Hàn Minh Vũ đã đến Lý gia để đón Lý Nghệ Hân, anh vào nhà ngồi trên ghế sô pha nói chuyện cùng Lý lão gia. Một lúc sau thì Lý Nghệ Hân bước xuống, cô mặc chiếc váy màu trắng với nhiều họa tiết hoa hồng được thêu rất tinh tế, Nghệ Hân tiêu sái hạ từng bước chân xuống cầu thang, đôi guốc màu trắng cao năm phân phát ra tiếng kêu cộc cộc.
Lý Nghệ Hân vẫn rất xinh đẹp và cuốn hút nhưng đáng tiếc trong mắt của Hàn Minh Vũ lúc này, cô ấy đã không còn là người con gái mà anh hết lòng yêu thương.
Hàn Minh Vũ nét mặt lãnh đạm, anh chỉ nhìn Lý Nghệ Hân một chút thì phớt lờ. Lý Nghệ Hân cong nhẹ khóe miệng, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh của Lý lão gia.
Lý lão gia nhìn con gái, đôi mắt hất hất sang bên đối diện, Lý Nghệ Hân tỏ ra như không biết gì mặc dù cô thừa biết ba đang muốn cô qua ngồi với Hàn Minh Vũ, hừ... anh ta thì mặc kệ anh ta chứ, cô đây chẳng thích ngồi cùng.
Lý lão gia thở dài, ông quay sang nói với Hàn Minh Vũ: “Ba hơi mệt phải lên trên phòng để nghỉ ngơi đây, hai con cứ nói chuyện đi nhé.”
Lý Nghệ Hân thấy ba viện cớ thì cũng muốn viện cớ theo: “Để con dìu ba lên phòng.”
“Không cần, con ngồi yên đây cho ba.”
Lý lão gia dằn mặt với Lý Nghệ Hân, cô đành ngồi yên mặc dù chả thích chút nào.
Hàn Minh Vũ đưa tay cầm lấy ly trà anh từ từ thưởng thức vị trà đắng, Lý Nghệ Hân nâng ánh mắt lạ lùng nhìn Hàn Minh Vũ, cô quan sát cử chỉ của anh ta, hừm... tỏ ra lạnh lùng quá nhỉ? Có lẽ do cô là Nghệ Hân, thử để Khương Quyển Nhu xem anh ta có còn ra cái vẻ mặt đó? Nhưng mà không biết làm sao Quyển Nhu kia có thể lấy lòng được cái tên họ Hàn này nhỉ? Cái họ thôi cũng đã thấy toàn là hàn khí, lúc cưới cô về tốt với cô một chút cũng không có, anh ta không chán ghét cô thì thôi chứ nói gì là đến yêu.
Hàn Minh Vũ uống trà xong thì bỏ cái ly lại trên bàn, anh cũng không muốn kéo dài thời gian nên đứng dậy hai tay thông thả đúc vào túi, đôi mắt của Hàn Minh Vũ hạ xuống:
“Đi thôi.”
Lý Nghệ Hân đảo cái lưỡi trong miệng, cô miễn cưỡng đứng dậy. Hàn Minh Vũ nghiêm mặt bước đi trước, Lý Nghệ Hân thấy thái độ đó thì cũng bực bội, đồ tảng băng, người như anh ta phải mang đến vùng bắc cực mới đúng.
Lý Nghệ Hân nhấc chân bước đi theo, Hàn Minh Vũ đi khá nhanh còn cô thì đi từ từ, Hàn Minh Vũ đang bước thì dừng lại đột ngột. Lý Nghệ Hân đi đến sau, cô chớp ánh mắt nhìn Hàn Minh Vũ sau đó thì nói: “Đứng lại làm gì, sợ tôi chạy sao?”
Hàn Minh Vũ quay lại, anh kỳ lạ nhìn chăm chú Lý Nghệ Hân, còn nhớ có lần anh bắt cô ấy ở trong bệnh viện, lúc anh đến dẫn về anh cũng đi nhanh như thế này, khi đó Nghệ Hân cũng vội lẽo đẽo theo sau, anh dừng lại đột ngột thì cô ấy sẽ qua vào lưng anh. Nhưng Lý Nghệ Hân hiện tại thì ngược lại, cô ấy lại giống như kiểu không phải là người vội vàng, thích gì thì làm náy, còn Nghệ Hân của mình thì không, tại sao anh lại cảm giác họ là hai người chứ?
