Hóa ra, Ngụy Nhất đã nằm trên giường từ trước, trong
đêm tối, nghe họ trò chuyện, rên rỉ và cả hơi thở đầy mờ ám.
Cặp đồng tử của cô mở to hết cỡ, toàn thân run rẩy,
ánh mắt đờ đẫn nhìn cố định vào một điểm nào đó. Người từng là bạn trai của cô,
người mà mỗi ngày cô đã thầm gọi tên anh trong nhớ nhung không biết bao lần,
người mà trước khi ngủ cô còn khẽ nói câu chúc ngủ ngon, người đàn ông mà trước
đây đã cùng cô gắn bó, thân thiết giờ lại đang thân mật với chính chị gái của
cô, ngay trước mặt! Mặc dù họ không nhìn thấy nhau, nhưng cô nghe rất rõ, cảm
nhận được rất rõ! Cô biết, đôi môi anh đang đặt ở đâu, bàn tay anh đang chạm
vào chỗ nào! Cả tiếng anh bảo chị gọi “anh”! Cô vốn cho rằng đó là đặc quyền
của mình...
Cô lặng lẽ cuốn mình thật sâu trong chăn, cầu mong họ
mau chóng chấm dứt, mau chóng đi ra ngoài, chỉ hôn nhau thân mật rồi đi ra,
không ai phát hiện ra cô... Nhưng tất cả thần linh đều đã ngủ say, anh Tô bế
chị Trích Tiên ngã lên giường của cô, nơi có cô đang nằm! Nếu cô không lên
tiếng, họ sẽ làm tình ngay trên chiếc giường này!
Đây là điều không thể tưởng tượng nổi! Đây là sự nhạo
báng, là sự nhục nhã! Là sự khinh nhờn ở mức cao nhất đối với tình yêu đã từng
không chút giấu giếm của cô.
Ngụy Nhất không thể khống chế được nữa, cô hét lên
thất thanh! Dường như muốn dừng tiếng hét ấy để xua đuổi họ đi, đánh tan hành
động và hình ảnh của Tô Thích trong lúc này.
Trong giây phút căn phòng bừng sáng đó, tình yêu của
cô giành cho Tô Thích đã thực sự chết, trái tim cô giá lạnh!
Tất cả những cảm giác gọi là ngạc nhiên, phẫn nộ,
ngượng ngùng, tuyệt vọng, bơ vơ đã dồn dập ùa về trong khoảng thời gian ngắn
ngủi. Cô muốn nói một câu gì đó nhưng không thể thốt nên lời.
Ngụy Trích Tiên khinh ngạc kêu lên trước: “Á... Nhất
Nhất! Sao em lại ở trong phòng chị?”.
Ngụy Nhất vẫn chăm chăm nhìn về phía trước, không nhúc
nhích, không giải thích, không nghi ngờ, dù rằng căn phòng này, cô đã ở trong
suốt mười tám năm qua.
Nước mắt hình như đã cạn khô trong hai ngày hôm nay
rồi, đôi mắt cay xè nhưng lại không có dòng lệ nào tuôn rơi.
“Cô bé!”, Tô Thích kinh ngạc không kém gì Ngụy Nhất,
sau khi nhận rõ tình cảnh trước mắt, anh không kịp che một nửa cơ thể đang
không mảnh vải che thân của mình, vội lao tới, ôm chầm lấy tấm thân nhỏ bé của
Ngụy Nhất, cuống cuồng hét lên, “Cô bé! Cô bé!”.
Ngụy Nhất vẫn không nói gì.
Khuôn mặt Ngụy Trích Tiên đầy vẻ áy náy, ảo não nói:
“Tô Thích, em cũng không biết tại sao em gái em lại tới ngủ ờ phòng em...”.
Tô Thích như không nghe thấy những lời của Ngụy Trích
Tiên, lúc này, toàn bộ tâm trí của anh dồn hết vào Ngụy Nhất, biết cô đã chịu
sự kích động lớn, vừa lo lắng vừa ân hận, liên tục gọi và khẽ lay người cô,
dùng tay gỡ hàm răng đang cắn chặt vào môi dưới của cô ra.
Thấy Ngụy Nhất vẫn im lìm đờ đẫn, không chút động đậy,
Tô Thích cuống quýt, giọng điệu cũng có chút run rẩy: “Cô bé, nói đi chứ, em
đừng dọa anh...”.
