Tập Đoàn Hàn Thị.
Trong văn phòng của chủ tịch.
Jensi mở cửa bước vào: “Chủ tịch, đã tìm ra được IP của người đưa thông tin mẫu thiết kế ra bên ngoài.”
Hàn Minh Vũ đang xem văn kiện thì nâng mắt lên:
- Là ai?
Jensi liền trả lời: “Tổ trưởng thiết kế An Đình Đình.”
Hàn Minh Vũ sa sầm, hất tài liệu sang một bên: “Không cần phải day dưa, lặp tức bàn giao cho cơ quan điều tra, khởi tố tội phạm thương mại.”
Jensi chỉ vừa chỉ mới “vâng” một tiếng thì đúng lúc ấy cửa phòng của chủ tịch bị xô ra, tổ trưởng tổ thiết kế An Đình Đình đã tùy tiện xông vào văn phòng của Hàn Minh Vũ.
Một thư ký khác cũng chạy vào, sắc mặt lo lắng: “Chủ tịch, tôi xin lỗi, cô ấy cứ đòi xông vào tôi khó mà cản được.”
Jensi đi đến nói: “Tổ trưởng An, phiền cô ra khỏi đây.”
An Đình Đình không quan tâm, ai khuyên ai can bây giờ cô chỉ mặc, điều quan trọng là phải cầu xin Hàn Minh Vũ, cô không muốn phải mang cái án của tội phạm thương mại.
An Đình Đình chạy tới đứng trước mắt của Hàn Minh Vũ, bộ dạng khóc lóc: “Boss, xin hãy cho tôi một cơ hội được không? Tôi sẽ ghi ơn anh, từ nay về sau tận tâm tận tụy với Hàn Thị, tuyệt đối không bán đứng.”
Hàn Minh Vũ gương mặt tối lại, lạnh lùng nhìn về người nhân viên bao năm đã làm việc ở Hàn Thị, bất giác nơi khóe miệng cong lên: “Cô vốn đã bán đứng, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, cơ hội là do cô tự hủy, lúc họp tôi đã nói như thế nào?”
An Đình Đình cứng lời nhưng vẫn ngoan cố cho bản thân: “Tôi...tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi, cũng là vì hoàn cảnh nên tôi mới làm vậy. Boss xin anh hãy dơ cao đánh khẽ.”
Hàn Minh Vũ chậm rãi lắc đầu, tuyệt tình bấm một nút:
- Gọi đội bảo an lên đây.
An Đình Đình khóc lóc, lại chạy tới nắm lấy tay của Hàn Minh Vũ: “Boss, làm ơn! Tôi ở nhà còn chồng đang bệnh, còn con đang nhỏ, họ sống giựa cả vào tôi, xin anh hãy tha cho tôi.”
Hàn Minh Vũ giật tay lại, thần thái lạnh lẽo vô cùng: “Tự làm tự chịu, luật là vậy.”
Đội bảo an sau khi nhận được yêu cầu thì đã nhanh chóng có mặt.
Jensi liền nói: “Đưa cô ấy ra khỏi đây.”
An Đình Đình bị hai nhân viên tiến tới lôi đi, nhưng cô đã cố chống cự mà chạy đến, lần này thậm chí là quỳ xuống, nước mắt không ngừng rơi mà tiếp tục cầu xin:
“Tôi xin anh, gia đình tôi sẽ biết phải sống sao? Boss, xin anh làm ơn, tôi xin anh.”
Hàn Minh Vũ cư nhiên tuyệt tình đến cùng: “Đưa ra ngoài.”
An Đình Đình khóc lóc kêu xin, khi tuyệt vọng lại chuyển sang sự oán thù:
“Hàn Minh Vũ tôi đã xin anh đến mức đó kia mà, con người anh tại sao lại nhẫn tâm đến như vậy? Anh tha cho tôi một lần thì không được sao? Con người anh chẳng lẽ chưa từng làm chuyện gì sai hay sao? Hàn Minh Vũ nếu tôi phải đi tù thì anh cũng đừng hòng mà sống yên ổn.”
Jensi chứng kiến mà cũng phải thoáng sợ Boss, anh ấy thật sự rất lãnh tâm, một chút giao động cũng không nhìn thấy.
“Chủ tịch, tôi xin phép ra ngoài.”
Khi chỉ còn một mình, Hàn Minh Vũ mới ngả lưng ra, anh đưa tay lên bóp lấy mi tâm, đôi mắt nặng nề nhíu lại. Là một chủ tịch, cương vị cao nhất của tập đoàn phải luôn tỏ ra phong thái uy nghiêm, đôi khi cũng phải vô tình thì mới có thể điều hành được cả một công ty có hàng trăm nhân viên. Nương tay với người này thì sẽ có người khác tiếp diễn, không khắt khe tuyệt nhiên không ổn, đó được gọi là luật, đã là luật thì cứ như vậy mà làm, không có ngoại lệ.
