Hàn Minh Vũ chấp hai tay đặt trên bàn, nét mặt nghiêm nghị nói với giám đốc Hà:
“Ngày mai đại diện của ACE sẽ ghé thăm tập đoàn của chúng ta, tôi muốn các bộ phận phải chuẩn bị tác phong tốt nhất để đón tiếp, đừng để một điểm trừ nào lọt vào mắt của họ.”
“Vâng, tôi sẽ đặc biệt chú ý.”
“Anh về làm việc đi.”
Giám đốc Hà vừa đi khỏi thì Hàn Minh Vũ ngã lưng ra ghế, anh đặt tay lên trán, vết thương đang làm sốt. Mấy ngày nay vì áp lực công việc mà anh không thể nghỉ ngơi tốt, tình hình của tập đoàn bây giờ nếu lơ là một chút thì sẽ không có cách nào để cứu vãn.
Nhờ những nỗ lực của Hàn Minh Vũ mà giá cổ phiếu của Hàn Thị đang ngừng việc tuột dốc, những động thái của Hàn Thị trên sàn chứng khoán đều là do công sức của Hàn Minh Vũ, Lý Nghệ Hoành đã không hề dừng lại kế hoạch sát nhập của anh ta, lời hứa với Quyển Nhu chẳng qua chỉ là trò đùa của Lý Nghệ Hoành, anh ta vẫn muốn dìm Hàn Thị cho đến cùng.
Hàn Minh Vũ nhấn nút gọi thư ký, Jensi bước vào: “Dạ chủ tịch.”
“Gọi bác sĩ Kha cho tôi.” Hàn Minh Vũ mệt mỏi nói.
Jensi cũng nhận thấy vẻ mặt nhợt nhạt của chủ tịch, cô lo lắng nhanh chóng gọi cho bác sĩ Kha.
-----
Tại tiệm Hoa Tùng Bách Ý.
Tùng Bách nhận được một bức thư gửi đến, người gửi là Lý Nghệ Hân, cũng vì nhiều việc xảy ra mà Quyển Nhu không thể đến tiệm hoa làm việc, cô cũng định gọi điện cho Tùng Bách nhưng điện thoại đã bị An Đình Đình lấy mất, cô chỉ có thể dùng cách gửi thư.
Tùng Bách xem xong bức thư thì nhẹ thở ra, chí ít cô Lý cũng không gặp phải chuyện gì.
Na Na biết Quyển Nhu không đến làm nữa thì cảm thấy hụt hẫng mà cứ thở dài, Tùng Bách thấy Na Na như vậy thì nói:
“Na Na cô đang bán hoa đấy, ủ rũ như thế thì làm sao mà tiếp khách.”
Na Na bĩu môi: “Người buồn thì cảnh có vui bao giờ, Tùng Bách ca cũng đừng quá lo, tôi chỉ buồn xíu thôi.”
Tùng Bách mỉm cười, anh thấy Na Na cũng có điểm dễ thương chỉ là tính cách có hơi kỳ lạ một chút.
----
“Đã gửi đến cho chủ tiệm rồi thưa tiểu thư.”
Quyển Nhu gật đầu: “Cám ơn chị, chị đi làm việc đi.”
Vậy là công việc mà cô yêu thích cũng phải dừng lại, cuộc sống bây giờ không biết đâu là niềm vui. Quyển Nhu hạ ánh mắt, trong lòng u sầu, hy vọng sớm ngày được quay trở lại là chính mình trả lại mọi thứ cho nguyên chủ, cô cũng mệt mỏi lắm rồi.
Quyển Nhu đứng dậy, đi đến vén tấm màn mở ra ô cửa sổ, ánh mắt cô hướng về phía xa xa, chút làn gió nhẹ xua vào khiến cho lòng cô nhẹ nhàng đôi chút, bất giác cô lại nghĩ, nếu có phải quay lại là một cô gái họ Khương thì chí ít cô cũng phải làm rõ thân thế của mình trước đã, bây giờ vẫn còn cơ hội. Cô bỗng nghĩ, thế rồi thả tấm màn xuống mà đi sang phòng của Lý phu nhân.
