Một hôm, Ngụy Nhất nói với Nguyệt Nguyệt: “Ngày nào
cũng nghe cậu lải nhải phải giảm béo nhưng cậu ngủ suốt ngày thế kia thì giảm
béo sao được! Dạo này hình như cậu lại béo lên nhiều đây... món ô mai chua cậu
mua có mùi vị lạ thật, không phải là cậu và bạn trai có thêm khẩu vị mới đấy
chứ?”.
Nguyệt Nguyệt tổng hợp tất cả những lời nói của Ngụy
Nhất, trở nên cảnh giác, tiện tay đẩy một cái, ngửa mặt lên trời than vãn: “Tớ
xong rồi, tháng này chưa thấy đèn đỏ”. Cô ấy đi mua que thử thai, nhìn chằm
chằm vào hai vạch đỏ, hơi thở gấp gáp, chỉ cảm thấy đất trời sụp đổ.
Khi Nguyệt Nguyệt nói những lời đó, Ngụy Nhất đang làm
vệ sinh cá nhân, đôi tay cô cũng run lên, một đống kem đánh răng bị bóp phụt ra
cả chiếc lược chải tóc.
Chuyện này chỉ mình Ngụy Nhất biết. Nguyệt Nguyệt lấy
dũng khí của một người chị cả, chuẩn bị tinh thần đi giải quyết, cô cầu xin
Ngụy Nhất đừng nói cho bất kỳ ai biết.
Ngụy Nhất lưỡng lự, bố của đứa trẻ sau khi vui vẻ rồi
lại coi như chẳng có chuyện gì sao? Những chuyện đại loại như có con trước khi
kết hôn là chuyện đại kỵ đối với Ngụy Nhất, nó khơi gợi tới hồi ức đầy đau
thương của cô một cách mạnh mẽ. Cô không thể để bố của đứa trẻ nhởn nhơ ngoài
vòng pháp luật được.
Ngụy Nhất gạt hiềm khích với Trâu Tướng Quân sang một
bên, lại gọi điện cho anh, hỏi xin số điện thoại của Vĩ. Đã một tháng rồi không
liên lạc, giờ cô chủ động gọi cho anh chỉ vì muốn có số điện thoại của Vĩ khiến
anh phẫn nộ cúp máy luôn.
Ngụy Nhất chằm chằm nhìn vào chiếc điện thoại, đang
lúc bực mình lại nhận được tin nhắn của Trâu Tướng Quân, mở ra xem, thì ra là
một loạt các con số.
Ngụy Nhất gọi theo số điện thoại đó, giọng nói đặc âm
Bắc Kinh của Vĩ vang lên từ đầu dây bên kia:
“Alô, ai đấy?”
“Em là Ngụy Nhất.”
“Ồ, chị dâu! Thật hiếm có, hiếm có, chị dâu là người
không có việc thì không lên điện Tam Bảo, chị có việc gì vậy?”
Ngụy Nhất khẽ nhíu cặp mày thanh tú, đi thẳng vào vấn
đề, nói: “Nguyệt Nguyệt có thai rồi”.
Đầu dây bên kia quả nhiên bị chấn động, kinh ngạc vô
cùng, tới nỗi ở đầu dây bên này, Ngụy Nhất còn nghe rõ cả tiếng thở dài của Vĩ,
hồi lâu không có tiếng trả lời.
Trong lòng Ngụy Nhất đầy phẫn nộ, cảm thấy Vĩ không
nên là một người đàn ông trốn tránh trách nhiệm, cô ôn tồn nói: “Anh có nghe
không đấy?”.
Giọng nói của Vĩ trầm hẳn xuống: “Ừm, đang nghe”.
“Anh dự định sẽ làm thế nào?”
Vĩ khó nhọc nói: “Thế này nhé, tuần sau anh sẽ giành
thời gian đưa cô ấy tới bệnh viện, em hãy thay anh chăm sóc tốt cho cô ây, cô
ấy muốn ăn gì thì em giúp anh mua cho cô ấy, em cứ ứng trước cho anh, lúc nào
gặp anh sẽ trả cho em. Dạo này quả thực anh rất bận. Nói xong câu cuối, Vĩ đã
có ý muốn cúp máy.
