Để tìm kiếm về địa điểm làm việc của Mã Phi Phi tại canada không phải là chuyện khó với Lý Nghệ Hoành, cô đang làm việc tại một cửa hàng thời trang thì bất chợt Lý Nghệ Hoành bước vào, Phi Phi rất ngạc nhiên khi anh ấy lại đến tận nơi làm việc của cô, cuối cùng Phi Phi phải xin quản lý để gặp riêng Lý Nghệ Hoành một chút:
“Tại sao chủ tịch lại đến đây? Chẳng lẽ chủ tịch vẫn muốn dành lấy Hoành Tâm sao?”
Ở bên ngoài cửa hàng, Lý Nghệ Hoành và Phi Phi đứng nói chuyện với nhau. Phi Phi cứ gặp Lý Nghệ Hoành thì trong lòng lại thấp thỏm, cô rất sợ anh ấy sẽ bắt con trai của cô đi mất nên luôn tỏ ra một sự dè trừng với Lý Nghệ Hoành.
“Nếu tôi thật sự muốn đòi Hoành Tâm thì em không có cơ hội để nói chuyện với tôi đâu.”
Phi Phi rũ mắt xuống, giọng nói cũng hạ nhẹ: “Vậy chủ tịch muốn gì?”
“Anh phải đi đây.”
Lý Nghệ Hoành dịu êm nói với Phi Phi, giọng nói của anh vừa ấm lại vừa man mác buồn. Phi Phi chợt nâng mắt lên, cõi lòng cô siết lại, bỗng dưng anh ấy nói lời từ biệt khiến trái tim cô như có kim đâm vào.
Phi Phi khóe mắt hơi ướt, cô biết anh ấy nói vậy tức là thời gian đang rất gắp, lịch trình của chủ tịch cô từng xếp mỗi ngày nên rất hiểu những tình huống như thế này.
“Vậy chủ tịch nên tranh thủ mới đúng.”
Tuy Phi Phi sợ Lý Nghệ Hoành đến tìm, nhưng thật sự trong lòng cô rất buồn khi biết anh ấy phải đi ngay bây giờ, cô sắp bật khóc nhưng mà phải cố gắng giữ lại những giọt nước mắt, đây đâu phải là lần đầu cô để anh ấy ra đi, không nên buồn như vậy, không nên buồn.
“Ừm, vậy anh đi.”
Lý Nghệ Hoành xoay người, Phi Phi vẫn đứng đấy nhìn anh, cô miệng thì bảo anh đi nhưng lòng thì đang thầm khóc, lúc anh quay người nước mắt mới từ từ rơi xuống.
Lý Nghệ Hoành đi được hai ba bước thì chợt quay lại, anh đi đến kéo Phi Phi ôm vào trong lòng:
“Đợi anh! Anh sẽ không bỏ rơi mẹ con em lần nữa đâu!”
Phi Phi rất xúc động, Lý Nghệ Hoành buông cô ra, anh hôn lên trán cô một cái rồi nói: “Nhất định phải đợi anh, em không được trốn đâu đấy.”
Anh nói xong thì vội vã lên xe taxi, chiếc xe nhanh chóng vụt qua tầm nhìn của Phi Phi. Phi Phi đứng ngây người, bần thần sờ lên trán, cô rất hoang mang với những lời nói của chủ tịch, cô không biết mình nên nghe theo sự rung động của trái tim hay là nên biết đâu mới là hiện thực.
Tại sân bay.
Lý Nghệ Hoành đã kịp thời có mặt trước năm phút, anh ấy làm anh trợ lý phải lo sốt vó, từ nãy giờ anh ta cứ nhìn đồng hồ đi qua đi lại, sợ rằng chủ tịch sẽ muộn chuyến bay nhưng may quá anh ấy đã đến rồi.
“Chủ tịch.”
“Ừm, mau đi thôi.” Lý Nghệ Hoành khẩn trương bước đi.
- --------
Bốn tháng sau:
Mã Phi Phi tan làm, thời tiếc lúc này ở canada khá lạnh, tuyết rơi rất nhiều. Phi Phi mặc một chiếc áo lông màu nâu, cô vội đi về nhà nhưng bất giác bước chân cô phải đi chậm dần, chậm dần, ánh mắt Phi Phi mông lung nhìn về đằng trước.
Bóng dáng ấy, người đang đứng dựa vào cột đèn kìa chẳng phải là anh ấy sao? Là người mà cô yêu.
Lý Nghệ Hoành từ xa cũng đã nhìn thấy Phi Phi, tóc anh bị tuyết phủ trắng vì đứng đợi cô khá lâu. Phi Phi đi đến, cô vẫn còn ngỡ ngàng khi lại một lần nữa Lý Nghệ Hoành xuất hiện tại vùng đất này, nơi cách xa tập đoàn Lý Thị.
