Trâu Tướng Quân biết đó là Tô Thích, anh nhíu
mày nhăn mặt trong giây lát, khó chịu buông một câu “Nhầm máy rồi”,
sau đó tự ý cúp máy.
Ngụy Nhất nghi hoặc hỏi: “Ai vậy?”
“Đồ thần kinh”, Trâu Tướng Quân thản nhiên nói,
thò tay vào trong chảo bốc một ngọn rau chân vịt lên đưa vào miệng.
Ngụy Nhất nghi ngờ, sau khi sắp rau vào đĩa
xong, cô rửa tay, giằng lấy điện thoại để kiểm tra, lập tức hét
toáng lên: “Trâu Tướng Quân! Anh dựa vào cái gì mà tự ý cúp điện
thoại của em hả?”
Trâu Tướng Quân vẫn đứng đó tròn mắt nói dối:
“Người ta gọi nhầm số mà”.
“Anh nói dối, rõ ràng là Tô Thích gọi tới!”,
Ngụy Nhất cũng không chịu lép vế.
Trâu Tướng Quân nheo mắt, lại gần Ngụy Nhất
nhìn vào mắt cô, hỏi: “Không có tên người gọi tới, chỉ nhìn số điện
thoại mà sao em đã biết ngay đó là Tô Thích sao?”
“Số… số điện thoại này… em nhớ…” Ngụy Nhất
chột dại, khí phách hung hăng bỗng chốc trở nên yếu ớt, nghĩ một
lát rồi lại ưỡn ngực lên, hùng hồn nói: “Đó là ghi nhớ từ trước
đây rồi! Trí nhớ của em rất tốt, mà thế thì đã sao nào?”.
“Số di động của anh là bao nhiêu?”, Trâu Tướng
Quân đột nhiên hỏi.
“138… hay là 131… a… hình như là 133…” Ngụy Nhất
lại rất giữ thể diện, đưa tay lên xoa cằm, giả bộ tập trung suy nghĩ.
Trâu Tướng Quân rất phẫn nộ, nói: “Không nhớ ra
thì hôm nay đừng ăn cơm nữa”. Sau đó anh bước ra phòng khách, bực tức
ngồi xuống, tiện tay lật giở tờ báo của ngày hôm nay.
Ngụy Nhất lại làm mặt xấu sau lưng anh, rồi đi
vào bếp, gọi điện lại cho Tô Thích.
Một lát sau, cơm canh đã chuẩn bị xong, Ngụy
Nhất cởi tạp dề ra, nói với Trâu Tướng Quân: “Anh ăn trước đi, em chưa
đói, em ra ngoài một chút…”. Vừa nói cô vừa liếc trộm sắc mặt của
Trâu Tướng Quân.
Sắc mặt của Trâu Tướng Quân quả nhiên rất không
tốt, như có may đen kéo tới dày đặc, lạnh lùng hỏi: “Em đi đâu?”
Ngụy Nhất sợ tới nỗi ớn lạnh sống lưng, nhìn
chằm chằm vào đầu ngón chân, ấp a ấp úng: “Đi… ra ngoài đi dạo một
chút…”.
Trâu Tướng Quân không nói phút nào thì Ngụy
Nhất đều lo sợ phút ấy, đang trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Trâu
Tướng Quân bất ngờ mở miệng: “Hai người thường xuyên hẹn hò như vậy
sao?”
“Ai? Hai người nào?” Ngụy Nhất vô cùng ngạc
nhiên, hốt hoảng lo sợ.
“Hừ!”, Trâu Tướng Quân lạnh lùng hừ một tiếng,
cũng không buồn trả lời cô.
Ngụy Nhất bất giác đỏ mặt. Thấy Trâu Tướng
Quân đã thực sự nổi giận, cô lại có chút mềm lòng. Nhưng nghĩ lại,
cô và Tô Thích vốn chỉ có quan hệ bạn bè, trong lòng cô không có
chút tư tình đen tối gì. Nghĩ vậy, cô lập tức như được tiếp thêm
dũng khí, cũng có chút xấu hổ quá mà đâm ra giận dữ, hét toán lên:
“Anh muốn nói tới Tô Thích phải không? Thế nào gọi là hẹn hò? Bọn
em có hẹn hò đâu!”.“Anh ta vừa gọi điện thoại đến mà em đến cơm cũng
không muốn ăn, bỏ đó chạy ra ngoài. Như thế không được coi là hẹn hò
hay sao hả? Vậy thế nào mới gọi là hẹn hò? Bắt gặp đôi gian phu dâm
phụ trên giường thì mới là hẹn hò sao? Ngụy Nhất, rốt cuộc trong
mắt em còn có người chồng này nữa không hả?” Sự việc xảy ra sáng
nay, Trâu Tướng Quân còn chưa nghĩ ra cách thức giải quyết ổn thỏa.
