Jensi được gọi đến bệnh viện, cô thay chủ tịch Hàn hoàn tất thủ tục xuất viện. Jensi còn mang đến cho anh một bộ đồ và một chiếc điện thoại, Hàn Minh Vũ cài xong nút áo cuối cùng thì bước ra khỏi phòng bệnh. Khương Quyển Nhu cũng có một bộ đồ để thay, cô đi theo Hàn Minh Vũ ra taxi, cô leo lên xe ngồi cạnh anh, riêng Jensi cô ấy đã bắt một chiếc xe khác để về.
Hàn Minh Vũ vẫn chưa tháo băng ở đầu, anh không muốn cả nhà nhìn thấy sẽ lo nên đã bảo taxi đến khu căn hộ. Trên đường đi, Quyển Nhu thỉnh thoảng cứ đưa đôi mắt sang Hàn Minh Vũ, anh ấy thì tỏ ra lãnh đạm, tầm nhìn chưa một lần là chuyển qua cô.
Đến khu căn hộ, Hàn Minh Vũ đi nhanh vào trong, Quyển Nhu lẽo đẽo theo sau khi đến thang máy Hàn Minh Vũ đột ngột dừng lại, Quyển Nhu lỡ chân lại qua đầu vào lưng của Hàn Minh Vũ.
“Ah!” Quyển Nhu thốt lên, cô đặt tay trên trán: “Đau quá!”
Hàn Minh Vũ nhíu mày quay lại. Quyển Nhu xoa xoa trán, cô nâng mắt nhìn Hàn Minh Vũ. Minh Vũ thản thường xoay người lại, anh bước vào thang máy, Quyển Nhu cũng vội bước theo.
Khi đã vào trong nhà, Hàn Minh Vũ ngồi ngay vào bàn làm việc, anh dở ra chiếc laptop khởi động máy. Khương Quyển Nhu cảm thấy hơi đói, ở đây cũng có tủ lạnh nhưng vì Hàn Minh Vũ thỉnh thoảng mới về cho nên trong tủ cũng chẳng có gì ngoài những thứ thức ăn nhanh và một vài lon bia.
Quyển Nhu đóng tủ lại, cô đi lại nới với Minh Vũ: “Anh có muốn ăn gì không?”
Hàn Minh Vũ liếc nhìn Quyển Nhu: “Cô đói à?”
Quyển Nhu gật đầu, Hàn Minh Vũ lấy điện thoại anh đặt một cái bánh pizza sau đó bỏ điện thoại xuống bàn: “Đợi 15 phút, có người giao bánh tới thì cô ra lấy.”
Quyển Nhu ngồi xuống ghế sopha, cô nâng mắt nhìn đồng hồ, bàn tay cô lấy cái gối ở sau lưng ôm lấy trước người sau đó thì ngó qua Minh Vũ. Hàn Minh Vũ rất tập trung vào màn hình, anh đang xem xét kỹ một mẫu thiết kế mới, Quyển Nhu ngồi ngắm Minh Vũ ngắm rồi ngã ra ngủ gật trên ghế.
15 phút sau bánh được giao tới, tiếng chuông cửa vang lên lần 1 và rồi lần 2 lần 3. Hàn Minh Vũ bị tiếng chuông làm ồn nên nhíu mày, anh nhìn sang Quyển Nhu thì chẳng ngờ cô ấy đã ngủ, ngủ mê đến nổi không nghe cả hai ba lần tiếng chuông. Hàn Minh Vũ thở dài, anh đứng dậy đi ra mở cửa và mang vào cái bánh pizza, anh đặt bánh xuống bàn định đưa tay lay người Quyển Nhu nhưng anh chợt ngừng lại, anh nghĩ không nên đánh thức cô ấy, Minh Vũ ngồi xuống bên cạnh Quyển Nhu, anh vén mái tóc của cô ấy trong lòng anh bỗng nhớ đến lúc cô ấy qua đầu vào lưng mình, bộ dạng rất giống với một Nghệ Hân hiền lành và đáng yêu nhưng khi ở Lý gia thì hình ảnh đó lại khó chịu và ngỗ ngược.
