Lúc Vân Lục mang đĩa hoa quả lên phòng của Lý Nghệ Hoành thì đã không thấy anh ta đâu, Vân Lục đảo mắt nhìn quanh căn phòng: “Anh ấy mới đó mà đã đi đâu rồi?”
Lý Nghệ Hoành lái xe đi theo sau Quyển Nhu, anh muốn biết thực sự Nghệ Hân đang nghĩ gì, em ấy rốt cuộc là đã kết thúc với Hàn Minh Vũ hay chưa?
Quyển Nhu tìm đến quán ba X, cũng may tài xế của Lý gia biết chỗ này nên không mất nhiều thời gian để đi đường. Cô bước xuống, vội vàng chạy vào bên trong.
Chỉ trong giây lát Quyển Nhu đã nhìn thấy Hàn Minh Vũ, trên tay anh ấy đang cầm ly rượu chuẩn bị đưa vào miệng thì Quyển Nhu đã giật lấy. Cô tức giận đặt mạnh cái ly xuống bàn, nỗi lo lắng buông theo lời nói: “Anh muốn chết sao mà còn uống?”
Hàn Minh Vũ chuyển ánh mắt sang nhìn Quyển Nhu, khóe miệng anh cong nhẹ: “Không chết được đâu.”
Quyển Nhu nhíu mày, cô nắm lấy cánh tay Minh Vũ: “Đi, em đưa anh về.”
“Buông ra.” Hàn Minh Vũ gạt tay Quyển Nhu, anh lại với lấy ly rượu.
“Minh Vũ.” Quyển Nhu bức xúc, cô giật cái ly.
“Anh say rồi, mau về nhà nghỉ ngơi thôi.”
Quyển Nhu cố gắng dìu Minh Vũ, lúc anh ấy đứng dậy cả ngươi cứ tựa vào cô, Quyển Nhu phải nhờ đến anh phục vụ giúp cô đưa Hàn Minh Vũ ra bên ngoài.
Đi ra đến xe, Quyển Nhu chuẩn bị đưa Minh Vũ lên thì Lý Nghệ Hoành đột ngột xuất hiện, anh nắm lấy tay Quyển Nhu, ánh mắt chẳng mấy dễ chịu: “Hân, em đi theo anh.”
Quyển Nhu vẫn còn đang đỡ Minh Vũ, cô muốn rút tay khỏi bàn tay của Lý Nghệ Hoành nhưng anh ta giữ chặt, cô không rút lại được: “Anh hai buông em ra.”
Lý Nghệ Hoành tức giận, anh kéo mạnh Quyển Nhu về phía mình. Quyển Nhu theo lực kéo, cô bị nhào đến người của Lý Nghệ Hoành mà buông Minh Vũ, nhưng Hàn Minh Vũ không hề loạng choạng, anh ấy vẫn đứng vững, ánh mắt còn lóe tia lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lý Nghệ Hoành.
“Anh hai, Minh Vũ uống say em phải đưa anh ấy về.”
Quyển Nhu nói, hai tay cô đặt trên người của Lý Nghệ Hoành cố gắng đẩy anh ta ra.
Lý Nghệ Hoành bàn tay đặt trên eo của Quyển Nhu, giữ lấy không buông: “Bảo tài xế Lý gia chở anh ta về, còn em theo anh về nhà.”
“Nhưng...”
Quyển Nhu thốt lên thì Hàn Minh Vũ đã bước đến gạt tay của Lý Nghệ Hoành kéo bặt Quyển Nhu về người, anh cất giọng nói:
“Tại sao cô ấy phải đi với anh mà không phải là chồng cô ấy.”
Quyển Nhu ngẩn lên, thì ra Minh Vũ không say, anh ấy đang muốn làm gì chứ?
Lý Nghệ Hoành cười nhạt, anh tiếp tục nắm lấy tay của Nghệ Hân giật về: “Cậu không xứng.”
