Men rượu lúc này đã ngấm, Trâu Tướng Quân cố gắng kìm
nén cơn say, sai người đưa Nguyệt Nguyệt về trường, còn anh đưa Ngụy Nhất về
nhà.
Vừa vào nhà, anh vội mò mẫm chạy vào nhà vệ sinh nôn
thốc nôn tháo, đầu óc đau như sắp nổ tung. Trong lòng anh vẫn day dứt vì Ngụy
Nhất, sau khi nôn xong, anh uống một cốc thuốc giã rượu, lim dim mắt, đến khi
cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì lập tức lao tới bên Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất vẫn chưa tỉnh, không biết cô bị thương ở đâu
nữa. Trâu Tướng Quân cũng không dám tùy tiện kiểm tra lo lắng đến nỗi toát mồ
hôi hột, cứ đi đi lại lại quanh NgụyNhất.
Quá nửa đêm, men rượu mới tan hết, Ngụy Nhất dần cảm
giác mình đang nằm trên giường ấm nệm êm, vô cùng dễ chịu, không muốn mở mắt ra
nữa.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng nói
có sức xuyên thấu mạnh mẽ, cổ họng khàn khàn một nỗi ân hận từ tận đáy lòng
vang lên: "Tất cả là lỗi tại anh, Tiểu Trư, nếu không phải do anh ích kỷ,
chỉ biết nghĩ lợi cho riêng mình, muốn chiếm ưu thế trong tình cảm thì sẽ không
hại em phải đến những nơi đó uống rượu giải sầu, bị kẻ xấu đem ra làm trò tiêu
khiển, thiếu chút nữa còn bị thất thân! Nghĩ đến những điều đó, anh vô cùng ân hận,
hận bản thân mình, đương nhiên còn hận cả lão già họ Mã kia nữa. Tiểu Trư, nếu
em có mệnh hệ gì, hoặc là từ giờ có nỗi ám ảnh gì trong lòng, anh anh... Thực
sự, em không biết đấy thôi, một tháng qua, anh đã nhớ em biết bao nhiêu! Đã mấy
lần, anh đến đứng dưới sân ký túc nhưng không làm gì cả, chỉ nhìn lên cửa sổ
phòng em cho tới khi đèn tắt, làm như thế trong lòng anh cũng cảm thấy dễ chịu
hơn một chút. Khi em đi mua cơm, anh cũng lén lút đi theo, còn cả lúc em đi lấy
nước sôi nữa... Anh vốn đã định bước tới gọi em nhưng lại bị lòng tự trọng ngăn
lại... Giờ anh rất ân hận! Tiểu Trư".
Ngụy Nhất bỗng cảm thấy một cảm giác ươn ướt, lành
lạnh mà dịu dàng chạm vào mu bàn tay cô, đó chắc chắn là đôi môi của Trâu Tướng
Quân.
Ngụy Nhất vẫn không lên tiếng, nhắm mắt nghe tiếp.
Trâu Tướng Quân luôn giữ bộ mặt lạnh lùng trước mặt
người khác, không ngờ khi không có ai bên cạnh, anh lại trở nên ủy mị như vậy.
Lôi thôi dài dòng, tình cảm thân thiết, toàn bộ những nỗi lòng của anh lúc ở
phòng karaoke ban nãy đều được kể lại. Uống một ngụm nước cho bớt khô cổ họng,
anh lại lần lượt kể lể một hồi từ khi mới gặp Ngụy Nhất, nhớ cô, yêu cô như thê
nào. Một câu chuyện tình cảm đáng được ca ngợi và đáng rơi lệ, chỉ có trời đất
hợp lại mới sánh được với chuyện tình cảm của Trâu Tướng Quân.
Đang nói tới lúc cảm hứng dâng trào, cảm thấy miệng
lưỡi khô rát, anh lại uống thêm một ngụm nước. Đang định tiếp tục câu chuyện
còn dang dở, bỗng anh giật thót cả người vì đôi mắt sáng long lanh đang chăm
chú nhìn mình.
Ngụy Nhất đã mở mắt, cô chăm chú nhìn Trâu Tướng Quân.
Không biết những lời vừa rồi anh nói, cô ấy nghe được bao nhiêu phần, Trâu
Tướng Quân rất bối rối, khuôn mặt tuấn tú khẽ ửng hồng. Anh lập tức khẽ hắng
giọng, tìm lại giọng điệu bình thường, lạnh lùng hỏi: "Lạnh không? Để anh
đắp thêm cho em một cái chăn nữa nhé?".