Ngụy Nhất nổi giận: “Việc anh đã gây ra, một câu rất
bận, một câu giúp anh chăm sóc cho cô ấy, thế là xong ư? Anh định sẽ làm gì với
mẹ con cậu ấy?”.
“Bỏ đi”, Vĩ khe khẽ thể hiện lập trường.
“Anh...”, Ngụy Nhất tức tới run cả người.
“Anh sẽ đưa cô ây đi bệnh viện. Anh thừa nhận, cô ấy bị
như vậy cũng có một phần trách nhiệm mà anh không thể chối cãi.”
“Đương nhiên là trách nhiệm của anh! Liệu anh chối cãi
là được chắc?” Ngụy Nhất nổi giận đùng đùng, nếu không phải là do Vĩ, liệu
Nguyệt Nguyệt có thể từ một thiếu nữ trở thành một thai phụ được không? “Tốt
nhất là anh hãy đối xử với cậu ấy tốt một chút, nếu không, em tuyệt đối sẽ
không tha cho anh đâu!” Khó khăn lắm Ngụy Nhất mới có được một câu nói cay
nghiệt, ngữ khí đe dọa dù không thể gây khó dễ nhưng cũng được nói ra một cách
rất dõng dạc.
“Đứa trẻ đó, chắc chắn không phải là của anh. Nhưng
anh sẽ cố gắng chăm sóc cho cô ấy thật tốt.” Vĩ nói xong liền cúp máy.
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, Ngụy Nhất bị ngắt
điện thoại tới hai lần, cô tức đến nỗi ném mạnh điện thoại lên giường, tất cả
là một lũ đàn ông quái quỷ!
Nguyệt Nguyệt quả nhiên đã bỏ cái thai trong bụng. Vào
một buổi sáng sớm, khi Ngụy Nhất còn chưa chuẩn bị gì, cô ấy không làm phiền
ai, một mình đi tới bệnh viện, hai giờ chiều mới quay về, sắc mặt xanh xao,
người yếu ớt như tờ giấy, hơi thở hổn hển, nằm bệt trên giường một ngày một
đêm. Ngụy Nhất hỏi: “Bỏ rồi à?”.
Nguyệt Nguyệt gật đầu.
Ngụy Nhất lại hỏi: “Cậu cam tâm ư?”.
Nguyệt Nguyệt khẽ nhếch khóe môi, nở nụ cười đau khổ
Ngụy Nhất không rõ ý nghĩa của nó là gì.
Ngụy Nhất thấy xót xa, dùng bếp ga du lịch hầm canh
sườn với mầm đậu, gạt nước mắt bón từng thìa cho Nguyệt Nguyệt. Hai cô gái ngốc
nghếch còn lại trong phòng không biết nội tình, cứ nghĩ là nữ kim cương chị cả
Nguyệt Nguyệt chỉ bị cảm lạnh, đồng loạt biểu lộ sự ngưỡng mộ, cùng cầu Trời
khấn Phật, lúc nào đó cho họ được ốm nặng một trận, không phải làm gì, chỉ nằm
trên giường và được thưởng thức món canh đầy bổ dưỡng của Ngụy Nhất.
Nguyệt Nguyệt yếu ớt đưa mắt liếc nhìn hai cô bạn một
cái, giọng nói yếu ớt: “Tớ hy vọng các cậu không bao giờ mắc phải căn bệnh
giống tớ”. Nói rồi, nước mắt cô lại lã chã tuôn rơi.
Như Như thầm nghĩ, những người bị ốm, tâm hồn thường
yếu đuối như vậy.
Nguyệt Nguyệt lần này phải hứng chịu một cú sốc lớn,
đột nhiên thay đổi, vốn dĩ luôn hoạt bát sôi nổi, nhanh như thỏ con chạy trốn
mà giờ đây, chỉ trong vòng hai tháng, từ một nữ kim cương trong phòng ký túc xá
lại trở thành Lâm Đại Ngọc, bước lên con đường theo đuổi giấc mộng như Marilyn
Monroe¹. Buổi
tối thơm tho ra đi, sáng sớm lại u ám, mềm nhũn trở về. Giống như một chú chim
lớn không biết mệt mỏi, bay lượn trong thời khắc chuyển giao giữa mặt trời và
mặt trăng. Bạn cùng lớp rất ít khi nhìn thấy cô, thi thoảng bắt gặp cô trên
giảng đường còn kinh ngạc kêu lên: “Đàm Nguyệt Nguyệt? Cậu vẫn đang sống trên
trái đất đấy chứ?”. Các bạn cùng phòng đều đã khuyên nhủ cô, làm như thế là
không tốt, là sa đọa, không phải là một thanh niên tốt. Nguyệt Nguyệt luôn
miệng ậm ừ, nhưng lại không hề có chút áy náy hay hối hận, vẫn ngựa quen đường
cũ, ngày nào cũng ăn mặc đẹp như hoa, ra đi lúc mặt trời lặn, khi mặt trời mọc
thì về nghỉ ngơi.