“Xứng hay không là do anh nói sao?” Hàn Minh Vũ nói xong thì nắm tay kia mà kéo Quyển Nhu.
Khương Quyển Nhu bị kéo qua kéo lại, cả hai đều đang làm cô đau, tức quá Quyển Nhu giật mạnh hai tay. Lý Nghệ Hoành và Hàn Minh Vũ đều phải buông ra, Quyển Nhu hít thở, trong lòng đang rất khó chịu.
“Em không phải là đồ vật để hai anh dành nhau đâu.”
Lý Nghệ Hoành nói, tay anh lại sờ vào bàn tay của Quyển Nhu: “Mau theo anh về Lý gia.”
Quyển Nhu liền thụt bàn tay, cô nhìn Lý Nghệ Hoành: “Anh về trước đi.”
“Hân!” Lý Nghệ Hoành nặng giọng, tỏ ra khó chịu với câu nói đó của Quyển Nhu.
Quyển Nhu bước tới, cô dịu giọng như để xoa lòng Lý Nghệ Hoành, hai tay cô nắm lấy bàn tay của anh ta, ngón tay còn vuốt nhẹ, ánh mắt êm ái hạ xuống: “Em có chuyện muốn nói với Minh Vũ, em sẽ về nhà ngay sau đó, tầm 21 giờ thôi là em về, anh có thể đợi em ở nhà được không?”
Lý Nghệ Hoành tâm trạng cũng giảm nhẹ sự bực bội, anh thở ra, giọng của anh trầm thấp: “Nếu em không về thì đừng bao giờ nói chuyện với anh nữa.”
“Dạ.”
Quyển Nhu buông tay, cô quay lại đi đến cạnh Minh Vũ, hai người bước lên xe và chạy đi. Lý Nghệ Hoành hướng ánh mắt nhìn theo, trong tâm anh suy nghĩ: “Nghệ Hân đừng làm anh phải mất niềm tin với em.”
----------
“Minh Vũ anh không hề say, tại sao lại gạt em?”
Chiếc xe vẫn đang chạy, Quyển Nhu ngồi cạnh Hàn Minh Vũ, cô hạ đôi mắt xuống giọng nói cũng nhẹ buồn.
Hàn Minh Vũ đưa ánh nhìn sang Quyển Nhu, anh cất giọng nói:
“Nếu anh không giả bộ thì em có đến không?”
Quyển Nhu nghiêng qua Minh Vũ, cô nghiêm túc nói:
“Em sẽ đến nếu như có chuyện cần thiết.”
Hàn Minh Vũ cảm thấy không hài lòng, trên gương mặt chẳng có chút vui vẻ: “Chuyện cần thiết? Giữa chúng ta phải như thế sao?”
Đến lúc này Quyển Nhu nghĩ mình cũng nên nói rõ với anh ấy, không cần phải che giấu nữa: “Minh Vũ! Chúng ta hãy kết thúc đi.”
“Cho anh lý do.” Hàn Minh Vũ điềm tĩnh hỏi, anh không hề tỏ ra tức giận.
Quyển Nhu thở nhẹ, cô nói: “Vì anh đã chọn Hàn Thị.”
Hàn Minh Vũ trầm lắng, anh nâng cằm của Quyển Nhu hướng đôi mắt của cô ấy nhìn qua mình: “Vậy anh sẽ không chọn Hàn Thị nữa.”
Hàng mi của Quyển Nhu khẽ chớp: “Anh nói dối, Hàn Thị là cơ nghiệp của Hàn gia em làm sao có thể so sánh được.”
“Em nhìn vào mắt anh, em thấy anh có đang nói dối không?”
Hàn Minh Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt của Quyển Nhu, cái nhìn của anh ấy làm trái tim cô phải bồi hồi. Minh Vũ rất mạnh mẽ, đôi mắt anh ấy cũng toát lên điều đó khi anh ấy nghiêm túc và không giỡn đùa, là thật sao? Anh ấy chọn cô thay vì Hàn Thị ư?