Hàn Minh Vũ trầm ngâm, nhất thời lại bị cuốn vào những suy nghĩ. Lý Nghệ Hân khó ưa, cô mặc xác anh ta mà đi qua, đã vậy còn hất cánh tay Hàn Minh Vũ một cái.
Hàn Minh Vũ nhìn theo Lý Nghệ Hân, anh cảm thấy khúc mắc trong lòng, sẽ rất kỳ quặc nếu anh có suy nghĩ Lý Nghệ Hân là hai người nhưng anh phải kiểm chứng lại mới được, kiểm chứng trên cơ thể của cô ấy.
Hàn Minh Vũ từng chung chăn gối với Quyển Nhu khi cô ấy đang ở trong thân thể của Lý Nghệ Hân, những điểm đặc trưng trên cơ thể của Nghệ Hân anh chắc chắn biết rõ, chỉ cần kiểm tra một chút là biết được liệu rằng có đúng như anh đã nghĩ hay không?
Hàn Minh Vũ bước đến xe, anh ngồi vào ghế lại, Lý Nghệ Hân thì ngồi ở ghế sau. Hàn Minh Vũ liếc ánh mắt sang kính chiếu hậu sau đó thì vặn khóa, đẩy cần số rồi bắt đầu chạy xe.
Lý Nghệ Hân đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô chợt nghĩ nếu gương mặt của Khương Quyển Nhu không bị vết sẹo thì bố thí cô ta cho Hàn Minh Vũ cũng tốt, dù sao anh ta cũng yêu Khương Quyển Nhu, nếu có thể thì dùng cô ta làm vật thế thân còn cô thì ung dung thoải mái với anh Nghệ Hoành. Haiz... chỉ đáng tiếc những thứ tốt đẹp ông trời lại ưu ái cho cô, nghĩ lại Khương Quyển Nhu cũng có chút tội nghiệp, nhan sắc mà giống Lý Nghệ Hân thì chỉ có thể là xinh hơn hoa hơn ngọc, đáng tiếc thật đáng tiếc.
---------------
Tại tập đoàn Lý Thị.
Lý Nghệ Hoành từ khi đến công ty thì cứ tỏ ra lạnh nhạt với thư ký Phi, thường ngày chủ tịch vẫn hay đá mắt và tươi cười với cô nhưng hôm nay đến một cái cười nhẹ cũng không có.
Thư ký Phi cầm mớ tài liệu đi theo Lý Nghệ Hoành khảo sát khu xưởng, Lý Nghệ Hoành lúc khảo sát có quay lại xem một số giấy tờ nhưng ánh mắt của anh còn chẳng nhìn thư ký Phi đến một cái.
Thư ký Phi cũng không dám nghĩ nhiều, cô vẫn tập trung vào công việc mà đi theo Lý Nghệ Hoành. Khi khảo sát xong, cả hai bước vào thang máy, thư ký Phi đưa tay nhấn nút số 6, sau đó cô lùi bước chân đôi mắt nhẹ liếc qua chủ tịch, nhưng cô không nói gì chỉ im lặng đứng bên cạnh.
Thang máy mở Lý Nghệ Hoành cũng nhanh chóng bước ra, khi đi theo anh ta thư ký Phi bỗng bị vấp té, cô cứ tưởng Lý Nghệ Hoành sẽ đi đến đỡ mình nhưng lúc đó Lý Nghệ Hoành chỉ đứng lại, anh hơi nghiêng đầu sang trái chứ không quay ra sau:
“Không sao chứ?”
“Không sao.”
Lý Nghệ Hoành nghe vậy thì tiếp tục bước đi, thư ký Phi chợt rơi xuống cõi lòng, cô ngồi dậy nhặt lại những tài liệu bị rơi, đôi mắt của Phi Phi dõi theo dáng đi của Lý Nghệ Hoành, trong lòng cô thầm hỏi: “Anh ấy có phải là người đàn ông đã muốn kết hôn với mình hay không?”
Thư ký Phi buồn bã đi về bàn làm việc, cô sắp xếp những văn kiện trên bàn, vô tình cô đồng nghiệp mang cafe đến, thư ký Phi không chú ý lại làm đổ lên trên tay áo, còn ướt hết một số văn kiện.
