Trịnh quản gia theo lời yêu cầu của Lý Nghệ Hoành mang lên một sợi dây thừng. Lý Nghệ Hoành lần này không nhân nhượng với Nghệ Hân nữa, anh nghiêm hẳn ánh mắt liền bảo quản gia Trịnh:
“Giữ nhị tiểu thư vào ghế cho tôi.”
Lý Nghệ Hân lặp tức đưa chân đá ngã chiếc ghế, cô hung hăng chỉ tay với Trịnh quản gia:
“Ông dám động vào tôi.”
Trịnh quản gia do dự nhìn Lý Nghệ Hoành, Lý Nghệ Hoành sắc mặt sầm xuống, nhân lúc Nghệ Hân còn đứng chỉ trỏ với quản gia anh bước tới đánh vào gáy của Nghệ Hân một cái khiến cô ngất xỉu.
Lý Nghệ Hoành ôm lấy Nghệ Hân: “Anh hai không muốn mạnh tay với em, nhưng là do em ép anh.”
Lý Nghệ Hoành đặt Nghệ Hân lên giường, sau đó nói với quản gia Trịnh:
“Lấy hộp y tế ở trên bàn cho tôi.”
Quản gia Trịnh lấy ngay hộp y tế đưa cho Lý Nghệ Hoành, anh cầm lấy rồi dùng thuốc và băng gạc băng lại vết thương ở cổ tay của Nghệ Hân.
Khi băng xong, Lý Nghệ Hoành trầm tư nhìn Nghệ Hân, quản gia Trịnh không còn việc thì đã ra ngoài, lúc này Lý Nghệ Hoành đưa tay vén tóc của Nghệ Hân:
“Sao em bướng quá vậy hả? Anh lo cho em kia mà, em không hiểu hay là cố tình không hiểu đây?”
Lý Nghệ Hoành rất đau lòng vì Nghệ Hân cứ nóng nảy với anh, cho dù em ấy có hay giận hờn, nhưng hôm nay lại đòi sống đòi chết, còn cả trang phục bệnh viện trên người nữa, em ấy đau ốm gì tại sao lại không nói với anh chứ?
Liên tưởng đến sự việc Nghệ Hân ngã dưới sàn, có ba, có Vân Lục và cả Liễu Nhan, Lý Nghệ Hoành bỗng nhiên tức giận, anh kéo chăn đắp cho Nghệ Hân sau đó thì bước đi ra khỏi phòng.
Lúc này trong phòng của Vân Lục, cô ta cũng đang tức sôi máu, đồ đạt cô ta vơ đổ khắp sàn, gối nệm bị cào xé đến rách hết bông. Liễu Nhan cố ngăn cản Vân Lục, nhưng sự phát tiết của Vân Lục rất mạnh, có ngăn thế nào nó cũng làm banh hết căn phòng:
Vân Lục chỉ phá mọi thứ mà không nói gì, đôi mắt chỉ nhìn thấy màn đêm, rất tối và rất nộ khí, cô sau một hồi làm loạn thì mệt đờ người ngồi xuống một góc.
“Vân Lục à, rốt cuộc là con phát khùng vì cái gì, trong khi con gái của Bạch Mễ Hoa bị ba con đánh rất là đáng đời, chẳng lẽ con thương xót cho nó sao?”
Vân Lục liền thét lên: “Mẹ im đi, con ghét cay ghét đắng nó.”
Liễu Nhan quá bất ngờ với phản ứng của Vân Lục, nhưng bà chẳng thể nào hiểu được con mình nổi giận vì điều gì.
Cốc cốc...
Tiếng cửa phòng của Vân Lục bỗng vang lên, Liễu Nhan quay lại, bà đi tới mở cửa thì ngạc nhiên khi người gõ cửa là con trai của Lý lão gia, Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành sa sầm bước vào, Liễu Nhan nép người sang bên, bà bối rối trước Lý Nghệ Hoành, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thản.
Lý Nghệ Hoành vào phòng liếc nhìn mọi thứ bừa bộn, nhưng vấn đề này không khiến anh quan tâm.
Vân Lục nhìn thấy anh hai thì đôi mắt phẫn nộ kia liền hạ xuống, cô nhanh chóng đứng dậy mà đi tới gần Lý Nghệ Hoành:
“Anh hai tìm em hả?” Giọng nói Vân Lục bỗng trở nên dịu êm, khác hẳn khi tức tối với mẹ, Liễu Nhan thấy vậy thì thầm chửi: “Cái con ranh này, nó xem anh nó còn hơn cả mẹ nó gấp trăm lần.”
Lý Nghệ Hoành cười một cái rất nhẹ ở nét môi, anh nói:
“Không, người anh tìm là mẹ em.”
