Sau khi nghe xong về năm tiên đề đó, mỗi đứa tụi tôi đều có phản ứng khá giống nhau.
_ Ủa! Tui có thấy bí quyết kỳ diệu gì đâu?
_ Mấy điều mày vừa nói, tao chịu khó suy nghĩ cũng tự biết mà.
_ Tao chưa thấy điều gì khiến tao tin cái xác suất 99% mà mày nói.
_ Mày ở Vũng Tàu chứ có phải ở Trảng Bom đâu, sao nổ dữ mậy?
_ Mấy điều mày vừa nói, làm sao đảm bảo cua con nào dính con đó được?
Nhưng tụi tôi quên rằng đấy mới chỉ là tiên đề tổng quát, nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng là nền móng cho hệ thống phương pháp của Thái. Chỉ thấy được toàn bộ phương pháp khi thật sự muốn chinh phục người trong mộng, chinh phục bằng sự chân thành của bản thân, không phải đùa giỡn với tình cảm, đùa giỡn với con gái.
Và dĩ nhiên, để được Thái tư vấn, để thấu hiểu được toàn bộ phương pháp, tôi cần phải có người trong mộng.
Người trong mộng của tôi là một cô gái nhỏ hơn tôi một tuổi, đang học ở Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Tôi gặp cô ấy một lần duy nhất, trong một buổi học ngắn hạn về kỹ năng lập kế hoạch cho cuộc sống. Đó là một buổi học rất hay và bổ ích, diễn giả truyền thụ bằng phương pháp hoạt động nhóm.
Tôi, cô ấy, và vài người khác vào chung một nhóm.
Khi từng người chia sẻ mục tiêu của bản thân với nhóm, tôi thấy ai cũng có mục tiêu giông giống nhau. Ai cũng nói về sự nghiệp tươi sáng, về tự do tài chính, về hạnh phúc trong tình yêu, về báo đáp công an cha mẹ, nên tôi không dám nói ra mục tiêu thứ hai của mình. Tôi sợ mọi người nhìn mình với ánh mắt dị nghị, trêu chọc.
Nhưng Linh Di thì khác. Cô ấy không ngại khi nói ra mục tiêu lớn nhất cuả mình. Mặc dù nghe mục tiêu đó không phải ai cũng hiểu ngay được.
_ Mình muốn trở thành một Gypsy.
Thật ra lúc đó tất cả mọi người trong nhóm không ai biết Gypsy là gì cả.
Cô ấy cũng chẳng muốn vì ai mà phải giải thích, phải thuyết minh mục tiêu của mình. Nhưng bởi không muốn mọi người nghi ngại và do vậy hình thành khoảng cách trong nhóm. Di đáp bằng một nụ cười dịu nhẹ nhưng tươi xinh vô cùng.
_ Gypsy là người du mục, thích lang thang, thích rong chơi. Thích xem cuộc đời là những chuyến đi.
Không hiểu vì sao tôi ngẩn ngơ trước nụ cười và lời nói đó.Sau khi buổi học kết thúc, hình ảnh của Di vấn vương trong tâm trí tôi. Tôi đã tìm hiểu kĩ hơn Gypsy là gì.
Chữ Gypsy chỉ một tộc người sống du mục, còn gọi là Digan. “Gypsy” xuất phát từ tiếng Hy Lạp “Gyphtoi”, vì người Hy Lạp cho rằng người Digan có nguồn gốc từ Ai Cập, và bị đày ải khỏi Ai Cập vì tội ác che giấu chúa Jesus thời bé. Nhưng thật ra người Digan không thích tên gọi ấy, vì họ nghĩ người Hy Lạp muốn ám chỉ điều không hay về họ - từ “gyp” nghĩa là không thật, là lừa đảo, là bỏ trốn.
Nhưng Hy Lạp là một trong những cái nôi văn hóa thế giới, nên người Digan bị gán cho cái tên Gypsy không thể tách rời.
Cái tên Digan du nhập vào Việt Nam theo người châu Âu, vì họ gọi người Digan là Cigany, hoặc Boohemieng theo cách gọi của người Pháp.