Giờ đang là giữa mùa hè, làm gì có chuyện đắp chăn,
lại còn đắp tới hai cái chăn nữa!
Ngụy Nhất chậm rãi lắc đầu, đôi mắt ngân ngân nước vẫn
chăm chú nhìn anh, sóng mắt dập dềnh, vô cùng rung động.
Trâu Tướng Quân bị Ngụy Nhất nhìn chăm chú đến nỗi xấu
hổ, gãi gãi đầu, hỏi: "Vậy em có nóng không? Điều hòa để thế đã được
chưa?". Vì Trâu Tướng Quân vốn nóng tính đặc biệt anh rất sợ nóng, vì vậy
điều hòa trong nhà lúc nao cũng để cố định ở mức hai mươi độ. Biết rằng thân
nhiệt phụ nữ khác với nhiệt độ cơ thể của mình, anh liền quan tâm hỏi.
Ngụy Nhất vẫn ngây ra, tiếp tục lắc đầu, đôi mắt khẽ
nheo lại.
Trâu Tướng Quân ngước nhìn lên chùm đèn thủy tinh,
chợt hiểu ra: "Có phải đèn quá sáng?". Sau đó anh chạy vội đi tắt đèn.
Đôi mắt trong sáng của Ngụy Nhất lộ rõ vẻ xúc động, cô
vẫn yên lặng, cảm thấy miệng mình khô rát, cô đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi.
Trâu Tướng Quân tinh mắt để ý thấy, lập tức hỏi:
"Có phải khát quá không? Tiểu Trư, uống một chút nước nhé!".
Vừa nghe nói như vậy, Ngụy Nhất liền gật đầu, khẽ nói:
"Muốn uống nước đường mật ong".
Trâu Tướng Quân vô cùng phấn khởi, chạy nhanh như gió,
pha một cốc nước đường mật ong, lại cẩn thận bê cốc nước chạy lại. Thổi nguội
từng thìa từng thìa một dùng miệng nhấp thử xem đã bớt nóng chưa rồi mới đưa
vào miệng Ngụy Nhất, nói: 'Tiểu Trư, há miệng ra nào!".
Ngụy Nhất uống được vài ngụm, ngọt quá, thấm vào tận
gan ruột.
Dường như được cơ thể điều phối, nước uống vào đằng
miệng thì nước mắt lại tuôn rơi. Trâu Tướng Quân thấy Ngụy Nhất khóc không rõ
nguyên cớ, cứ ngỡ là cô bị thương nặng ở đâu, vội lật tung chăn lên, tìm khắp
dưới cánh tay và chân cô, sốt sắng hỏi: "Đau ở đâu? Em đau ở đâu? Tiểu
Trư, rốt cuộc là em bị thương ở đâu?".
Thực ra, Ngụy Nhất bị vài vết xước ngoài da, chỉ hơi
thâm tím một chút thôi.
Ngụy Nhất rơi lệ bởi hành động nghĩa hiệp, sự quan tâm
ân cần chu đáo và cả sự chung tình của Trâu Tướng Quân. Tất cả những điều đó
khiến cô bây giờ và trong suốt phần đời sau này sẽ luôn luôn ghi lòng tạc dạ.
Lần đầu tiên nhìn Trâu Tướng Quân thật kỹ, thật nghiêm túc, cô mới hốt hoảng
nhận ra rằng, trước đây mình đã bỏ qua biết bao điều hạnh phúc.
Trâu Tướng Quân không hiểu hết được những tâm tư tình
cảm ấy, cứ cố gắng tìm những vết thương trên ngưòi cô. Thấy nước mắt của Ngụy
Nhất rơi xuống ngày càng nhiều, đoán rằng chắc cô bị nội thương nên anh hốt
hoảng, vội vàng rút điện thoại gọi cấp cứu.
Ngụy Nhất bây giờ mới nghẹn ngào nói, "Em không
sao". Nói rồi, hai hàng nước mắt lại rơi xuống, nức nở: "Em chỉ đang
nghĩ, tại sao anh luôn đối xử với em tốt như vậy... Em... em không đáng được
anh đối xử tốt như thế.
Trâu Tướng Quân bây giờ đoán rằng, chắc cô đã bị gã
đàn ông kia sàm sỡ nên cảm thấy tự ti. Nghĩ tới loại người đồi bại trong xã hội
đó, cơn giận giữ trong người Trâu Tướng Quân lại bốc cao.