Mã Phi Phi chăm chú nhìn anh, mắt cô ửng hồng, bàn tay đưa lên phủi đi tuyết trắng trên đầu của Lý Nghệ Hoành:
“Chủ tịch phải chú ý đến sức khỏe của mình chứ?” Phi Phi xót xa, phủi tuyết.
Lý Nghệ Hoành không để tâm đến lời cô nói, anh chỉ nhẹ nhàng sờ tay lên mặt của Phi Phi, cất giọng trầm thấp: “Như đã hứa, anh đã quay lại, quay lại với em!”
Phi Phi chạnh lòng, nước mắt rơi xuống với cái lạnh âm độ, Lý Nghệ Hoành ôm cô vào trong lòng, ôm cô đến ấm áp hơn cả lò sưởi, anh nói: “Phi Phi! Anh nhớ em!”
Phi Phi nhíu mày, hàng lệ dâng ngập đôi con ngươi, cô cũng rất nhớ anh ấy, vô cùng nhớ anh ấy.
“Làm vợ anh nhé!”
Lý Nghệ Hoành chợt hỏi, Phi Phi sững sờ một lúc nhưng sau đó cô cũng đã trả lời anh, trả lời trong nước mắt: “Chủ tịch tôi không thể, chủ tịch cũng đã...”
Phi Phi còn chưa nói hết thì Lý Nghệ Hoành liền thốt lên:
“Anh chưa kết hôn, suốt bốn năm qua anh vẫn là người độc thân.”
Phi Phi kinh ngạc: “Không lẽ cô gái ấy lại từ chối chủ tịch?”
“Giữa anh và người con gái đó đã là quá khứ rồi, bây giờ trái tim anh chỉ dành cho em thôi.”
Phi Phi vừa vui lại vừa có sự đau lòng, cô nói: “Nhưng anh đã từ bỏ em rồi, là anh đã từ bỏ em, ở bên cạnh anh em không cảm thấy một sự an toàn, bất kỳ lúc nào đó anh cũng có thể từ chối em như bốn năm trước. Em xin lỗi! Nhưng em không muốn phải trải qua cái cảm giác đó một lần nào nữa.”
Phi Phi đẩy Lý Nghệ Hoành ra, cô đưa tay lên che miệng khóc mà bỏ đi. Lý Nghệ Hoành đuổi theo, anh kéo cô lại:
“Phi Phi! Anh xin lỗi em! Là anh đã làm em đau lòng, nhưng mà lúc này anh không muốn phải từ bỏ em, đừng buông tay anh được không?”
Phi Phi nhìn Lý Nghệ Hoành với những giọt nước mắt đang rơi xuống, một giây, hai giây, ba giây Lý Nghệ Hoành trông đợi câu trả lời nhưng cuối cùng Phi Phi vẫn rút tay cô lại:
“Chủ tịch hãy tìm một cô gái khác tốt hơn.”
Phi Phi lạnh lùng quay lưng, cô tiếp tục bước đi không ngoảnh lại. Lý Nghệ Hoành đau lòng nhìn theo Phi Phi, cô ấy đã không còn là Mã Phi Phi của trước đây nữa, một Mã Phi Phi chỉ biết nghe theo Lý chủ tịch.
Lý Nghệ Hoành bỗng lớn tiếng gọi từ đằng sau: “Phi Phi! Anh để lại toàn bộ quyền thừa kế cho Hoành Tâm.”
Lý Nghệ Hoành đột nhiên nói vậy, Phi Phi nhíu xuống hàng lông mày, đây không phải là lời nói bất chợt, Phi Phi rất thông minh và rất hiểu suy nghĩ của Lý Nghệ Hoành cho nên cô hớt hãi quay lại, anh ấy đang muốn làm chuyện điên rồ.
Lý Nghệ Hoành đi ra đường lộ, ánh đèn của chiếc xe tải chiếu vào Lý Nghệ Hoành, Phi Phi sợ đến tái mặt, cô thốt lên: “Chủ tịch cẩn thận.”
Phi Phi chạy đến thì bị vấp ngã, lúc ấy chiếc xe kia cũng chợt thắng lại. Phi Phi không nhìn thấy Lý Nghệ Hoành thì sợ hãi, cô vì té mà chảy máu đầu gối nhưng cô chỉ lo cho Lý Nghệ Hoành, Phi Phi chạy tới chiếc xe thì mừng rỡ trong sự sợ hãi, cô ôm siết lấy Lý Nghệ Hoành bù lu bù loa mà bật khóc thành tiếng:
“Tại sao anh lại làm như vậy? Em và con không cần tiền, chỉ cần anh vui vẻ hạnh phúc thì mẹ con em cũng sẽ hạnh phúc, xin đừng làm như vậy nữa, em xin anh!”