Vân Lục khẽ nâng đôi mắt, Lý Nghệ Hoành xoay người hướng tầm nhìn về phía Liễu Nhan. Hàng chân mày của con trai trưởng nhà họ Lý, nhíu xuống với người phụ nữ không hề có bất kỳ danh phận nào trong Lý gia:
“Từ lúc tôi gặp bà đến lúc này đã là 9 tiếng đồng hồ, vừa đủ để bà ra khỏi đây rồi chứ?”
Liễu Nhan sững sờ trước câu nói của Lý Nghệ Hoành, Vân Lục nghe vậy thì nắm lấy tay Lý Nghệ Hoành mà thốt lên: “Anh hai à, chuyện này...”
Lý Nghệ Hoành quay qua Vân Lục: “Là chuyện mà anh cần giải quyết, em hãy đứng yên một chỗ đi.”
“Nhưng mà...” Vân Lục vẫn muốn giải thích nhưng Lý Nghệ Hoành liền khắc khe lại đôi mắt, ánh mắt của anh lúc này Vân Lục chưa từng thấy, anh ấy chưa bao giờ nhìn cô như thế, Vân Lục bỗng im lặng, cô sợ làm anh hai phật lòng, sợ anh ấy sẽ ghét cô nếu cô cứ lên tiếng.
Liễu Nhan thấy biểu hiện của Vân Lục như thế thì bức xúc trong lòng, cái con nhỏ này, tại sao nó lại nghe răm rắp Lý Nghệ Hoành như vậy? Đến ba nó nó còn lừa được kia mà? Liễu Nhan không thể nào hiểu nỗi, bà đang đợi Vân Lục bên vực nhưng tình huống này bà phải đặt một dấu chấm hỏi trong đầu, Vân Lục trở nên rất bị động với Lý Nghệ Hoành.
“Bà muốn tự đi hay là muốn được tiễn đi.” Lý Nghệ Hoành tiếp tục thách thức với Liễu Nhan.
Liễu Nhan tâm trạng hoang mang với đứa con gái, nhưng trước Lý Nghệ Hoành bà cũng không dễ để bị thua thiệt, là con trai trưởng thì đã sao, trong nhà mọi chuyện vẫn phải qua một lời của lão gia.
Liễu Nhan chợt cười, bà nói: “Muốn tôi đi trừ khi là ba cậu nói, cậu không có quyền.”
“Ba là người đầu tiên sẽ không cho bà ở đây, đừng để đến khi ông đích thân đuổi bà, khi đó sẽ rất mất mặt.”
Liễu Nhan tỏ ra đắc ý, không lo lắng gì mà nói ngay:
“Là cậu không ở nhà nên không biết, Lão gia đã đồng ý cho tôi ở lại ngôi nhà này, và dĩ nhiên đã được cho phép thì chẳng ai có tư cách đuổi tôi đi, kể cả cậu, ba cậu vẫn hơn quyền cậu, tôi nói đúng chứ?”
Lý Nghệ Hoành nghe rõ nhưng lại không hề tin những gì Liễu Nhan nói, anh đi tới cánh cửa phòng và mở ra. Liễu Nhan thầm vui trong lòng cứ ngỡ Lý Nghệ Hoành bị quê mặt thì bỏ đi, nhưng bà ta đã không ngờ Lý Nghệ Hoành gọi lên hai gã người làm lôi bà ra khỏi Lý gia.
Liễu Nhan hết sức bàng hoàng, bà bị hai người vừa được gọi lên giữ lấy hai tay và kéo đi.
“Lý Nghệ Hoành cậu dám vượt quyền lão gia sao?” Liễu Nhan bất bình mà thốt lên.
Lý Nghệ Hoành lại không hề hấng gì mà hất cầm một cái, hai anh người làm liền kéo Liễu Nhan mạnh bạo.
Lý Vân Lục sửng sốt, cô lúc này mới lên tiếng:
“Anh hai sự thật là mẹ đã được ba cho ở lại, anh đừng đuổi mẹ em mà!”
Lý Nghệ Hoành thở ra một hơi, anh nghiêm giọng:
“Lý gia là gia môn hào quang, mẹ em không có bất cứ địa vị nào trong Lý gia, nếu giữ bà ta ở lại sẽ mang đến tiếng xấu cho nhà họ Lý. Lục Nhi! Em cũng có nghĩa vụ phải bảo vệ danh tiếng cho gia đình mình, đừng vì cảm xúc mà để người khác chê cườiLý gia của chúng ta.”
Lý Nghệ Hoành dứt lời thì bỏ đi ra khỏi phòng. Vân Lục mấp máy đôi môi, cô đã không thể nói được gì, anh hai là người cô không bao giờ muốn phải đối đầu, nhưng bây giờ giữa anh ấy và mẹ, cô phải làm sao?
P/S: Các bạn có biết tại sao Vân Lục lại tức giận?