Trong xe, Ngụy Nhất rất khách khí, cô ngồi ở hàng ghế
sau.
Hóa ra, tên đầy đủ của Vĩ là Trần Đạo Vĩ, quả nhiên là
người rất có tài ăn nói. Anh ta có khuôn mặt trắng trẻo, đường nét thanh tú, cá
tính nhưng lại hào phóng nhiệt tình, giọng nói trầm mạnh. Anh ta nói giọng Bắc
Kinh đặc sệt, những âm vần uốn lưỡi được phát ra rất trôi chảy. Lúc này, anh ta
không cần biết đối phương có để ý hay không, cứ thao thao bất tuyệt, lời hay ý
đẹp, khoa chân múa tay, không lúc nào để cho thời gian chết. Ở bên anh ta, Ngụy
Nhất cảm thấy thật thoải mái, cũng không phải quá gò bó, đôi khi còn cười đùa,
kể vài câu chuyện vui. Vĩ suy đoán tình hình tài chính thế giới xong, lại bắt
đầu bình phẩm về chính sách mới nhất của quốc gia, sau đó từ những người dân vô
tội ở Iraq lại đến Sean Penn của giải Oscar. Cuối cùng là kể tới tuổi thơ của
mình, trong câu chuyện thi thoảng có nhắc tới Tô Thích, những lúc ấy Ngụy Nhất
lại dỏng tai lên chăm chú nghe. Còn cứ khi nhắc tới Trâu Tướng Quân thì Ngụy
Nhất liền quay mặt nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Từ gương chiếu hậu, Vĩ quan sát được mọi cử chỉ của
Ngụy Nhất, bật cười ha hả, lên tiếng bênh vực cho Trâu Tướng Quân:
“Cái tên Trâu Tướng Quân đó thực ra cũng không đến nỗi
tồi, trong mấy anh em chơi với nhau, hắn ta thông minh nhất, chỉ số IQ đạt tới
170! Hồi tên đó còn học ở Anh, đám con gái mắt xanh tóc vàng thi nhau theo
đuổi, khí chất cũng không kém anh Tô của em đâu. Em đừng chỉ biết nhìn vào tính
khí hay nổi cáu của cậu ta nhé! Thực ra, Tướng Quân cũng là một chú lừa ưa
phỉnh nịnh, chỉ cần thuận theo ý của cậu ta, mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp. Con
người cậu ấy cũng trượng nghĩa, chính trực”, nói đến đây liền liếc mắt nhìn
Ngụy Nhất, thấy cô làm khẩu hình “hứ” một tiếng, anh ta cũng không bực mình,
mỉm cười gật đầu, “Hì hì, cũng đúng mà, có hơi phong lưu một chút”.
Anh ta phong lưu vô độ thì có, làm gì có chuyện một
chút. Ngụy Nhất thầm phản pháo lại.
Bởi Ngụy Nhất có mối hiềm khích với Trâu Tướng Quân
nên không thích việc người khác nói anh ta là người tốt, nếu như ai khen anh
ta, cô lại cảm thấy không thoải mái trong lòng.
“Người không phong lưu sẽ phí hoài tuổi trẻ mà! Ai bảo
cậu ấy tuấn tú nhiều tiền, mà phụ nữ lại chỉ yêu cái đó.”
Hình như vị thiếu gia tên Vĩ này đã được lợi lộc gì đó
từ Trâu Tướng Quân, cứ tươi cười biện giải cho anh ta, sau đó lại liếc mắt nhìn
Ngụy Nhất qua gương chiếu hậu, thành khẩn nói: “Đương nhiên là không bao gồm em
Nhất Nhất rồi, tài sản nhà họ Ngụy đồ sộ như vậy, đương nhiên là chẳng để ý tới
những thứ vặt vãnh đó, tiền bạc cũng chỉ coi như thứ bỏ đi thôi”.