“Phi Phi, tôi xin lỗi!”
Thư ký Phi đứng dậy, cô lấy nhanh giấy trong túi xách để lau văn kiện nhưng lại vô tình hất ly cafe một lần nữa và lần này thì đổ lên người của cô.
“Phi Phi, tôi thấy cô cứ bối rối thế nào ấy, cô không khỏe sao?”
Thư ký Phi nhắm mắt, cô đưa một tay lên trán bực bội với những gì mình đã làm, cô nói với cô đồng nghiệp:
“Tôi không sao, phiền cô giúp tôi in lại tài liệu của dự án tháng 9. Tôi xin lỗi! Nhưng phải phiền cô in lại.”
Cô đồng nghiệp không trách thư ký Phi, cô còn tỏ ra hào sảng: “Không sao đâu, tôi cũng đang rảnh, in một chút là xong ấy mà, cô vào toa lét để lau chùi đi, cafe để thấm trên áo sẽ khó giặt lắm đấy.”
Thư ký Phi cười nhẹ rồi đi vào trong toa lét, cô dùng khăn ướt để lau vết cafe nhưng áo cô mặc lại là màu hồng nhạt, vết cafe có lau thế nào cũng để lại ố màu. Cô thở dài bất lực nhìn mình trong gương, sắp đến cuộc họp với ban giám đốc, cô như thế này thì phải làm sao, bây giờ tìm đâu ra cái áo khác để thay bây giờ.
Một lúc sau thư ký Phi đi ra ngoài, cô cũng nhận ngay được tín hiệu gọi thư ký của Lý Nghệ Hoành. Thư ký Phi mở cửa bước vào văn phòng của chủ tịch, trên nét mặt cô lúc này lại nhẹ buồn mất đi hẳn nét tươi tắn ngày nào của Mã Phi Phi.
Lý Nghệ Hoành đang xem xét một hợp đồng, mắt ánh dán vào những dòng chữ nhất thời chưa ngẩng lên, anh mở miệng nói với thư ký Phi:
“Lát nữa tham gia họp chuẩn bị thêm tài liệu của dự án với tập đoàn An Thịnh, kèm theo các điều lệ đã bàn thảo trước đó, còn hình ảnh mẫu của bộ ghế gỗ ngọc phỉ thúy photo ra mười bản, mỗi bản đính kèm thông tin xuất xứ và chất liệu của sản phẩm.”
Thư ký Phi nghe rõ thì đáp: “Vâng.”
Thông thường khi nhận xong chỉ thị, thư ký Phi sẽ đi ra ngoài nhưng lúc này cô lại đứng yên, bộ dáng lại có chút bối rối. Lý Nghệ Hoành tuy không nhìn thư ký Phi nhưng anh vẫn biết cô ấy chưa đi ra ngoài, Lý Nghệ Hoành cầm cây bút anh viết gì đó tiện thể cũng mở miệng hỏi thư ký Phi:
“Còn chuyện gì nữa sao?”
Thư ký Phi do dự, cô chớp đôi mắt sau đó cũng trả lời với Lý Nghệ Hoành:
“Chủ tịch! Cuộc họp với ban giám đốc có thể để thư ký Liên Nguyệt thế tôi có được không?”
Lý Nghệ Hoành ngưng viết, lúc này anh mới nâng ánh mắt hướng tầm nhìn đến thư ký Phi, chỉ cần nhìn sơ Lý Nghệ Hoành cũng nhận thấy vẻ mặt không vui cùng chiếc áo bị dính bẩn của cô thư ký.
“Tại sao?” Lý Nghệ Hoành hỏi.
Thư ký Phi nghĩ rằng anh ấy nhìn cô như thế này thì đã hiểu nhưng lại vẫn hỏi cô hai chữ tại sao, chẵng lẽ chủ tịch muốn cô với bộ dạng như thế này mà bước vào cuộc họp.
“Hình ảnh của tôi sẽ gây phản cảm, tôi không muốn phá hỏng cuộc họp chỉ vì bộ dạng của mình.”
Lý Nghệ Hoành nghe xong thì đưa ngón trỏ nhấn phim gọi, bên ngoài thư ký thứ hai nghe máy.