Tên những người được thốt ra từ miệng cậu ấy ngày càng
nhiều, cũng oai phong lừng lẫy. Anh Mã - đội trưởng đội Phòng cháy chữa cháy;
Anh Dương - giám đốc bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố; Anh Vĩ - trưởng
phòng công an thành phố; Anh Lý - tổng giám đốc Tập đoàn xây ,dựng thành phố
B... Mọi người đều biết rất rõ, đó đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy,
gọi bằng anh mặc dù không đường đột nhưng cũng khó nghe. Leo lên được đền chức
vụ đó, người nào người nấy cũng đều bốn, năm mươi tuổi rồi.
Nguyệt Nguyệt trở nên giàu có và bất cần hơn, thi
thoảng, sau khi tỉnh giấc, thấy không có điện thoại hò hẹn, cô còn mời các bạn
cùng phòng tới quán ăn, mà toàn đến những khách sạn lớn, ăn đồ hải sản, uống
rượu vang đỏ. Những chiếc xe đưa đón Nguyệt Nguyệt cũng thay đổi liên tục từ
Lexus nâng cấp lên tới Mercedes-Benz. Mỹ phẩm mà Nguyệt Nguyệt dùng cũng không
phải là những thứ mà các sinh viên nữ hay dùng, tên gọi và giá cả của các loại
hàng hiệu được cậu ấy đọc ra vanh vách, trong khi trêu đùa các bạn cùng phòng
nhà quê, cô cũng rất hào phóng cho họ cùng sử dụng. Đại danh của Nguyệt Nguyệt
nhanh chóng nổi như cồn trong trường học, thường có người chỉ trỏ sau lưng, nói
đó là ai? Có người trả lời, đó là Đàm Nguyệt Nguyệt, sinh viên năm thứ ba đã
làm những chuyện không chính chuyên ở bên ngoài, lại còn nhiều lần phải đi phá
thai nữa. Những lời bình phẩm đó khiến Như Như và Đình Đình vô cùng tức giận,
dù bản tính mềm yếu nhưng vẫn bất chấp tất cả, lao tới gây lộn với đối phương
một trận.
Tối đó, Nguyệt Nguyệt bất ngờ không đi đâu, thấy Như
Như và Đình Đình về phòng với bộ dạng mặt mũi tím bầm, sưng tấy, cô vô cùng
kinh ngạc, sau khi hỏi rõ ngọn ngành thì lặng yên không nói gì nữa.
Đình Đình bật khóc trước tiên, ngồi bệt xuống đất, gào
lên: “Nguyệt Nguyệt, cậu sao thế? Sao lại ra nông nỗi này? Trước đây chẳng
phải rất tốt hay sao? Tớ không thích cậu thành ra thế này!”.
Nguyệt Nguyệt vẫn lặng yên không nói. Nhưng mọi người
đều có thể đọc được một sự chế giễu trong đôi mắt ảm đạm và thần sắc trên khuôn
mặt cô ấy, đó chính là “Các cô nữ sinh sa vào chốn phong trần, sao có thể cưỡng
lại được sự mê hoặc của danh lợi”.
Ngụy Nhất cũng cảm thấy vô cùng đau xót, phẫn nộ cầm
điện thoại lên: “Vĩ lại đưa cậu đến gặp những người đó sao? Rốt cuộc anh ta có
ý gì! Tớ quả thực đã nhìn nhầm người rồi! Đã sớm biết Trâu Tướng Quân là một
tên lưu manh, bạn bè của hạng lưu manh thì sao có thể tốt đẹp được chứ! Lần này
tớ sẽ hẹn gặp anh ta để hỏi cho ra lẽ!”.
