Cứ tưởng việc Ngụy Nhất nhận Tiểu Thất làm em gái chỉ
là cảm hứng nhất thời của cô, lâu rồi sẽ quên. Nào ngờ, Ngụy Nhất lại tỏ thái
độ rất nghiêm túc, quả nhiên luôn chú ý tìm kiếm công việc cho Tiểu Thất, hoàn
thành chu đáo trách nhiệm vả công việc của một người chị. Thân thế của Tiểu
Thất thật đáng thương, Ngụy Nhất lại đã mất cả bố lẫn mẹ nên hai người đều thấy
đồng cảm thương yêu nhau. Nhưng, quả nhiên là Trâu Tướng Quân đã nói đúng, cô
tìm vài công việc mà theo Ngụy Nhất là không tốt, vừa giữ được thể diện lại
nhàn rỗi nhưng Tiểu Thất đều từ chối hết, nói rằng thu nhập từ những công việc
đó đều không bằng thu nhập ở nhả hàng massagẹ, không nuôi nổi một gia đình có
ba miệng ăn. Ngụy Nhất càng nghĩ càng cảm thấy ngượng tới nỗi toát mồ hôi, bản
thân cô lớn hơn Tiểu Thất một tuổi, nếu nói đến việc hiếu thuận, hiểu biết thì
quả thật cô không theo kịp người ta chút nào. Càng thấy xấu hổ, Ngụy Nhất càng
chăm chỉ tới thăm phần mộ của bố mẹ hơn. Mỗi ngày, khi đến thăm bố mẹ, cô đều
lặng lẽ rơi nước mắt, lặng lẽ ân hận, tại sao trước đây khi họ còn sống, cô lại
không tận tâm báo hiếu. Trâu Tướng Quân liền ôm cô, vụng về an ủi, nói:
"Đừng khóc nữa, đã bảo em đừng khóc nữa mà".
Vậy là chuyện của Tiểu Thất càng khiến Ngụy Nhất quan
tâm hơn, không kịp báo hiếu với bố mẹ đẻ của mình thì giúp người khác báo hiếu
bố mẹ họ cũng là một kiểu bù đắp.
Mặc dù ba cô bạn trong phòng ký túc đã sống cùng Ngụy
Nhất suốt ba năm, bốn người bọn họ cũng có chút tình cảm với nhau, nhưng ba cô
gái kia suy cho cùng đều là những người hoạt bát vui vẻ, qua loa đại khái, khác
xa tâm tính cùa Ngụy Nhất. Những ưu tư phiền muộn đó trong lòng Ngụy Nhất, ba
cô bạn cùng phòng không thể nào hiểu được Tiểu Thất lớn lên trong bao nỗi buồn
phiền, lại lương thiện thuần khiết, nghe cô gọi tiếng "chị" cũng cảm
thấy mát lòng mát dạ, khơi gợi mạnh mẽ nhu cầu muốn bảo vệ cô ấy của Ngụy Nhất.
Vì vậy, trong lòng Ngụy Nhất, Tiểu Thất còn gần gũi hơn, có duyênvới nhau hơn
cả ba cô bạn cùng phòng. Hai người thường xuyên liên lạc, gặp gỡ, dần trở
thành chị em thân thiết, không còn điều gì là không kể cho nhau nghe.
Tiểu Thất thương than thở với Ngụy Nhất rằng cô muốn
thuê căn hộ tốt hơn một chút cho mẹ và em trai, chỗ họ ở bây giờ quá xa, tòa
nhà lại quá cao, không có cầu thang máy, mẹ cô hằng ngày phải lên lên xuống
xuống thật không tiện chút nào. Nhưng bây giờ, giá thuê căn hộ ở thành phố B
cao đến ghê người, làm sao mà thuê nổi.
Ngụy Nhất chợt nhớ ra Trâu Tướng Quân có một căn hộ
gồm hai phòng ngủ ở cách nơi làm việc của Tiểu Thất không xa, đồ đạc trong nhà
đã được bài trí nhưng lại thường xuyên để trống, thi thoảng mới có người đến đó
vài tiếng đồng hồ để dọn dẹp, thật quá lãng phí. Chi bằng tạm thời cho Tiểu
Thất đến đó ở nhờ.
Ngụy Nhất tính toán như vậy, trong lòng rất phấn khởi,
lập tức hứa với Tiểu Thất, nói rằng chuyện nhà ở cứ để chị lo, em chỉ cần lo
chăm sóc tốt cho người nhà là được rồi.
