đẻ của con! Con mẹ nó ngài còn chưa bôi cao bôi trơn đấy!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.