"Trâu Tướng Quân, có phải anh đang giận em
không?" Ngụy Nhất thấy nét mặt của Trâu Tướng Quân sa sầm lại trong lòng
cảm thấy không yên, khẽ hỏi.
"Em đúng là đồ ngốc! Sao anh có thể giận em được
chứ! Hơn nữa, đó không phải là lỗi của em!"
"Nhưng, em... em..." Ngụy Nhất chợt rùng
mình khi nhớ lại đôi bàn tay thô thiển của Đội trưởng Mã, cảm thấy toàn thân
mình bẩn thỉu, liền giãy giụa vùng dậy muốn đi tắm rửa.
Trâu Tướng Quân không nói thêm lời nào, bế thốc cô
lên, đi thẳng vào nhà tắm.
Hai người vào đến phòng tắm rồi, Trâu Tướng Quân lại
không có ý đi ra. Anh khẽ đặt Ngụy Nhất đứng xuống, nói một câu, "Anh
không muốn ra". Đỡ Ngụy Nhất ngồi xuống, anh nói, "Đứng tắm vòi sen
nhé!". Rồi anh mở vòi nước. Xem ra Tướng Quân cũng có chút hiềm khích với
cơ thể bị người đàn ông khác sờ mó vào của Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất cảm thấy bị tổn thương, đang ủ rũ đứng ngây
người ra, chợt thấy lành lạnh, mới phát hiện ra quần áo của mình đã bị Trâu
Tướng Quân cởi ra hết.
Lúc này đây, không một mảnh vải che thân, đứng dưới
ánh đèn sáng chói trong phòng tắm, cơ thể nhẵn nhụi điểm xuyết vài vết bầm tím,
đặc biệt là ống chân bên trái, chỗ bị gót giày đá phải, vẫn còn đang rớm máu.
Trâu Tướng Quân vô cùng đau lòng, quỳ người xuống,
dùng nước ấm giúp cô xoa rửa chỗ bầm tím. Anh chuyên tâm chăm sóc Ngụy Nhất,
trong lòng không chút vấn vương đến những chuyện khác, giống như cô là người vợ
đã mười năm nay của anh rồi, lời nói, cử chỉ đều hết sức tự nhiên. Đến lúc
Ngụy Nhất kịp phản ứng lại thì cả người cô đã ướt đẫm, anh bắt đầu xoa nước tắm
cho cô, bọt xà phòng vương đầy cơ thể.
Ngụy Nhất ngượng ngùng, xấu hổ đến mức đầu ngón chân
cũng đỏ ửng lên, bẽn lẽn đẩy anh ra: "Để em tự làm! Em tự làm được! Anh,
anh đi ra đi..”
Trâu Tướng Quân trừng mắt lên nhìn, lạc giọng nói:
"Không được động đậy!". Cô thật sự coi anh là thánh nhân hay sao?
Không một mảnh vải che thân mà lại kéo kéo đẩy đẩy trước mặt anh. Bàn tay Trâu
Tướng Quân trên người cô khẽ ấn mạnh thêm một chút, Ngụy Nhất liền lùi ra sau,
cứ như thế, cuối cùng anh dồn cô vào tận góc tường, không còn đường lùi nữa.
Trâu Tướng Quân khóa chặt cô vào góc tường, tiếp tục kỳ cọ. Cảnh tượng này lại
càng thêm phần mờ ám.
Giọng nói của Ngụy Nhất đã bắt đầu run rẩy, nói không
đầu cũng chẳng cuối: “Em, em, em... em tự tắm được rồi! Em tự tắm được... Cảm
ơn anh... Anh tắm đi, em cũng tự tắm được...".
Trâu Tướng Quân lần này lại vô cùng quân tử, an phận
thủ thường khiến người ta phải líu cả lưỡi, nói tắm là chỉ tắm rửa, bàn tay của
anh đối đãi mọi bộ phận trên cơ thể của Ngụy Nhất như nhau, tuyệt đối không
thiên vị chỗ nào tuyệt đối không dừng lại quá lâu ở đâu cả.
Trâu Tướng Quân cười hì hì, nói: "Chính em nhắc
anh đấy, lát nữa em cũng giúp anh tắm nhé!".