Một tiếng “anh” bỗng càng kích động tới Ngụy Nhất, ban
nãy, mới chỉ vài phút trước đây thôi, giọng nói hổn hển của anh cũng bảo Ngụy
Trích Tiên gọi anh như vậy, mà tiếng gọi anh của Ngụy Trích Tiên lại càng
nghịch lỗ tai.
“Áaaaaa”, cô bỗng hét lên, nhảy xuống giường, chân
trần chạy ra khỏi phòng với một tốc độ nhanh như cắt.
“Cô bé! Cô bé!”, Tô Thích vội đuổi theo.
Ngụy Trích Tiên bỗng vòng tay ôm lấy eo anh, hét lên:
“Thích, đừng đi!”.
“Buông ra!”, Tô Thích kêu lên, âm thanh lanh lùng, cộc
lốc, mang theo chút uy lực.
“Em không buông! Nếu anh đuổi theo, chứng tỏ anh vẫn
thích, vẫn. quan tâm tới nó!”, Ngụy Trích Tiên nhất quyết không chịu buông tay.
“Không phải là thích, anh yêu cô ấy”, Tô Thích kiên
định nói.
“Tô Thích!”, Ngụy Trích Tiên không thể chịu đựng nỗi nữa,
hét lên, “Anh không phải là người! Anh là đồ khốn! Vậy tôi là cái gì? Các người
hết người nọ tới người kia đến bên tôi, phần xác là bạn trai của tôi còn phần
hồn đều hướng về Ngụy Nhất! Còn tôi thì sao? Tôi cũng là con người! Tôi được
coi là gì? Rốt cuộc được coi là cái gì?”.
Ngụy Trích Tiên dùng hết hơi sức hét lên, vung tay
thật mạnh, đập vỡ tất cả đồ đạc trước mặt. Trên đầu giường có bức ảnh chụp
chung của Ngụy Nhất và Phan Văn Tú, trong bức ảnh, cô bé Ngụy Nhất đáng yêu
ngồi gọn trong vòng tay bà Tú, cười lộ mấy chiếc răng cửa, giơ hai ngón tay
lên, tươi cười rạng rỡ, nhưng cũng bị cô hằn học ném mạnh, đập xuống đất, khung
ảnh vỡ tan.
Tô Thích hằn học trợn mắt nhìn cô, rảo từng bước lớn
chạy ra ngoài.
“Tô Thích! Hôm nay nếu anh bước ra khỏi chiếc cửa này,
tôi sẽ nhảy từ đây xuống!”, Ngụy Trích Tiên đã trở nên điên dại, trèo lên bậu
cửa sổ. Bên ngoài mưa to gió lớn, sấm chớp đì đùng, một ánh chớp lóe trên khuôn
mặt dữ tợn của Ngụy Trích Tiên, trông giống như một ác quỷ.
Đêm đó, Tô Thích không đuổi theo Ngụy Nhất. Anh không
thể để mặc Ngụy Trích Tiên ở đó, anh có nguyên tắc của mình, hồi đó, quân tử đã
hứa nên giờ anh phải có trách nhiệm với cô ấy.
Tô Thích khom lừng nhặt tấm ảnh dưới đất lên, khẽ phủi
hết những vụn kính còn vương trên đó, khuôn mặt lộ rõ vẻ xót thương. Rồi anh
giấu tấm ảnh vào trong túi, cẩn thận, nhẹ nhàng như đối với chính chủ nhân của
nó vậy.
Ngụy Nhất cắm đầu chạy, lao vào màn đêm mưa gió không
chút, cô sợ phải nhìn thấy hai người bọn họ một lần nữa.
Chạy ra đến đường cái, thấy phía sau không có ai đuổi
theo cô mới ngồi bệt xuống đất, miệng thở hổn hển. Bây giờ cô mới phát hiện
mình đang mặc quần áo ngủ, chân trần, trên người chẳng có lấy một đồng tiền lẻ.
Cô đưa tay lau bừa khuôn mặt, chẳng phân biệt được đó là nước mưa hay nước mắt
nữa.
Ngụy Nhất tìm điện thoại, phát hiện điện thoại cũng
không mang theo.