Cô vốn nghĩ rằng việc như vậy quả là một mũi tên bắn
trúng hai đích, công đức vô biên, Trâu Tướng Quân chắc chắn sẽ gật đầu đồng ý
ngay, không ngờ sự việc lại không đúng như ý nguyện của Ngụy Nhất, Trâu Tướng
Quân nhăn mày nhíu mắt, tỏ vẻ không vui.
Ngụy Nhất đã trót hứa, sao có thể để Tiểu Thất và
người thân của cô ấy mừng hụt được, vậy là cô cứ bám riết lấy Trâu Tướng Quân,
luôn miệng nằn nì, hết mềm dẻo lại chuyến sang cứng rắn, khó khăn lắm mới
thuyết phục được Trâu Tướng Quân đồng ý. Điều kiện là Ngụy Nhất bắt buộc phải
thường xuyên đến ở chung, buổi tối cũng không được về trường.
Ngụy Nhất nghĩ một lát, cảm thấy cũng đáng giá, liền
đồng ý.
Hôm chuyển nhà, Tiểu Thất nói mẹ cô đã tới bệnh viện,
em trai đến trường học. Vậy là chỉ có hai người: cô và Ngụy Nhất. Ngụy Nhất
chạy tới chạy lui, mệt đến nỗi mồ hôi nhễ nhại nhưng trong lòng lại vô cùng
mừng rỡ.
Sau đó, Ngụy Nhất cũng thường xuyên tới căn hộ nơi
Tiểu Thất đang sống, mối quan hệ của hai người ngày càng trờ nên thân thiết,
giống như chị em song sinh. Chỉ có điều, cô chưa có cơ hội được gặp mẹ của Tiểu
Thất. Tiểu Thất nói với Ngụy Nhất, mẹ em rất cảm ơn chị, mẹ em vốn không tin
trên đời này lại còn có người tốt như chị.
Ngụy Nhất cười sảng khoái, luôn miệng nói, mẹ của
chúng ta, mẹ của chúng ta, đó là điều nên làm mà!
Cô gái họ Ngụy nghĩ ngợi một lát, cảm thấy ngại khi
tranh công lao thuộc về mình, thật thà nói: "Căn hộ này là của Trâu Tướng
Quân, chị chẳng làm được gì cả, đều là công sức của Trâu Tướng Quân đấy".
Buổi tối hôm đó, trong thư phòng rộng rãi, Ngụy Nhất
và Trâu Tướng Quân vai kề vai ngồi trước bàn làm việc. Ngụy Nhất học tiếng Anh,
Trâu Tướng Quân hơi nhíu mày xem xét tài liệu. Ngày nào anh cũng có những cuộc
họp dài lê thê, những buổi tiệc xã giao không ngớt, có thể ngồi ở nhà xử lý
công việc bên cạnh Ngụy Nhất như thế này thực sự là hiếm có.
Ngụy Nhất bị những từ mới trong tiếng Anh làm cho đau
nhức đầu óc, mấy ngón tay nhỏ bất giác làm động tác xoay cán bút. Hồi Ngụy
Nhất còn học cấp hai, trong lớp dấy lên phong trào xoay cán bút. Khi đó, bạn
cùng bàn của cô là một cậu bạn trai rất hay chảy nước mũi, thành tích học tập
thì dốt nát nhưng lại là một bông hoa lạ trong việc xoay cán bút. Đặt bút giữa
ngón giữa và ngón áp út của bàn tay phải khẽ gẩy tay một cái, cán bút liền xoay
tít, tuyệt đối không bị rơi xuống đất. Mọi người đều không thực hiện nổi kỹ
thuật thần kỳ này, đều cảm thấy cậu bạn đó chỉ cẩn xoay cán bút cho dù cậu ấy
có rớt nước mũi hay không thì đều vẫn toát lên vẻ khoáng đạt, đội trời đạp đất.
Vậy là, cả lớp đều hết sức sùng bái bàn của Ngụy Nhất Không những thế cậu bạn
ngồi cùng bàn tính tình còn kiêu ngạo, không dễ thu nạp đệ tử. Nhưng cuối cùng,
Ngụy Nhất vẫn trở thành người thứ hai trong lớp biết xoay cán bút. Đó là do cô
đánh đổi bằng đáp án đúng tới chín mươi tám phần trăm của năm lần kiểm tra Vật
lý và hai lần thi Ngữ văn mới có được.
