Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 11: Chương 11




Vợ chồng Vu Chính Thiên cử chỉ hòa ái, không phải kiểu ác công công ác bà bà trong tiểu thuyết hay trên TV, khiến Tần Tiểu Ý cảm thấy nhẹ nhàng, nếu muốn cô cả ngày phải bàn luận các kiểu kỹ năng với bà bà, cô khẳng định sẽ không thèm để ý đến lời uy hiếp của cây kem mà bỏ nhà trốn đi.

Tối nay, bị bà bà kéo tay hàn huyên cả buổi, lúc Tần Tiểu Ý về được phòng đã sắp khuya, ghé vào giường không nhúc nhích như giả chết, cảm giác khi nói chuyện phiếm với lão phu nhân, còn khó hơn mấy chục lần ứng phó khách hàng xảo quyệt, xong buổi tán gẫu này, cô không biết đã chết bao nhiêu tế bào não.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Tần Tiểu Ý miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn, người đàn ông bước tới giường, “Mệt thì ngủ sớm đi, tôi còn có việc phải ra ngoài.” Nói xong còn dùng tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô.

Tần Tiểu Ý ừ một tiếng, hất bàn tay to của hắn ra, thuận miệng hỏi: “Mấy giờ về?” Hỏi xong mới thấy vấn đề của cô thật nhàm chán, hắn có về hay không, có liên quan gì đến cô.

“Em không cần chờ tôi.” Vu Hạo Viễn đứng thẳng dậy, xoay người sang phòng thay đồ, lúc hắn bước ra, đã là một thân trang phục đàng hoàng.

Tần Tiểu Ý nhìn hình bóng cao lớn của hắn, tuy bọn họ trên danh nghĩa là vợ chồng, tuy bọn họ cùng giường mới chỉ vài buổi tối, nhưng thấy hắn rời đi lúc này, trong lần tự dưng dâng lên sự tức giận.

Trễ như vậy, có phải hắn đi tìm người phụ nữ tên Ngô Tĩnh kia?

Phiền muốn chết, cô vì sao phải để ý đến chuyện đó!

Không muốn ngược đãi não bộ của mình, Tần Tiểu Ý tắm rửa rồi nhanh chóng lên giường ngủ.

Lúc đang mông lung, cảm giác được có ai đó đang sờ mặt cô, Tần Tiểu Ý nhíu nhíu mày, không thoải mái xoay người, mí mắt rũ chặt, thật không muốn tỉnh lại, nhưng cái tay đáng ghét không ngừng chu du trên mặt cô, còn chậm rãi dời xuống, tiến đến trước ngực cô.

Tần Tiểu Ý miễn cưỡng lặng lẽ mở mắt, dưới ngọn đèn mờ mờ, ánh mắt chua xót mở không ra, trong lúc mông lung nhìn ra một người đàn ông cao lớn vuột ve cô, “Ai…” Liền phát ra âm thanh vô lực.

Tuy rằng thân thể không nghe lời, nhưng cảm giác không sai, đôi bàn tay của người đàn ông đang du đãng trên thân người cô, dễ dàng kích thích cơ thể cô đáp lại.

Quần áo lần lượt bị cởi ra, thân thể lại không cảm thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy tầng tầng ấm áp bao vây cô, là người đàn ông đang ôm sao? Tần Tiểu Ý muốn nhìn rõ, nhưng cảm giác thoải mái lại khiến cô đến tay chân cũng lười động.

Tay người đàn ông sờ soạng người cô, dần dần đi xuống, Tần Tiểu Ý hút khí, cảm thấy thoải mái như vậy không đủ, cái loại nhẹ nhàng này chính là gãi không đúng chỗ ngứa, khiến người ta càng muốn nhiều hơn.

“Cho… tôi…” Tần Tiểu Ý muốn nói hai chữ “cho tôi”, lại không phát ra được âm, trong lòng muốn nhiều hơn nữa.