Nhớ tới điện thoại, Ngụy Nhất mới chợt tỉnh: Buổi tối
cô nhận được tín nhắn của Ngụy Trích Tiên, Có việc gấp, về nhà ngay, Ngụy Nhất
vội vàng về, thấy trong nhà vẫn bình thường. Đã khuya, cô về phòng nghỉ ngơi,
không ngờ lại phải chứng kiến sự việc vừa rồi.
Ngụy Nhất xem ra vẫn còn may, trong làn mưa bão, một
chiếc taxi lướt qua, Ngụy Nhất chẳng kịp suy nghĩ gì, chạy đuổi theo.
Anh tài giật mình kinh hãi khi thây một người phụ nữ
đuổi theo xe trong bộ dạng tả tơi, đầu tóc rối bù, nhưng nhìn kỹ thây cô chi có
một mình, bộ dạng nhếch nhác nên động lòng trắc ẩn và cho cô lên xe.
“Em gái, đi đâu?”, tài xế quan sát cô qua gương chiếu
hậu.
Vận may của Ngụy Nhất thật sự lớn, bộ quần áo ngủ mỏng
manh sau khi bị ướt đã dính sát vào cơ thể tròn trịa nõn nà khiến từng đường
cong trên cơ thể cô lộ rõ. May mà gặp được người tài xế có tâm lòng lương
thiện, không có ý đồ xấu xa.
Không biết vì quá lạnh hay quá kích động, toàn thân
Ngụy Nhất run lẩy bẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập, lời nói cũng không
trôi chảy nữa: “Đi... Xuân Thành. Ô không! Không thể đến đó được”.
Bây giờ ký túc xá đã đóng cửa, nơi đầu tiên mà Ngụy
Nhất muốn đến chính là khu chung cư Xuân Thành nhưng nhớ tới Tô Thích, cô khẽ
rùng mình, vội dập tắt ý định đó.
“Đền bệnh viện XX. Ồ không, không thể đến đó được...
mẹ đã đi rồi...”
“Em gái, nhà em ở đâu?” Anh tài thấy cô bé có vẻ hoảng
hốt, ăn nói lúng túng, thầm nhủ, nếu cô ấy thật sự không có nhà để về thì đành
đưa cô ấy tới đồn công an vậy.
“Đến trường Đại học S vậy”, Ngụy Nhất suy nghĩ hồi lầu
đã thông hơn đôi chút. Dường như những chỗ mà trước đây cô đã từng ở đều không
thể đến được nữa rồi. Cũng không thể cầu xin bất cứ ai khác giúp đỡ, chỉ còn
cách quay về trường rồi tiếp tục nghĩ cách giải quyết.
Tài xế thở phào: “Tặc tặc! Hóa ra là một sinh viên!
Quả thực là nhìn không ra”, anh tài thấy Ngụy Nhất hoảng hốt chạy từ khu biệt
thự cao cấp ra, cứ ngỡ cô đã làm điều gì đó bất chính, thầm nghĩ, bây giờ thật
khó mà phân biệt được sinh viên và gái gọi.
Xe chạy tới cổng trường Đại học S thì dừng lại.
Ngụy Nhất nói: “Anh ơi, cảm ơn anh, nhưng bây giờ em
không có tiền, lần sau em trả cho anh được không?”.
“Tôi đã nói, cô, cô gái này...”, anh tài định nổi cáu
nhưng thấy bộ dạng đáng thương của Ngụy Nhất, cũng chẳng biết phải xử trí thế
nào liền thở dài, nói: “Thôi, coi như một lần làm việc thiện vậy!”.
Sau khi taxi đã lao đi, bốn bề, ngoài mưa ra, chỉ có
một mình Ngụy Nhất.
Ánh đèn qua làn mưa dữ dội càng thêm yếu ớt, tiếng sấm
sét thi nhau đì đùng, Ngụy Nhất hoàn toàn không cảm nhận được điều đó, cô lê
từng bước khó nhọc về phía ký túc.
Cách khu ký túc nữ không xa là sân bóng rổ ngoài trời,
các tòa nhà lớn trong trường học đều khoác trên mình một màu đen mờ ảo. Trong
mỗi ánh chớp, chúng sừng sững hiện lên như những con thú khổng lổ, trông càng
đáng sợ.