“Vào văn phòng.” Lý Nghệ Hoành thốt lên.
Cô thư ký bước vào đứng bên cạnh thư ký Phi, thư ký Phi không hiểu chủ tịch đang muốn làm gì.
Lý Nghệ Hoành lạnh giọng hỏi cô thư ký vừa mới bước vào:
“Cuộc họp với ban giám đốc cô có thể thay Phi Phi không?”
Cô thư ký Liên Nguyệt cảm thấy sợ sếp, cuộc họp với ban giám đốc phải chuẩn bị rất nhiều tư liệu và phải thuyết trình nữa, cô làm sao trong vòng mấy phút có thể thay thư ký Phi, làm không khéo lại bị sa thải chứ đâu có giỡn chơi được.
Thư ký Liên Nguyệt trước giờ chỉ đảm nhiệm những hồ sơ và văn kiện của phòng kế hoạch trình lên, bây giờ bảo cô thay thế Phi Phi dĩ nhiên là cô không dám, năng lực của Phi Phi giỏi hơn cô rất nhiều, vì vậy cô ấy mới là kiêm thư ký và trợ lý của chủ tịch, đâu có đơn giản muốn thay là thay. Hơn nữa Lý Nghệ Hoành rất kỹ tính, từng chút từng chút trong công việc đều được anh ta đánh giá rất sắc sảo, chẳng ai vừa lòng chủ tịch bằng Mã Phi Phi, có biết bao ứng cứ viên cho vị trí của Phi Phi nhưng có ai là qua nổi cô ấy đâu.
“Chủ tịch tôi nghĩ vẫn nên để Phi Phi làm sẽ tốt hơn.”
Lý Nghệ Hoành trầm mặc, hàng lông mày nhíu nhẹ: “Nếu thư ký Phi có việc không thể đi làm thì sao, không có cô ấy thì không ai làm được à?”
Thư ký Liên Nguyệt nghe giọng nói khó chịu của Lý Nghệ Hoành thì nuốt ực nước bọt, cô hạ ánh mắt im lặng không dám trả lời.
Lý Nghệ Hoành tiếp tục nói: “Không làm được thì đổi áo cho Phi Phi, năm phút sau Phi Phi có mặt tại cuộc họp cho tôi.”
Lý Nghệ Hoành nói xong thì đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, sự nghiêm nghị của chủ tịch làm thư ký Liên Nguyệt rất lúng túng, cô nhìn qua thư ký Phi:
“Phi Phi à, vào toa lét đi, tôi đổi áo cho cô.”
Thư ký Phi cũng cảm thấy khó xử với thư ký Liên Nguyệt, chủ tịch hôm nay rất lạ, anh ấy lại đang không vui ư?
Thư ký Phi cùng Liên Nguyệt đi vào trong toa lét, hai cô nhanh chóng đổi áo cho nhau.
“Phi Phi, chủ tịch từ khi lên giữ vị trí cao nhất trong tập đoàn thì có vẻ khó tính hơn trước rất nhiều nhỉ? Lúc nảy chủ tịch sa sầm nhìn tôi mà tim tôi như muốn rớt ra ngoài ấy, nhưng mà cũng đáng lo thật, mai mốt cô nghỉ bảo tôi thay cô thì có chết không? Lúc trước còn có thư ký Dĩ Nhi, nhưng Dĩ Nhi cũng đã bị chuyển xuống chi nhánh 2 rồi, làm gì còn ai mà thế cô được đây.”
Thư ký Phi mặc xong cái áo thì điềm đạm nói: “Tôi sẽ chỉ cho cô.”
Thư ký Liên Nguyệt nâng ánh mắt: “Cô chỉ sao? Ấy thôi nha! Đừng nói bắt tôi phải thay cô thật đấy nhé.”
“Chủ tịch nói đúng, nhỡ may tôi có việc nghỉ thì cũng có người phải thay tôi, khi đó chủ tịch lại muốn cô thay thì ít ra cô cũng đã có chuẩn bị.”
Thư ký Liên Nguyệt ngẫm nghĩ: “Ừm, cô nói cũng có lý, vậy thì lúc rảnh rỗi hướng dẫn cho tôi nhé!”
Thư ký Phi mỉm cười cô gật đầu rồi đi ra ngoài.
***Bạn cảm nhận gì từ câu chuyện?