Người đàn ông như thể cảm giác được ý nghĩ của cô, tay chậm rãi đi xuống tiếp, tiến đến địa phương nhạy cảm của cô, Tần Tiểu Ý ngừng thở, mong đợi khoái cảm lớn hơn đã, đến…

“A…” Hô nhỏ một tiếng, Tần Tiểu Ý mạnh mẽ mở hai mắt.

Trong phòng trầm ám, giơ tay mở đèn ở đầu giường lên, ánh sáng ngập tràn căn phòng, vừa nhìn trong phòng là hiểu ngay, Tần Tiểu Ý từ bỏ ý nghĩ đứng dậy xuống giường, nhìn vào phòng tắm, rồi nhìn sang phòng thay đồ, đừng nói đàn ông, đến ma quỷ còn không có.

Ném bản thân lên giường lại, Tần Tiểu Ý buồn bực nhìn chằm chằm thiên hoa, kết luận: cô lại mộng xuân, hơn này lần này đối tượng mộng xuân còn là cây kem lớn kia!

Sáng nay, lúc Hướng Chỉ đưa văn kiện đến phòng Tần Tiểu Ý, rất cẩn thận, mỗi lần đều đưa lên trên bàn cô, sau đó liền nhanh như chớp chạy mất.

“Hướng trợ lý, bây giờ là tình hình gì, có người ngoài hành tinh xâm nhập à?” Nhìn Hướng Chỉ lần thứ n vội vàng chạy ra khỏi phòng Tần tổng, tiểu trợ lý không nhịn được tò mò mở miệng hỏi.

“Người ngoài hành tinh xâm nhập thì đáng sợ lắm sao? Tần tổng biến thân còn khủng bố hơn người ngoài hành tinh!” Hướng Chỉ vỗ ngực, vừa rồi bị ánh mắt lạnh lẽo của Tần Tiểu Ý quét qua, thiếu chút nữa cô xụi lơ trong phòng luôn.

Phải làm một ly nước ấm lấy lại bình tĩnh mới được.

“Biến thân hả! Biến thành cái gì? Dị nhân?” Tiểu trợ lý ánh mắt trong suốt, vẻ mặt chờ mong.

“Người trẻ tuổi, đừng xem phim ảnh nhiều quá, có thời gian thì chạy việc lẹ lẹ đi, chứ không chừng biến thành dị nhân là em đó.”

“Em vì sao lại bị biến thành dị nhân!” Tiểu trợ lý bất mãn càu nhàu.

“Bị sửa đó!” Hướng Chỉ cắt lời, “Không nghe em nữa, chị đi làm ly nước ấm.”

“Phải cho thêm lựu hoặc tiên thảo gì gì đấy mới có tác dụng.” Tiểu trợ lý đề nghị.

“Đi đâu tìm lưu hay là tiên thảo đây?” Hướng Chỉ thấy hứng thú hỏi lại.

Tiểu trợ lý đẩy mắt kính, suy nghĩ rồi nói: “Ở quê em có.”

“Gửi bưu điện mất bao lâu?”

“Một ngày rưỡi.”

“Chờ tới đó bệnh đã nặng tới không chữa được nữa.” Hướng Chỉ liếc cái xem thường, xoay người bước đến bàn trà, càng nghĩ càng thấy không đúng, tiên thảo linh tinh gì đó hẳn là không phải dùng để bình tâm, hình như là dùng để trừ tà mới đúng, nghĩ vậy, Hướng Chỉ 囧, may quá không bị Tần tổng nghe được.

Cũng không phải do Hướng Chỉ nhạy cảm, văn phòng của Tần Tiểu Ý quả thật là bị bao phủ bởi áp lực, mà cái người không ngừng phóng ra áp lực kia, đương nhiên là Tần Tiểu Ý muốn tìm bất mãn kia.