Lý Nghệ Hoành đặt tay lên lưng của Phi Phi, anh nói: “Anh không hạnh phúc, không có em và con thì anh sẽ không bao giờ hạnh phúc.”
Ngưng một chút Lý Nghệ Hoành cất giọng: “Em có sợ mất anh không?”
Phi Phi nghe câu này thì sự sợ hãi vừa rồi lại chợt dâng lên, cô vừa khóc vừa nói: “Sợ! Em rất sợ!”
Lý Nghệ Hoành vuốt tóc của Phi Phi, anh cười nhẹ: “Anh cũng vậy, rất sợ sẽ mất em, Phi Phi à! Anh yêu em!”
Có lẽ tình yêu luôn là như vậy, khi ta nhận ra rằng người đó quan trọng với ta đến nhường nào, thì cảm giác bị mất đi sẽ vô cùng đau đớn. Chân trọng từng ngày được sống bên nhau mới chính là cái hạnh phúc đích thực, chả ai biết tương lai rồi sẽ ra sao nay người còn chưa hẳn ngày mai người vẫn ở đấy, hà cớ gì cứ phải tự tạo ra một rào cản cho nhau. Phi Phi đã nhận ra được một chân lý, từ lúc ấy cõi lòng cô cũng đã mở ra, cô dần dần để Lý Nghệ Hoành được gần cạnh cô và con, cho đến khi cô dạy thằng bé rằng:
“Gọi ba đi con!”
Hoành Tâm ngơ ngác nhìn mẹ.
Phi Phi mỉm cười, cô nói: “Đó là ba của con.”
Hoành Tâm giống mẹ và giống cả ba nên đầu ốc rất thông minh, nó liền hiểu câu mẹ nói là một sự chắc chắn với nó, và đó là ba ruột, người ba mà Hoành Tâm hay hỏi mẹ mỗi khi nó thắc mắc.
Hoành Tâm quay qua Lý Nghệ Hoành, cái miệng nhỏ mở ra gọi:
“Ba!”
Lý Nghệ Hoành xúc động đến rơi lệ, Hoành Tâm cười rồi chạy đến chỗ của Lý Nghệ Hoành:
“Ba ơi!”
Thằng bé chạy đến vòng tay của ba, Lý Nghệ Hoành ôm ấy con, một cảm giác ray rức và đau đớn anh nói: “Ba xin lỗi vì đến bây giờ ba mới hiện diện.”
“Mẹ nói ba rất bận, ba ở rất xa, ba không qua đây được, Hoành Tâm biết mà, Hoành Tâm không giận ba, Hoành Tâm rất thương ba!”
Lý Nghệ Hoành hôn lên tóc con, anh vui trong sự xúc động mà nói: “Ba cũng rất thương con, con trai ngoan!”
Vậy là gia đình ba người của họ cuối cùng cũng đã xum quầy, vui buồn nước mắt từ giờ có nhau. Hôn lễ của Lý Nghệ Hoành và Mã Phi Phi được long trọng tiến hành, Hàn Minh Vũ và Lý Nghệ Hân cũng đến chúc mừng, Nghệ Hân còn dẫn theo Tiểu Nghi con nhóc quậy nhà cô, Tiểu Nghi gặp Hoành Tâm thì thôi, ai cũng phải sợ cô bé này, nó thấy Hoành Tâm cầm cái bong bóng màu xanh thì nói:
“Cho mượn đi!”
Hoành Tâm bảo: “Chỗ kia có kìa.”
Tiểu Nghi nói: “Không thích cái đó, cho mượn cái này đi.”
Hoành Tâm không cho thế là nó giật mất tiêu, Hoành Tâm khóc và kết quả là Tiểu Nghi lại bị mẹ cho ăn đòn, cuối cùng phải giao nó cho ba ba Minh Vũ, nó theo mẹ thì chỉ có bị đánh vào mông...
Lý Nghệ Hoành và Phi Phi trao nhẫn cho nhau, nụ hôn của họ kết lại bằng một chàng pháo tay chúc mừng, cô dâu chú rễ vô cùng đẹp đôi.
***************************************************************
Xin chào tất cả các độc giả! Phần ngoại truyện của Phi Phi và Lý Nghệ Hoành đến đây là kết thúc, cám ơn các bạn đã đồng hành cùng tác giả đến cuối phần này!