Nguyệt Nguyệt khẽ ngăn Ngụy Nhất lại, bấy giờ mới
ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt đã ướt đẫm gò má: “Không phải lỗi của Vĩ, Vĩ
chỉ đưa tớ cùng đi chơi. Là do tớ chủ động làm quen với những người đó. Tớ muốn
đổi đời, tớ không muốn là một nữ sinh nghèo, bị người ta coi thường!”.
“Cậu làm vậy cũng chẳng được tôn trọng đâu!”, mấy
người đồng thanh nói, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Ngụy Nhất đã bình tĩnh, bỗng nhớ lại lúc đó Vĩ đã lạnh
lùng nói đứa bé không phải của anh ta, giọng nói còn giá lạnh hơn cả nước đá.
Như Như có tính bất cứ điều gì cũng phải hỏi rõ ngọn
ngành, lúc này bước tới trước mặt Nguyệt Nguyệt với đôi mắt thâm quầng như mắt
gấu trúc, dùng hai tay lắc cô bạn thật mạnh: “Cậu làm vậy là vì sao, vì sao, vì
sao?”. Nói xong, nhớ lại những ngày tháng hồn nhiên, vui vẻ, trong sáng trước
đây, cô vặn vẹo cổ tay thở dài, rồi lại rơi nước mắt.
“Thực ra, bố mẹ Vĩ đã sớm đính ước cho anh ấy rồi. Đối
phương là một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối... Tớ là cái thá gì cơ chứ, tớ
chẳng qua chỉ là con gái của một gia đình thuộc tầng lớp lao động bình
thường...”, Nguyệt Nguyệt chậm rãi nói, nước mắt cũng lã chã rơi.
Những câu chuyện đầy ngang trái đó lại được hiện thực
hóa như vậy, nó phát sinh một cách rõ ràng trong các trường đại học, xảy ra với
người bạn ngay bên cạnh, khiến người ta thổn thức và không biết phải làm thế
nào.
Ngụy Nhất vô cùng đau buồn, thì thào: “Nhưng... cậu
cũng không thể cam tâm sa đọa!”.
Nguyệt Nguyệt mỉm cười chua xót: “Các cậu cứ để tớ sa
đọa đi, tớ chẳng thấy có điều gì không tốt cả, cuộc sống của tớ bây giờ, không
biết đã nhởn nhơ vui vẻ hơn trước đây bao nhiêu lần rồi. Nếu các cậu coi thường
tớ, nếu sau này tớ thật sự hối hận thì đó là chuyện của tớ, tớ sẽ tự chịu trách
nhiệm. Tớ biết các cậu thật lòng đối tốt với tớ, nhưng nếu không như vậy, tớ sẽ
không bao giờ được gần Vĩ nữa. Chỉ cần lăn lộn trong giới chơi bời đó thì tớ
vẫn có thể được gặp Vĩ, chỉ cần gặp được cũng coi như đã thỏa được nỗi nhớ
nhung. Nếu ai đó cắt đứt nỗi nhớ nhung này của tớ, chi bằng hãy giết chết tớ
đi... Như thế còn tốt hơn là chết, đúng không?”.
Hóa ra, một người qua loa đại khái như Nguyệt Nguyệt
lại là người si tình hiếm có trên thế gian này.
Những câu nói khiến trái tim rỉ máu. Đều là bạn cùng
trang lứa, nếu cô ấy đã chọn con đường đi riêng, mọi người cũng không thể can
thiệp, chỉ nhìn thấy thôi cũng đủ khiến trong lòng chứa đầy lo lắng, thôi đành
để cậu ấy được vui vẻ.
Ngụy Nhất vô cùng áy náy với bạn, cô hiểu rất rõ: Sự
thất bại của Nguyệt Nguyệt đều do cô, chỉ một lần giới thiệu mà đã ngăn cản
toàn bộ ánh sáng trong cuộc đời cậu ấy, chưa biết chừng, cả đời Nguyệt Nguyệt
lại đắm chìm, sa đọa trong chốn hồng trần vạn trạng đó, không thể tự mình thoát
ra nổi.