Quyển Nhu hạ mắt xuống: “Anh chọn Hàn Thị đi, em không muốn làm thiếu phu nhân của Hàn gia nữa, em muốn được tự do, không muốn bị hôn nhân bó buộc.”
Khóe miệng của Hàn Minh Vũ cong nhẹ, người anh lắc lư khi chiếc xe cán khối trên đường. Bàn tay của Minh Vũ vẫn chưa lấy khỏi cằm của Quyển Nhu, đừng tưởng anh không đoán ra được lý do, chỉ là muốn thử cô ấy một chút.
“Lý Nghệ Hoành bảo em phải ly hôn với anh đúng không?”
Hàn Minh Vũ đánh vào tim đen của Quyển Nhu, cô chột dạ liền mở đôi mắt nhìn lên: “Sao anh biết?”
Quyển Nhu lỡ khai, cô chợt nhận ra thì đã muộn, đôi mắt bối rối lại cụp xuống nhẹ đảo, trong lòng cô thầm nghĩ: “Thôi chết, tự dưng lại đi nói ra rồi, ngốc quá đi.”
Hàn Minh Vũ bỏ tay xuống: “Cái lần em hỏi giữa em và Hàn Thị anh chọn ai thì anh đã đoán được 50% cộng thêm khi nãy Lý Nghệ Hoành kéo tay em nhất quyết bắt em về nhà thì anh đoán được thêm 50% nữa, Lý Nghệ Hoành luôn có ý định hạ bệ vị trí của anh, muốn anh mất tất cả, cơ hội lần này làm sao anh ta có thể dễ dàng bỏ qua.”
Quyển Nhu ngỡ ngàng, không ngờ lại bị Minh Vũ đoán ra, anh ấy quá giỏi trong việc này thì phải.
“Nghệ Hân anh là Hàn Minh Vũ, năng lực làm việc của anh không kém cõi đến mức để em phải chấp nhận điều kiện của Lý Nghệ Hoành, anh tự có cách để thoát khỏi sự khống chế của Lý Thị, vì vậy...”
Hàn Minh Vũ bỗng ngưng lại một chút, anh lại nâng cái cằm của Quyển Nhu lên: “Hãy tin anh, ở bên cạnh của anh và ủng hộ cho anh, được không?”
Quyển Nhu xúc động, cô bị lời nói của anh ấy thuyết phục, trong lòng của cô đang nổi lên một lòng tham, lòng tham muốn ở bên cạnh của anh ấy, cho dù chỉ thêm một ngày, hai ngày hoặc ba ngày, cô cũng muốn được ở bên cạnh của anh ấy.
“Em không trả lời thì tức là đồng ý.” Hàn Minh Vũ hiện tia cười trong đôi mắt.
Quyển Nhu mím nhẹ cánh môi, cô cảm thấy mình chẳng có chính kiến chút nào, tại sao gặp anh ấy là mọi sự kiên định của cô đều tan biến hết như thế này?
Quyển Nhu hoang mang, cô nghiêng đầu hất cằm khỏi tay của Minh Vũ: “Em không biết đâu, anh đừng có hỏi em điều gì nữa.”
Hàn Minh Vũ cười, anh ngả người trên ghế, nhắm mắt lại mà dưỡng thần. Quyển Nhu nhìn ra bên ngoài, nhưng bất giác bàn tay của cô lại bị Minh Vũ nắm lấy, Quyển Nhu quay qua, cô nhìn xuống tay của mình thì thở dài, anh ấy cứ như vậy cô có thể không yếu lòng sao?