Cô bạn họ Ngụy đã không tiếc vốn ban đầu bỏ ra giá
cao, công sức lớn, cuối cùng cũng học được những điểm quan trọng của kỹ thuật
đó, từ dạo ấy, cô ra sức luyện tập không ngừng mỗi khi có thời gian, lúc ăn cơm
thì cô xoay đũa, lúc quét nhà thì xoay cán chổi.
Một chiếc bút mực cứ xoay vèo vèo trên bàn tay phải
của Ngụy Nhất. Trâu Tướng Quân cũng không buồn ngẩng đầu lên, nhắc nhở cô:
"Tập trung học từ mới đi, đừng có làm ra vẻ
thoải mái nữa".
Ngụy Nhất lập tức giơ cây bút ra trước mặt anh, tỏ vẻ
đắc ý: "Anh làm được không? Làm được không?".
Trâu Tướng Quân lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó cầm
lấy cây bút biểu diễn một lượt năm cách thức khác nhau với tốc độ khiến người
ta phải hoa mắt chóng mặt, lại còn có thể liên tiếp chuyển từ tay nọ sang tay
kia nữa chứ. Chiếc bút mực bình thường, thế mà khi ở trên những ngón tay thon
dài của anh, nó dường như đã có trí khôn, xoay nhanh đến nỗi gió cũng không lọt
vào được, kỹ thuật đó rõ ràng là điêu luyện, đạt tới đỉnh cao tột bậc, không ai
sánh kịp.
Ngụy Nhất trợn mắt há miệng, bỗng rất sùng bái anh:
"Sao anh biết nhiều cách như vậy? Bạn cùng bàn của em trước đây không biết
được nhiều cách như thế".
Trâu Tướng Quân nhún vai: "Tập từ hồi mẫu giáo để
nịnh hoa khôi của lớp".
"..."
Giờ đã là tháng mười một thời tiết dần chuyển lạnh.
Ngụy Nhất là người sợ lạnh, cô đã phải khoác thêm một chiếc áo len dày từ lâu
rồi. Thấy Trâu Tướng Quân chỉ mặc một chiếc sơ mi dài tay màu tím đậm trong
trạng thái vô cùng thoải mái, cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Mỗi lần xét duyệt tài liệu, Trâu Tướng Quân đều đeo
kính. Cằm dưới của anh hơi nhọn, sống mũi cao và thẳng, mái tóc đen dày hơi
xoăn tự nhiên, đeo kính vào còn toát lên vẻ trí thức. Sắc mặt vốn lạnh lùng
nghiêm khắc, giờ thêm chút văn vẻ nho nhã, trông anh càng phong lưu. Ngụy Nhất
say sưa nhìn ngắm, trong lòng tấm tắc khen ngợi vẻ tuấn tú của anh, rồi lại
than thở rằng sao ông Trời bất công như vậy đã ban cho anh một gia cảnh và chỉ
số thông minh cao vời vợi mà người thường không thể nào vươn tới được, lại còn
đặc xá cho anh một ngoại hình khôi ngô tuấn tú, ngay cả tài nghệ xoay bút mà cô
luôn tự hào từ nhỏ cũng bị anh dễ dàng đánh bại. Bởi thế cô càng cảm thấy Trâu
Tướng Quân ư tú tới mức khiến người ta phải ghen tị.
Trâu Tướng Quân uể oải ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng như
không, gõ mạnh tập tài liệu vào cái đầu đang vẩn vơ suy nghĩ của Ngụy Nhất,
lạnh lùng buông một câu: "Lát nữa mà không nghe, viết được từ mới, em sẽ
rất thê thảm đấy". Rồi lại ung dung cúi đầu xuống tiếp tục xem tài liệu.
Ngụy Nhất nhăn mũi đưa tay lên xoa xoa đầu, nghiến
răng nghiến lợi nói: "Thượng đế vẫn rất công bằng, bên ngoài tốt đẹp bao
nhiêu thì bên trong lại hung ác bấy nhiêu".
Trâu Tướng Quân từ nhỏ đã thông thạo bốn ngoại ngữ là
tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga và tiếng Ý, nhưng tiếng Hán vẫn không bị mất
gốc. Ngoài việc phát âm tiếng Hán mang chút âm sắc của phương Tây ra, những
thanh ngữ, văn ngôn quan trọng, anh đều có thể sử dụng được.