Chính tại nơi đây, lần đầu tiên cô thổ lộ tình cảm với
Tô Thích, hôm đó anh mặc bộ đồ cầu thủ màu xanh, lộ rõ bắp chân rắn, ánh mắt
nhìn cô có chút trêu đùa.
Chính tại nơi đây, cô và Tô Thích đã nói với nhau lời
tạm biệt, chúc ngủ ngon không biết bao lần, dù cả hai đều biết, hôm sau sẽ lại
được gặp nhau, nhưng mỗi lần từ biệt đều vô cùng lưu luyến.
Chính tại nơi đây, đã không biết bao nhiêu lần, cô thò
đầu ra ngoài cửa sổ, bắt gặp ánh mắt của Tô Thích khi anh đứng đợi mình dưới
lầu, cô xấu hổ và hạnh phúc chạy xuống.
Tại sao nơi nào cũng có hình bóng anh? Tại sao càng là
những ký ức đau khổ, càng có thể dễ dàng hiện về?
Ngụy Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhắm chặt mắt để
những giọt nước mưa vỗ mạnh vào mặt, cô tự nói với chính mình, hãy để tôi chết
đi.
Lúc đó, một luồng ánh sáng rọi tới, Ngụy Nhất nheo mắt
nhìn theo phản xạ.
Tiếp sau đó, cô được ôm gọn trong một vòng tay ấm áp
mà vững chắc.
Trâu Tướng Quân đậu xe dưới tòa nhà ký túc, anh đã đợi
cô suốt một ngày trời.
Hôm nay, Trâu Tướng Quân quá mệt mỏi, anh lỡ ngủ quên
bên giường bệnh của Ngụy Nhất, lúc tỉnh dậy thì không thấy bóng dáng cô đâu
nữa. Anh lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm, gọi điện cô cũng không nghe máy, những
chỗ có thể anh đều tìm hết rồi, anh cũng đến cả bệnh viện tâm thần, bác sĩ nói
cô đã đến đây, ngồi một lúc rồi lại ra về.
Không còn cách nào khác, cuối cùng, Trâu Tướng Quân
chỉ còn cách quay về trường đợi, cô không thể không đi học được.
Ký túc đóng cửa mà vẫn chưa thấy cô về, Trâu Tướng
Quân quá mệt mỏi, gục đầu trên vô lăng. Khi giật mình tỉnh giấc, anh bỗng thấy
một bóng dáng lờ mờ hiện ra trước mặt, đang đứng yên bất động. Anh có chút nghi
ngờ, bèn bật đèn pha, kinh ngạc tới thất sắc.
Ngụy Nhất mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh, đôi chân trần
đang đứng đó, mặc cho mưa quật gió vùi, nhếch nhác, không nơi nương tựa, thê
lương, cộng với khuôn mặt rầu rĩ, chán chường.
Cảnh tượng cô ngửa mặt lên trời để mặc những giọt lệ
hòa lẫn với nước mưa đã gây chấn động mạnh tới tâm trạng của Trâu Tướng Quân,
trong giây phút đó, trái tim anh cũng tan nát theo sự buông xuôi của cô. Anh sẽ
không bao giờ xóa nhòa được hình bóng cô cùng tâm trạng bị kích động mạnh mẽ
của mình lúc này trong ký ức.
“Em làm gì vậy?”, Trâu Tướng Quân ôm chặt cô hét lên,
không phân biệt rõ tâm trạng kích động của mình nữa, có sự xúc động, có sự phẫn
nộ và cả sự xót thương.
Ngụy Nhất đã nhìn rõ người vừa đến, mỉm cười với anh:
“Trâu Tướng Quân!”. Cô như một đóa sơn trà dại kiều diễm, cao ngạo treo trên
vách núi cheo leo, cuối cùng, đôi mắt cô nhắm lại, mềm nhũn trong vòng tay Trâu
Tướng Quân.
Trâu Tướng Quan bế thốc cơ thể mềm nhũn vì bất tỉnh ấy
đặt vào băng ghế sau, cởi áo khoác ngoài đắp cho cô, rồi anh lên ghế lái, đạp
mạnh chân ga, chiếc xe lao vút trong màn mưa.
Trận mưa đêm đó đầy phẫn nộ và cuồng loạn, mãi tới gần
sáng, mưa mới chần chừ ngừng lại.