Ngụy Nhất cúi gằm mặt, lắc đầu lia lịa, bỗng cô nhìn
thấy bộ phận đang cương cứng trên phần cơ thể chỉ mặc mỗi chiếc quần lót của
Trâu Tướng Quân, cơn say vừa tỉnh được vài phần, cô chỉ muốn lại say tiếp thôi.
Trâu Tướng Quân ngồi hẳn xuống cẩn thận kỳ cọ cho Ngụy
Nhất, bất chợt anh ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô: "Tiểu Trư, hơn một tháng
nay không có tin gì của anh, em thật sự không nhớ anh sao?".
Ngụy Nhất bẽn lẽn một hồi, trách móc: "Nhớ đến
một tên đại lưu manh như anh làm gì chứ? Em chẳng thèm!".
Trâu Tướng Quân bực tức, véo một cái âu yếm vào eo của
Ngụy Nhất. Sau đó lại ngẩng đầu lên, hung dữ hỏi: "Lão già đó chạm vào chỗ
nào trên người em?".
"Ở đây", Ngụy Nhất nghĩ một lát, chỉ vào mặt
mình.
Trâu Tướng Quân hằn học liếm vào chỗ đó, anh muốn dùng
nước bọt của mình để rửa sạch dấu vết của kẻ khác.
"Còn chạm vào chỗ nào nữa?"
"Đây", Ngụy Nhất lại chỉ chỉ xuống cổ.
Trâu Tướng Quân lại hôn cổ cô.
Cứ nhắc đi nhắc lại như thế toàn thân Ngụy Nhất đều bị
Trâu Tướng Quân hôn một lượt.
Nụ hôn của Trâu Tướng Quân ban đầu còn có ý chỉ là gột
rửa, rồi đến triền miên vấn vít, đến cuối cùng thì không thể kìm nén dục vọng
được nữa. Hơi thở hổn hển, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng, đen láy nhìn cô càng
lúc càng đắm đuối.
Qua tấm gương trong nhà tắm, Ngụy Nhất nhìn thấy hai
cơ thể đang quấn quýt lấy nhau, xấu hổ đến nỗi nhắm chặt mắt lại. Cuối cùng,
Trâu Tướng Quân lấy khăn tắm cuốn gọn người cô như một con tôm đã luộc chín,
anh bế cô đi ra rồi đặt lên giường. Anh vỗ nhẹ vào khuôn mặt đỏ ửng, nói,
"Anh cũng đi tắm đây. Đợi anh nhé!". Ba tiếng "đợi anh nhé"
khẽ khàng như giọng nói mê trong giấc mộng, nhưng ý tứ lại sâu xa. Con tôm Ngụy
Nhất rúc đầu vào khăn tắm, không chịu trả lời. Trâu Tướng Quân bật cười thành
tiếng, rảo từng bước lớn vào phòng tắm.
Ngụy Nhất bây giờ mới thò đầu ra, làm mặt xấu nhìn
theo tấm lưng tự cho mình là hơn người của anh.
Trâu Tướng Quân đang định đi, chợt nhớ lại đêm động
phòng hoa chúc lần trước, quay đầu lại cảnh cáo: “ Đừng có ý đồ chạy trốn nữa
đấy! Nếu không, anh sẽ không nương tay với em nữa đâu". Nhưng vừa hay anh
bắt gặp diệu bộ đang thè lưỡi chun mũi lên trêu mình của Ngụy Nhất, vốn định
làm bộ mặt nghiêm nghị nhưng lại không nhịn được cười.
Trong lúc Trâu Tướng Quân tắm, Ngụy Nhất ngồi cuộn
tròn trong chăn suy nghĩ. Thực ra, thứ gọi là trinh tiết đó cũng chính là một
thứ mà đám đàn ông luôn tưởng nhớ, đối với phụ nữ thì nó chẳng có tác dụng gì.
Hà tất phải coi trọng như vậy? Sau này, nếu còn gặp phải chuyện như hôm nay,
lại đem dâng hiến cho mấy tên lưu manh đáng ghét, chi bằng trao tặng cho Trâu
Tướng Quân luôn cho xong. Dù rằng nói Trâu Tướng Quân là lưu manh nhưng tốt xấu
gì cũng là chồng của mình, có thể coi là một tên lưu manh hợp pháp, đối với
mình cũng rất tận tình chu đáo. Hơn nữa, hôm nay anh ấy đã làm một hành động
nghĩa hiệp. Theo sự giác ngộ cao thượng đồ ngon vật lạ không dành cho người
ngoài thì thứ đó cũng nên dành cho Trâu Tướng Quân.