Xuân mộng tối qua khiến Tần Tiểu Ý sau nửa đêm ngủ không yên, giấc ngủ không đủ hơn nữa đã sẵn muốn tìm bất mãn, tâm tình Tần Tiểu Ý hôm nay có thể nói là ác liệt đỉnh điểm, không có tí gì tốt, công việc liền chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, văn kiện gì đưa đến tay Tần Tiểu Ý, đều không được duyệt, đại bộ phận đều bị gọi lên khiển trách.

Bởi vậy có thể thấy được, nhân loại đáng sợ cỡ nào, không được thỏa mãn thì chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung.

Buổi trưa, Tần Tiểu Ý nhận được điện thoại của Lâm Kiều Kiều, tên tham ăn ở đầu kia điện thoại nói cô đang ở gần thành Quế Lâm, hôm nay vừa về, muốn Tần Tiểu Ý mời cơm gọi là tẩy trần (1).

(1) Tẩy trần: Đãi tiệc người ở xa mới đến hoặc mới về, ý muốn rửa sạch bụi bặm trên đường đi.

“Lúc tôi cần cô giải buồn, cô chạy không thấy bóng dáng tăm hơi, bây giờ dựa vào đâu đòi tôi tẩy trần cho.” Tần Tiểu Ý lành lạnh nói.

“Chị Tiểu Ý, chị đừng vậy mà, phiền muộn của chị và chung thân đại sự của em cái nào quan trọng hơn chứ.”

“Phiền muộn của tôi không quan trọng, vậy cô đừng để ý đến tôi, tạm biệt.”

“Ấy đừng!” Lâm Kiều Kiều hét chói tai đầu bên kia, “Chị Tiểu Ý em sai rồi, chung thân đại sự của em là cái rắm, phiền muộn của chị mới là quan trọng a a! Chị Tiểu Ý cho em một cơ hội đi, em nhất định hối cải làm lại từ đầu, sẽ khiến chị… À, giải buồn cho chị thật tốt.”

Tần Tiểu Ý cười thấp thành tiếng, cái cô bị ăn vặt hóa này thật đúng là hạt dẻ cười (2) không hơn không kém, bị nháo như vậy, tâm tình thật ra cũng tốt hơn nhiều, “Được rồi, thấy em biết hối cải dám chấp nhận sai lầm, chị sẽ cố tẩy trần cho.”

(2) Hạt dẻ cười: còn gọi là quả hồ trăn (http://vi.wikipedia.org/wiki/Hồ_trăn).

“Khấu tạ lão Phật gia ân điển…”

“Muốn đi ăn ở đâu, định chỗ rồi nói cho chị một tiếng.”

“Có giới hạn chi phí không?” Lâm Kiều Kiều ha ha cười gian.

“Giới hạn trong phạm vi ví tiền mặt của chị.”

“Em làm sao biết chị có bao nhiêu tiền trong ví a!”

“Đoán xem?”

“Ư ư, em đoán không ra, chắc là hiện tại trong ví của chị còn không đến một trăm tờ!” Lâm Kiều Kiều kêu thảm.

“Vậy thì tiết kiệm chút đi, nếu vượt phí em phải tự mình trả thêm!”

“Chị Tiểu Ý chị quá giảo hoạt.”

“Không giảo hoạt sao làm chị cô được, quỳ an rồi chọn chỗ đi!”

“Lão Phật gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…” Nghe được hai chữ quỳ an, tên kia thật sự là hữu mô hữu dạng (3) hô to khẩu hiệu.

(3) Hữu mô hữu dạng: hình dung hoặc mô phỏng một việc làm mà nó giống với một hình tượng, khuôn mẫu hoặc chuẩn mực nào đó, có thể gọi là “ra dáng”.

Tần Tiểu Ý cười cúp máy, tâm tình tốt lên, tốc độ xem văn kiện cũng tăng lên nhiều.

Rốt cuộc Lâm Kiều Kiều vẫn dứt khoát ra tay, chọn chỗ cao cấp, cô liệu định trong ví của Tần Tiểu Ý khẳng định có hơn một trăm tờ.