Ngụy Nhất lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa xe, một chú mèo
đen nhảy xuống từ bồn hoa, cơ thể yểu điệu nhanh nhẹn. Con mèo đen quay đầu lại
nhìn Ngụy Nhất, ánh mắt đó lạnh lùng, ngạo mạn, thật giống với ánh mắt của tên
lưu manh họ Trâu nào đó.
“Nói tới chuyện đối đầu giữa Tô Thích và Trâu Tướng
Quân, nên trách những người lớn từ nhỏ đã reo rắc mối thù hằn ân oán lên đầu
họ. Đại lão gia nhà họ Trâu vốn vẫn mang tư tưởng phong kiến, trọng nam kinh
nữ, rất quý trọng con trai. Mẹ Tô Thích từ nhỏ đã không được lão gia quan tâm
nên ôm mối oán hận trong lòng suốt nhiều năm. Sau khi sinh được Tô Thích, liền
ôm hy vọng con trai sẽ khiến mình vẻ vang, bất cứ việc gì cũng yêu cầu Tô Thích
phải vượt qua Trâu Tướng Quân, bắt con trai mình phải cao hơn một bậc. Ông Trâu
là người rộng lượng, đương nhiên sẽ không can dự vào những cuộc ganh đua vô vị
đó. Chủ yếu là mẹ của Tướng Quân thôi. Ôi dào, người phụ nữ dù có mạnh mẽ đến
mấy thì cũng có bản tính nhỏ nhen...”, nói đến đây, anh ta lại mỉm cười, “Đương
nhiên, ngoài em Nhất Nhất ra”.
Thấy Ngụy Nhất giữ thái độ thờ ơ nhưng ít nhiều vẫn
đang lắng nghe, anh ta đưa tay lên lau nước bọt hai bên mép rồi lại nói tiếp:
“Mẹ Trâu Tướng Quân cũng dồn hết hy vọng vào con trai
mình. Vậy là hai anh em họ từ nhỏ đã cạnh tranh với nhau, Trâu lão gia hồi đó
có thanh thế và uy lực rất lớn trong giới chính trị, nhưng lại không cai quản
được việc gia đình, cuối cùng đành mắt nhắm mắt mở, mặc cho hai đứa cháu tranh
giành với nhau. Vốn dĩ chỉ là sự tranh giành nhỏ nhặt giữa những đứa trẻ với
nhau, ví dụ như tranh giành đồ chơi, thức ăn, đánh nhau một hồi rồi thôi, nhưng
sau đó đã xảy ra một chuyện khiến mối quan hệ giữa hai anh em vô cùng tồi tệ.”
“Chuyện gì vậy?” Vĩ cũng thật hiểm độc, nói đến vấn đề
mấu chốt lại đột nhiên dừng lại, chơi trò úp mở. Ngụy Nhất không chịu nổi nữa,
buột miệng truy hỏi.
Vĩ nói: “Vì phụ nữ”.
Ngụy Nhất sững người, trái tím nhói đau nhưng vẫn muốn
nghe giải thích tiếp. Nếu là chuyện có liên quan tới Tô Thích, cho dù thế nào,
cô đều muốn biết.
“Nói đi!”, Ngụy Nhất thúc giục.
Vĩ nói đến đó, bỗng cảm thấy mình đã tiết lộ quá
nhiều chuyện, nhưng nếu không nói hết, để đọng lại trong họng cũng chẳng vui vẻ
gì, liền liếc mắt quan sát biểu hiện của Ngụy Nhất, thấy cô không có vẻ tức
giận mới cảm thấy yên tâm. Anh ta cũng không dám kể quá tường tận, chỉ nói đại
khái một câu:
“Người con gái mà Tô Thích yêu thương đã bị Trâu Tướng
Quân cướp mất.”
Tên lưu manh này đúng là đồ khốn! Khuôn mặt nhỏ nhắn
của Ngụy Nhất lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Vĩ thấy Ngụy Nhất có vẻ không vui, bèn vội vàng nói đỡ
cho bạn: “Ôi dào! Chuyện cũ của mấy trăm năm về trước rồi, em còn tính toán làm
gì! Ai mà chẳng có thời tuổi trẻ ngông cuồng?”.
