Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vốn dĩ hắn còn tưởng trong hoàn cảnh đó, chắc hẳn tình cách của tỷ hắn ta nhất định sẽ thay đổi, nhưng kết quả là do hắn ta nghĩ nhiều rồi.
Khi đó hắn ta vẫn còn nhỏ, ngày nào cũng mệt mỏi và sầu lo, rất muốn có người đến giúp đỡ hắn ta.
Cuối cùng cũng chỉ có tỷ hắn ta khăng khăng gả đến Lưu gia, nhất quyết đem sính lễ đi trả nợ, giúp hắn đỡ được phần nào.
Sau này dù có khó khăn hay mệt mỏi đến đâu, hắn ta cũng cắn răng kiên trì vượt qua.
Dù là đến tận bây giờ, hắn ta vẫn còn thiếu nợ hơn hai mươi lượng bạc.
Chỉ có điều món nợ này đều nợ Tạ Nghiễn Chi.
Lúc trước sau khi hắn ta cứu Tạ Nghiễn Chi ở phủ thành, đối phương biết hắn ta đang gặp khó khăn, liền chủ động lấy tiền thay hắn ta trả tiền, thậm chí còn hỗ trợ chuộc căn nhà đang thế chấp cho thôn dân.
Khi đó hắn ta cũng chỉ bất đắc dĩ mới đến đến phủ thành làm công.
Sau khi nương hắn ta đã hạ táng, trong nhà thiếu rất nhiều tiền.
Đối mặt với bà con mỗi ngày kéo tới cửa hỏi khi nào thì trả tiền, hắn ta bị ép tới đường cùng, đến sòng bạc trong huyện thành mượn tiền.
Hắn ta biết không thể dính vào thứ này, một khi dính có thể bồi mạng vào.
Nhưng khi đó hắn ta đã không còn cách nào khác.
Lúc Tạ Nghiễn Chi giúp hắn trả tiền, lãi mẹ đẻ lãi con đã bay lên tới tám mươi ba lượng.
Vốn dĩ hắn ta không muốn mượn tiền của Tạ Nghiễn Chi, nhưng mà tiền hắn ta vay nặng lãi thật sự ép hắn ta không thở nổi.
Mỗi ngày hắn ta hận không cần đi ngủ, nhưng mà những gì hắn ta nhận được cũng không thể trả đủ tiền lãi quay vòng hàng ngày.
Mấy năm nay, hắn ta đã phải đi làm công ở khắp nơi chỉ để kiếm tiền trả nợ.
Tạ Nghiễn Chi mặc dù không vội, cũng có nói không trả cũng không sao, nhưng hắn ta không sao vượt qua được cái lồng giam trong lòng kia được.
Việc hắn ta giúp đỡ người ta cũng chỉ là chuyện thuận tay.
Người ta giúp hắn ta, còn thực sự cho tiền, hắn ta không thể coi như đó là điều hiển nhiên mà thực sự không trả.
Bởi vì phải mau chóng kiếm tiền, thời gian hắn ở huyện Lưu Vân rất ngắn.
Dù biết ngày tháng tỷ trôi qua khó khăn cũng không hề xuất hiện, chính là muốn nhìn xem nàng có giống như nương bọn họ, tự bức tử chính mình hay không.
Kết quả thì hiện tại cũng không kém là bao nhiêu, cách cái chết chỉ còn một hơi tàn.
Cũng may nàng vẫn còn tỉnh ngộ, biết rằng phải trở nên kiên cường.
Hiện tại tỷ hắn ta chỉ muốn hòa ly, cầm tiền xong mang hài tử rời đi, nhưng mà hắn ta không muốn chỉ như vậy.
Không đánh Lưu Đông Sinh một trận nên thân, hắn ta không nuốt không trôi cục tức trong lòng.