Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 6: Chương 6




Sau khi Vu trạch được xây nên, nhân khí không cao, vì chủ nhân trước kia thích yên tĩnh, nên yên lặng dường như đã là điểm đặc trưng cố hữu của Vu trạch, từ sau khi Vu Chính Thiên về hưu dẫn vợ đi du lịch vòng quanh thế giới, nhân khí ở Vu trạch càng như rơi vào đáy cốc, tuy sau này có Tần Tiểu Ý vào, nhưng cô cũng là người bận rộn, bình thường ở sảnh lớn, rất ít khi nhìn thấy thân ảnh của cô, cho nên người giúp việc ở Vu trạch, luôn rất thanh nhàn.

Vu trạch đêm nay, lại rất náo nhiệt, mười một giờ hơn, đèn đuốc trong nhà vẫn sáng trưng, vài người được dì Lan sai xuống nhà, tìm thuốc giải rượu, làm canh nóng, giúp nữ chủ nhân thay quần áo, có chút không đúng phận sự, cũng rất tò mò, đoán xem nữ chủ nhân bình tĩnh lý trí này, đêm nay làm sao lại lăn lộn gây ra tiếng động lớn như vậy.

Trong đầu Tần Tiểu Ý lúc này, một khối lộn xộn, ồn ào, tựa như có một người ở trong đầu cô khua chiêng gõ trống, vang lên ong ong.

Con người Tần Tiểu Ý bình thường có thể nói là vân đạm phong khinh, tửu lượng lại thực không tốt, uống vào liền dễ nôn nóng nổi giận, bây giờ bị người bên cạnh làm cho đau đầu, lăn qua lăn lại trên giường tìm mãi không được một tư thế thoải mái, vì thế liền liều mạng nổi giận đấm đá, đám người ồn ào này đi ra ngoài cho ta, đi ra ngoài cho ta, bộ dáng đỏ mặt tía tai, quả thực dọa người.

Vu Hạo Viễn vội vàng chạy tới, nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát luống cuống của cô, không khỏi nhíu mày, đứng ngoài cửa vẫy tay bảo mọi người rời đi, dì Lan thấy hắn đến, cũng ra ngoài, đứng bên người hắn.

Vu Hạo Viễn vừa ngủ không lâu liền nhận được điện thoại của dì Lan, vội vàng ra ngoài, chưa kịp thay quần áo, trên người vẫn đang mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng rộng thùng thình, nhưng Vu Hạo Viễn trời sinh chính là cái móc treo quần áo, quần áo thùng thình mặc lên người hắn, cũng tỏa ra hương vị khêu gợi.

“Sao lại thế này?” Cửa phòng vẫn còn đóng một cánh, Vu Hạo Viễn đứng ở cửa, nhìn thấy tình hình trong phòng, người phụ nữ rối tinh rối mù kia vẫn đang lăn qua lăn lại trên giường, may là giường đủ lớn, mới không khiến cô té xuống sàn.

“Lúc chiều gọi điện về, nói là cùng đi ăn cơm với Lâm Kiều Kiều, sau đó liền không có tin tức gì nữa, vừa rồi bị Phương tiên sinh đuổi về.” Dì Lan nhẹ giọng đáp.

“Phương tiên sinh?” Vu Hạo Viễn híp mắt, nhìn về phía dì Lan.

“Là Phương Khiêm tiên sinh, chồng của Giản Tình bạn thân của phu nhân.” Mấy tháng ở chung, dì Lan đối với giao hữu của Tần Tiểu Ý có chút hiểu biết, nên bà biết bạn bè của Tần Tiểu Ý, dĩ nhiên cũng là do người đàn ông này giao phó nhiệm vụ.

Vu Hạo Viễn hiểu rõ gật gật đầu, đối với tên Phương Khiêm này hắn không thấy lạ, lúc làm việc cũng có không ít lần qua lại, trong ấn tượng, người kia là người quang minh chính trực, làm việc công tư phân minh.

Hai người đang nói, thì có một người giúp việc bưng bát canh nóng lên, dì Lan đang muốn đưa tay nhận, lại bị Vu Hạo Viễn ngăn cản, hắn nhận lấy bát, vẫy tay với các cô, nhạt nhạt lên tiếng, “Mọi người đi nghỉ đi.” Rồi vào phòng, còn thuận đóng cửa lại.