Hàn Minh Vũ đang cảm thấy mệt mỏi thì điện thoại của anh bỗng reo lên. Anh vươn tay cầm lấy, chẳng bận nhìn xem là ai, chỉ vuốt nhanh màn hình rồi Alo.
- Tại sao anh lại cầm nhầm điện thoại của tôi?: Là giọng của Quyển Nhu.
- Cái gì?: Hàn Minh Vũ chợt nhìn lại điện thoại, ầy quả là cầm nhầm thật.
- Là cô cố tình cầm còn đổ cho tôi.
- Ai cố tình chứ, lúc tôi đi thì chỉ còn một cái trên bàn, cái của tôi là anh đã lấy còn gì?
- Thế sao lúc đó cô không đổi lại cho tôi?
- Do lúc đó tôi chưa phát hiện, nhưng mà ai biểu anh mua giống màu của tôi làm chi, để rồi anh cũng nhìn không ra.
- Vậy ý cô là mắt tôi có vấn đề sao?
- Chắc vậy: Quyển Nhu tĩnh veo đáp.
- Chắc con mắt cô, mau đem điện thoại đến cho tôi.
Quyển Nhu bực mình: Hừ...anh cầm nhầm mà cứ lên giọng hà, được rồi đem thì đem, mai mốt anh đừng có nhầm nữa đấy.
Hàn Minh Vũ tay vẫn giữ điện thoại, anh yên lặng một chút rồi bỗng nói: “Cô hôn đi.”
Bên trong điện thoại vang lên tiếng “Hở??”
- Hôn đi thì tôi khỏi cầm nhầm nữa.
- Sao anh vô lý thế hả?
- Tôi thích.
Quyển Nhu bực bội: “Đồ lợi dụng nhà anh, nói điện thoại mà cũng bắt người ta hôn.”
- Cô không muốn hôn qua điện thoại vậy là muốn ở chỗ tôi sao?
Giọng nói bối rối của Quyển Nhu vang lên: “Nè chỗ anh là công ty đó, anh đừng có bá đạo nha.”
Hàn Minh Vũ miệng cười tươi nhưng không thành tiếng:
-Vậy có hôn không?
- Được rồi...chờ xíu: Quyển Nhu phì ra hơi thở, Hàn Minh Vũ đáng ghét, lúc nào cũng thừa cơ hội dồn ép cô, bây giờ còn bắt hôn bằng điện thoại, bực dữ chứ? Quyển Nhu ngó qua ngó lại không thấy ai thì bắt đầu hôn
- Chụtt..chụtt (!!)...”Được chưa?” Cô ngượng ngùng hỏi.
Trong điện thoại Minh Vũ chợt cười khặc khặc, cười đến nỗi Quyển Nhu quê luôn: “Anh cười cái gì? Đừng nói là anh không vừa lòng đó nha. “
“không phải là không vừa lòng mà là cô hôn nghe giống như chuột kêu ấy.” Minh Vũ vừa nói mà vừa cười thêm một trận.
“ Hừm...quỷ ma anh, anh mới là chuột thì có.” Quyển Nhu bực bội, nói xong thì cúp luôn máy.
Hàn Minh Vũ bỏ điện thoại xuống, miệng vẫn còn giữ nụ cười.
_______
Tại tiệm hoa.
Na Na thấy Quyển Nhu cứ đứng thờ người ra, thì đi tới dí sát vào mặt cô: “Hân Hân, cô đang nhớ bạn trai à?”
Quyển Nhu sực xê mặt ra: “Không có đâu.”
“Ề.....cái mặt cô nhìn là biết, đỏ lên hết rồi kìa.” Na Na cười.
Quyển Nhu sờ tay lên mặt: “Đỏ lắm sao?”
“Đùa cô thôi, mà hồi nảy cô nói chuyện với ai mà lâu vậy?” Na Na là một cô gái rất tự nhiên, tự nhiên đến mức cái gì cô ấy cũng cho là bình thường, muốn hỏi gì thì hỏi, muốn nghĩ gì thì nghĩ cũng chẳng quan tâm là mình có hỏi đúng việc cần hỏi hay không.
Quyển Nhu lẽ ra có thể không nói, nhưng cô hiểu tính Na Na, cô ấy chân chất như vậy, nếu không kể với cô ấy thì mai mốt có hỏi Na Na chuyện gì thì cô ấy cũng sẽ chẳng chia sẽ:
“Tôi gọi cho chồng.”
“Hả? Cô có chồng rồi sao? Hồi nào vậy?”
