Sáng hôm sau.
Tại Lý gia, Lý Nghệ Hoành sau một giấc ngủ sâu thì cảm thấy hơi nhức đầu, anh ngồi dậy, ngón tay xoa xoa ở thùy thái dương.
Thư ký Phi thì đã thức dậy sớm hơn, cô muốn tranh thủ để về thay đồ, rồi còn phải đến công ty. Xuống dưới, cô nhờ một chị giúp việc nhắn lại một câu với Lý phu nhân sau đó cô mới đi ra khỏi cửa, nhưng khi thư ký Phi bước ra đến ngoài cổng thì đột nhiên cô “A” một tiếng, có kẻ nào đó đã ném đá vào đầu của cô. Tuy viên đá không quá to để gây thương tích nghiêm trọng nhưng cũng đã khiến thư ký Phi bị chảy máu, cô ôm lấy trán, máu đỏ nhỏ xuống tay.
Ông Hào, người làm của Lý gia, đang tỉa cây ở ngoài sân, nhìn thấy thư ký Phi tay ôm trán chảy máu thì liền bỏ kéo xuống mà chạy tới: “Trời ơi! Bị làm sao mà máu chảy nhiều thế này?”
Thư ký Phi đau quá, máu chảy nhiều nên nhỏ xuống cả mặt, cô không dám vào, sợ làm phiền gia đình Lý phu nhân, cô đành nhờ ông Hào lấy giúp một cái khăn, tạm thời cầm máu để đi đến bệnh viện.
Ông Hào đành để thư ký Phi ngồi đợi mà chạy vào trong. Trên một ô cửa sổ, Vân lục mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng thì hã dạ mà nở một nụ cười: “Đáng đời con hồ ly tinh.”
Trong nhà, ông Hào đang chạy hớt hãi thì đụng trúng Lý Nghệ Hoành.
“Xin lỗi thiếu gia.”
Lý Nghệ Hoành đang mệt nên hơi cáu: “Làm gì mà chú vội vã vậy hả?”
Ông Hào là người thật thà, cho nên chẳng giấu diếm gì liền nói về thư ký Phi, theo mô tả của ông thì cô gái mặc váy dạ hội ấy chỉ có thể là Phi Phi. Lý Nghệ Hoành nghe xong thì bàng hoàng, anh lặp tức chạy ngay ra ngoài cổng, nhìn thấy thư ký Phi ngồi ôm trán thì bước ngay tới chỗ cô.
“Phi Phi?” Lý Nghệ Hoành ngồi xuống, anh kéo tay của thư ký Phi ra thì hàng mày cau lại một cách khó chịu.
Ông Hào chạy ra sau, cầm theo một cái khăn: “Thiếu gia.” Ông đưa cho Lý Nghệ Hoành, anh liền đặt lên trán của thư ký Phi.
“Đứng lên, anh chở em đi bệnh viện.” Lý Nghệ Hoành nắm cánh tay của thư ký Phi đỡ cô lên, nhưng thư ký Phi khi đứng dậy thì nói: “Tôi tự đi được rồi, mới sáng không phiền giám đốc như vậy.”
“Chú Hào, bảo anh Trác lái xe ra cho tôi.”
“Vâng, thiếu gia.” Ông Hào liền đáp.
“Giám đốc à, anh gọi giúp taxi cho tôi là được rồi, không cần như vậy đâu.” Thư ký Phi tỏ ra e ngại.
“Đừng nói nhiều nữa, em học cái cách cãi lời tôi như vậy từ khi nào?” Lý Nghệ Hoành nghiêm giọng, nét mặt sa sầm nhìn thư ký Phi.
“Đưa bóp của em đây.”
Thư ký Phi đang cầm cái bóp, anh ấy nói đưa thì cô cũng đưa. Lý Nghệ Hoành cầm lấy, anh mở ra rút lấy một ít khăn giấy, sau đó thì nhẹ nhàng lau đi những vết máu trên gương mặt của Mã Phi Phi.
Thư ký Phi mắt rũ xuống, cô lặng yên để Lý Nghệ Hoành lau cho mình.
“Nói anh nghe, em làm sao mà bị chảy máu?”
Thư ký Phi nhẹ chớp mắt: “Tôi cũng không biết, lúc đi ra thì có ai đó đã ném một viên đá vào đầu của tôi.”
“Tốt nhất tên đó đừng để anh bắt được, nếu không cái tay nào của hắn ném em, thì anh sẽ đạp gãy cánh tay đó.”