Sau này, khi khoa học phát triển, các nhà nhân chủng học đã chứng minh nguồn gốc của người Digan là Ấn Độ, dựa trên chứng cứ ngôn ngữ, thông tin di truyền và thói quen yêu thích ca hát của họ, nhờ thế người Digan mới biết tổ tiên mình là người Ấn Độ. Họ không biết mình đã lang tháng quá xa, và đã rong chơi khắp thế giới.
Thái hỏi tôi:
_ Mày có vẻ biết rõ về người Digan, nhưng mày chỉ biết về Di nhiêu đó thôi sao? Không địa chỉ, không số điện thoại, không email, không lớp không ngành, không bạn bè người thân? Chỉ có Chúa mới giúp được mày.
Tôi cười, không biết nói sao.
_ Vậy mày có thật sự muốn được bên cạnh nàng Digan này không?
_ Rất muốn. - Tôi lại cười.
_ Mày đúng là thằng ưa mơ mộng, thích làm khó người khác.
_ Trận chiến cuối cùng phải khó nhất thì mới kích thích được Thái quân sư chứ?
Thái cười. - Còn mày là chiến binh mạnh mẽ nhất hả?
Có lẽ tôi mạnh mẽ nhất vì tôi lì lợm nhất.
Tôi đã bước vào giai đoạn đầu tiên của cuộc chinh phục. Giai đoạn tìm hiểu mọi thông tin về đối tượng.
Mấy thằng bạn tôi dễ dàng vượt qua giai đoạn này, vì tụi nó biết rất kỹ người trong mộng của tụi nó.
Thái bảo tôi phải nhớ lại tất cả mọi thông tin liên quan đến Di trong buổi học đó, những thông tin để liên lạc với Di.
Tôi cố nhớ, nhưng thật sự tôi chẳng biết thêm thông tin nào về Di. Tôi nhớ, Di rất thân với một bạn nữ trong nhóm, có lẽ bạn nữ đó và Di quen nhau từ trước. Tôi nhớ, sau khi kết thúc buổi học, một số anh trong nhóm có xin số điện thoại của hai người. Nhưng tôi cũng không quen gì các anh kia.
Khi đó tôi không nghĩ mình sẽ yêu Di, nên tôi không xin thông tin liên lạc. Dù bấy giờ tôi đã có điện thoại di động và xe máy.
Thái nói:
_ Chỉ còn một cách để biết về Di là mày phải sắp xếp thời gian, vào trường Khoa học Xã hội và Nhân văn lúc tan học để tìm Di. Nếu mày chịu khó được như thế, tao tin mày chỉ vào khoảng hai mươi lần là tối đa, chỉ hai mươi lần là thấy Di.Tôi đã đứng hai lần trước cổng trường của Di, hai lần thấy sinh viên túa ra như ong vỡ tổ. Một lần buổi sáng, một lần buổi chiều. Tôi không đứng buổi tối vì nghĩ rằng Di còn nhỏ, xác suất học cao học, văn bằng hai hay bằng tại chức rất thấp. Và buổi tối tôi phải đi dạy kèm.
Đến lần thứ tư, vẫn không thấy Di. Tôi xuống tinh thần rất nhiều.
Song vẫn cố gắng đến lần thứ năm. Cũng không thấy Di, nhưng tôi thấy một anh chàng đi xe SH, người từng tham gia buổi học hôm đó, người tỏ ra quan tâm đến Di nhất, và đã xin số điện thoại của Di và bạn Di.
Tôi lấy hết can đảm để xin số điện thoại của Di từ anh chàng đó. Nhưng anh ta nói không lưu số của Di, và tỏ ra hờ hững như chưa từng quen biết.
Tôi về kể cho Thái.
Thái bảo:
_ Nàng Digan của mày có vẻ “hot” đấy. Nhiều trai đeo đuổi chứ không phải thuộc dạng “vườn không nhà trống”nhỉ.
Có lẽ sợ Di rơi vào tay kẻ khác nên tôi đã cố gắng đến lần thứ bảy. Và tôi lại thấy một anh chàng khác, cũng từng xin số của Di và bạn cô ấy.
Lần này tôi nghe lời Thái, không hỏi về Di. Tôi hỏi về Liên, bạn cô ấy. Không ngờ anh ta cho tôi số điện thoại của Liên một cách vui vẻ, và không đòi hỏi gì cả.
