Ngụy Nhất vừa rời khỏi đó, Tô Thích thở hổn hển xuất
hiện trước mặt mọi người. Ai nấy đều đang trần trùng trục, chỉ mình Tô Thích
vẫn quần áo chỉnh tề lộ rõ vẻ phong độ khoáng đạt của anh.
Tô Thích nhìn quanh một vòng, lạnh lùng hỏi:
"Ngụy Nhất đâu?".
"Hừ." Trâu Tướng Quân lười nhác ngả lưng vào
thành bể bơi, miệng ngậm cọng cỏ, nhìn thấy Tô Thích nhưng vẫn vờ như không.
Việc ngậm cọng cỏ trong miệng cũng lắm công phu, người
bình thường khi ngậm nếu không lưu tâm thì cũng chỉ là một cử chỉ tầm thường.
Còn Trâu Tướng Quân đã luyện được công phu này một cách điêu luyện, càng thể
hiện rõ vẻ ngông cuồng ngạo mạn, phong lưu khoáng đạt của bản thân. Xem ra, vẻ
khoáng đạt của anh ta cũng không thua kém Tô Thích.
“Tôi hỏi lại một lần nữa. Ngụy Nhất đâu?" Khuôn
mặt Tô Thích chưa bao giờ lạnh lùng như thế khiến mấy người anh em chơi cùng từ
nhỏ đang có mặt ở đó liên tục quay sang nhìn nhau.
Trâu Tướng Quân vẫn giữ vẻ thản nhiên như cũ, chẳng
buồn liếc mắt nhìn Tô Thích, ung dung gối đầu lên tảng đá lớn nhắm mắt dưỡng
thần. Anh ta thầm nghĩ, cùng lắm thì hắn cũng chỉ đến mức gây lộn mà thôi, từ
nhỏ tới lớn, những trận đánh lộn với hắn còn ít hay sao? Bản thân mình cũng
chưa từng chịu thiệt.
Vĩ thấy thế trận giữa hai người đàn ông này sắp xảy
ra, vội đi lên, cười hì hì giảng hòa, nói với kẻ đang phẫn nộ là Tô Thích:
"Cô em Nhất Nhất vào phòng thay đồ rồi! Có khi bây giờ đang chọn đồ ở nhà
ăn cũng nên. Yên tâm đi, cô ây ổn cả mà, cô bạn gái bé nhỏ của cậu không biến
mất đâu. Còn cậu nữa, đem đại mỹ nhân Ngụy Trích Tiên đi đâu rồi?".
Khi Vĩ vừa nói tới mấy chữ "cô bạn gái bé
nhỏ", Trâu Tướng Quân liền mở mắt, nhìn Tô Thích chằm chằm. Tô Thích cũng
không yếu thế trợn mắt nhìn lại, nghĩ tới việc Ngụy Nhất còn đang một mình ở
nơi khác, anh không còn thời gian để tính toán so bì với Trâu Tướng Quân nên
liền bỏ đi. Vừa quay người, anh va ngay phải một cơ thể thơm ngát mềm mại như
bông.
Ngụy Trích Tiên thay bộ bikini xong, khoác khăn tắm
trên vai, yểu điệu bước ra. Đó mới thực sự đại diện cho sự xuất hiện của đại mỹ
nhân.
Trút lớp phấn trang điểm, làn da của Ngụy Trích Tiên
mặc dù không được mềm mại, mịn màng như Ngụy Nhất nhưng cũng không ảnh hưởng
tới vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô. Thêm vào đó, Ngụy Trích Tiên lại
sở hữu một vóc dáng cân đối đến hút hồn, chân dài eo thon, cao ráo yêu kiều,
kết hợp với bộ kikini ba mảnh màu trắng, gợi cảm mà không mất đi vẻ thuần
khiết. Trông cô còn quyến rũ hơn những người mẫu nổi tiếng trên truyền hình
nhiều.