Một câu tuổi trẻ ngông cuồng là có thể lấp liếm hết
những đau khổ mà anh ta đã gây ra cho Tô Thích hay sao?
Đáng ghét!
Ngụy Nhất nghĩ, một người hiền hậu, ôn hòa như Tô
Thích mà mỗi lần đối diện với Trâu Tướng Quân đều tỏ ra rất phẫn nộ, ngọn lửa
oán hận đó cháy suốt bao nhiêu năm qua vẫn chưa thể lụi tắt, có thể thấy năm đó
anh ấy đã đau khổ như thế nào. Hành động bỉ ổi như vậy, chỉ cần một câu tuổi
trẻ ngông cuồng là có thể hóa giải được, để mọi chuyện cuốn đi theo gió hay
sao?
Thật đáng buồn cười!
Nhớ đến sự quấy rối của Trâu Tướng Quân đối với mình,
hóa ra quả nhiên là vì Tô Thích, cướp đồ của Tô Thích mãi thành thói quen rồi
sao? Ngoài chiếm đoạt ra, anh chàng quyền quý này chẳng còn việc gì khác để làm
nữa sao?
Thật đáng thương!
Một người đáng ghét, đáng buồn cười, đáng thương như
vậy mà mình lại bị anh ta hôn tới hai lần! Ngụy Nhất căm hận đưa tay lên lau
miệng. Cô không phải đồ vật, cô là người phụ nữ của Tô Thích, không ai có thể
cướp đoạt được.
Vĩ bị thái độ bỗng chốc thay đổi và ánh mắt tức giận
của Ngụy Nhất làm cho hoảng sợ, liền im bặt, chỉ chuyên tâm lái xe. Rất lâu
sau, anh ta nghe thấy giọng nói khoan thai từ phía sau vọng tới như một linh
hồn ai oán ở phương xa. Ngụy Nhất khẽ hỏi: “Anh ấy... chắc là rất yêu cô ấy?”.
Vĩ trở nên căng thẳng, lập tức nghĩ ra “anh ấy” là Tô
Thích, “cô ấy” chắc hẳn là người con gái mà Tô Thích yêu thương. Trong lòng cảm
thấy không nỡ nhưng cũng không nói dối: “Rất yêu”, trong giọng nói có phần tiếc
nuối, “Vì cô ấy, Tô Thích đã làm không biết bao nhiêu chuyện hoang đường, nhưng
vẫn không thể giành lại từ tay của Trâu Tướng Quân”.
“Tên họ Trâu đó có yêu cô ấy không?”, Ngụy Nhất vốn
không muốn biết những chuyện có liên quan tới anh ta nhưng vẫn hỏi.
Vĩ dở khóc dở cười, ngay cả họ tên đầy đủ của Trâu
Tướng Quân mà cô bé này cũng không buồn nói ra, xem ra lỗ hổng mình gây ra lần
này quá lớn rồi: “Cái đó anh không rõ lắm, cậu ấy đối với phụ nữ đều như vậy”.
Nói đến đây, bỗng thấy khuôn mặt của Ngụy Nhất có chút
ửng hổng, anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ.
May mà Ngụy Nhất không bới cháy tận đáy nồi và cũng
chẳng hỏi “Cô ấy là ai?”.
Ngụy Nhất thề rằng, suốt đời này sẽ không bao giờ nói
chuyện với con người không biết liêm sỉ đó nữa.
Trường Đại học S là nơi tập trung của con cái nhà giàu
có trong cả nước, chuyện có nhiều xe sang đưa đón sinh viên là thường tình. Mọi
người đều đã sớm quen với những cảnh tượng đó. Vì vậy, khi chiếc Bentley của Vĩ
đỗ trước cổng trường, mọi người chỉ liếc mắt nhìn một cái chứ không có sóng gió
nào nổi lên cả. Nhưng những việc xảy ra trên đời này lại thường không đúng như
người ta mong muốn. Vừa về đến phòng ký túc xá, chuông điện thoại di động của
Ngụy Nhất đã vang lên, là dãy số lạ.