Là người đàn ông trượng nghĩa điển hình, anh
cho rằng đàn ông phải chịu trách nhiệm và một mình gánh vác mọi
việc bên ngoài, luôn hy vọng người phụ nữ của mình được an toàn, vui
vẻ và sống hạnh phúc trong vòng tay che chở của mình. Nhưng, không
nói cho cô biết những phiền phức đó, điều đó không có nghĩa là
những nỗi phiền muộn ấy sẽ tự tan biến theo mấy khói, không có
nghĩa là tâm trạng của anh không bị ảnh hưởng.
Trong khi đó, đâu mỗi của trận cãi vã lần này
lại là Tô Thích. Người đàn ông có tên là Tô Thích này từ trước tới
giờ cho dù là Trâu Tướng Quân có đối xử lạnh nhạt như thế nào, châm
chọc ra sao cũng không thể xóa tan được tâm lý e sợ trong lòng anh đối
với anh ta. Anh biết chuyện tình cảm trước đây giữa Ngụy Nhất và Tô
Thích, dù không nói ra, nhưng anh thực sự rất lo sợ. Không phải vị sợ
phải giao chiến trực diện với Tô Thích, mà điều khiến anh lo sợ
chính là sự si tình của Ngụy Nhất. Sự si tình đó mù quáng nhưng
lại mạnh mẽ nhất, giống như một ngọn núi cao vời vợi, vững chãi
tồn tại trong cuộc hôn nhân giữa anh và cô. Vậy là, sống đến ngần
này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên anh nếm trải được cảm giác tự ti.
Chỉ cần có liên quan tới Tô Thích, cách giải quyết vấn đề của anh
lại là hết sức vô lý và bất chấp thủ đoạn.
Tâm trạng của Trâu Tướng Quân vốn đã không tốt,
thêm vào đó lại xảy ra sự việc có liên quan tới Tô Thích, lời nói
lập tức trở nên cay nghiệt.
“Anh! Anh!” Ngụy Nhất không ngờ Trâu Tướng Quân
lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy, cô vừa xấu hổ vừa
tức giận, cứ “anh, anh” mãi mà không nói thêm được câu nào. Bình tĩnh
lại một chút, cô kiên nhẫn giải thích: “Tô Thích nói anh ấy sắp về
Mỹ rồi! Trước khi đi muốn gặp em một chút, anh ấy nói rằng có
chuyện muốn nói trực tiếp với em! Anh nghĩ lung tung gì vậy? Anh đúng
là mang bụng dạ của tiểu nhân ra đọ với lòng quân tử!”.
“Cho dù anh có phải là tiểu nhân hay không, Tô
Thích có phải là quân tử hay không, bây giờ, vào lúc này, anh là
người đàn ông của em! Không có sự cho phép của anh, em không được đi!”,
Trâu Tướng Quân ghét sát vào Ngụy Nhất, nghiến răng nói.
“Anh… anh đúng là tiểu nhân! Anh chính là tiểu
nhân! Em vẫn muốn đi!” Ngụy Nhất không nói lại được anh trong khi đang
muốn ra ngoài, cô giậm giậm chân nũng nịu.
“Không được đi.” Trâu Tướng Quân bỗng cảm thấy
toàn thân mệt mỏi, không có hơi sức để nói những câu vô ích với cô
nữa, anh ấn ấn vào huyệt giữa hai lông mày, trực tiếp ra mệnh lệnh.
“Em vẫn muốn đi! Em và Tô Thích chỉ là bạn
bình thường, anh ấy sắp đi nước ngoài rồi, em đi tiễn anh ấy thì có
gì không phải chứ? Nếu anh không yên tâm thì có thể đi cùng em!”
“Em không được đi.” Trâu Tướng Quân vẫn chỉ câu
nói đó, ngữ khí đã cứng rắn tới đỉnh điểm, thêm vào đó là ý tứ
cảnh cáo cao độ: “Hôm nay anh rất mệt, đừng để anh phải nhắc đi nhắc
lại nhiều lần một câu đơn giản như thế!”