Quyển Nhu cười: “Hồi lâu rồi.”
Na Na nắm lấy bàn tay của Quyển Nhu: “Vậy nhẫn cưới cô đâu?”
Đột nhiên Na Na nhắc đến nhẫn cưới làm Quyển Nhu mới để ý, trước đây cô chưa từng chú tâm đến việc này, nhìn thấy tay mình không đeo nhẫn Quyển Nhu cũng rất ngạc nhiên, chắc là Nghệ Hân đã tháo nhẫn.
“Cô kẹt tiền nên đém bán rồi phải không?”
Quyển Nhu rút tay lại, cô cười gượng: “Làm gì có, tôi cãi nhau nên tháo thôi.”
Na Na nghe câu trả lời thì lại chuyển sang một sự tò mò khác:
“Chồng cô có bồ nhí à?”
Quyển Nhu thật phải thở dài: “Na Na, chồng tôi là người đàn hoàng.”
“Ai biết được, mà chồng cô có đẹp không?”
Quyển Nhu chỉ gật đầu.
Na Na lại nói, cái mặt rất chắc cú: “Vậy thì cô phải cẩn thận đấy, trai đẹp thì có nhiều gái theo lắm đó nhen.”
- Xin hỏi!!!
Cửa tiệm có một vị khách bước vào, nhờ vậy mà Na Na mới thôi nói chuyện với Quyển Nhu.
“Hân Hân, lát nói sau nhé.” Na Na đi đến tiếp khách.
-Chị muốn chọn hoa gì? Tiệm chúng tôi có rất nhiều hoa đẹp...
Quyển Nhu mỉm cười nhìn Na Na, thật may cô thoát nạn, nói chuyện với cô ấy rõ là mệt.
Quyển Nhu đi vào trong văn phòng, cô muốn xin phép Tùng Bách ra ngoài một chút. Đoạn Quyển Nhu đã nói chuyện với Tùng Bách.
- Cô cứ đi đi: Tùng Bách đồng ý.
- Cám ơn anh, tôi sẽ đi nhanh rồi về.
Khi Quyển Nhu quay đi thì Tùng Bách lại gọi: “Cô Lý này?”
“Vâng!” Quyển Nhu quay lại.
“ Tay cô đã hết nhức chưa?” Tùng Bách chỉ cây bút đang cầm về tay của Quyển Nhu.
Quyển Nhu cười: “Vẫn còn, nhưng cũng giảm bớt nhiều rồi, cám ơn anh.”
Tùng Bạch cũng nhẹ cười, anh lấy ra một trai thuốc: “Cái này cho cô.”
Quyển Nhu đi tới cầm lấy: “Là gì vậy ông chủ?”
“Thuốc kháng viêm, trai này dạng xịt, cô cứ xịt mỗi ngày hai lần, tay cô sẽ bớt đau và nhanh lành hơn.”
“Ông chủ đã quá quan tâm rồi, cám ơn anh nhiều nhé,“
“Cô đừng cắt trúng tay nữa là được.” Tùng Bách vui vẻ nói.
Quyển Nhu cười và gật đầu: “Vâng, tôi cũng biết phải tự thương lấy mình mà. Chào anh! Tôi đi đây.”
Quyển Nhu đi ra và khép cửa lại, ánh mắt của Tùng Bách vẫn còn hướng nhìn, một chút của sự trầm lắng chợt hiện trên gương mặt.
__________
An Đình Đình sau khi bị lôi ra khỏi văn phòng chủ tịch thì thất thần ngồi ở phòng bảo an, một lúc sau có người của cơ quan điều tra đến tìm, cô ta bị họ dẫn đi, gương mặt nhem nhuốc vì trôi mascara do khóc, trông cô ta rất thảm hại. Những nhân viên trong đội thiết kế A rất bàng hoàng khi biết tổ trưởng của họ lại là nội gián, bây giờ còn bị bắt đi xấu hổ như vậy, con đường sự nghiệp của cô ta coi như phải kết thúc từ đây.
Khương Quyển Nhu đi taxi mất khoản 15 phút thì đến công ty của Hàn Minh Vũ. Cô bước xuống trước cửa lớn của tập đoàn Hàn Thị, đôi mắt thán mộ ngẩn lên nhìn sự hùng vỹ của tòa cao ốc: Woa! Công ty đẹp quá.
Quyển Nhu đi vào trong sảnh lớn, cô đang ngó nghiêng xung quanh thì đột nhiên có một cô gái đang chạy tới, cô ta vừa chạy vừa quay đầu ra sau, nhìn ai đó nên không chú ý mà tông vào Quyển Nhu.