“A lô.”
“Đồ ngốc, về đến trường chưa?”
“Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”
“Hi hì”, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười như từ
dưới địa ngục vọng tới khiến Ngụy Nhất sởn hết cả gai ốc, kèm theo đó là một
ngữ khí cao ngạo, “Chỉ cần tôi muốn, chẳng có gì là không được cả!”.
Tâm trí của Ngụy Nhất vẫn còn đang vấn vương với nỗi
ân oán của hai họ Tô - Trâu, đang lúc bất bình thay cho Tô Thích, tên tội đồ
lại tự động tìm đến, cảm giác chính nghĩa đã khiến cô trở nên dũng cảm lạ
thường, hét vào điện thoại bằng một giọng điệu nhanh nhất, lớn nhất, hung dữ
nhất có thể:
“Đồ tiểu nhân bỉ ổi, vô liêm sỉ! Sau này đừng để tôi
nghe thấy giọng, nhìn thấy bộ dạng của anh nữa! Tôi ghê tởm anh! Tôi coi thường
anh! Cút đi! Tạm biệt!”
Sau đó cô tắt luôn máy, ném điện thoại đã bị rút pin
ra thật xa, giống như Trâu Tướng Quân có thể chui từ trong điện thoại ra ăn
thịt cô vậy. Tim cô đập rất mạnh, thật thoải mái, thật vui sướng. Nhưng khi sự
vui vẻ qua rồi, nghĩ tới thủ đoạn của Trâu Tướng Quân, cô thấy hối hận, lo sợ.
Nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi, trước khi cúp máy cô
vẫn không quên nói một câu tạm biệt. Bản thân mình quả nhiên không phải là một
nhân tài đi trên con đường chói lọi!
Ngụy Nhất vùi mặt vào đống chăn: “Mất mặt quá, đáng sợ
quá!”.
Đầu dây bên kia, Trâu Tướng Quân nhíu mày, tay cầm
chiếc điện thoại hồi lâu mà vẫn chưa định thần được. Thầm nghĩ, cô bé ngốc
nghếch này ăn nhầm phải thuốc nổ rồi hay sao? Đang yên đang lành lại nổi khùng
lên! Mình có lòng tốt chỉ muốn gọi điện hỏi thăm cô ta xem đã về trường an toàn
chưa thôi...
Trâu Tướng Quân vẫn không cam lòng, nhấc điện thoại
lên tiếp tục gọi thì thấy đối phương đã tắt máy.
“Đồ con gái kỳ cục!”, Trâu Tướng Quân nghiến răng
nghiến lợi quát mắng. Sau đó, khuôn mặt anh lại hiện lên nét sủng ái, “Đồ ngốc
hôm nay thật dũng cảm, tặc tặc, tràn đầy sức sống! Đủ bản lĩnh thì đừng có trốn
tránh đấy!”.
Ngay buổi chiều hôm đó, Ngụy Nhất đã ra ngoài mua ngay
số di động khác.
Ngụy Nhất đi trên đường, bỗng nổi tính trẻ con, dùng
số điện thoại mới gửi tin nhắn cho Tô Thích:
“Chào anh, có phải công ty mở khóa không? Xin hãy tới
phòng 5-2 dãy C của khu chung cư XX để mở khóa. Cảm ơn!”
Không có tin nhắn trả lòi.
Ngụy Nhất vẫn đang tưởng tượng về khuôn mặt khôi ngô tuấn
tú của Tô Thích khi nhận được tin nhắn này, cô hứng khởi gửi tiếp tín nhắn thứ
hai:
“Em là Tiểu Bạng, em đang ở ngoài đường, đây là số di
động của bạn em, em hết tiền rổi, nhanh chóng chuyển cho em năm trăm tệ tới
Ngân hàng Xây dựng nhé, số tài khoản là: xxxxxxxxx.”