Dì Lan nhìn cánh cửa đóng chặt, hơi hơi kinh ngạc, cho dù bà là lão thái quản mưa quản gió, cũng không đọc ra tâm tư quỷ dị của thiếu gia nhà mình, đành lắc đầu, bảo những người khác đi ngủ, tự mình cảm thán trở về phòng, quả nhiên là già rồi, càng lúc càng không hiểu tâm tư của người trẻ tuổi.

Vu Hạo Viễn đóng cửa lại, sắc mặt không được tốt, cảm thấy cực kỳ hối hận, vừa rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận bát canh? Bản thân đã không có kinh nghiệm chăm sóc người ta, hơn nữa người phụ nữ trên giường không ngừng lăn qua lăn lại, muốn cô phối hợp ăn uống, thật sự rất khó.

Bất đắc dĩ thở dài, nghĩ rằng cho dù bản thân có căng hết dây thần kinh ra, cho dù có biểu hiện bất hòa với cô thế nào, chỉ cần nghe thấy cô gặp chuyện không may, lớp ngụy trang đều tan thành bọt nước ngay lập tức, sau đó là lòng như lửa đốt chạy đến bên cạnh cô, may là hiện tại là ban đêm yên tĩnh, may là cô say ở trong nhà, bằng không có thể hắn sẽ làm ra đủ loại hành động, kiếm củi ba năm thiêu một giờ (1).

(1) Kiếm củi ba năm thiêu một giờ: phí công nhọc sức, bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển.

Dụi dụi mi tâm, Vu Hạo Viễn tiến đến bên giường, tùy tiên đặt cái bát gốm sứ tinh mỹ lên tủ đầu giường, nhẹ chân nhẹ tay ngồi vào bên giường, tinh tế nhìn chằm chằm Tần Tiểu Ý.

Nếu Tần Tiểu Ý tỉnh táo, hẳn là sẽ bị hành động kỳ diệu này của Vu Hạo Viễn dọa đến hồn bay phách lạc, đáng tiếc bây giờ Tần Tiểu Ý đã say đến hôn thiên ám địa, ngồi bên giường cô lại chính cái người lạnh lùng, cao cao tại thượng kia! Nhưng chắc chắn nếu Tần Tiểu Ý tỉnh táo, Vu Hạo Viễn sẽ không thể nào không phòng vệ ngồi bên giường cô như vậy.

Tần Tiểu Ý hai má bị cồn hun đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch phun khí, theo hô hấp của cô, mùi rượu nhạt nhạt lượn lờ trong không khí, quả thật uống không ít, Vu Hạo Viễn không vui thở dài, giơ tay nhẹ nhàng xoa trán cô, ngón cái đặt ở huyệt thái dương mềm nhẹ kìm nén, nhờ động tác của hắn, Tần Tiểu Ý chậm rãi yên tĩnh lại, biến thành con mèo nhỏ miệng hừ hừ.

Vu Hạo Viễn nhìn chăm chú vào Tần Tiểu Ý, biểu tình không hề buộc chặt, cũng không còn lãnh đạm, nhưng cũng không khá gì, nếu nhìn kỹ, sẽ còn nhìn ra được vẻ oán niệm, nếu bộ dáng bây giờ của hắn mà bị người ngoài nhìn thấy, khẳng định là dọa rớt cằm một đống người.

Ngón tay hắn đè ở huyện thái dương Tần Tiểu Ý một hồi, cũng chầm chậm dời đi, ngón tay dọc theo khuôn mặt cô, dần dần đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi khé nhếch của cô, tinh tế mô tả, nhẹ nhàng vuốt, cảm xúc mềm mại ấm áp đó, liền khiến người đàn ông mê mẩn.

Hô hấp Vu Hạo Viễn dần dần trở nên hỗn loạn, giống như ma quỷ, chậm rãi cúi người, lúc cách môi Tần Tiểu Ý chưa đầy một centimet, hơi hơi dừng lại, khoảng cách gần như vậy, hô hấp hai người giằng co nhau, mùi rượu nhợt nhạt hòa với mùi thơm cơ thể đặc trưng của Tần Tiểu Ý, chui qua mũi hắn đi vào lồng ngực, lập tức đảo lộn tư duy của hắn.