Nếu muốn nói một người ngốc tới cực điểm, cũng là
chuyện khá dễ dàng. Mặc dù nói rằng đề thi tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu, cấp tám
của Trung Quốc thực sự khiến người ta khịt mũi coi khinh, nhưng từ vựng và ngữ
pháp thì cũng chỉ có từng ấy thứ, học thuộc lòng, ghi nhớ một cách máy móc suốt
mười năm, sớm chiều mong ngóng, việc vượt qua được trình độ tiếng Anh cấp tám
cũng không thành vấn đề. Nào ngờ Ngụy Nhất bỏ biết bao công sức và quyết tâm,
mong ngóng chờ đợi suốt bao năm cũng chỉ miễn cưỡng "quen biết một cách
hời hợt" với môn tiếng Anh, đến giờ vẫn bị đẩy ra bên ngoài cửa của trình
độ tiếng Anh cấp bốn. Nào ngờ chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn lại có liên quan mật
thiết tới việc cấp bằng tốt nghiệp, điều này khiến Ngụy Nhất vô cùng lo lắng,
thề rằng sẽ coi chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn là kẻ thù hàng đầu của mình.
Vì vậy, khả năng thiên bẩm về mặt ngôn ngữ của Trâu
Tướng Quân cũng khiến Ngụy Nhất hận tới nỗi giậm chân vỗ ngực, vô cùng rầu rĩ.
Chỉ số thông minh thấp đến mức ngạc nhiên của Ngụy Nhất cũng khiến Trâu Tướng
Quân không thể lý giải nổi.
Một lát sau, bài tự kiểm tra nghe viết từ mới của Ngụy
Nhất quả nhiên không đạt. Một trăm từ thì sai mất năm mươi từ, còn lại năm mươi
từ kia thì có tới một nửa là không viết hết được. Trâu Tướng Quân cầm quyển vở
nghe viết của Ngụy Nhất trên tay, nhìn cô nói một cách nghiêm túc: "Phải
phạt".
Khuôn mặt nhỏ xinh của Ngụy Nhất lộ rõ vẻ đau khổ, đan
các ngón tay vào nhau hỏi phạt như thế nào.
Trâu Tướng Quân dùng tay xoa xoa cằm, dường như đang
chăm chú suy nghĩ, một lát sau anh đứng dậy nói: "Đi tắm trước đã".
Ngụy Nhất dù ngốc nghếch nhưng cũng phần nào hiểu được
tính cách của Trâu Tướng Quân, lúc này cô cũng ngầm hiểu được mình sẽ chịu hình
phạt gì, dềnh dềnh dàng dàng đi theo sau Trâu Tướng Quân. Sau một hồi quấn
quýt với cảnh tắm uyên ương, hai người cùng đổ người xuống chiếc giường rộng
hai mét.
Trâu Tướng Quân mới đi công tác ở Đức về, gần nửa
tháng nay chưa được gần gũi vợ, nhớ nhung vô hạn, lúc này khó tránh khỏi sự hấp
tấp nóng vội, động tác cũng mạnh mẽ thô lỗ hơn một chút. Ngụy Nhất trong lúc
hứng khởi cũng không quên nhắc nhở anh một câu trong thời khắc quan trọng cuối
cùng: "Bao! Bao!".
Trâu Tướng Quân khó có thể kiềm chế cơn dục vọng, rất
thiếu kiên nhẫn, cũng không muốn phải mang thêm thứ đó, vừa cắn vào chiếc cổ
xinh đẹp của Ngụy Nhất vừa thì thào đầy mê hoặc: "Không mang bao nữa đâu!
Có thai thì càng tốt, để sinh luôn".
Ngụy Nhất còn chưa tốt nghiệp đại học, lại đã từng tận
mắt chứng kiên nỗi đau đớn của Nguyệt Nguyệt khi đi phá thai nên không muốn
trượt theo vết xe đổ đó, cô liền gắng hết sức nâng người dậy, kiên quyết và
mạnh mẽ chống lại sự tấn công của Trâu Tướng Quân.
Hai người đang quấn quýt lấy nhau tới nỗi không thể
tách rời ra được thì di động của Ngụy Nhất lại bất ngờ vang lên một cách mất
lịch sự.
Trâu Tướng Quân hôn ngấu nghiến Ngụy Nhất, không để cô
bị phân tâm, Ngụy Nhất lại làu bàu định bò dậy nghe điện thoại, nói rằng nhỡ ai
đó có việc gì gấp. Trâu Tướng Quân cuối cùng đành buông cô ra, ngồi dậy trong
trạng thái dục vọng đang bùng cháy, thầm nguyền rủa cả chiếc điện thoại lẫn
người gọi tới. Dưới những lọn tóc hơi xoăn, đôi mắt nhìn Ngụy Nhất đã đỏ lựng
lên vì bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt.