“Rốt cuộc em là một cô gái như thế nào?”
Quyển Nhu đột nhiên nghiêng đầu tựa vào vai của Hàn Minh Vũ, cô vẫn không có chút tĩnh ngủ mà ngược lại giựa vào anh lại ngủ ngon lành hơn. Hàn Minh Vũ cũng không đứng dậy, anh để yên cho cô ấy tựa, một lúc sau Nghệ Hân mới thức giấc, cô ngồi ngay thẳng người lại thì liền mở miệng nói: “Xin lỗi, em có làm anh mỏi vai không?”
Hàn Minh Vũ nhìn Quyển Nhu: “Rất mỏi.”
“Xin lỗi!” Quyển Nhu chẳng biết nói gì hơn ngoài câu này.
Hàn Minh Vũ chuyển ánh mắt sang chiếc bánh trên bàn: “Chẳng phải cô đói sao, ăn bánh đi.”
Quyển Nhu nhìn cái bánh thì nói: “Anh không ăn hả?”
“Tôi ăn nhưng không ăn chung với cô.” Hàn Minh Vũ lạnh giọng rồi đứng dậy, anh tiếp tục làm việc với máy tính.
Quyển Nhu mở ra cái hộp, cô dùng con giao nhựa cắt một miếng bánh để ăn. Quyển Nhu ăn một nữa cái bánh còn một nữa cô để lại cho Hàn Minh Vũ, sau khi ăn xong cô không biết làm gì nên đã đi ra ban công để hóng mát.
Ở ngoài này thật thoải mái, không khí rất trong lành, Quyển Nhu tựa vào khung chắn vui vẻ ngắm cảnh. Lát sau cô đi vào nhà thì không thấy Hàn Minh Vũ đâu cả, cô đi quanh một vòng cũng không thấy anh ấy, Quyển Nhu rũ mắt có lẽ anh ấy vì quá chán ghét cô cho nên đã đi khỏi đây.
Trong căn hộ chỉ còn lại mỗi một mình Quyển Nhu, cô cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ trải qua cảm giác này nữa, nhưng lại thêm một lần cảm giác lẻ loi và cô độc lại ùa về như ngọn gió mùa đông lạnh lẽo và hiu quạnh.
Quyển Nhu chợt cười khổ, cô đã từng nói với anh ấy đừng bao giờ bỏ rơi cô nhưng khi tình yêu đã không còn thì anh ấy cũng đã bỏ rơi cô.
-----------
Ba ngày trôi qua, Khương Quyển Nhu vẫn ở yên trong khu căn hộ, vốn dĩ cô có thể ra khỏi đây nhưng cô đã không làm như vậy, dù sao nơi này cũng rất yên tĩnh lại chỉ có một mình cô muốn làm gì thì làm, muốn hét thì hét cũng chẳng ai quản cả.
Tầm khoảng 7h tối Quyển Nhu đang ngồi xem phim thì Hàn Minh Vũ về, anh khá ngạc nhiên khi Quyển Nhu vẫn ở đây, đã vậy cô ấy còn mặc đồ của Minh Vũ, hai tay áo dài đến phủ bàn tay của cô.
“Tại sao còn ở đây?” Hàn Minh Vũ thẳng thường hỏi.
Quyển Nhu cầm điều khiển tắc tivi cô nói: “Là anh đã đưa em đến đây kia mà.”
“Hừm...tôi không cho rằng cô ngoan ngoãn đến thế?”
Hàn Minh Vũ đi tới nhìn những thứ trên bếp, anh quay lại cất giọng hỏi: “Cô đã ăn mì gói sao?”
“Làm gì có gói mì nào ở đây mà anh hỏi?”
“Vậy cô đã nhịn đói trong ba ngày sao?”
“Không, em ăn bim bim.”
Hàn Minh Vũ nhíu xuống hàng lông mày: “Bim bim ư?”