Quyển Nhu thì cũng chẳng hơn gì, đi mà cứ nhìn trái nhìn phải, cho nên bị xô một cái liền ngã ạch xuống đất. Cô gái kia chính là An Đình Đình, cô ta vì không cam lòng bị bắt nên đã tìm cách bỏ chạy nhân lúc cảnh sát không chú ý.
An Đình Đình đè lên người của Quyển Nhu, cô ta nghe tiếng hét “Không được chạy” từ đằng sau, thì vội vã đứng dậy, lúc hớt hãi chạy đi thì lại đạp trúng ngón tay chưa lành của Quyển Nhu.
“Á...” Quyển Nhu đau điếng cái ngón, máu liền rướm ướt băng gạc, vết thương đã bị hở miệng.
Đằng trước có ba cảnh sát chạy đuổi theo An Đình Đình, Quyển Nhu ngoảnh ra sau, cô trĩu lại đôi chân mày, cô ta là ai mà bị đuổi bắt như vậy? Ôi tay mình đau quá...hic hic, nước mắt lại rớm rớm, đau quá đi.
Quyển Nhu đứng dậy, cô đưa vào trong túi lấy điện thoại thì chợt sửng: Ý, điện thoại rớt đâu rồi?
Quyển Nhu hoang mang, cô ngó quanh dưới sàn thì thấy cái điện thoại nằm lăn lốc, vỏ một bên mà thân thì một phía. Hồi nảy bị xô ngã nên điện thoại quăng ra khỏi túi mà không biết.
“Trời ơi làm sao đây, là điện thoại của Hàn Minh Vũ”
Quyển Nhu cái mặt lo âu vội nhặt điện thoại lên, cái vỏ màu trắng bị mấy người vừa rồi dẫm bể mất tiêu, thiệt chứ? Hàn Minh Vũ sẽ mắng cô một trận cho xem. Aiii...xui quá đi, mang điện thoại tới rốt cuộc lại làm cho bể vầy.
Quyển Nhu cái mặt sầu não, kiểu này thì ai mà dám đem lên, thôi thì đành gọi cho Minh Vũ rồi kiếm đại một cớ gì đó, đợi mang ra tiệm xem thử có cái nắp khác thay vào không rồi hẵng tính.
- Alo: Minh Vũ bắt máy.
- Minh Vũ, cái điện thoại ấy...
- Cô mang đến rồi à?
Quyển Nhu do dự nói: “Đến thì đến rồi nhưng mà...”
- Đến rồi thì lên tầng 5 đi, hỏi đến phòng chủ tịch nhân viên sẽ chỉ cho cô.
- Ừm...Minh Vũ à, hay là anh cứ lấy điện thoại của tôi sài đi.
- Gì? Không lẽ cô thích cái của tôi nên muốn chiếm luôn đấy à?
Quyển Nhu chợt thở ra một hơi nhẹ, cô hạ giọng mà nói: “Nếu tôi thích thì anh có cho không?”
Bên đầu dây Hàn Minh Vũ tuy không nhìn thấy sắc mặt ủ rũ của Quyển Nhu, nhưng anh có thể cảm nhận được cô ấy có gì đó không vui.
“Cô biết rồi còn hỏi.”
Hàn Minh Vũ vừa trả lời vừa đi ra khỏi văn phòng.
Quyển Nhu im lặng một chút rồi mới nói: “Anh không cho chứ gì? Vậy thì coi như tôi mượn, chiều về trả anh được không?”
“Điện thoại của tôi không phải cô muốn mượn là mượn được, cô không mang lên thì tôi sẽ xuống lấy, cô đứng ở đâu?”
Quyển Nhu nâng mắt lên, cái miệng liền bối rối mà nói: “Tôi...tôi về rồi, mới về rồi.”
“Về? Nhanh vậy sao?”
Hàn Minh Vũ bước vào trong thang máy, theo phán đoán anh đưa tay nhấn lên số 1.
Quyển Nhu vội đáp: “Đúng, tôi về rồi.”
“Cô sợ tôi lấy lại điện thoại nên chuồn nhanh vậy à?”
Cửa thang máy mở ra, Hàn Minh Vũ liền bước đi. Quyển Nhu thì đang lúng ta lúng túng, cô nói: “Không phải tôi sợ, chỉ là...chỉ là tôi còn có việc nên phải đi ngay.”
“Vậy sao?” Hàn Minh Vũ nhấn giọng, lúc này anh đang đi đến trước mặt của Quyển Nhu, khoảng cách chỉ còn 8m.
Quyển Nhu đang nghe thì bỗng giật mình, đôi mắt cô đã nhìn thấy Hàn Minh Vũ, nước bọt không khiến liền trôi xuống cuốn họng. Trời ạ! cô còn chưa kịp tẩu thoát.