“Mẹ là con đây!” Quyển Nhu đứng ngoài cửa mà nói.
Lý phu nhân nghe tiếng con gái thì đi tới mở cửa: “Vào đi con.”
Quyển Nhu bước vào, cô lướt đôi mắt xung quanh căn phòng, nhìn thấy những bức ảnh của Nghệ Hân và Nghệ Hoành hồi nhỏ nhưng chỉ có hai người, cô không thấy có thêm một thành viên nào nữa, kể cả cô bé Vân Lục kia.
“Mẹ, ba đâu rồi ạ?”
Lý phu nhân mỉm cười: “Đi sang nhà ông bạn rồi, ba con thấy vậy chứ vẫn còn thích đi tụ tập bạn bè lắm.”
Quyển Nhu ngồi xuống ghế: “Ba không đưa mẹ theo sao?”
Lý phu nhân để ý thấy tóc con gái không được xuông thì đi lấy cái lược, bà đứng sau lưng của Quyển Nhu nâng mái tóc cô lên mà chải: “Tính mẹ thế nào con còn không rõ hay sao mà hỏi? Mẹ thì đâu có giống với ba con chứ.”
Bà vừa nói vừa đưa lược suôn theo mái tóc, Quyển Nhu cũng ngồi im cho bà chải, đôi môi cô còn khẽ mỉm cười, cảm giác có mẹ thật hạnh phúc.
“Mẹ, con muốn xem album của gia đình có được không?”
Lý phu nhân ánh mắt đang chăm chú trên mái tóc của Quyển Nhu, bà nói: “Sao lại không, lát mẹ lấy cho con.”
Một lúc sau Lý phu nhân cũng lấy ra cuốn album của gia đình, bà đưa cho Quyển Nhu: “Đây con xem đi, xem lại coi hồi nhỏ con nghịch ngợm như thế nào?”
Quyển Nhu khẽ cười, cô cầm cuốn album, trong lòng chợt mang đến một cảm giác hồi hộp, bàn tay mềm mại của cô bắt đầu lật trang, hình ảnh đầu tiên mà cô nhìn thấy đó chính là những bức ảnh của Lý Nghệ Hoành, anh ta đang đứng cạnh một người phụ nữ.
Quyển Nhu ngẩn lên, cô hỏi Lý phu nhân: “Đây là ai vậy ạ?”
“Là mẹ ruột của Nghệ Hoành, lâu rồi con không xem nên quên hay sao?”
Quyển Nhu bậm nhẹ cánh môi, lại mắc phải sơ hở rồi, cô không nên hỏi những câu mà phu nhân cảm thấy cô kỳ lạ, thì ra anh Nghệ Hoành không phải là con của phu nhân, nhưng cách cư xử của anh ấy và mẹ Nghệ Hân rất thân thiết, chẳng có cảm giác xa cách chút nào, có lẽ khi về làm dâu nhà họ Lý Lý phu nhân cũng đã đối xử rất tốt với anh ấy, xem anh không khác gì là con ruột.
Tiếp tục lật những trang sau đó, Quyển Nhu nhìn thấy các bức ảnh của bé gái, đó là Nghệ Hân, có cả ảnh của Lý phu nhân đứng đằng sau một chiếc xe đẩy nhưng bên trong chỉ có mỗi một đứa bé. Quyển Nhu lật thêm những trang khác, cho đến những trang cuối, Quyển Nhu đã không tìm được bất cứ tấm ảnh nào của mình, cô hụt hẫng úp lại album, hàng mi khẽ cụp xuống.