Đại mỹ nhân họ Ngụy nhìn thấy Trâu Tướng Quân - người
đàn ông trong mộng của mình - đang ở phía xa, trong lòng xốn xang rạo rực, vội
rảo bước về phía đó. Vừa đi đến sau lưng Tô Thích, không ngờ Tô Thích lại vội
vã quay người khiến cô ngã dúi vào bức tường cứng nhắc bên cạnh, cú va đập manh
tới nỗi khiến chóp mũi đau nhức, máu mũi cũng chảy, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Mọi người thấy Ngụy tiểu thư gặp nạn, vội vàng trèo lên bờ chạy lại xem xét
tình hình thương tích của Ngụy Trích Tiên. Tô Thích vốn là một kị sĩ, lúc này
sao có thể bỏ mặc Ngụy Trích Tiên ở đó được, anh vội bế thốc Ngụy Trích Tiên
chạy về phòng y tế. Đến khi chuyện xảy ra bất ngờ đó lắng xuống, trong bể bơi
chỉ còn lại ba chàng trai quay mặt nhìn nhau, chẳng thấy Trâu Tưóng Quân đâu
cả.
Trâu Tướng Quân hoàn toàn không muốn để Tô Thích nhìn
Ngụy Nhất trong bộ đồ bơi, thấy Tô Thích đang có ý định đi tìm Ngụy Nhất, nỗi
ghen tức trong lòng lại trào dâng. Anh quyết định lập tức đi tìm Ngụy Nhất
trước rồi giấu cô gái ngốc nghếch đó đi, hoặc không cũng phải dỗ dành để cô ấy
chịu thay đồ bơi ra cũng tốt.
Dựa vào trực giác, anh lần tìm theo hướng các bể ngâm
tinh dầu trên sườn núi. Trâu Tướng Quân đi tìm từng bể một, mười phút sau, quả
nhiên ở chỗ hẻo lánh nhất giữa triền núi, bên một bể ngâm sực nức mùi hương,
anh đã tìm thấy cô gái ngốc nghếch luôn khiến người ta phải đau đầu này.
Ngụy Nhất hình như đã ngâm trong nước nóng quá lâu
rồi, làn da đã nhuốm màu đỏ hồng. Lúc này, cô đang thảnh thơi ngồi trên thành
bể, thõng hai chân xuống đạp cho nước bắn tung tóe. Làn nước suối trong vắt bốc
hơi nóng mờ ảo chảy từ một khe hở nhỏ của bình rượu ra, những cơn gió mát thổi
tới mang theo mùi hương mê hoặc thanh mát, giống như tiên ông khi nghỉ ngơi tại
đây, do không cẩn thận làm đổ rượu ngon.
Sườn núi hẻo lánh, không có lấy một bóng người, cô quả
thật rất biết lựa chọn địa điểm để hưởng thụ.
Trâu Tướng Quân rảo từng bước lớn lại gần. Đến khi
Ngụy Nhất phát hiện ra thì anh đã đứng sừng sững ngay trước mặt cô rồi.
Ngụy Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hay chạm phải bộ
phận đang căng phồng lên trên cơ thể của Trâu Tướng Quân. Khuôn mặt nhỏ xinh
lập tức trở nên thất sắc, "Áaaa" một tiếng thất thanh rồi nhảy ngay
xuống bể nước, chỉ để lộ khuôn mặt, mắt nhắm nghiền.
Trâu Tướng Quân thấy Ngụy Nhất trốn trong nước như chú
hà mã, anh khẽ mỉm cười, gọi cô: "Ra đi".
Anh chàng này chỉ mặc mỗi một chiếc quần bơi bé xíu
nhưng không hề có ý che đậy, cứ đứng từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt sáng khẽ
nhíu lại, mang theo ý tứ đùa giỡn. Ngụy Nhất cứ nhắm tịt mắt lại, vô cùng kích
động, mắng to đến nỗi lạc cả giọng: "Lưu manh! Lưu manh!". Hơn nữa
anh ta còn là hạng lưu manh không thể nào chuyển hóa nổi.
"Lên đi", Trâu Tướng Quân sợ ở đây quá lâu,
Tô Thích sẽ tìm đến được, cố gắng kiềm chế ý muốn bắt nạt cô, chỉ ra mệnh lệnh
ngắn gọn.
Không ngờ cô gái trốn trong nước kia lại cứ án binh
bất động, giữ nguyên trạng thái hà mã ngập nước như vậy.
"Vậy thì thiếu gia ta xuống nhé!", Trâu
Tướng Quân khẽ cười, đôi chân dài quả nhiên lội xuống nước, tạo nên những tiếng
ì oạp lớn và không ít bọt nước. Vì vội đi tìm Ngụy Nhất nên Trâu Tướng Quân
quên béng việc phải khoác thêm một chiếc áo tắm, trong thời tiết trên dưới
không độ này, mình trần như nhộng đi tìm Ngụy Nhất lâu như vậy, anh ta đã lạnh
tới nỗi không chịu nổi nữa rồi.