Quyển Nhu gật đầu, Hàn Minh Vũ nhìn dáng vẻ cô ấy thì rất khó chịu trong lòng, anh mở cái tủ bếp hốt hết bim bim trong đó quăng vào sọt rác. Quyển Nhu rất kinh ngạc trước thái độ của Minh Vũ, anh ấy đang làm gì vậy chứ? Tại sao lại ném hết bim bim.
“Vì em đã động vào cho nên anh khó chịu ư?”
Hàn Minh Vũ nâng giọng, anh cảnh cáo Quyển Nhu: “Cấm cô ăn những thứ này, cấm cả việc cô mặc đồ của tôi.”
Quyển Nhu hạ ánh mắt xuống nhìn bộ trang phục của mình, cô nói: “Vậy em cởi ra chả cho anh là được phải không?”
Hàn Minh Vũ càng thêm nóng nảy, anh đi nhanh tới chụp lấy cổ áo của Quyển Nhu cuộn chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt anh phẫn nộ dán thẳng vào gương mặt ngỡ ngàn của cô:
“Muốn cởi sao? Được thôi! Cởi thử cho tôi xem!”
Quyển Nhu ngây người cô mở to mắt nhìn Hàn Minh Vũ, anh ấy lại quát lên: “Cởi đi!”
Quyển Nhu giật mình, bàn tay đang nắm cổ áo của Minh Vũ lại kéo đến một cái làm Quyển Nhu cũng phải bật tới, anh ấy đang rất bức bối với Quyển Nhu, nhất quyết muốn làm khó cô cho đến cùng.
“Đến một chiếc áo anh cũng khó chịu, đến vài bịt bim bim anh cũng không thích, anh ghét em nhiều đến vậy.” Quyển Nhu chợt cười khổ, nước mắt bỗng dưng lăn chảy.
“Nhưng như thế lại tốt, anh quay lại là anh của lúc đầu, em cũng sẽ là Nghệ Hân như anh đã nghĩ, cứ như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả.”
Quyển Nhu nói những lời ẩn ý khó hiểu, cô từ từ vén chiếc áo thung, và dần vén lên đến bụng.
Hàn Minh Vũ bất giác thả tay, anh ôm hong cô ấy áp sát đến cơ thể, Quyển Nhu chợt dừng lại động tác, đôi mắt mở tròn sự ngạc nhiên.
Hàn Minh Vũ thật nhanh lại làm cô thêm kinh ngạc, anh cuối đầu và tay giữ trên hông nâng người cô một cái. Anh hôn lên đôi môi quen thuộc ngày nào, làn môi đã từng bị anh chiếm hữu, làn môi đã từng yêu và cũng từng dối trá anh.
Quyển Nhu nhắm ánh mắt, cũng đã lâu, đã lâu rồi anh ấy không có hôn cô, phải chăng đây chỉ lại là một sự nóng giận của anh ấy nhưng mà cô lại cảm thấy vui cảm thấy hạnh phúc khi anh ấy vẫn muốn hôn cô.
Hàn Minh Vũ hôn rất say đắm, bàn tay đang sờ xoạng trên vùng da thịt nhưng trong lúc ngọt ngào ấy anh lại nhớ đến nụ cười và sự cợt nhạo của Nghệ Hân.
-Haha...Hàn Minh Vũ anh sảng rồi ư?
-Tôi chỉ chơi với anh một trò chơi, nhưng giờ tôi chán rồi, trò chơi cũng nên kết thúc thôi.
-Đừng nói là anh quá si mê tôi nên không dứt ra được đấy nhé.
Hàn Minh Vũ chợt đẩy Quyển Nhu ra, cái đẩy rất mạnh làm cô ấy bị ngã xuống sàn.
“Cô là đồ giả dối.”
Quyển Nhu đã rất sững sờ, cõi lòng cô rơi xuống, anh ấy vẫn nộ khí như vậy, có lẽ Nghệ Hân đã làm anh ấy tổn thương rất nhiều, nhiều đến nỗi một chút yêu thương còn lại cũng không thể níu giữ.