Không còn đấu tranh nữa, Vu Hạo Viễn vội vàng hôn lên đôi môi đỏ mọng còn ngọt hơn tưởng tượng kia, cái gì áp lực, cái gì tự chế, cái gì nhẫn nại, đều ném đi gặp quỷ hết, đôi mắt khát vọng người phụ nữ này, đã là thâm căn cố đế trong lòng hắn, chỉ là không ai biết mà thôi.

Tuy rằng trong tâm muốn thật nhiều, nhưng Vu Hạo Viễn rốt cuộc chỉ nhẹ nhàng hôn, cũng không hôn sâu.

Lúc Vu Hạo Viễn ngẩng đầu, hô hấp đã trở nên dồn dập không chịu nổi, hít sâu vài lần mới miễn cưỡng bình tĩnh được, yên tĩnh ngồi nhìn nữ nhân không an phận kéo áo ngủ trên giường kia, Vu Hạo Viễn bất đắc dĩ thở dài, có chút không cam lòng thì thào tự nói: “Khi nào thì, em mới nhớ ra anh?”

Oán hận cộng oán hận, Vu Hạo Viễn thừa nhận bản thân căn bản không muốn nhìn thấy cô vất vả, canh nóng vừa lấy vào đã ấm, Vu Hạo Viễn nâng Tần Tiểu Ý dậy, để cô ngồi dựa vào ngực mình, rồi mới xoay người lấy bát.

Ai ngờ lúc hắn vừa xoay người, Tần Tiểu Ý cư nhiên giống như bạch tuộc, hai tay ghì trụ cổ hắn, hai chân bò lên lưng áo hắn, giống như gấu Koala, biến hắn thành cái cây cao lớn, rắn chắc quấn lấy thân hắn, trong lúc giãy dụa, còn cọ cọ không ngừng trên người hắn.

Vu Hạo Viễn tay run lên, thiếu chút nữa không cầm nổi bát canh, vội vàng thả lại tủ đầu giường, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn người phụ nữ không hay biết gì kia, nhốn nháo nghĩ, lần sau cô còn dám uống đến thành con ma men thế này, hắn xác định không tha cho cô.

Bỗng dưng nhớ lại lần gặp tình cờ ở nước ngoài vài năm trước, cô cũng là ở trạng thái say đến không biết phương hướng, ôm hắn la hét muốn vào phòng, lúc đó hắn liếc mắt một cái liền nhận ra cô, nhưng cô đối với hắn không có đến nửa phần ấn tượng, chỉ đơn thuần biến hắn trở thành đối tượng lúc đó.

Buổi tối đó, hắn mang theo tâm tư trả thù, hung hăng muốn cô, hắn tưởng rằng xâm nhập như vậy, có thể giảm bớt cái đói khát nhiều năm qua, nhưng Tần Tiểu Ý đối với hắn chính là loại độc dược trí mạng, một khi đã nghiện, sẽ không thể giải thoát.

Đáng giận là, hết thảy mọi đói khát, sở hữu, dày vò, đều là hắn đơn phương.

Người phụ nữ đáng giận này, chính là biến hắn thành kẻ xa lạ mà đối đãi.

Nữ nhân trên người càng cọ càng sôi nổi, rốt cuộc kéo hắn ra khỏi lốc xoáy hồi ức trở về với thực tại, Vu Hạo Viễn rủa thấp một tiếng, hung tợn đè Tần Tiểu Ý trên người mình xuống giường, uống rượu vào liền động dục, cũng dám học bộ dáng say rượu của người ta, quả thực muốn chết mà! Muốn rời đi, ai ngờ vừa không chú ý, bản thân đã bị cô cọ cọ thành một thân ngập hỏa.