Nhiệt độ trong nước là ba mươi chín, cơ thể của Trâu
Tướng Quân vừa chạm xuống làn nước ấm liền cảm thấy dễ chịu đến nỗi thốt lên
những tiếng sảng khoái.
"Anh anh anh lui ra!", Ngụy Nhất nhắm chặt
hai mắt, nghe thấy những âm thanh mập mờ phát ra bên cạnh, trong lòng biết rõ
là anh ta đã xuống dưới nước, cô quay mặt về phía thành bể, hét lên bằng giọng
run rẩy, "Lưu manh, lưu manh! Không được lại gần!".
Bể ngâm tình dầu nhỏ hơn các bể tắm nước nóng dưới
chân núi rất nhiều, một người dùng thì cảm thấy vừa vặn, còn hai người thì khá
chật chội, nhưng nếu là một đôi tình nhân cùng ngâm mình trong đó lại càng tăng
thêm hứng khởi. Trâu Tướng Quân tay chân dài, thân hình cao lớn, trong làn nước
ấm, anh chỉ cần sải hai bước là đã chạm vào phía sau Ngụy Nhất đang co rúm
thành một khối kia rồi. Sau đó anh đưa tay ra bế bổng cô lên.
Ngụy Nhất chỉ sợ anh ta tùy tiện xâm hại mình, cô ra
sức quẫy đạp rồi hét toáng lên: "Buông tôi ra! Lưu manh! Buông ra!".
Trâu Tướng Quân bị nước bắn khắp mặt, mất hết kiên
nhẫn, đôi lông mày rậm nhíu lại. Anh trói chặt Ngụy Nhất bằng hai cánh tay, ôm
gọn cô trong lòng mình. Núi rừng trống trải, tiếng vọng rất lớn, anh sợ tiếng
kêu của cô gái ngốc nghếch này sẽ gây sự chú ý cho những người dưới chân núi,
vì thế hạ thấp giọng xuống quát:
"Cấm động đậy! Tôi sẽ không làm gì cô đâu!"
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng khi bàn tay vừa chạm
phải vòng eo nhỏ bé vừa được nước suối gột rửa đến mềm mại mịn màng của cô, anh
không thể kìm nén được liền khẽ xoa xoa lớp da trắng nõn đó.
Ngụy Nhất vốn nghĩ rằng anh ta thực sự sẽ không làm
điều gì sai trái, vừa yên lặng trở lại, liền cảm thấy một đôi tay thô bạo đang
du ngoạn trên vòng eo, cô hoảng sợ, lại cất cao giọng hét lên:
"Cứu tôi với... Cứu tôi vớiiii", giọng nói
ngây thơ của Ngụy Nhất vang vọng khắp núi rừng, nghe thật thảm thiết.
Trâu Tướng Quân thầm nghĩ, cô bé này vừa mới ngoan
ngoãn được một giây lại hét toáng lên rồi, sắc mặt anh tối lại, quay mặt cô
hướng về mình, hôn ngấu nghiến đôi môi đang kêu gào liên tục kia.
Trâu Tướng Quân vốn chỉ có ý định bịt miệng cô lại để
cô không kêu nữa.
Miệng của Ngụy Nhất vốn đang há ra, vì vậy Trâu Tướng
Quân thật dễ dàng luồn chiếc lưỡi tham lam vào khoang miệng cô. Vừa chạm phải
chiếc lưỡi mềm mại thơm tho đó, toàn thân anh như bị ai đó thả bọ cạp lên, niềm
hứng khởi dâng trào. Dục vọng theo làn nước ấm mà từ từ dâng cao, nụ hôn của
anh mỗi lúc một sâu hơn, chiếc lưỡi giống y như con người anh vậy, cứ rượt đuổi
theo cô không biết mệt mỏi, hít sâu, liếm nhẹ, quấn quýt không rời.
Mái tóc của cô ướt nhèm, bết dính trên trán, không
biết do nước hay mồ hôi, khiến khuôn mặt ngây thơ của cô càng thêm đáng yêu.