Lại tưởng tượng về khuôn mặt khi bị mắc lừa của Tô
Thích, cô vô cùng thích thú.
Mười phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của Tô
Thích:
“Bé bự à, anh đang họp, tiền đã chuyển đi rồi. Ngoan
nhé, tối anh sẽ tới đưa em đi ăn cơm.”
Ngụy Nhất ngây người ra nhìn hai chữ “Bé bự”. Nửa
tiếng sau, quả nhiên di động có tin nhắn thông báo tài khoản ở ngân hàng đã
được chuyển thêm vào năm trăm tệ.
Buổi tối, vừa gặp Tô Thích, Ngụy Nhất đã vội vàng hỏi
luôn: “Sao anh biết đó là em?”. Lại nghĩ, có thể Tô Thích là kiểu công tử quen
sống trong nhung lụa, phạm vi tiếp xúc chắc chưa bao giờ chạm tới những tin
nhắn lừa gạt như vậy.
“Bé bự à, tin nhắn của em không có tên của người mở
tài khoản”, Tô Thích cười hì hì nói.
Ngụy Nhất bây giờ mới chợt hiểu ra, làm gì có tên lừa
đảo nào lại đãng trí như vậy chứ! Quả nhiên Tô Thích đã biết rõ tới tận chân tơ
kẽ tóc, khiến kẻ phàm phu tục tử như mình bị tụt hậu quá xa. Sau đó, ngước mắt
nhìn Tô Thích đầy thán phục.
Hậu quả tồi tệ của sự kiện tin nhắn đó là, Ngụy Nhất
có thêm một biệt hiệu mới nghe thật quê mùa. Sự việc qua đi đã lâu rồi, Tô
Thích vẫn cao hứng gọi cô là bé bự mãi không thôi.
Mối quan hệ giữa cô và Tô Thích phát triển theo hướng
ổn định và hòa hợp. Hết ngày này sang ngày, không kinh thiên động địa, thận trọng
nếm thử hương vị ngọt ngào.
Tô Thích chọn một buổi chiều Ngụy Nhất không phải lên
lớp để đưa cô về thăm nhà mình một chuyến.
Ngụy Nhất lo sợ không muốn đi, Tô Thích phải dùng
những từ ngữ ngon ngọt dỗ dành thì cô mới đi.
Tô Thích đã sớm thông báo thông tin này với bố mẹ
mình.
Anh là con trai độc nhất, gần ba mươi tuổi mới chính
thức giới thiệu bạn gái, hai bậc phụ huynh nhà họ Tô đương nhiên rất vui mừng.
Ông Tô không yêu cầu quá cao về cuộc sống riêng tư của
con trai, chỉ cần đối tượng đó xuất thân trong một gia đình gia giáo, đạo đức
tốt, đoan trang, ngoan hiền là được. Hơn nữa, nhà họ Tô mặc dù không quá danh
giá nhưng cũng không cần cậy nhờ con dâu cao sang trợ giúp. Bà Tô lại là người
phụ nữ mạnh mẽ, đặt kỳ vọng rất cao vào con dâu sau này, tự cho rằng con trai
mình là nhân vật ưu tú, không phải bất cứ cô gái nào cũng xứng đôi với con
mình. Xuất thân đương nhiên là quan trọng, nhưng bà Tô càng yêu cầu các yêu tố
như ngoại hình, chiều cao, tư tưởng... của phái nữ phải thuộc hàng xuất chúng
mới tương xứng với Tô Thích. Tốt nhất là phải giống bà, có khí thế và ý chí
quyết tâm không thua kém phái mạnh.
Tối qua, Tô Thích mới chỉ giới thiệu sơ qua về Ngụy
Nhất, bố mẹ anh chỉ đang do dự đôi chút về mặt tuổi tác: “Trẻ như vậy sao? Liệu
có thiệt thòi cho con gái nhà người ta không?”