Đây là lần đầu tiên Trâu Tướng Quân tỏ thái độ
như vậy đối với Ngụy Nhất, đôi mắt Ngụy Nhất lập tức đỏ hoe, cô lao
vào phòng ngủ, sau một hồi giận dữ đập mạnh đồ đạc, cô nhắc lại
câu nói ban nãy rồi định xỏ giày đi ra khỏi nhà.
“Ngụy Nhất! Em có thể không tùy tiện như vậy
được không hả?” Trâu Tướng Quân sải từng bước dài đuổi theo, kéo mạnh
cánh tay cô lại.
“Trâu Tướng Quân! Anh có thể không gia trưởng như
thế được không?”, Ngụy Nhất quay mặt lại, mắt mũi đỏ hoe, hình như cô
sắp khóc nhưng thái độ vẫn không chịu nhún nhường, hét toáng lên với
anh.
“Hôm nay, em đừng có mơ bước ra khỏi cái cửa
này!”, Trâu Tướng Quân ép Ngụy Nhất vào tường, nghiến răng nói.
“Em vẫn muốn đi, em nhất định phải đi! Bây giờ
em sẽ đi! Em đã kết hôn với anh nhưng em không bán mình cho anh! Anh
không thể can thiệp vào tự do cá nhân của em như vậy được!” Ngụy Nhất
nói tới câu cuối, cảm thấy cầm chắc phần thua, hết toáng lên.
“Em đang thách thức tính kiên nhẫn của anh đấy!”
Trâu Tướng Quân nhìn chằm chằm vào mắt cô, trong đôi mắt anh đầy nét u
ám như bầu trời trước cơn giông.
“Ừm! Em vẫn muốn đi!” Ngụy Nhất luồn xuống
dưới cánh tay của Trâu Tướng Quân, nhanh chóng xỏ giày, định ra khỏi
cửa.
Bàn tay cô còn chưa kịp chạm tới tay cầm cửa
thì cơ thể cô đã bị hai cánh tay đầy sức mạnh ôm gọn, trong chốc
lát, hai chân cô lơ lửng trên không trung.
Ngụy Nhất hét toáng lên, hai chân giãy giụa.
Trong lúc đó, cô cũng gắng hết sức dùng chiếc túi da của mình đánh
vào cánh tay của Trâu Tướng Quân, miệng không ngớt hét lên: “Buông em
ra! Anh là đồ tiểu nhân! Anh buông em ra! Em có tự do cá nhân của em!
Anh không có quyền quyết định!”.
Trâu Tướng Quân bị đau, hay tay đang ôm quanh vòng
eo thon của Ngụy Nhất càng xiết chặt hơn, chặt tới nỗi Ngụy Nhất kêu
la không ngớt.
Trâu Tướng Quân rảo từng bước lớn vào trong
phòng khách, buông Ngụy Nhất xuống ghế sô pha, lập tức đè cơ thể của
mình lên người cô, lạnh lùng nói: “Để xem anh có quyền đó không!”
Nói xong, anh sa sầm nét mặt, bắt đầu lột bộ
quần áo trên Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất gắng ghết sức giãy giụa, nào ngờ
sức lực lại quá yếu ớt, chỉ khoảng mười phút mà cô đã mệt mỏi rã
rời. Thấy Trâu Tướng Quân quả nhiên thật sự muốn làm chuyện đó, cô
mới biết sợ, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở: “Anh là đồ lưu
manh! Anh là người chồng bạo hành! Em sẽ kiện anh!”.
Trâu Tướng Quân thầm nghĩ, cô gái ngốc nghếch
này cũng biết tới điều luật bạo hành trong gia đình cơ đấy, cứ
tưởng là người mù pháp luật chứ! Ngoài mặt có vẻ không nhịn được
cười, nhưng hành động lại không hề hồ đồ, cũng chẳng buồn để ý tới
lời lẽ uy hiếp của Ngụy Nhất.
Chỉ bằng vài động tác, anh đã lột sạch quần
áo của Ngụy Nhất, nằm đè lên người cô, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên
người mình.
Ngụy Nhất vô cùng phẫn nộ, tiện tay vớ được
chiếc điều khiển ti vi trên bàn trà, dùng hết sức đập mạnh vào đầu
Trâu Tướng Quân, vừa hay đập trúng trán anh, bỗng chốc chỗ bị đập
phải sưng như quả táo tàu.
