“Trước khi gặp em năm phút, thế giới nhỏ chỉ có mình anh.”
Chương 14: Câu chuyện về tấm…ảnh cưới.
59
Sống với anh phát hiện thêm được rất nhiều điều thú vị.
Có lần, tôi có hẹn với một đồng nghiệp nam trong công ty, lúc đó Tần thiếu không biết đi đâu vô tình nhìn thấy chúng tôi.Tối, anh hậm hực, nói một cách ghét bỏ: “Em tốt lắm, tốt lắm! Đi hú hí với trai sau lưng anh!”
Tôi trợn mắt “Hú hí cái gì?”
“Ha!Còn cái gì?Hồi chiều, em hẹn với một thằng đeo kính ở quán cà phê!Ha, hai người cười nói vui vẻ ghê ha! Trong khi em không về lo cho chồng con, chăm cho chồng, quan tâm chồng!”anh nói một tràng, sau đó trừng tôi“Em tốt lắm!”
Nói đoạn, vào phòng đóng sập cửa lại trong khi tôi còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì.
Không hiểu sao lần này Tần Vũ giận dai như đỉa, tôi có gào rách họng bảo anh ra ăn cơm thì anh vẫn im hơi lặng tiếng, có khi còn hét ầm lên với tôi:“Đi hú hí với thằng kia đi! Quan tâm chồng em làm quái gì!”
Khi tôi giải thích thì anh không nghe: “Khỏi khỏi biện minh! Em còn trẻ mà, ha, đi đi, đi với trai đi!”
Tôi bỏ cuộc.
Đến một hôm, lục mãi mới thấy chùm chìa khóa dự phòng. Đến tối, lúc anh chui vào phòng ở lì đấy, tôi rón rén mở cửa.
Cửa vừa mở ra liền thấy Tần đại gia ôm ảnh cưới to đùng nằm trên giường lấy khăn chùi đi chùi lại, miệng còn lẩm bẩm như tụng kinh: “Kiềm chế, kiềm chế. Đàn ông phải biết kiềm chế!”
Tôi sặc. Anh đang kiềm chế cái gì đây?
60
Sau tối hôm đó, tôi quyết tâm trói anh vào thành giường nói chuyện một lần cho rõ. Tần Vũ bất ngờ bị đột kích, anh la hét ầm ĩ:“Em đang làm cái gì đấy?Này,này, đừng có sắc lang nửa đêm thế chứ!”
Bất đắc dĩ lắm, tôi nhét hẳn đống giấy vào miệng anh.“Em nói anh nghe…”
“Ư…ư..t..ư..”
“Im miệng!”
“Ư…ư…”
“Thực tế không như anh nghĩ đâu!Lần trước là em đi ăn với đồng nghiệp, không phải tình nhân hay ngoại tình gì hết! Em nói anh nghe…”
“Ứ…ừ….ư…ư”
“Anh muốn nói chuyện lắm à?...Đợi chút…”
Người nào đó vừa được giải phóng hét lớn lên: “Ha, em nghĩ câu chuyện của em có sức hút lắm à! Anh chả tin đâu, anh chả tin đâu!”
“…”
61
Mãi hơn hai tuần Tần Vũ mới nguôi giận, anh cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng với câu chuyện của tôi.
Cuối tuần, em trai đến thăm nhà.
Vừa bước chân vào cửa, nó đã xông vào ngó nghiêng từng ngóc ngách một. Tần Vũ đứng một bên cảnh cáo:
“Mày đừng có lớn phớn sí sớn, nhìn này nhìn nọ nhà anh!”
Em trai: “Em chỉ đang xem chị em có sống hoàn cảnh tốt không thôi mà!”
“Có anh ở đây, chị mày không chết đói được!”
Em trai đốp luôn một câu: “Sống tốt?Vậy mà tối nào chị cũng gọi điện cho mẹ tâm sự đấy!”
Tối, Tần Vũ đáng thương ôm lấy tôi: “Vợ, anh đã làm gì sai…Anh đã làm gì sai sao?Anh khiến em không hài lòng sao…?”
...
62
Em trai đi vào phòng ngủ, nó lượn lại mấy vòng quanh tấm ảnh cưới, cuối cùng tấm tắc khen: “Bức ảnh này được lau chùi thật kĩ! Chắc anh chị tối nào cũng ôm nó đi ngủ nhỉ?”
Tôi nhớ lúc chiến tranh lạnh, lúc nào anh cũng lau đi lau lại tấm ảnh cưới.
“Ừ. Tần Vũ ôm ấp nó như của quý ấy, thậm chí còn lau chùi tỉ mỉ.”
“Anh ấy có tình yêu thật sâu sắc!”
“Phải, rất sâu sắc. Sâu sắc đến nỗi nhịn đói mấy ngày cơ mà…”
Tần Vũ-người đứng bên cạnh:“….”