Với anh ta mười con số đó chẳng có gì to lớn, nhưng với tôi nó là một món quà rất giá trị, nên tôi rất cảm kích và vui mừng. Song vì quá vui mừng, tôi quên hỏi thêm thông tin về anh ta, hay về Liên.
Khi cầm điện thoại trên tay và không biết làm gì tiếp theo, tôi mới thấy mình quá khù khờ.
...
Có số của Liên rồi, nhưng mình phải làm gì bây giờ? Không lẽ gọi cho Liên bảo muốn gặp Di? Không lẽ nhắn tin cho Liên bảo mình thích Di nên mong Liên cho mình số của Di? Không lẽ giả bộ gọi lộn số, hay tự nhận là dòng họ xa của Di, rồi tung chiều trò để gặp được Di? Yêu đương kiểu này sao khổ quá! Cố gắng cho lắm không biết được gì không? Lúc nào cũng phải động não, muốn điên cái đầu. Tại sao mình phải gượng ép bản thân như vậy?
Khi biết được nội tâm của tôi, Thái rất giận.
_ Tại sao trên thế giới này tao chỉ thấy có hai dạng con trai? Một là không muốn cố gắng gì cho tình yêu, nếu có cố gắng thì cũng chỉ nửa vời. Rồi bảo tình yêu là thứ cảm xúc tự nhiên, không được gượng ép, hay quá lý trí. Khi gặp được người con gái tuyệt vời ưng ý, lại chẳng dám làm gì? Chẳng cố gắng gì? Để vụt mất người ta, rồi bảo duyên chưa đến? Hai là rất thích tán tỉnh và chinh phục con gái. Mỗi khi chinh phục thì trong đầu toàn nghĩ đến mưu mẹo giả dối, nghĩ đến việc làm quá bản thân, nghĩ đến chiêu trò dụ dỗ. Sao không nghĩ rằng, khi đã nói dối một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai vì phải bảo vệ lần nói dối trước? Cứ thế mặt sẽ chai dần, rồi hình thành một chiếc mặt nạ hồi nào không biết, muốn gỡ ra cũng không thể được. Còn dạng thứ ba đâu? Cái dạng luôn cố gắng vì tình yêu, luôn biết dùng lý trí bắt nguồn từ chân thành của bản thân đâu? Cái dạng mạnh mẽ, tự tin nhưng chân chính đâu? Nó chưa bao giờ có hay đã bị tuyệt chủng mất rồi? Tao tưởng mày là thằng có sự chân thành nhiều nhất trong đám. Không ngờ mày lại trở nên như vậy.Rồi Thái đứng lên, bỏ đi, không nói nữa. Người tôi như run lên. Tôi cảm thấy xấu hổ. Vì Thái đã bắn trúng tim đen của tôi.
Tôi đứng dậy, chạy theo Thái.
_ Huynh! Em hiểu rồi, hiểu mình sai điều gì rồi. Đừng giận, em muốn nghe huynh nói tiếp.
Đó là lần đầu tiên tôi gọi Thái bằng huynh. Vì tôi đã thật sự công nhận Thái hơn tôi một cái đầu. Và kể từ lúc tôi gọi Thái bằng huynh, mấy thằng kia cũng dần dần gọi theo.
Từ đó tôi bắt đầu lắng nghe phương pháp của Thái. Bắt đầu nhận ra trong phương pháp ấy có một thứ bất di bất dịch luôn được giữ vững. Đó là sự chân thành, không giả dối.
Và sự chân thành đó phải được mài giũa bởi lý trí, bởi sự cố gắng, bởi sức hút. Chứ không để nó hoàn toàn thô sơ, ngu ngơ và khờ khạo theo cảm xúc bản năng.
Rồi Thái diễn giải cho tôi hiểu về tiên đề thứ năm, qua đó đúc kết được chiến lược chinh phục Di cho tôi.