Nghĩ đến đây, Ngụy Nhất đỏ mặt tía tai, lăn lộn vài
vòng, thầm tính toán: Nếu hôm nay Trâu Tướng Quân lại đề nghị mình chuyện đó,
mình... mình sẽ đáp ứng anh ấy! Nhưng lại nghĩ theo chiều hướng khác, cái tên
lưu manh Trâu Tướng Quân này đã sớm rèn luyện được bản lĩnh luôn biết tận dụng
triệt để rồi, căn bản là có lúc nào không đề nghị chuyện đó đâu? Nghĩ thế, cô
ngửa mặt nhìn ngọn đèn trên trần, vừa chẳng biết nói gì vừa xấu hổ.
Tâm tư rối bời của Ngụy Nhất còn chưa tìm ra được mối
gỡ nào, Trâu Tướng Quân sau khi bước vào nhà tắm, đã sảng khoái phấn khởi bước
ra, thời gian tắm không quá năm phút. Anh bước tới trước giường, thấy Ngụy Tiểu
Trư đang nhắm nghiền mắt, hàng mi khẽ động đậy, rõ ràng là giả vờ ngủ, vậy là
anh liền cúi người xuống, khẽ liếm láp hàng lông mi đen dày, đầu lưỡi khẽ chạm
vào rồi lại thôi, âm áp, mằn mặn.
Ngụy Nhất nắm chặt hai tay, không biết phải ứng phó
như thế nào, đành nghiến răng quyết theo kế sách giả vờ ngủ của mình tới cùng.
Trâu Tướng Quân lại không bỏ qua đôi môi đỏ hồng của cô, khóa môi anh vào đó,
nụ hôn gắn chặt đến nỗi gió cũng không lọt qua được, anh hôn tới mười phút mới
chịu thôi. Ngụy Nhất vẫn nhắm nghiền hai mắt nhưng đôi môi nhỏ xinh đang len
lén hít thở. Trâu Tướng Quân phát ra tiếng cười khe khẽ từ cổ họng, liền bắt
đầu nụ hôn dài và cuồng nhiệt hơn.
Chiếc khăn tắm của hai người cứ trượt xuống một cách
tự nhiên, nhiệt độ trong phòng dần cao lên, có thể nghe rõ tiếng rên rỉ nũng
nịu của nữ giới và hơi thở hổn hển, gấp gáp của phái nam.
Trâu Tướng Quân hôn khắp một lượt toàn bộ cơ thể Ngụy
Nhất, Ngụy Nhất cũng quên luôn cả việc giả vờ ngủ, mơ màng gọi tên anh.
"Tiểu Trư, anh đã đợi được em trưởng thành
rồi." Đợi mãi vẫn không thấy phản ứng, anh ghé sát vào tai cô, khẽ liếm
láp vành tai. Vành tai của Ngụy Nhất trắng trẻo, mịn màng, trông rất cuốn hút.
Lúc này, Trâu Tướng Quân khẽ nhổm người lên, dò hỏi, "Em yêu, em đã chuẩn
bị xong chưa?".
Ngụy Nhất lim dim mắt, mơ màng nhìn khuôn mặt khôi ngô
tuân tú lấm tấm mồ hôi của Trâu Tướng Quân đang định hỏi xem chuẩn bị gì thì
một cảm giác đau nhói dội lên từ phần thân dưới, cô bất giác khẽ kêu lên một
tiếng.
Trâu Tướng Quân thấy Ngụy Nhất có chút chưa thích ứng,
lập tức dừng ngay lại, cố gắng kiềm chế nhẫn nại, những giọt mồ hôi rơi xuống,
rớt trên cơ thể trắng như ngọc của Ngụy Nhất, bỏng rát như lửa.
"Em yêu, đau không?", cổ họng đã hoàn toàn
khản đặc, anh nhíu cặp lông mày rậm, quan sát biểu hiện trên khuôn mặt Ngụy
Nhất.
Ngụy Nhất hồi tỉnh lại trong cơn đau lạ lẫm, mỉm cười
dịu dàng với Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân cũng chỉ nhẫn nại được một lát, tấm
lưng rắn rỏi của anh vươn thẳng lên, tiếp tục hành động, thoải mái đến nỗi cổ
họng phát ra những tiếng rên rỉ, sau đó anh ôm chặt lấy Ngụy Nhất, muốn đưa cô
gái Ngụy Tiểu Trư này cùng đến thám hiểm đỉnh núi mây mưa, thưởng thức cảnh đẹp
mê hồn ở đó.