Tuy đoán vậy, nhưng chờ tới lúc hai người gặp mặt, Lâm Kiều Kiều vẫn là sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông xông tới, nhào vào người Tần Tiểu Ý, rút ví của cô ra xem, hô…, may quá may quá, mấy tờ tiền đỏ rực thật sự rất đẹp mắt.

Đối với cái đứa công khai cướp bóc này, Tần Tiểu Ý thở mạnh, “Muốn ăn gì, ăn xong còn đi đâu.”

“Chị Tiểu Ý quả nhiên V587 (4) nha!” Lâm Kiều Kiều tận dụng ngồi một bên vuốt mông ngựa.

(4) V587: từ tiếng lóng, có nghĩa là tuyệt vời, hoàn hảo.

Hai người ăn uống no say rồi ngồi vào sofa nghỉ ngơi, Lâm Kiều Kiều mới nhớ tới trọng điểm, “Chị Tiểu Ý, gần đây chị buồn gì vậy?” Vừa rồi trong điện thoại có nghe cô đề cập tới.

Tần Tiểu Ý cầm lấy ly trà uống một ngụm, rã rời ừ một tiếng.

“Vì sao vậy, không phải chị nói công việc có thể cho chị sức sống vô hạn sao? Trừ công việc ra còn chuyện gì mà làm chị buồn?”

“Nhu cầu…” Tần Tiểu Ý lười biếng trả lời.

“Thịt… Nhu cầu?” Lâm Kiều Kiều lý giải ý tứ xong, mặt đỏ bừng, “Chị Tiểu Ý lưu manh quá! Con gái nhà người ta còn rất đơn thuần nha, tự nhiên đi nói chuyện này với em!”

“Tuy cô còn đơn thuần, nhưng cô nghe hiểu được ha, người trẻ tuổi lo mà học chút kiến thức đi, tránh về sau không mắc lừa!” Tần Tiểu Ý nói đạo lý.

“Chị là phụ nữ rồi, còn nói nhu cầu này kia, quá không biết xấu hổ.” Lâm Kiều Kiều tiếp tục kháng nghị.

“Tôi là người trưởng thành, sinh lý tâm lý đều khỏe mạnh, vì sao không thể có nhu cầu hả!”

Có nhu cầu hay không nghe như trọng điểm này hơi vô lý, Lâm Kiều Kiều 囧 囧 nghĩ nghĩ, “Được rồi, ý chị là bây giờ chị có nhu cầu, nhưng thiếu đàn ông đúng không?”

“Ngày nào chị cũng ngủ trên giường cùng một người đàn ông, thật ra không thiếu đàn ông.”

“Cái gì!”

Lâm Kiều Kiều mạnh mẽ nhảy lên từ sofa, “Chị Tiểu Ý chị đừng xằng bậy nha, tuy hôn nhân của chị là hữu danh vô thực, nhưng ông xã danh nghĩa kia của chị lai lịch không nhỏ đâu nha, em nghe chị Tình nói người đó có bối cảnh là hắc đạo đó, vạn nhất chị đồng giường với người khác bị hắn biết, vậy xong đời. Chị trăm ngàn lần đừng làm chuyện điên rồ a…”

Tần Tiểu Ý bị cô nàng nói liên tục đến đau đầu, giơ tay kéo cô nàng về sofa, đáp: “Cảm tạ phân tích dõng dạc của em, nhưng xin em yên tâm, không có người khác, ngủ cùng chị chính là cái người có bối cảnh hắc đạo lai lịch không nhỏ kia!”

Lâm Kiều Kiều ngây người nửa ngày hoàn toàn nghe không hiểu lời cô, lập tức nghi hoặc, “Đã ngủ cùng hắn, chị sao lại còn… À, muốn tìm bất mãn!

“Bởi vì bọn chị đơn thuần đắp chăn ngủ.”