_ Tình cảm của Di được quyết định bởi tính cách, vốn sống và tâm hồn của cô ấy. Đồng thời, tình cảm đó còn phụ thuộc vào sự tương tác của bạn bè và gia đình cô ấy. Và cuối cùng, nhân tố mang tính quyết định tình cảm của Di dành cho mày chính là sức hút, sức đẩy, và sự chân thành của mày dành cho cô ấy. Tóm lại, tình cảm của Di một là phụ thuộc vào bản thân Di, một là do môi trường, một là từ bản thân mày. Pha trộn ba yếu tố đó, trong nội tâm của Di sẽ hình thành ba thứ. Cái thứ nhất là niềm tin dành cho mày. Cái thứ hai là mong muốn gắn kết với mày. Cái thứ ba là cung bậc tình cảm đối với mày. Giả dụ Di vừa vấp ngã tình cảm với ột thằng nào đó, tính cách trở nên mạnh mẽ hơn ngày trước, không dễ tin vào con trai nữa, tâm hồn cũng không còn mong manh dễ vỡ nữa, mà trở nên dày dặn u ám hơn. Gia đình cấm cô ấy có bạn trai lúc này, bạn bè cũng khuyên cô ấy để trái tim nghỉ ngơi một thời gian. Mày cũng không thật sự chân thành với Di, sức hút thì yếu, sức đẩy lại quá nhiều. Tao chắc chắn Di không thể tin mày, không thể mong muốn gắn kết với mày, và không hình thành cung bậc tình cảm nào với mày cả. Nếu mày tin vào sự kỳ diệu của định mệnh hay duyên trời thì không cần nghe tao nói nữa, hãy đi kiếm thầy bói.
_ Em hiểu ý huynh muốn nói. Và em cũng tin tình cảm xuất phát từ cảm xúc và lý trí của hai người, chứ không phải từ duyên trời hay một động lực siêu nhiên nào đó. Nhưng huynh à! Nếu Di thật sự đang gặp phải vấn đề như vậy thì sao? Không lẽ bó tay.
_ Chỉ bó tay khi mày thật sự không chân thành, không chịu phát triển sức hút và giảm sức đẩy. Nếu Di quả thật đang gặp vấn đề đó thì giống như con Ngọc, người yêu thằng Phụng hiện giờ. Thằng Phụng đã mất hơn chín tháng để làm cho con Ngọc hiểu được tình yêu của nó. Không lẽ mày không làm được? Nhân đây, tao cũng nói luôn cốt lõi của phương pháp này. Đúng là nó sẽ giúp mày chinh phục được bất kỳ cô gái trong mộng nào. Nhưng đã là phương pháp thì bao giờ cũng có điều kiện. Điều kiện của phương pháp này là bản thân mày phải thật lòng khao khát. Và sự khao khát đó phải vượt qua được áp lực thời gian. Tao lây ví dụ, nếu người trong mộng của mày là Tăng Thanh Hà. Mày có ước muốn Tăng Thanh Hà yêu mày, dù cô ấy đã có người yêu. Nếu mày thật sự khát khao, thật sự nghiêm túc theo phương pháp này, tao tin chắc chắn sẽ chiếm được tình cảm của Tăng Thanh Hà._ Huynh bớt giỡn.
_ Tao không hề giỡn. Nếu thật sự nghiêm túc thì mày phải tuân theo điều kiện của nó. Trong trường hợp này, mày phải dùng mọi nỗ lực của bản thân, phải học tập và làm việc hết sức để trong thời gian ngắn nhất trở nên giàu có như người yêu của Tăng Thanh Hà. Và mày phải có vốn sống, nhân cách, tâm hồn tuyệt vời không thua gì anh ta. Và mày phải tiếp xúc, làm bạn được với Tăng Thanh Hà. Mày thỏa mãn được điều kiện đó không? Đảm bảo mày vừa nghe đã nhụt chí liền. Bởi vì trong thâm tâm mày không thật sự khát khao. Sự yêu thích đó không có cơ sở, nên mày không thể hoàn toàn thật lòng. Chỉ có mày sai vì thiếu cơ sở và thiếu thật lòng, chứ phương pháp không hề sai. Rồi giả sử ba năm sau mày giàu như người yêu của Tăng Thanh Hà. Tâm hồn mày đẹp không thua gì anh ta. Nhưng mày không có đủ khao khát để chờ cho mối tình người đẹp và đại gia đó tan vỡ không? Hay lúc đó mày lại yêu người đẹp khác vì đã trở thành đại gia? Mày có thể yêu đương thật lòng một người luôn có thị phi xung quanh vì quá nổi tiếng không? Mày có đủ chân thành như thế không?