Ngụy Nhất đổ hết trách nhiệm đã làm hư Nguyệt Nguyệt
lên bản thân mình, cô bắt đầu bị mất ngủ, luôn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của
Nguyệt Nguyệt. Chỉ cần buổi tối nào đó, Nguyệt Nguyệt ở nhà thì cuộc hội thảo
về chủ đề thần tượng trong phòng ký túc được chuyển thành buổi giáo huấn các tư
tưởng của đức Khổng, Mạnh. Khổng Tử đã nói, Mạnh Tử đã nói, Nho gia đã dạy thế
này, Đạo gia đã dạy thế kia, lấy lịch sử làm gương, lấy đạo đức làm trọng, lấy
ví dụ minh họa, lao tâm khổ tứ, chỉ mong lãng tử có ngày quay đầu lại.
Hôm đó, trời đã tối, Nguyệt Nguyệt nói với Ngụy Nhất:
“Hôm nay anh Mã mời mình đến phòng karaoke, cậu đi cùng tớ nhé!”.
Ngụy Nhất không quen kết giao với người lạ một cách
quá dễ dàng nên khéo léo từ chốỉ. Nguyệt Nguyệt giận dỗi, cứ nằn nì nói: “Nghe
nói người con gái đó cũng đến! Nhất Nhất, cậu đi với tớ nhé, giúp tớ kiềm chế
cơn nóng giận!”. Ngụy Nhất biết, người con gái mà Nguyệt Nguyệt nhắc tới chính
là vị hôn thê của Vĩ. Nguyệt Nguyệt thấy Ngụy Nhất vẫn không hề nhúc nhích,
thay đổi lời thoại, nói bằng tiếng Anh với âm vực đặc sệt giọng Hà Nam, còn ra
vẻ vừa nói vừa lau nước mắt, “Tớ đã sai, tớ thật sự đã sai, tớ không nên rủ cậu
cùng đi leo núi trong dịp mùng Một tháng Năm đó. Nếu tớ không rủ cậu, tớ sẽ
không gặp Vĩ. Nếu tớ không gặp Vĩ, tớ sẽ không bị rơi vào trạng thái đau khổ
như bây giờ”. Nguyệt Nguyệt ngồi xuống đất, nước mắt giàn giụa hai gò má khiến
trời đất cũng phải cảm động.
Ngụy Nhất nghe cậu ấy oán trách như vậy, cảm giác áy
náy lại trỗi dậy, đành đồng ý. Cô bắt Nguyệt Nguyệt phải thề rằng sẽ về trước
khi ký túc xá đóng cửa. Nguyệt Nguyệt kiên quyết giơ bốn ngón tay lên nói, tớ
xin thề.
Sau đó, Ngụy Nhất trong bộ trang phục quần cộc áo
phông, ngửa mặt lên trời định ra khỏi cửa.
Nguyệt Nguyệt vội nhổm dậy, giơ tay lên lau nước mũi,
kéo Ngụy Nhất lại, ngắm nghía cô một lượt, kêu lên: “Không được! Bộ dạng của
cậu như vậy trông chẳng có chút khí phách nào cả!”.
Ngụy Nhất trợn mắt nhìn bàn tay vừa lau mũi lại chạm
vào người mình, nói: “Tớ từ trước tới giờ đã chẳng có khí phách gì cả mà!”.
Sau đó, Nguyệt Nguyệt liền đưa chiếc váy hàng hiệu mà
mình mới mua cho Ngụy Nhất mặc. Chiếc váy khoét cố hình chữ V, thoắt ẩn thoắt
hiện đường rãnh sâu giữa đôi gò bông đảo, váy ngắn qua đầu gối cộng với màu
trắng ngà càng tôn thêm làn da trắng nõn nà của Ngụy Nhất. Ngụy Nhất thấy cổ áo
khoét quá sâu, một tay đưa lên túm chặt lấy cổ áo, tay kia xua xua trước mặt Nguyệt
Nguyệt nói, không được, không được.