Lâm Kiều Kiều càng hoang mang, “Chị đã có nhu cầu, hơn nữa hai người kết hôn rồi, vì sao lúc ngủ không làm gì hết?”

“Em đừng quên, bên ngoài hắn còn người khác.”

“A, hắc đạo quả nhiên đều là người xấu!”

“Cho nên bây giờ chị mới buồn bực nha, danh chính ngôn thuận ăn không được, cũng không ăn ở ngoài được, chẳng lẽ muốn chị tự lực cánh sinh à? Tối qua chị còn mộng xuân đó.”

Lâm Kiều Kiều “phốc” một tiếng cười, “Chị Tiểu Ý, rốt cuộc em biết bộ dạng oán phụ ra sao rồi, nhìn chị là biết!”

Tần Tiểu Ý nâng một cái tát bộp lên đỉnh đầu Lâm Kiều Kiều, “Muốn chết hả, tôi mời cơm cô không phải để cô giễu cợt tôi, là để cô giúp tôi giải quyết vấn đề.”

“Hu hu, em sai rồi! Nhưng vấn đề này của chị sao lại bảo người đơn thuần như em đến giúp chị giải quyết? Sao chị không tìm chị Tình, chị ấy có kinh nghiệm hơn em”

Tần Tiểu Ý tà nghễ liếc cô nàng, “Chị cảm thấy Tiểu Tình còn đơn thuần hơn em, vấn đề này mà đem nói ra khẳng định dọa đến nàng ta.”

“Vậy chị không sợ dọa đến em sao!” Lâm Kiều Kiều bất bình.

“Chị dọa em sao?”

“Dọa chứ, chị xem mắt em ngập nước rồi nè.”

“Chị nhớ bàn cơm này còn chưa trả tiền…”

“Ha ha, đùa thôi đùa thôi, loại chuyện này làm sao đủ khả năng dọa đến Lâm Kiều Kiều em? Theo kinh nghiệm mười máy năm đọc tiểu thuyết tình cảm của em, em giải quyết vấn đề này là quyền uy nhất a!”

Nhìn thấy Lâm Kiều Kiều thu phóng chân chó rất tự nhiên, Tần Tiểu Ý cảm thấy đùa cô nàng này là một chuyện rất khoái trá, “Vậy mời Lâm quyền uy chỉ điểm cho tôi đi.”

Lâm Kiều Kiều lắc đầu nguây nguẩy suy nghĩ một hồi, nói thần bí: “Giải quyết cái này thì có cách, chỉ là em nghĩ đến bữa tối kia chưa có tin tức gì, sốt ruột chưa nghĩ ra được.”

“Lâm Kiều Kiều, sớm muộn có ngày em cũng chết trên bàn cơm!” Tần Tiểu Ý nghiến răng nghiến lợi, “Bữa này chị mời!”

“À cũng…” Lâm Kiều Kiều hoan hô, lập tức nghiêm trang: “Kỳ thật chị Tiểu Ý đâu cần phải buồn đâu? Chị mới là vợ danh chính ngôn thuận của Vu tiên sinh, đã không tìm được ai để giải quyết nhu cầu, chị trực tiếp tìm Vu tiên sinh là được rồi.”

“Cô nói hay nhỉ, lỡ đâu hắn chỉ yêu mình Ngô Tĩnh kia, đối với người khác không có hứng thú, vậy có phải chị cô thành người thứ ba rồi không.”

“Thật sự là muốn chết não quá, kết hôn với hắn là chị, sống cùng nhà với hắn là chị, người ở ngoài nhìn vô, Ngô Tĩnh mới là người thứ ba, vậy là được rồi! Lâm Kiều Kiều xem thường, “Nếu không, hay chị thử hắn đi, xem hắn phản ứng thế nào.”

“Thử? Thử thế nào?”

“Đương nhiên là quyến rũ hắn đó, ôi, sao chị lại ngây thơ như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.