Trâu Tướng Quân bị đánh đến nỗi hoa mắt chóng
mặt nhưng vẫn không buông tha Ngụy Nhất, một lát sau, cơn đau giảm đi,
anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nghiến răng tán dương: “Ha ha! Có bản
lĩnh rồi đấy!”. Nói xong, anh lật phắt Ngụy Nhất nằm úp xuống, không
có màn dạo đầu, cũng không chút thương xót, nâng phần mông căng tròn
của Ngụy Nhất lên, ưỡn thẳng lưng, cứ thế tấn công trực diện từ
phía sau.
Ngụy Nhất đau tới nỗi hét lên thất thanh, chân
tay cũng chẳng còn sức lực nữa, kêu khóc một cách bất lực: “Tôi hận
anh, tôi hận anh! Trâu Tướng Quân, tôi hận anh! Anh là đồ lưu manh, anh
là đồ thổ phỉ, anh là đồ tiểu nhân! Ự… tôi hận anh… Á! Đau quá…”.
Tiếng khóc của Ngụy Nhất đã khiến Trâu Tướng
Quân nguôi ngoai phần nào, cảm thấy mềm lòng, anh liền điều khiển tốc
độ chậm lại, cúi người xuống, khẽ cắn vào vành tai Ngụy Nhất, dìu
dàng nói: “Ngoan, Tiểu Trư đừng khóc nữa. Anh sẽ nhẹ một chút!”
Ngụy Nhất không thèm để ý, chỉ biết khóc.
Trong tiếng khóc còn lẫn cả nhưng tiếng rên rỉ. Cô lập tức cảm thấy
xấu hổ, gắng hết sức cắn chặt môi, không phát ra âm thanh gì nữa.
Trâu Tướng Quân bật cười đắc ý, lời nói cũng
cợt nhả hơn một chút, hôn một lượt lên lưng của Ngụy Nhất, thì thào
hỏi: “Thế này này, thế này này, có dễ chịu hơn không? Còn đau
không?”.
Ngụy Nhất vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, lớn tiếng
mắng nhiếc mà không kịp suy nghĩ gì: “Anh là đồ lưu manh! Tôi hận anh!
Hồi đó tôi không nên lấy anh!”.
“Em không lấy anh thì lấy ai? Lẽ
nào bây giờ em đã hối hận rồi sao?” Trâu Tướng Quân phẫn nộ, rướn
lưng lên, hành động lại mạnh hơn một chút.
Ngụy Nhất đau đến nỗi nước mắt rơi lã chả,
gào khóc: “Á… đau quá! Đồ lưu manh thối tha! Tôi… đúng là tôi đã hối
hận rồi!”.
“Không được phép hối hận! Càng không được phéo
rời xa anh!” Một nửa tâm trạng của Trâu Tướng Quân nhuốm đầy dục
vọng, một nửa đang rất phẫn nộ, nhịp điệu của phần dưới cơ thể cứ
không ngừng tăng tốc, không kiềm chế được, anh buột miệng nói ra điều
mình vẫn lo sợ trong lòng: “Không lấy anh thì em muốn lấy ai? Lẽ nào
muốn lấy Tô Thích?”.
“…” Ngụy Nhất đã vô cùng tức giận, cô mím chặt
môi không nói gì nữa.
Trong mắt của Trâu Tướng Quân, sự im lặng của
Ngụy Nhất chính là sự mặc nhận. Anh bỗng cảm thấy hụt hẫng, hét
toáng lên một tiếng: “Tô Thích thì tốt hơn anh ở điểm nào hả?”.
Ngụy Nhất đau tới nỗi toàn thân run rảy, nắm
chặt hai bàn tay lại. Cô gắng hết sức ngoảnh đầu lại, phẫn nội
trừng mắt nhìn Trâu Tướng Quân, trong ánh đèn treo trên trần nhà sáng
rực, khuôn mặt vô cùng khôi ngô tuấn tú của Trâu Tướng Quân trong chốc
lát bỗng trở nên hết sức hung ác.
Ngụy Nhất lạnh lùng nói: “Anh ấy rất tốt! Anh
ấy dịu dàng hơn anh, nghĩa hiệp hơn anh, chu đáo hơn anh, lãng mạn hơn
anh, hiểu ý người khác hơn anh, thấu tình đạt lý hơn anh hàng nghìn
hàng vạn lần! Anh ấy biết tôn trọng ý nguyện của tôi, từ trước tới
giờ, anh ấy chưa từng ép tôi phải miễn cưỡng làm bất cứ điều gì!”.