Cô bạn họ Ngụy trợn mắt lên lườm anh một cái, vội vàng
nghe điện thoại, "Tiểu Thất?", sau đó liền trớ nên cuống quýt, sốt
sắng, "Tiểu Thất, em đừng hoảng sợ, cứ từ từ nói, có chuyện gì vậy?...
Nói to lên một chút, đừng khóc, chị nghe không rõ, là chỗ nào... Ờ, được, được,
em đừng sợ, đừng quá lo lắng, chị sẽ tới ngay!".
Ngụy Nhất cúp điện thoại, cũng không buồn quay sang
nhìn Trâu Tướng Quân một cái, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt, nhảy xuống giường mặc
quần áo. Trâu Tướng Quân đang khó có thế kìm nén ngọn lửa dục vọng, lại thấy
Ngụy Nhất không buồn chào hỏi gì mà định đi ngay, anh liền hỏi một cách khó
chịu: "Em đi đâu?".
"Tiểu Thất gặp chuyện không hay rồi! Bây giờ cô
ấy đang khóc lóc thảm thiết, đang ở khu Chí Tôn, chắc chắn là bị người ta ức
hiếp rồi! Em phải đi cứu cô ấy!", Ngụy Nhất vừa xỏ tất vừa giải thích một
cách ngắn gọn.
Trâu Tướng Quân trợn tròn mắt: "Em cứu thế
nào?".
Ngụy Nhất đang xỏ chân vào một nừa chiếc tất, dừng lại
giữa chừng, suy nghĩ một lát liền kéo Trâu Tướng Quân: "Đúng rồi, may mà
anh nhắc nhở em! Đi, anh đi cùng em!"
Trâu Tướng Quân đứng dậy ôm Ngụy Nhất vào lòng, nâng
khuôn mặt của cô lên, đặt vào đó một nụ hôn, nói tùy hứng: "Anh không đi,
em cũng không được đi". Nói xong, anh cúi người xuống định tặng cô một nụ
hôn thật sâu.
"Trâu Tướng Quân! Anh đừng lạnh lùng như thế
mà!", Ngụy Nhất trong lòng lo lắng, cố hết sức đẩy anh ra, ngữ khí cũng có
vẻ thiếu thân thiện: "Em gái em gặp nguy hiểm, sao anh lại thấy chết mà
không cứu, chỉ nghĩ tới những chuyện vớ vẩn ở trên giường thôi?".
Trâu Tướng Quân khẽ nhíu cặp mày rậm: "Đã muộn
như thế này rồi, em gái của em cũng biết chọn thời điểm để giày vò người khác
đấy chứ".
"Rốt cuộc anh có đi không?", Ngụy Nhất đanh
giọng.
Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, thấy Ngụy Nhất tức
đến nỗi đỏ mặt tía tai, anh liền kiềm chế uể oải nói: "Em và cái cô Tiểu
Thất kia mới quen biết nhau được vài tháng, cô ta là người như thế nào, em đã
tìm hiểu kỹ chưa? Trong nhà cô ta có những ai và họ thế nào, em có biết rõ
không? Dạo trước, tìm nhà cho cô ta, căn hộ đó vốn để trống, anh cũng không nói
gì. Hôm nay đã giờ này rồi, còn gây chuyện ỏ những chốn như Chí Tôn nữa. Với
thân phận chỉ là một chuyên viên massage chân như cô ta, có thể vào được Chí
Tôn hay không, em không cảm thấy có điểm gì đáng nghi ngờ sao?".
"Chuyên viên massage thì sao nào? Năm đó, em cũng
chỉ là một sinh viên bình thường, chẳng phải là cũng đã từng vào được Chí Tôn
sao? Chỉ có đám quý tử nhà giàu các anh mới vào được đó, còn bọn em lại không
được sao?", Ngụy Nhất có phần thiên kiến, không đợi Trâu Tướng Quân nói
hết đã ngắt lời anh.
Trâu Tướng Quân kiềm chế, ôm chặt cơ thể đang không
ngừng vùng vẫy vào lòng, nói: "Nói em là heo em lại không thừa nhận. Cô ta
có thể vào được Chí Tôn, điều đó chứng tỏ rằng cô ta đã có người bảo lãnh, đâu
cần chúng ta nhúng tay vào. Hơn nữa lại bịa ra vài câu thê lương về thân phận
của mình mà không hề có bằng chứng, chỉ có người ngốc như em mói tin thôi, hoàn
cảnh thực sự của cô ta như thế nào, kết giao với những ai, lần này đắc tội với
ai, tất cả những điều đó chúng ta đều không rõ. Vì một người lạ có thân phận
không rõ ràng mà lại mạo hiểm đi như vậy, em thấy có thỏa đáng không?".