Mùi hương mê hoặc triền miên của không gian nơi đó lại càng giống như chất xúc
tác làm tim anh ngày càng mềm yếu, khiến bộ phận nào đó trên cơ thể anh mỗi lúc
một cương cứng. Bàn tay đang ôm chặt cô bắt đầu không chịu để yên, lướt qua
lướt lại trên tấm lưng trơn mịn của Ngụy Nhất. Ngụy Nhất biết anh ta lại bắt
đầu phát cuồng, trong lòng lo sợ, liền cắn một cái vào đầu lưỡi trơn tuột tham
lam ấy. Nhưng cô lại là người có tâm lòng nhân hậu, biết anh chàng mặc dù rất
đáng hận nhưng nếu thật sự làm anh ta bị thương cũng không hay, ngộ nhỡ cắn
mạnh quá làm anh ta bị câm thì chị gái sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Vậy là cô
không dám cắn mạnh. Trâu Tướng Quân chỉ cảm thấy hơi đau chứ không hề chảy máu.
Nhưng dục vọng lại được không chế, anh hổn hển ngẩng đầu lên, hơi thở ướt át
phả vào mặt cô, thì thào:
"Đồ ngốc, bây giờ tôi tha cho cô, ngoan ngoãn đi
theo thì tôi sẽ không đụng vào cô. Nếu cô còn kêu lên nữa, tôi sẽ chiếm đoạt cô
ngay tại đây đây, cô có tin không?"
Ngụy Nhất cũng đang thở hổn hển, đôi môi run run, sợ
sệt gật đầu.
Trâu Tướng Quân thấy cô gái trong lòng mình khuôn mặt
tựa hoa đào, ánh mắt như sóng nước hồ thu, đôi môi hồng non nớt bị hôn đến nỗi
hơi sưng đỏ lên, vành môi đang cong cong khẽ hếch, giống như cố ý khiêu gợi,
mời chào anh thưởng thức thêm một lần nữa.
"Em yêu”, mặc dù đã nhận lời sẽ buông tha cho cô
nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi, anh thì thầm một tiếng, sau đó lại cúi người
xuống tiếp tục nụ hôn. Bộ phận đang cương cứng đến độ đau nhức trên cơ thể anh
dường như có linh tính, cứ đè mạnh, ép sát về cơ thể mà nó cần hướng tới.
Ngụy Nhất lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, làn nước
suối vốn có nhiệt độ cao càng dễ khiến người ta ngất xỉu, thêm vào đó là nụ hôn
cuồng nhiệt liên miên không dứt như vậy của Trâu Tướng Quân, cô cảm thấy toàn
thân rã rời, bất lực, chân tay mềm nhũn, những giọt nưóc mắt bất lực cứ lã chã
rơi.
Cảm nhận được vị mặn chát trong miệng, Trâu Tướng Quân
mới buông cô ra, thấy cô mỗi lần bị mình ép bức đều trong bộ dạng đáng thương,
nước mắt giàn giụa như vậy, quả thực không đành lòng. Anh thì thầm:
"Vốn dĩ thật sự không muốn chạm vào cô. Ban nãy,
bảo cô tự đi lên, cô lại cứ cứng đầu, chẳng phải đều tại cô sao? Lần này là cô
cố ý khêu gợi tôi đây nhé!"
Tên tiểu nhân không biết xấu hổ này. Ngụy Nhất đẩy
Trâu Tướng Quân ra để hai người cách xa một chút, vừa ấm ức vừa cảnh giác nhìn
anh ta.
"Thôi được rồi, được rồi, thật sự tôi sẽ không
chạm vào cô nữa. Trèo lên đi theo tôi", Trâu Tướng Quân sợ đôi mắt nai ấy
lại đẫm lệ, đành thỏa hiệp, chỉ muốn nhanh chóng đưa cô đi thay đồ.
Mọi người đều nói rằng, một ngày bị rắn cắn, ba năm
vẫn còn sợ sợi dây thừng. Ngụy Nhất bị cắn tới n lần rồi, nghe anh ta nói sẽ
không chạm tới mình nữa, cô vẫn bán tín bán nghi. Thấy anh ta quả nhiên đã lên
bờ trước thì mới thở phào.
Trâu Tướng Quân cao một mét tám mươi bảy, những giọt
nước ấm đang theo làn da nâu chảy xuống, anh đứng trên thành bể cao cúi nhìn
Ngụy Nhất, hống hách thúc ép đến nỗi khiến người ta không thể hít thở bình
thường được. Ánh mắt của Ngụy Nhất chạm ngay phải chiếc quần bơi chật chội của
anh ta, bộ phận hãnh diện của đàn ông đó đang căng phồng lên một cách đáng sợ.