Lý Nghệ Hoành vẫn tiếp tục lau cho thư ký Phi, có lẽ anh rất bực tức vì ai đó đã làm thư ký của anh bị thương, nhưng đối với thư ký Phi thì đó không phải là những lời quan tâm thông thường, từng cử chỉ và lời nói của Lý Nghệ Hoành đều đang khiến cõi lòng cô xao xuyến, trái tim cô cảm động, xếp của cô tốt với cô như vậy, cô có thể không rung động trước anh ấy sao.
“Chết tiệc.” Tiếng Vân Lục tức giận thốt lên từ trên tầng lầu, cô ta từ nảy giờ vẫn ngồi nhìn ra cửa, những tưởng ném xong đá vào đầu của ả đó thì hã dạ, nhưng thật không ngờ lại tạo cơ hội cho ả gần gũi với anh Nghệ Hoành.
Vừa rồi không ai khác chính là Lý Vân Lục đã ra tay, từ lúc thư Ký Phi còn chưa thức thì Vân Lục đã dậy rồi, cô ấy đã âm thầm quan sát nhất cử nhất động của thư ký Phi, nhân lúc Phi Phi nói chuyện với cô giúp việc thì Vân Lục đã chạy ra ngõ sau, canh thư ký Phi đi ra thì ném đá, Vân Lục ném xong thì lập tức hụp đầu xuống bụi cây, thư ký Phi lúc đó bị đau cho nên chẳng thể chú ý đến kẻ đã ném mình. Vân Lục vốn thông thuộc Lý gia, cho nên phải đi vô thế nào để không ai nhìn thấy thì cô ấy rất giỏi, chỉ trông chốc lát là quay về được phòng, an tịnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vân Lục tầm mắt đen lại, hối hận vì đã ném đá, lẽ ra cô nên chờ con nhỏ đó đi ra khỏi cổng, khi đó hẵng ném mới đúng, gấp gáp quá chỉ làm hỏng chuyện.
-----------
Lý Nghệ Hoành sau khi đưa thứ ký Phi đến bệnh viện để băng bó vết thương thì đã chở cô ấy về nhà. Khi xe dừng lại thì thư ký Phi tháo dây đai rồi bước xuống, Lý Nghệ Hoành cũng bước xuống theo, anh đi lại nói với thư ký Phi: “Em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần phải đến công ty, tôi cho em được nghỉ phép 20 ngày.”
“Không cần phải nghỉ đến 20 ngày đâu ạ.”
“Vậy em định để trán mình có vết băng mà đi làm sao?”
Thư ký Phi hạ mắt xuống: “Giám đốc lo tôi sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của anh phải không?”
“Em là thư ký riêng của tôi, chứ không phải là đồ trang trí, em bị thương thì cứ ở nhà mà tĩnh dưỡng, đừng có suy nghĩ nhiều.”
“Vâng.” Giọng của thư ký Phi hơi buồn.
Lý Nghệ Hoành sau đó cũng đã rời khỏi, thư ký Phi dõi nhìn theo một lúc thì mới đi vào nhà, thật ra vừa rồi cô hỏi vậy cũng là vì cô nghĩ rằng, Lý Nghệ Hoành lo cô có vết thương ở trán thì không thể cùng anh ấy đi gặp các đối tác hay là tham dự các buổi tiệc, bộ dạng của cô không thích hợp sẽ gây trở ngại cho anh ấy, vì thế mà cô chợt cảm thấy rất buồn ở trong lòng, buồn vì anh ấy chỉ xem cô là một thư ký riêng, là người tạm thời thay thế phu nhân tương lai của anh ấy đi đến các buổi dạ hội tiệc tùng, nhưng cũng chỉ là tạm thời, đến khi anh ấy kết hôn thì người thư ký như cô đây cũng không cần phải làm những việc như thế nữa.
--------------
Tập đoàn Hàn Thị.
Hàn Minh Vũ đang ngồi tựa lưng vào ghế, anh quay quay cây bút trên tay, suy nghĩ gì đó thì bấm nút gọi jensi: “Jensi bảo giám đốc Hà lên gặp tôi.”
“Vâng ạ.”
Chừng 5 phút sau thì giám đốc Hà có mặt: “Chủ tịch có việc gì sao?”