"Thế anh bây giờ đi cứu cô ấy thực sự là không
thỏa đáng? Đối với những doanh nhân máu lạnh như các anh, quả thật là việc này
rất không đáng giá. Xin anh hãy buông tay ra, cô ấy là người xa lạ đối với anh
nhưng cô ấy cũng là em gái em!" Ngụy Nhất gắng hết sức vùng vẫy, thấy Trâu
Tướng Quân không buông tay, cô liền cúi đầu xuống cắn lên cánh tay anh một cái.
Trâu Tướng Quân bị đau, có chút bực bội, nhưng thấy
khuôn mặt Ngụy Nhất đầy phẫn nộ và thất vọng, lại mềm lòng, nghĩ một lát rồi
chậm rãi nói: "Tiểu Trư, em nghe anh nói không phải là anh không đi cứu.
Đầu năm tới các cấp chính phủ đều đứng trước việc thay lãnh đạo nhiệm kỳ mới,
người đại diện cho các bộ ngành có liên quan đều chịu sư điều chỉnh trong phạm
vi rộng. Bố anh giờ đang phải ứng phó với áp lực và thách thức từ mọi phương diện,
là một người con như anh, giờ đây, điều tối kị nhất là ngang nhiên gàn dở, cần
phải xử lý mọi việc một cách mềm mỏng. Những người ở khu Chí Tôn đó biết anh
khá nhiều, anh đến đó như vậy, chẳng phải là sẽ xảy ra vấn đề mới hay sao? Điều
đó chắc chắn sẽ không có lợi mà lại rất có hại cho bố anh".
Trâu Tướng Quân đã ba mươi tuổi, dù sao cũng điềm tĩnh
hơn nhiều, không còn vẻ ngông cuồng ngạo mạn như hồi trẻ nữa.
Những lời nói vừa rồi lại rất thật tình. Dạo trước, vì
Ngụy Nhất, anh đã thưởng cho đội trưởng đội Phòng cháy chữa cháy họ Mã một chai
rượu ngoại, chuyện đó không hiểu sao lại đến tai của bố anh, Bộ trưởng Trâu đã
gọi điện tới, mắng con trai một trận, nói rằng chuyện đó đã có ảnh hưởng rất
không tốt, nói anh lớn như thế rồi mà làm việc gì cũng không biết nghĩ tới hậu
quả. Mãi tới khi Trâu Tướng Quân phải
thề rằng sau này sẽ không để xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa, Bộ
trưởng Trâu mới chịu cho qua.
Ngụy Nhất lại không hiểu được những mối quan hệ phức
tạp trên chính trường, thầm nghĩ, con trai đi cứu người khác, sao có thể ảnh
hưởng tói tiền đổ của bố. Lúc đó cô cứ chắc chắn rằng Trâu Tướng Quân vì không
muốn đi nên mới tìm cách thoái thác như vậy, phẫn nộ nói: "Bọn em là những
người bình thường, bọn em học thức nông cạn, người thân hay bạn bè gặp nạn,
chứng em sẽ tới giúp đỡ, không giống như những người vĩ đại, mưu cao trí rộng
như các anh, hơi một chút là tính toán xem lợi hại nhiều hay ít! Em đã nói rồi,
anh có thể không đi, em không cầu xin anh nhưng anh buông tay ra, bây giờ em
gái của em đang gặp chuyện, em phải đến đói".
Trâu Tướng Quân có thể coi là đã quá nhã nhặn vói Ngụy
Nhất mọi điều tốt xấu anh đều phân tích cả, Ngụy Nhất vẫn không nghe ra, ngược
lại, còn kích thích sự gan dạ và hiệp nghĩa vốn thiếu thốn nhất trong tính
cách của cô nữa, biến cô trở thành một hiệp nữ đầy quả cảm, đứng ra bảo vệ cho
chính nghĩa và hòa bình, còn Trâu Tướng Quân lại trờ thành kẻ không đáng một
xu.
Ngọn lừa giận dữ của Trâu Tướng Quân cũng được bùng
phát, anh buông Ngụy Nhất ra, lạnh lùng nói: "Tùy em".
Ngụy Nhất cầm lấy túi xách bước ra ngoài, quả nhiên
không buồn quay đầu nhìn lại.