"Lưu manh!", Ngụy Nhất cúi đầu, khẽ nguyền
rủa.
Trâu Tướng Quân biết cô vừa chạm mắt phải bộ phận ngạo
nghễ của mình, liền khẽ nhún vai, thật thà đến nỗi không biết xấu hổ, cười nói:
"Ngoài cô ra, thứ duy nhất mà tôi không thể khống chế được, chính là nó
đấy".
Ngụy Nhất cảm nhận được ý tứ đùa cợt của anh ta khi
đem cô ra so sánh với cái đó, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng biết rõ thủ đoạn
của anh ta, cô không dám nói gì nữa, lặng lẽ đứng dậy tìm một chiếc khăn tắm,
miễn cưỡng trùm lên cơ thể.
Trâu Tướng Quân tiến lại gần, ôm nhẹ eo cô, nói, đi
thôi.
Ngụy Nhất giả bộ cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo. Không
biết Trâu Tướng Quân sẽ đưa mình đi đâu, cô đang tính toán xem phải làm thế nào
để thoát khỏi tên lưu manh này.
Khi đi ngang qua một ngôi nhà bên con đường nhỏ giữa
núi, Ngụy Nhất chui tọt vào trong đó với một tốc độ nhanh như cắt rồi vặn chốt
khóa cửa lại. Vừa bước vào liền cảm thấy bầu không khí trong đó vừa ướt át vừa
ngột ngạt, nhiệt độ cao tới mức nóng bỏng cả người.
"Đồ ngốc, cô lại gây chuyện gì thế hả? Ra ngoài
mau cho tôi!" Trâu Tướng Quân thấy cô bé bỗng chui tọt vào phòng xông hơi,
vừa tức giận vừa buồn cười, đập mạnh lên cửa, nhưng cửa đã bị cô khóa chặt rồi.
Bên trong, Ngụy Nhất cảm thấy hít thở thật khó khăn nhưng cũng không chịu ra
ngoài, cô tự nhủ, thà bị hấp chết ở đây còn hơn là bị tên lưu manh kia ức hiếp.
Khoảng mười phút sau, bên trong không có chút động
tĩnh gì, Trâu Tướng Quân biết rõ, nếu ở quá lâu trong phòng xông hơi thì sẽ xảy
ra chuyện không hay, liền sốt sắng đập cửa: "Đồ ngốc, mau ra đi, tôi hứa
là sẽ không chạm vào cô đâu!".
"Em yêu, ra đi, ngoan nào! Đừng giận quá
mà!"
"Đồ ngốc chết tiệt kia, tôi đếm đến ba, cô mà
không ra ngoài, tôi sẽ xông vào ức hiếp cô đấy!"
"Nhất Nhất, ra đi, tôi sai rồi... mau ra đi, đừng
bướng bỉnh nữa!"
"Chỉ cần cô ra ngoài an toàn, nói gì tôi cũng
đồng ý hết"
Vừa đấm vừa xoa, các chiêu thức dỗ dành, đe dọa anh
đều mang ra áp dụng hết nhưng người ở bên trong vẫn nhất quyết không chịu lên
tiếng. Trâu Tướng Quân thực sự cuống cuồng, nghiến răng nghiến lợi lao mình phá
cửa.
Tiếng cơ thể săn chắc như thép như đồng của anh đập
vào cánh cửa gỗ đinh tai nhức óc. Lần nào cũng đều vận dụng hết sức mạnh của
toàn thân, lần nào cũng như có thể đập cánh cửa tan ra thành từng mảnh, vậy mà
nó vẫn im lìm vững chắc như cũ.
Trâu Tướng Quân vừa lo vừa bực, thầm nguyền rủa mấy
tên kỹ sư thiết kế khi xây dựng sơn trang, tại sao lại lắp khóa bên trong các
phòng xông hơi nhỏ cơ chứ!
Hai mươi phút trôi qua, Trâu Tướng Quân lo tới nỗi mồ
hôi nhễ nhại, không thốt lời nào, chỉ hùng hục lao vào phá cửa. Cửa vẫn không
thể nào công phá nổi. Trâu Tướng Quân biết, phòng xông hơi rất dễ khiến người
ta bị sốc, nghiêm trọng hơn còn có thể tử vong. Trái tim anh càng đập mạnh,
trong lòng trào dâng một nỗi lo sợ chưa từng có.