Lý phu nhân cầm lấy album đặt trên bàn, bà quay sang nói:
“Mẹ biết con có tâm sự, đừng giấu mẹ nữa, con có mệt mỏi gì có thể kể cho mẹ nghe mà.”
Khương Quyển Nhu trầm lặng nét mặt, giọng nói nhẹ cất lên:
“Mẹ! Con có phải là đứa con duy nhất của mẹ không?”
Lý phu nhân nâng ánh mắt, trong lòng như bị một vật gì đó rơi vào, nhưng câu trả lời của bà đã không hề cho Quyển Nhu một niềm vui: “Dĩ nhiên, sao tự dưng lại hỏi như vậy chứ?”
Quyển Nhu chớp mắt, nơi thâm tâm thoáng một nỗi buồn, có lẽ cô đã ngộ nhận, giữa cô và Nghệ Hân không hề có quan hệ gì cả, cô không phải là con cháu nhà họ Lý, chỉ có Nghệ Hân mới là thiên kim của phu nhân, Khương Quyển Nhu chẳng là gì cả.
Quyển Nhu đứng dậy, cô xin phép phu nhân về phòng. Lý phu nhân gật đầu, bà nhìn theo con gái đi ra khỏi cửa, bà bỗng nhíu nhẹ mi tâm, Nghệ Hân có gì đó rất lạ, bà cảm thấy không thể hiểu được tâm tư của con như trước nữa.
Quyển Nhu ra ngoài thì gặp Vân Lục, cô lên tiếng: “Tay của cô đã đỡ hơn chưa?”
Vân Lục cười nhẹ và trả lời: “Dạ em không sao, cám ơn tiểu thư quan tâm.”
Quyển Nhu gật đầu rồi đi vào phòng, Vân Lục cong khóe miệng cười khinh: “Mèo khóc chuột, đồ giả tạo.”
Vân Lục định đi xuống dưới lầu thì lại nhìn thấy Lý phu nhân đang vội vã đi ra, cô thầm nghĩ: Lại định đi đâu đây?
Vân Lục đi theo, lần này cô nhất định phải tìm được chứng cứ phạm tội của người đàn bà này, một bước tống mẹ con của mụ ra khỏi Lý gia mới được.
Vân Lục bám theo Lý phu nhân, cô bắt một chiếc taxi và yêu cầu bám theo chiếc xe phía trước. Lý phu nhân đã đến một nơi khá vắng vẻ, bà gặp một người đàn ông trạc tuổi 40, giữa họ nói gì đó mà Vân Lục không thể nghe thấy, nhưng Vân Lục là người tin ranh, cô núp vào bên hốc, cố gắng đọc khẩu hình miệng.
“Rất khó.” Vân Lục lẩm bẩm trong miệng, cô đọc được câu này từ nét miệng của người đàn ông.
“Rất khó gì vậy nhỉ? Mặc kệ chụp vài tấm ảnh trước đã.”
Vân Lục lấy điện thoại mà chụp lại bức ảnh của Lý phu nhân với gã đàn ông: “Hừm, Bạch Mễ Hoa đuôi của bà càng lúc tôi càng tóm được, ngày bà rời khỏi Lý gia sẽ không lâu nữa đâu.”
Lý phu nhân khóe mắt chợt ướt ướt, bà nói thêm vài lời với người đàn ông thì đưa cho ông ấy một cái túi màu xanh, Vân Lục nhanh chóng chụp lại, cô đoán bên trong chắc chắn là tiền: “Đem tiền đi nuôi tình nhân đây mà, bà ta đúng là cáo già, bấy lâu nay vẫn lừa gạt ba của mình.”
“Đi đi.” Lý phu nhân nói, người đàn ông cầm lấy túi thì cuối đầu rồi đi ngay.
Lý phu nhân đưa tay chậm nước mắt rồi quay lại xe, lúc bà đi qua Vân Lục liền nép sang một bên, ánh mắt cô liếc theo Lý phu nhân.