Các mặt khác cũng cảm thấy không đến nỗi tồi. Bà Tô
tính tình khó, thấy con trai gần ba mươi tuổi mới tìm được bạn gái tâm đầu ý
hợp nên rất vui mừng, nhưng cũng không thể tùy tiện quyết định được. Bà tra hỏi
một hồi các vấn đề về gia thế, dung mạo, tính cách, sở thích, sở trường và
chiều cao của cô ấy, cuối cùng, máu buôn chuyện nổi lên, lại còn muốn hỏi cả số
đo ba vòng nữa. Thấy khuôn mặt con trai lộ rõ vẻ chán nản mới chịu thôi.
Bà cảm thấy cô con dâu tương lai này mặc dù xuất thân
trong một gia đình danh giá nhưng lại khá yếu đuối, không trợ giúp được chồng
trong sự nghiệp. Ngữ khí của bà đã mang chút soi mói và thành kiến rõ rệt. Ông
Tô không đồng tình với ý kiến đó, cất giọng sang sảng:
“Con gái đâu phải ai cũng mạnh mẽ? Vậy thì đàn ông để
làm gì? Lại chẳng cần phụ nữ phải xung phong lâm trận, tôi thấy cô bé họ Ngụy
đó cũng không tồi, nhỏ nhẹ thanh tú mới là phụ nữ.”
Ông cũng nhân cơ hội trút hết nỗi lòng bất mãn đối với
người vợ quá mạnh mẽ trong suốt nhiều năm qua. về vấn đề này, ông không ngần
ngại đứng về phía con trai mình.
Bà Tô thấy cục diện hai đấu một, sự việc như thế coi
như đã được quyết định rồi nên cũng không nói nhiều nữa.
Bà Tô trăn trở suốt đêm, không tài nào ngủ được, cảm
thấy con trai cuối cùng cũng có ý trung nhân và đã trưởng thành rồi. Bà cùng
chồng ôn lại những chuyện thú vị trên con đường trưởng thành của con trai, thầm
nghĩ, mới ngày nào còn là một cậu bé con, chớp mắt một cái, giờ đã trở thành
một chàng trai khôi ngô tuấn tú, đã có thể kết hôn, yên bề gia thất. Càng nghĩ
lại càng cảm thấy trong lòng vừa hân hoan vừa xót xa. Ông Tô là người đàn ông
khô khan, cũng chẳng đa sầu đa cảm như vợ, trước đó còn rất hứng thú góp vài
câu chuyện, ít phút sau đã nghe tiếng thở phì phò, ngủ thiếp đi rồi. Bà Tô vẫn
đang rất tâm trạng, liền chạy sang phòng Tô Thích tìm con trai để tiếp tục dốc
bầu tâm sự.
Tô Thích phải làm việc suốt cả ngày, vốn dĩ đã rất mệt
mỏi, lại đang muốn gọi điện cho Ngụy Nhất, nếu không cô bé đó sẽ cứ ngốc nghếch
ngồi chờ đợi. Bà Tô bản tính cứng rắn không thua kém gì nam giới, lại hiếm khi
có cơ hội nói chuyện phiếm thế này, lúc bầu tâm sự đã được dốc ra thì khó có
thể thu lại được. Trò chuyện dông dài tới nỗi Tô Thích gật gà gật gù, thúc giục
mấy lần thì mẹ anh mới chịu kết thúc câu chuyện, đứng lên đi về phòng.
Bà Tô đi ra đến cửa, bỗng quay đầu lại, hỏi: “Tô
Thích, con thực sự thích con bé đó chứ?”.
Tô Thích cười một cách bất đắc dĩ: “Vâng, vâng, vâng,
thực sự rất thích! Mẹ mau đi nghỉ đi!”.
“Không phải vì cô ấy là em gái của Ngụy Trích Tiên
chứ?”
“Mẹ!”, khuôn mặt của Tô Thích thay đổi rõ rệt, khẩu
khí cũng trở nên khô cứng, gượng gạo, không dễ kháng cự, “Con ngủ đây”.
Bà Tô đứng ngây người ra một lát rồi mới bước đi.