Hàn Minh Vũ cài bút vào túi, anh chấp tay lại đặt lên bàn:
“Có một cửa tiệm hoa tên là Bách Hoa Ý, tôi muốn anh thu mua lại cửa tiệm ấy cho tôi, hạn là ngay trong ngày hôm nay.”
Giám đốc Hà ngạc nhiên: “Ngay trong hôm nay ạ?”
Hàn Minh Vũ gật đầu, anh nói: “Chỉ là một tiệm hoa tư nhân, không quá khó để thu mua, anh nâng giá tiền cao một chút là được, nhưng anh cũng hãy lưu ý không được để ai biết là tập đoàn Hàn Thị đứng ra thu mua.”
“Vâng.”
Giám đốc Hà là người rất giỏi trong việc thu mua và dàn xếp các vụ sát nhập, vì thế yêu cầu này của Hàn Minh Vũ không quá khó đối với anh ta, nếu chỉ là một tiệm hoa nhỏ thì lại càng dễ dàng.
Hàn Minh Vũ nói tiếp:
“Khi thu mua xong, anh hãy thuê lại chủ cửa tiệm, nếu người đó không đồng ý thì anh tìm cho tôi một người khác, tôi cần có người để quản lí tiệm hoa, ngoài ra yêu cầu thay đổi giờ giấc làm việc trong ngày hôm nay luôn cho tôi, cứ canh theo giờ của Hàn Thị mà đổi, chủ nhật thì đóng cửa. Chỉ bấy nhiêu thôi, anh nắm rõ chưa?”
“Vâng, tôi rõ rồi.”
“Tốt, vậy mau đi làm đi.”
“Vâng.”
Giám đốc Hà đi ra và khép cửa lại, trong lòng đang thắc mắc là tại sao chủ tịch lại muốn mua tiệm hoa, không lẽ Hàn Thị lại chuyển sang kinh doanh hoa ư? Thật kỳ lạ.
Hàn Minh Vũ đột nhiên muốn thu mua lại cửa tiệm của Tùng Bách, chỉ có thể là vì Quyển Nhu, nếu muốn kiểm soát được công việc của cô ấy thì anh phải cao tay hơn một chút, ban đầu thì anh tính mở riêng cho cô ấy một tiệm hoa, nhưng tính của Nghệ Hân cũng rất bướng bỉnh lại thích tự lập, cô ấy sẽ không chịu nhận sự tài trợ của anh vì thế anh mới chọn cách thu mua lại, chỉ cần anh là chủ thì cô ấy sẽ không bị gò bó trong cửa tiệm và còn có thể chủ động được giờ giấc làm việc.
Giám đốc Hà sau khi quay lại văn phòng thì chỉ thị cho thư ký của mình liên lạc với chủ tiệm hoa để bàn về việc thu mua, sau một hồi gọi điện thư ký báo lại kết quả là không thể thỏa thuận, chủ cửa tiệm nhất quyết không bán.
Giám đốc Hà ngạc nhiên, đấy cũng chỉ là một tiệm hoa nhỏ, số tiền mà anh đưa ra dư sức để cho người đó mở một tiệm khác lớn hơn, tại sao lại cứ khư khư không muốn bán. Nhưng không mua được cũng phải nghĩ cách mua, tiệm hoa cỏn con này mà không bàn giao lại được cho chủ tịch Hàn thì anh ta sẽ nổi giận với năng lực làm việc của anh, haiz...có một ông xếp khó tính như Hàn Minh Vũ cũng khổ, phải hiểu ý và vừa lòng anh ta thì mới tồn tại được ở Hàn Thị.
Giám đốc Hà bật máy tính, anh tìm kiếm một số thông tin về chủ của Bách Hoa Lý, trên trang web của cửa tiệm anh biết được tên của chủ tiệm này là Tùng Bách, anh ta là con lai, từng sinh sống tại canada, nhưng khi giám đốc Hà truy cập vào trang cá nhân của Tùng Bách thì lại bị chặn, trang này chỉ dành cho bạn bè thân thiết của Tùng Bách.
Giám đốc Hà vuốt cầm, kiểu này thì anh phải nhờ người hack vô thôi.
Chỉ trong vòng 5 phút hacker đã xâm nhập được vào trang riêng của Tùng Bách, mọi thông tin của anh ta đều được gửi lại qua mail cho giám đốc Hà. Trên trang này giám đốc Hà chỉ chú ý đến một thông tin đó là Tùng Bách có một người mẹ đang bị bệnh thận, số tiền chạy thận hàng tháng khiến gia đình anh ta có chút khó khăn.
