Trước Kia Có Một Đôi Kẻ Thù

Chương 34: Chương 34




Tu Chân Giới vây quét tà ma tu sĩ kết thúc, đệ tử các đại tông môn tới Thiên Môn Sơn đưa quà tạ lễ nối liền không dứt, hơn một tháng mới ngừng.

Thải Vân sư tỷ dẫn dắt chúng sư tỷ sư muội ở Trú Hạc Phong hành lễ cảm tạ, rốt cuộc rãnh rỗi, tự mình đi Thao Thiết Sơn mời linh trù tới, tổ chức Sơn Yến ở Khâu Loan Phong.

Lần này Sơn Yến có mỹ thực linh nhưỡng do các đại tông môn đưa tới góp thêm, so với các lần Sơn Yến trước xa hoa hơn nhiều, bàn tiệc thậm chí đặt tới trên đường núi!

Mảnh đất trống ở trung tâm Khâu Loan Phong vẫn đặt một đỉnh rượu thật lớn, nhưng lần này bỏ đi máng đựng rượu, đổi thành trước mỗi bàn tiệc nổi lên một máng đá, linh nhưỡng chảy xuôi ở trong đó, mùi rượu tinh khiết và thơm bay tràn ngập khắp mười hai phong của Thiên Môn Sơn, cho dù có đệ tử không biết tới Sơn Yến, ngửi mùi rượu thơm nồng liền hiểu rõ hết thảy.

Mâm ngọc chứa sơn trân hải vị, rượu ngon món ngon, hương bay mười dặm, lại có đệ tử múa kiếm trợ hứng, uống rượu hát vang, cực kỳ náo nhiệt.

Cho đến lúc trăng treo đầu cành, đèn đỏ giăng khắp núi, ánh sáng mờ mịt ấm áp, máng rượu và thức ăn đều bị một tầng ánh sáng nhạt phủ kín, màu sắc thoạt nhìn càng thêm mê người. Bóng người lay động, dòng người chen chúc xô đẩy, tiếng cười đùa, tiếng hô quát, tiếng chạm cốc, liên miên không dứt.

“Tại sao chỉ thấy Sở sư huynh, không thấy Minh sư đệ?”

“A, Sở sư huynh sao lại uống nhiều như vậy?”

“Ta nhớ rõ tửu lượng Sở sư huynh không tốt lắm, nghe nói lần trước say tới ba ngày ba đêm?”

“Loại linh nhưỡng thế này say ba bốn ngày chẳng phải là chuyện thường sao? Hoa sư huynh và Thải Vân sư tỷ vẫn chưa mở miệng, không tới lượt chúng ta bận tâm.”

“…… Cũng phải.”

Sở Mộ Nhiễm đối với mọi âm thanh chung quanh đều ngoảnh mặt làm ngơ, giơ chén rượu lên đưa đến bên miệng, tay kia nâng lên che ở phía ngoài chén rượu —— trở lại Thiên Môn Sơn, Thải Vân sư tỷ lại đưa áo đỏ tới cho hắn, vì là Sơn Yến, không buộc tay áo lại, cổ tay áo to rộng lúc này buông xuống dưới che khuất động tác trên tay hắn, hắn hơi hơi cúi đầu tỏ vẻ uống rượu, kỳ thật chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đem tất cả rượu còn dư đổ ở phía sau. Sau đó nhẹ nhàng nâng mắt, ở trong đám người ồn ào tìm kiếm một vòng, không nhìn thấy người muốn gặp, mím môi, lại từ bên trong máng rượu trước mặt múc tiếp một chén.

Hoa sư huynh nhìn hắn vài lần, nghiêng đầu hỏi Thải Vân sư tỷ: “Sở sư đệ uống đã hơn mười chén, ngươi mau đi khuyên nhủ hắn.”

Thải Vân sư tỷ nghiêng qua liếc mắt nhìn hắn, dùng khuỷu tay đẩy hắn một chút, nói: “Hoa sư huynh, ngươi lo uống rượu của mình đi.”

Hoa sư huynh không rõ nguyên do, lúc này có đệ tử cười đùa đến trước mặt hắn kính rượu, hắn liền đem việc của Sở Mộ Nhiễm vứt ở sau đầu, một chân đạp lên bàn cùng đệ tử kia cạn chén.

Linh nhưỡng đặc biệt say lòng người, lại thêm tửu lượng Sở Mộ Nhiễm thực sự quá kém, tuy chỉ là mỗi chén nhấp một ngụm nhỏ, nhấp qua mười mấy chén, đầu có chút phát nặng, giơ tay xoa nắn hai bên thái dương, khuỷu tay chống trên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên, bên trong khí tức hỗn loạn trộn lẫn vào một đạo khí tức trầm ổn, cho dù quanh mình có quần ma loạn vũ, hắn cũng có thể nhận rõ có một người đang chậm rãi đi về phía mình. Ngón tay siết chặt, hắn giả bộ không phát hiện, nhặt lên chén rượu lại múc một chén, đưa đến bên miệng, lần này thật sự uống hết, đang định múc thêm, có người cầm lấy tay hắn.

“Ồ! Minh sư đệ!” Hoa sư huynh uống hơi nhiều, mới vừa cùng người cụng mấy chén, đang muốn tiếp tục, liếc mắt thấy Minh Trạm đứng trước bàn của Sở Mộ Nhiễm, vung tay tiếp đón: “Tới cùng ta uống một chén đi, Minh sư đệ!”