Thở phì phò, trừng mắt nhìn người phụ nữ đang không ngừng ép buộc trên giường, Vu Hạo Viễn cắn răng, xoay người lên giường, đôi bàn tay to làm nhiều việc cùng lúc, nhanh chóng lột sạch quần áo Tần Tiểu Ý, tuy chưa sẵn sàng, nhưng nếu không thỏa mãn cô, chắc chắn cô còn ép buộc cả buổi tối.

Tần Tiểu Ý xem như tình trường lão thủ, thân thể là dạng phản ứng gì, cô có thể điều khiển được, chính là do cô cô đơn đã rất lâu rồi, áp lực cũng rất lâu, bị cồn kích thích, liền trở nên điên cuồng tìm kiếm phương thức phát tiết cảm xúc của bản thân.

Tình dục, tuy rằng không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng trong lúc mê man, bên người lại có thân thể đàn ông, cô không khỏi cảm thấy quen, trong lúc mơ hồ cô cảm thấy hình như mình nhận ra hắn, hắn nhiệt tình như vậy, mặc dù không quá quen thuộc, nhưng mặc kệ, cô thật sự rất muốn phóng túng một chút.

Tần Tiểu Ý cảm thấy đối phương hung ác lật người cô lại, sau đó xé rách quần áo cô, Tần Tiểu Ý cố gắng mở hai mắt để nhìn thấy người nọ, nhưng cho dù cô giãy dụa thế nào, bóng hình người kia vẫn rất mông lung, cảm giác được lửa nóng lúc hắn vuốt ve da thịt của cô, Tần Tiểu Ý cũng không quá ngượng ngùng, thoải mái mở hai chân rộng mở cơ thể, nghênh đón sự khiêu khích của đối phương.

Vu Hạo Viễn vội vàng lấy lòng nàng, đột nhiên thấy cô mở rộng thân thể nghênh đón hắn, một cỗ nhiệt huyết lập tức xông thẳng lên não bộ, tạc đỏ khuôn mặt hắn, tức giận lại bốc lên ngực hắn, nhanh chóng bay qua thân thể Tần Tiểu Ý, vung tay lớn, đánh vài cái vào mông cô, người phụ nữ chết tiệt, không biết rụt rè tí nào sao? Nếu đối phương không phải hắn, mà là cẩu nam nhân nào đó, không phải cô bị chà đạp hư luôn sao! Càng nghĩ càng hận, lại giơ tay đánh mông cô mấy cái.

Tần Tiểu Ý vì đau mà kêu ra tiếng, giãy dụa suy nghĩ, nhưng đầu đau, toàn thân vô lực, muốn phản kháng đều lực bất tòng tâm, may là đối phương không phải cuồng ngược đãi, đánh cô vài cái, rồi nhẹ nhàng giúp cô xoa nắn, lập tức khơi lên khát vọng của cô.

Tần Tiểu Ý nửa mơ nửa tỉnh cảm giác được, người đàn ông kia đang dùng tay và miệng cật lực khiêu khích cô, thỏa mãn cô, cô nhờ hắn hầu hầu hạ hạ, đạt đỉnh khát vọng.

Vì thân thể đã được thỏa mãn, Tần Tiểu Ý trở mình, thư thư phục phục ngủ.

Nhìn dung nhan ngủ của cô, Vu Hạo Viễn lau chất lỏng còn dính trên khỏe miệng đi, muốn giúp cô mặc áo ngủ vào, kéo lại quần áo, mới phát hiện vừa rồi bản thân dùng sức quá mạnh, đã xé rách áo ngủ của cô, bất đắc dĩ đứng dậy đến phòng thay đồ bên cạnh tìm và mặc cho cô một bộ mới, xong việc, mới có thời gian chú ý đũng quần và trướng đau của mình, bởi vì đói khát mà không được thỏa mãn, địa phương kia đã ẩn ẩn phát đau, nghĩ đến thứ hắn cần bây giờ, là tắm nước lạnh.

Kẻ dụ hoặc hắn nằm ngay trước mắt, mà hắn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, tra tấn Vu Hạo Viễn cực độ khó chịu, nhẫn nại như vậy, cũng nghĩ sẽ không chống đỡ được bao lâu, thậm chí hắn có chút khẩn trương muốn biết, khi Tần Tiểu Ý nhớ ra hắn, sẽ phản ứng như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.