"Trâu Tướng Quân!" Ngụy Nhất chỉ cảm thấy
một cao trào dục vọng mãnh liệt mà lạ lẫm trào dâng từ sâu thẳm cơ thể mình,
dường như đang muốn nhấn chìm cô ở đó, cô nắm chặt cánh tay của Trâu Tướng
Quân, hoảng hốt, bơ vơ gọi tên anh.
"Một tháng qua, rốt cuộc em có nhớ anh
không?", Trâu Tướng Quân lúc đó vẫn không quên câu hỏi ấy.
''Không nhớ...”, Ngụy Nhất vẫn cứng đầu nhưng không
chịu được những nhịp đưa vào đầy mạnh mẽ của Trâu Tướng Quân, giơ cờ trắng đầu
hàng, nói rõ sự thật, "Nhớ... ừm... nhớ lắm!".
"Gọi chồng đi!"
"Ch... ồng!"
"Nói em yêu anh!"
"Em, em hận anh. ..ờ..”Ngụy Nhất tự dưng cảm thấy
mình bị anh bắt nạt, bao cảm giác đan xen trong lòng, cô bỗng òa khóc.
Trâu Tướng Quân vốn là một người đàn ông rất sung sức
trong chuyện chăn gối, bị kìm nén quá lâu, lại sẵn có chút hơi men trong người,
trong lòng dù biết Ngụy Nhất lần đầu bước vào thiên đường tình ái, cần phải có
chút tiết chế nhưng người con gái trong mộng, nõn nà trần trụi đang nằm trong
vòng tay như vậy nên anh không thể khống chế được, cứ năm lần bảy lượt chiếm
hữu cô.
Đêm đó, hai người mây mưa, say đắm cuồng nhiệt, nam
hùng hổ mạnh mẽ, muốn đưa hàng trăm hàng vạn quân binh hùng mạnh xuống núi.
Phía nữ mơ màng màng tuân theo quy củ, chỉ nguyện một lòng đưa khách sang sông.
Sau mấy trận chiến quá chênh lệch về sức lực, Ngụy
Nhất đã quá mệt mỏi. Vậy là cô ngủ một mạch tới tận trưa ngày hôm sau mà vẫn
chưa tỉnh dậy.
Trâu Tướng Quân đã dậy từ sớm, thấy khuôn mặt khi ngủ
của Ngụy Nhất như một bé gái, trong sáng đáng yêu trong lòng hân hoan, tìm một
sợi tóc rụng trên đầu giường, ngoáy ngoáy trước mũi Ngụy Nhất. Ngụy Nhất bị
ngứa, lại ư ử kêu lên một tràng như lợn con, bất giác quay mặt qua nép sát vào
lồng ngực của Trâu Tướng Quân. Hơi thở ấm áp cứ xộc thẳng vào trái tim anh, cô
lại tiếp tục ngủ say, dường như không muốn tỉnh dậy.
Trâu Tướng Quân thấy toàn thân nóng bừng, không kiềm
chế được, anh muốn tiếp tục ân ái thêm lần nữa. Bàn tay anh lại thăm dò vuốt ve
khắp người Ngụy Nhât một hồi. Ngụy Nhất bây giờ mới lười biếng tỉnh dậy, thấy
anh có ý định, cô làm khuôn mặt thiểu não, lạc giọng nói: "Anh tha cho em
đi! Xương cốt của em rã rời hết ra rồi đây này!".
"Gọi anh là chồng tốt bụng!", Trâu Tướng
Quân cười.
"Chồng tốt bụng!", Ngụy Nhất lúc này lại tỏ ta
rất ngoan ngoãn.
Trâu Tướng Quân nhổm người lên, thấy bộ dạng nhếch
nhác khổ sở của cô, anh vô cùng xót xa liền khai ân cho cô.
Toàn thân anh lại đang nóng như lửa đốtt, đành đứng
lên vào nhà tắm xả nước lạnh để hạ nhiệt.
Ngụy Nhất chắc mẩm Trâu Tướng Quân chắc còn lâu mới
quay lại, bây giờ mới dám chui đầu vào trong chăn tìm dấu vết của một thiếu nữ.
Lần này, cô thực sự mới trở thành người phụ nữ của
Trâu Tướng Quân, là vợ của anh ấy.