Giám đốc Hà cong khóe miệng, điểm yếu này rất tốt, chỉ cần nhắm vô tâm lí để thuyết phục đối phương thì mọi chuyện sẽ dễ dàng mà thôi.
Ở tiệm hoa.
Na Na và Quyển Nhu hôm nay thay phiên nhau đi giao hoa cả buổi, về đến tiệm Na Na liền uống một bụng nước. Quyển Nhu thấy cô ấy uống nhiều thì cười: “Trời hôm nay đau có nóng lắm đâu Na Na.”
Na Na uống thêm một ly nữa mới nói: “Na không phải vì trời nóng mà là vì chạy nhiều quá nên mất nước.”
“Hihi...đi giao hoa đã có xe của Tùng Bách, cô chạy gì mà đến mất nước.”
Na Na bỏ cái ly gọn gàng trên bàn rồi nhìn sang Quyển Nhu:
“Hân Hân không biết đâu, lúc Na giao hoa tại ViBiBi thì gặp idol của Na, Na đâu có kịp lấy xe, anh ấy lại đang chạy nhanh ra khỏi ViBiBi, phải nói chứ đằng sau có cả trăm đứa nó rượt theo, Na là Na đã chạy nhanh nhất rồi đấy! Vậy mà còn bị chúng nó lấn, nghĩ cũng tức xém chút là chụp được cái áo của anh ý rùi.”
Quyển Nhu nghe Na Na nói mà ôm bụng, thiệt chứ không cười không được, đi giao hoa không lo giao hoa mà lại rượt theo idol, cũng may là Na Na chưa chụp được anh ta, không biết khi chụp được rồi thì cô ấy sẽ làm gì người ta nữa.
Trong văn phòng Tùng Bách đang nhận một cuộc điện thoại, anh có vẻ trầm mặc, một lúc sau thì Tùng Bách mở cửa đi ra.
Na Na nhìn thấy Tùng Bách thì nói nhỏ với Quyển Nhu: “Này Hân Hân, Tùng Bách ca bị gì mà trông mặt buồn vậy?”
Quyển Nhu cũng nhìn Tùng Bách nhưng anh ấy đã đi ra khỏi cửa.
Tùng Bách đi được hai tiếng đồng hồ thì mới quay lại cửa tiệm, anh đã gọi Quyển Nhu và Na Na vào trong văn phòng để nói chuyện.
“Tùng Bách ca, có chuyện gì vậy?” Na Na hỏi.
Tùng Bách ngồi ở bàn làm việc, anh nghiêm túc nhìn Na Na và Quyển Nhu sau đó thì nói: “Kể từ hôm nay tiệm hoa Bách Hoa Ý sẽ đổi lại giờ làm việc, bắt đầu từ 7h30 Am - 5h Pm, ngày chủ nhật thì được nghỉ.”
Na Na chu nhẹ cái môi, tại sao đột nhiên lại đổi giờ làm việc, ngày chủ nhật còn được nghỉ, đây cũng chỉ là tiệm hoa thôi mà, kinh doanh kiểu công ty thế này thì làm sao mà lời được nhỉ?
Na Na thì suy nghĩ như vậy nhưng còn riêng Quyển Nhu thì lại cảm thấy có một điều gì đó hơi lạ, cô nghĩ giờ giấc mới này sao lại trùng hợp với thời gian của Hàn Minh Vũ như vậy? Thật khả nghi, nhưng mà nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại Hàn Minh Vũ làm sao có thể tác động đến tiệm hoa của Tùng Bách, anh ấy có phải là chủ đâu.
“Tùng Bách ca à, anh còn dặn dò gì nữa không?” Na Na hỏi.
Tùng Bách lắc đầu, nét mặt có vẻ trầm tư nhưng chẳng ai hiểu được anh ấy đang nghĩ gì. Quyển Nhu và Na Na đi ra ngoài, cả hai đều đang ngẫm nghĩ, nhưng mà được về sớm thì Na Na cũng vui, cô hí hứng đi lấy chổi quét nhà, rồi lại lấy khăn lau cửa kín, lau cả cửa ra vào, Quyển Nhu thấy Na Na vui vẻ thì mỉm cười, nhưng rồi cô lại chợt nghĩ hôm nay cô về sớm thì có nên gọi cho anh ấy không nhỉ?