---------
Quyển Nhu và Minh Vũ đã không về Hàn gia, họ đến khu căn hộ riêng của Hàn Minh Vũ. Anh ấy dắt tay Quyển Nhu đi vào trong căn hộ, cánh cửa vừa đóng lại thì đôi môi anh đã mạnh bạo chiếm lấy môi hồng của Quyển Nhu, anh đẩy cô vào tường và hôn mãnh liệt, hô hấp tăng nhanh, nhịp thở dồn dập. Khương Quyển Nhu bị cuốn theo sự nồng cháy của Minh Vũ, cả cơ thể của cô đang nóng lên, cô choàng tay qua cổ của anh ấy tiếp tục mê mẫn theo nụ hôn, cả hai cùng nhau lùi bước đi vào căn phòng anh đẩy cô ngã xuống giường...
Tích tắc tích tắc...đồng hồ điểm 21 giờ, Lý Nghệ Hoành vẫn đang đợi Nghệ Hân, năm phút, mười phút... cuối cùng là hai tiếng trôi qua vẫn không thấy bóng dáng của Nghệ Hân, Lý Nghệ Hoành nhếch khóe miệng, choảng một cái ly rượu vang đỏ lập tức vỡ ra những mảnh thủy tinh rơi khắp sàn. Trên tường từng vết nước đỏ chảy xuống, Vân Lục nghe được âm thanh thì chạy vào xem thử, cô bàng hoàng trước những gì đang thấy:
“Anh hai! Anh có sao không? Có bị thương không?”
Vân Lục lo những mảnh thủy tinh có thể quăng trúng Lý Nghệ Hoành nên rất lo lắng.
Lý Nghệ Hoành đứng dậy, không nói gì mà chỉ đẩy Vân Lục ra ngoài rồi đóng cửa lại. Vân Lục ở bên ngoài đập cửa: “Anh hai! Để em dọn thủy tinh cái đã, sẽ dễ bị dẫm lên chân lắm đấy, anh hai mở cửa đi.”
Vân Lục chưa bao giờ thấy Lý Nghệ Hoành phẫn nộ như vậy, cô rất muốn biết anh ấy đang gặp phải chuyện gì, rất muốn san sẻ những mệt mỏi với anh ấy. Tại sao những lúc như thế này anh ấy lại không cho cô được ở bên cạnh? Cô quan tâm anh ấy rất nhiều, rất rất nhiều kia mà.
-----------
“Anh mệt không?” Quyển Nhu nằm trên cánh tay của Hàn Minh Vũ, giọng cô nho nhỏ cất lên.
Hàn Minh Vũ đang nhắm mắt, bàn tay anh đưa lên má của Nghệ Hân nhẹ nhàng nâng niu: “Mệt, em hút hết sức của anh rồi còn gì?”
“Vậy em xin lỗi nhé!”
Hàn Minh Vũ mỉm cười: “Hôn anh rồi ngủ đi.”
“Anh vẫn còn muốn hôn sao?”
“Ừm, anh vẫn muốn.”
Quyển Nhu nhoẻn miệng khẽ cười, cô nhướng đầu thơm má anh ấy một cái rồi vươn tay ôm lấy anh mà khép lại đôi mắt. Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc và ấm áp như thế này, nằm bên cạnh người mình yêu, ôm lấy anh ấy trong vòng tay điều này hạnh phúc biết bao.
Quyển Nhu đã bỏ qua lời hứa với Lý Nghệ Hoành, hay nói cách khác là cô đã mặc kệ tất cả, mặc cho số phận, mặc cho việc trọng sinh, cô đơn giản là chỉ yêu một người và muốn được sống bên cạnh một người, cho dù điều cô làm là đúng hay sai, cho dù nỗi đau sau này cô không thể mường tượng, nhưng tất cả hay cứ để như một dòng nước trôi, cô là con thuyền phó mặc cho dòng nước, cũng giống như sự sống, có ai biết được là mình sẽ sống bao lâu? Hạnh phúc cũng vậy? Ngày nào thì trân trọng ngày đó, những lo toan, sợ hãi, cô chẳng muốn lo nữa.
Tác giả: Huần Đang Y( bút danh cũ Hajin9X, YSASA.)
Huần Đang Y chỉ là bút danh mới chứ không phải là tên của tác giả, các bạn đừng nhầm lẫn nha!