Nguyệt Nguyệt đâu thèm để ý, lại bắt cô đứng yên,
thành thạo trang điểm cho khuôn mặt đáng yêu ấy. Ngụy Nhất vốn rất xinh đẹp,
khuôn mặt nõn nà chưa từng bị ảnh hưởng bởi tia phóng xạ từ màn hình máy tính
lẫn sự ăn mòn của mỹ phẩm, chỉ cần phủ một lớp phấn nhẹ, vẽ chút viền mắt, thoa
lớp son mỏng, liền lập tức trở nên vô cùng kiều diễm. Xõa mái tóc dài xuống,
uốn vài lọn xoăn. Nguyệt Nguyệt lùi sau vài bước, ngắm nghía tác phẩm của mình,
thấy như còn thiếu gì đó, suy nghĩ một lát, liền lấy cặp kính râm đeo lên khuôn
mặt của Ngụy Nhất. Sau đó hài lòng nghiêng người ngắm nghía.
Nguyệt Nguyệt dù là một người rất mềm yếu trong tình
cảm nhưng trong lĩnh vực làm đẹp, cô lại là một thiên tài. Chỉ bằng vài động
tác đơn giản, Ngụy Nhất từ một nữ sinh giản dị đã lập tức trở nên kiều diễm,
đầy phong cách.
Ngụy Nhất đeo cặp kính râm, thế giới bên ngoài lại
càng trở nên mờ ảo.
Bước xuống taxi, Ngụy Nhất xỏ chân vào đôi giày cao
gót, loạng choạng đi theo cơ thể đang uyển chuyển uốn lượn theo mỗi bước đi của
Nguyệt Nguyệt, cùng bước vào một địa điểm giải trí cao cấp rực rỡ ánh đèn.
Nguyệt Nguyệt quen đường thuộc lối đi lên phía trước,
không cần người phục vu dẫn đường, tự mình có thể dễ dàng tìm tới căn phòng xa
hoa đã được đặt trước.
Căn phòng đó rất rộng, trang hoàng lộng lẫy. Lúc này,
trong căn phòng, mùi phấn son nồng nặc, ánh đèn mờ ảo, đúng là cảnh tượng hồng
trần vạn trạng.
Bên trong đã có khoảng bảy, tám người đàn ông, nét mặt
nhìn không rõ lắm, cũng đều khoảng trên bốn mươi. Tất cả đều bụng phệ, có tướng
mạo của bè lũ hủ bại.
Nguyệt Nguyệt cứ mở miệng ra là gọi anh ngọt xớt, Ngụy
Nhất thấy thất vọng, nhìn mấy ông anh này, lại nhớ tới hình ảnh các nam sinh
bảnh bao, khỏe mạnh trong trường Đại học S.
Mọi người nhìn thấy Nguyệt Nguyệt, đều cười cười nói
rằng đến muộn thì phải chịu phạt uống rượu. Nguyệt Nguyệt bẽn lẽn đón lấy ly
rượu, một hơi uống cạn và nhận được sự cổ vũ nhiệt liệt của những người xung
quanh.
Ngụy Nhất trợn mắt há miệng, ngây người ra nhìn bạn.
Mấy ông anh kia lúc bấy giờ mới nhìn thấy một cô gái
đứng nấp sau lưng Nguyệt Nguyệt, thấy cô gái này dù đã được tô điểm một cách
thời thượng nhưng vẫn không che lấp hết vẻ trong sáng, thuần khiết, ánh mắt ai
nấy đều sáng rực. Một người lớn tuổi, có dáng vẻ như lãnh đạo ngồi ở giữa, lấy
tư cách là anh cả, nở nụ cười rạng rỡ vẫy tay ra hiệu hai người tới ngồi bên
cạnh ông ta.
Ngụy Nhất đi theo Nguyệt Nguyệt, mông còn chưa chạm
xuống ghế đã bị Đội trưởng Mã kéo lại, cô vội kéo vạt váy xuống, khép chặt hai
chân rồi mới ngồi.
Nguyệt Nguyệt giới thiệu, đây là Đội trưởng Mã, đội
trưởng đội Phòng cháy chữa cháy, Ngụy Nhất thấy ông ta cũng phải trên dưới năm
mươi tuổi, ngang với tuổi bố mình, bèn tỏ lòng kính trọng, lễ phép gật đầu nói:
“Chào chú Mã.”
_______________________________________
¹ Marilyn
Monroe (1/6/1926 - 5/8/1962), tên thật là Norma Jeane Mortensen, là một diễn
viên, biểu tượng sex và hình tượng pop nổi tiếng.