Thải Vân sư tỷ một phen túm hắn kéo xuống dưới, nói khẽ với đệ tử chung quanh: “Hoa sư huynh của các ngươi uống nhiều rồi, mau đè hắn lại!”

Hoa sư huynh hô to: “Ta không có say! Ta còn có thể uống nữa! Minh sư đệ! Sở sư đệ! Còn có Thải Vân, chúng ta cùng nhau uống! Cùng nhau uống!”

Hoa sư huynh ngày thường nghiêm túc, cẩn thận vậy mà lại đạp bàn hô lớn, tất nhiên là say, chính là lúc này mấy tên đệ tử vây quanh người hắn cũng uống không ít, thần trí không được thanh tỉnh, vừa dỗ vừa đè trên người Hoa sư huynh, Hoa sư huynh bị ép suýt chút nữa đem tất cả rượu uống vào đều nôn ra, run rẩy mà duỗi tay: “Ta…… Ta không có say……”

Thải Vân sư tỷ mặt vô biểu tình nói: “Hoa sư huynh của các ngươi say, mau kéo hắn đến bên cạnh nghỉ ngơi.”

Bên kia kêu thảm thiết liên tục, đầu Minh Trạm cũng không ngoáy nhìn, ngón tay dọc theo bàn tay Sở Mộ Nhiễm hướng về phía trước nắm lấy, đẩy ra chén rượu hắn đang cầm trong tay, cùng hắn mười ngón đan nhau, thấp giọng nói: “Sư huynh, đừng uống.”

“Khụ khụ.” Thải Vân sư tỷ dặn dò người kéo Hoa sư huynh đi rồi, đi tới nói: “Minh sư đệ, Sở sư đệ uống hơi nhiều, tự mình ngự kiếm trở về sợ là không được, phiền ngươi đưa Sở sư đệ trở về, có được không?”

Một chén rượu kia Sở Mộ Nhiễm uống có chút gấp, không cẩn thận bị sặc, khụ ho nửa ngày, khóe mắt ửng đỏ, đập mạnh lên bàn, cả giận nói: “Ta không đi!” Rồi sau đó trừng mắt với Minh Trạm: “Đưa chén rượu cho ta!”

Minh Trạm không những không đưa hắn, ngược lại hướng bên cạnh phất tay một cái, chén rượu bị chưởng phong thổi bay, rơi trên mặt đất lăn xa.

“Minh Trạm!”

Minh Trạm không nói một lời mà vòng qua lưng hắn, đem người kéo tới, lại chuyển thành ôm, vòng ra khỏi đám người múa loạn, triệu ra cổ kiếm, hướng về phía Đệ Tử Ngọa bay đi.

Cảm giác say hơi có chút lên men, Sở Mộ Nhiễm khống chế không được, lên tiếng: “Ta bảo ngươi buông ta ra, ngươi không nghe thấy sao?”

Minh Trạm hơi hơi cúi đầu, nói: “Sư huynh, an ổn chút.”

Sở Mộ Nhiễm há có thể nghe lời của hắn? Giãy giụa không thôi, chỉ chốc lát sau liền đem vạt áo Minh Trạm vốn khép chỉnh tề trở thành rối loạn lung tung, trên mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Bỏ ta xuống dưới, ta tự mình ngự kiếm!”

Mặc cho hắn bằng mọi cách làm ầm ĩ, Minh Trạm vẫn lù lù bất động, chặt chẽ ôm vững hắn, đem hắn đưa đến Đệ Tử Ngọa, đặt ở trên giường, xoay người rời đi.

Sở Mộ Nhiễm đâu chịu cho hắn đi, xoay người kéo lấy tay áo hắn, Minh Trạm quay đầu lại, liền hung tợn mà nhìn chằm chằm Minh Trạm, cáu giận nói: “Chỗ nào cũng không cho đi!”

Minh Trạm ngỡ ngàng, đè lại tay hắn nói: “Sư huynh nằm ở chỗ này trong chốc lát, ta đi chuẩn bị nước giúp sư huynh lau mặt.”

“Ta nói, chỗ nào cũng không cho đi!”

Hai người nhìn nhau một lát, gan Sở Mộ Nhiễm càng lúc càng lớn, dùng sức kéo một cái, mượn lực bổ nhào vào người Minh Trạm, hôn lên môi Minh Trạm!

Còn chưa kịp cọ xát vài lần, Minh Trạm lập tức kéo hắn ra, khắc chế thở hổn hển mấy cái, mới đè nặng thanh âm nói: “Sư huynh uống say rồi.”

“Ta không có say!” Sở Mộ Nhiễm đẩy tay Minh Trạm ra, cả giận nói: “Lúc ở Bách Hộ Trấn ngươi hôn trộm ta, hiện tại giả làm chính nhân quân tử cái gì?” Dứt lời ngang ngược mà đè Minh Trạm, đem hắn ép tới cây cột bên giường, lần thứ hai hôn lên.

Thân thể Minh Trạm chấn động, đồng tử hơi co lại, cứng ngắc tại chỗ.

Sở Mộ Nhiễm không được thuần thục mà hôn nửa ngày, bỗng nhiên phía sau lưng bị người ôm lấy, thân thể vừa chuyển, bị đè ở dưới giường, hai mảnh môi mỏng đè ép xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.