Sau khi Minh Vũ ra khỏi phòng Nghệ Hân đã nhặc lên tờ đơn ly hôn, đây là thứ mà cô luôn đòi hỏi anh ta, là thứ mà cô đã rất trông đợi, nhưng thế rồi sao? Cô được tự do, được giải thoát khỏi Hàn gia nhưng sau đó cô có thể quay lại Lý gia ư?
Nghệ Hân chợt cười, nụ cười hơi đăng đắng, cô bây giờ sẽ không về Lý gia, không còn là thiên kim nhà họ Lý, đợi cô minh oan cho mẹ xong, cô và bà sẽ về Bạch gia, nhà họ Bạch gia thế cũng chẳng kém cạnh ai, để cô xem khi đó ba sẽ phải làm gì để cầu xin mẹ quay lại Lý gia trước mặt của ngoại tổ mẫu.
Đêm khuya tại Hàn gia, Lý Nghệ Hân nằm trên giường, cô cứ tưởng cái tên họ Hàn kia đã bị cô làm tức mà bỏ trốn đi đâu đó, nhưng không ngờ anh ta lại vào phòng. Hàn Minh Vũ trầm tĩnh nằm xuống cạnh Nghệ Hân, hành động của anh làm cô khó chịu, cô mở miệng nói nhưng Hàn Minh Vũ đã dành lời:
“Tại sao cô còn ở đây?”
Nghệ Hân mặc dù đã có được đơn ly hôn nhưng cô vẫn không có ý định rời khỏi Hàn gia:
“Tôi muốn ở đâu thì ở, anh quản được chắc?”
Nghệ Hân rất ngang nhiên trả lời, cô còn làm như bản thân là chủ của Hàn gia chứ không phải là của người đang nằm bên cạnh.
Hàn Minh Vũ không nhìn Nghệ Hân, tầm mắt chỉ lặng yên không dao động, mọi thái độ đều thể hiện qua lời nói:
“Tôi nghĩ cô chẳng thiếu tiền để đến khách sạn, ngày mai hãy rời khỏi đây đi, Hàn gia là nơi cô căm ghét ở đây cô cũng sẽ không vui.”
Hàn Minh Vũ nói xong thì nhắm mắt lại, anh nằm cách Nghệ Hân hơn một sải tay. Lý Nghệ Hân nhìn Hàn Minh Vũ, trong lòng bực tức, cô nâng giọng:
“Anh muốn tôi đi như vậy thì tại sao khi tôi gọi anh lại đến Lý gia, anh đến là vì cái gì, vì cái gì hả?”
Hàn Minh Vũ mở miệng, chậm rãi nói:
“Là lần đầu cũng là lần cuối tôi che chở cho cô.”
Nghệ Hân nhíu mày, ánh mắt ngỡ ngàn, thanh giọng nhấn xuống: “Che chở?”
Hàn Minh Vũ mở mắt, anh quay sang, lúc này đôi mắt anh không nóng nảy, trở nên rất nhẹ nhàng, anh nhìn Nghệ Hân một vài giây rồi anh mới nói với cô:
“Cô đã khóc đúng không, lúc gọi cho tôi? Tôi không thích cô khóc, không thích ai bắt nạt cô.”
Nghệ Hân thấy khó hiểu, cô liền hỏi: “Tại sao?”
Hàn Minh Vũ lắng động nhìn Nghệ Hân: “Vì cô là hình ảnh của Quyển Nhu, tôi đã luôn gặp Quyển Nhu qua dung mạo của cô, dù tôi biết cô và cô ấy là hai người, nhưng mỗi lần thấy cô và nghe giọng cô thì tôi đều nghĩ tới Quyển Nhu.”
Đôi mắt của Nghệ Hân long lanh lại có chút ửng hồng, cô bỗng ngoảnh mặt lại không đối diện với cái nhìn của Hàn Minh Vũ nữa:
“Sau này không cho phép anh nhìn tôi.”
Hàn Minh Vũ cười nhẹ, anh chỉ cảm thấy Nghệ Hân rất trẻ con, anh cũng không nói nữa mà nghiêng người sang bên kia nhắm lại mắt.
Nghệ Hân nghe những gì Hàn Minh Vũ nói thì cảm thấy khó chịu trong lòng, che chở ư? Anh ta là cái gì mà đòi che chở cho cô chứ? Đồ xấu xa cái tên chết bầm Hàn Minh Vũ, anh ta đã luôn như thế với Quyển Nhu sao? Đã luôn che chở cho cô ấy? Chả trách Quyển Nhu lại thích anh ta? Hừm...cô đây không cần, chẳng cần anh ta phải thương hại. Nghệ Hân thầm nói rồi tự dưng khóc thút thít, Hàn Minh Vũ nghe được thì quay đầu ra sau nhìn cô ấy.
“Làm sao đấy?” Hàn Minh Vũ cất giọng hỏi nhưng Nghệ Hân lại hét lên: “Mặc kệ tôi.”
Hàn Minh Vũ chau mày thở dài, anh ngồi dậy bước xuống giường, anh không muốn ở trong căn phòng này nữa, anh vừa mở cửa thì Nghệ Hân đã ném cái gối vào lưng anh:
“Tôi ghét anh, đồ khốn.”
Hàn Minh Vũ không phản ứng gì, anh bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Lúc này Hàn Minh Vũ mới nhìn nhận rất rõ tính cách của Nghệ Hân và Quyển Nhu rất khác nhau, Nghệ Hân giống như là ánh mặt trời xinh đẹp nhưng chẳng thể đến gần còn Quyển Nhu lại giống như một tia nắng ấm áp nhẹ dịu chiếu đến nơi cõi lòng của anh.
Hàn Minh Vũ đứng ở ngoài ban công, hai tay vịn lên thành buồn bã nhìn về xa xăm: “Quyển Nhu! Anh nhớ em!”
*Ngoại tổ mẫu: tức bà ngoại của Lý Nghệ Hân.