Nói tới đây, Ngụy Nhất bỗng bật cười: “Ha ha ha! Trâu Tướng Quân, anh
không biết rằng bản thân anh rất buồn cười sao? Một người đàn ông chỉ
biết ở nhà bạo hành vợ mình, anh mà cũng dám tự so sánh với Tô
Thích sao? Tôi nói cho anh biết, trong lòng tôi, anh không thể sánh kịp
Tô Thích! Ha ha!”.
Trong phút chốc, bầu không khí trong phòng như
đóng băng. Tiếng cười thất vọng và đau khổ của Ngụy Nhất cứ vang
vọng mãi, thật sự thê lương.
Những cặp tình nhân cãi lộn đều thích dùng
lời lẽ khiến người khác phải đau lòng, câu nói dễ làm tổn thương
đối phương nhất lại càng muốn nói ra.
Nỗi đau đó giống như một thứ vũ khí sắc bén
có móc câu, đâm mạnh vào tận trái tim, rồi lại chậm rãi lôi ra. Trâu
Tướng Quân chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, cơ thể trong chốc lát
trở nên mềm nhũn, anh sững người trong giây lát, bên tai chỉ văng vẳng
tiếng cười lạnh nhạt và tiếng gào thét của Ngụy Nhất – Anh không
thể sánh kịp Tô Thích. Câu nói này chắc đã hằn sâu trong tâm trí của
cô ấy suốt ba năm qua rồi, bởi Tô Thích đã chọn Ngụy Trích Tiên nên cô
ấy đã phải chôn giấu nó xuống sâu thẳm tâm hồn mình. Nhưng nhất
định là cô ấy đã cảm thấy ấm ức mà không muốn xóa bỏ nó, cô ấy
giống như một con sư tử đang ẩn náu trong rừng sâu, chăm chú quan sát
con mồi, cất hơi thở nặng nề, chốc chốc lại mài dũa móng vuốt
xuống nền đất, chờ dịp hành động bất cứ lúc nào. Vả hôm nay, chỉ
cần một lời mời gọi của Tô Thích, ước vọng đó không thể nào che
giấu được nữa và trào dâng ra ngoài rồi ư?
Biểu hiện trên khuôn mặt của anh lạnh như băng
tuyết, trái tim anh còn lạnh giá hơn sắc mặt
của anh hàng vạn lần.
Một giây sau đó, anh chầm chậm buông Ngụy Nhất
ra.
Cuộc hoang lạc này đối với hai người đều có
vị đắng chát mà trước đây chưa từng có.
Hai người không ai nói thêm câu gì nữa
Ngụy Nhất có lại được sự tự do, lập tức lao
vào nhà tắm, khóa trái cửa lại. Cô cũng không biết làn nước đang
phun ra kia là nước nóng hay nước lạnh, chỉ vội vàng đứng dưới làn
nước xối xả, để nước chảy ướt từ đầu tới chân. Cô nhìn bộ dạng
của mình trong gương, đầu tóc rối bù, khuôn mặt giàn giụa nước mắt,
trước ngực đầy những dấu vết của nụ hôn, trông vô cùng nhếch nhác.
Cô đã bị người ta cưỡng đoạt, mà người đó lại chính là chồng của
cô! Trong giấy phút đó, cô cảm thấy mình chẳng còn sự tôn nghiêm nào
nữa, cô không nỡ nhìn cơ thể nhếch nhách đó liền đưa tay bịt hai mắt
của mình lại.
Cô cắn chặt đôi môi, lặng lẽ rơi nước mắt, cuối
cùng, không thể khống chế nỗi cảm xúc, cô bật khóc nức nở. Nhưng
tiếng nước chảy xối xả ngay lập tức lất át tiếng khóc của cô.
Ngụy Nhất vừa khóc vừa tắm rửa hồi lâu nhưng
vẫn cảm thấy không thể gột rửa được sự ức hiếp lăng nhục của Trâu
Tướng Quân với mình, còn cả nỗi thất vọng của cô về cuộc sống hôn
nhân nữa.
Cuối cùng, Ngụy Nhất vẫn ra ngoài, trước khi đi
cô cũng không buồn nhìn Trâu Tướng Quân một cái.
“Rầm”, cánh cửa chính bị đóng sập lại.
Trâu Tướng Quân vẫn nằm trên ghế sô pha ngửa mặt
nìn lên trần, không chút động đậy, cũng chẳng còn hơi sức đâu để
chạy theo ngăn cản Ngụy Nhất nữa. Chặn được thân thể của cô ấy lại
nhưng không ngăn được trái tim đang sục sôi muốn lao ra ngoài của cô ấy,
thế chẳng phải là càng bị thương hay sao?