Một chiếc Audi A8 màu đen từ từ lướt tới, dừng
trước mặt Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất không suy nghĩ gì, vừa đưa tay định mở cửa xe ngồi ở hàng
ghế sau thì Tô Thích đã từ trong xe bước ra, đến trước mặt Ngụy Nhất,
lịch sự mở cửa xe mời cô ngồi vào ghế trước cạnh ghế lái.
Ban nãy đứng bên lề đường, gió bấc thổi khiến Ngụy Nhất lạnh cứng
cả người. Ngồi trong xe rồi mà cô vẫn còn run cầm cập, liên tục hà
hơi vào đôi tay bé nhỏ. Điều hòa được bật hồi lâu, cô mới thôi run
rẩy.
Tô Thích nói với vẻ mặt dịu dàng: “Em yếu quá, cần phải luyện tập
nhiều vào”, khẽ liếc mắt về phía cô một cái rồi lại nói tiếp, “Khi
nào vào học, đi chơi bóng với anh nhé!”
Ngụy Nhất không kịp phản ứng lại, há hốc miệng: “Há?”
Tô Thích khẽ cười, một tay chống cằm tựa lên bậu cửa xe, một tay
thoải mái đặt trên vô lăng: “ Có nghe thấy không, hả?”
Ngụy Nhất không nói gì, trong lòng đang thầm đắn đo suy nghĩ về động
cơ của những lời nói ban nãy. Sau khi lưỡng lự một hồi, cuối cùng cô
thành thực trả lời: “Em chỉ biết chơi bắn bi thôi”.
Tô Thích nói: “Không biết chơi cũng không sao, đi cầm quần áo giúp anh
vậy”, nói xong, quay sang nhìn Ngụy Nhất nở một nụ cười giảo hoạt.
Nụ cười đó khiến khuôn mặt anh càng trở nên rạng rỡ. Ngụy Nhất ngây
người giây lát, sau đó lại đỏ bừng mặt lên.
Tô Thích là nghiên cứu sinh tiến sĩ của Đại học S, một loài hoa đặc
biệt trong giới Luật học.
Vì Ngụy Nhất mới vào năm thứ nhất nên những điều cô biết về nhân
vật nổi tiếng Tô Thích đều do người khác truyền lại. Nghe nói, Tô
Thích là người rất có chí tiến thủ, khi còn chưa tốt nghiệp đại
học đã mở văn phòng luật sư cùng mấy người bạn, giờ đây, quy mô của
văn phòng đó càng ngày càng mở rộng. Nghe nói, bình thường anh ấy
ít khi về trường, nhưng hôm nào may mắn thì cũng có thể nhìn thấy
anh ở sân bóng rổ. Nghe nói, ngay từ năm thứ nhất Tô Thích đã được
bầu làm Chủ tịch hội sinh viên, phẩm chất đạo đức tốt, khí chất và
tướng mạo đều tuyệt vời. Nghe nói, đường tình duyên của Tô Thích cũng
rất hên, nhưng chưa hề có tin đồn gì với bất kỳ bạn nam hay bạn nữ
nào cả. Đó quả là một đồng chí tốt, luôn học tập các vị lãnh đạo
trung ương đảng mà chủ chốt là đồng chí tổng bí thư, chăm chỉ quán
triệt lý luận mới của đảng, thực hiện hiện đại hóa theo đường lối
xã hội chủ nghĩa. Trong khi đó, những thành viên của đội bóng rổ đã
lần lượt có bạn gái ở bên chăm chút, đưa nước uống hay giữ hộ quần
áo. Chỉ riêng mình anh vẫn để trống vị trí mà không biết bao cô gái
đang khao khát có được. Mỗi khi nghĩ tới sự lãng phí đó, quả thực
khiến người ta đau lòng.
Xem ra hôm nay đúng là ngày hoàng đạo, loài hoa đặc biệt này lại để
mắt tới Ngụy Nhất, tặng cho cô niềm vinh hạnh mà bao người ngưỡng
mộ.
Nói đến việc giữ hộ quần áo thì còn có một câu chuyện nữa. Trong
ký ức về thời thanh xuân điên cuồng của Ngụy Nhất, câu chuyện này là
một phần ký ức mà mỗi khi nhớ lại cô càng buồn.
Đó là vào kỳ trước của năm thứ nhất, khoảng thời gian của mùa thu
có ánh mặt trời chiếu sáng, Ngụy Nhất là một sinh viên ngoan ngoãn,
an phận thủ thường. Trước đó hai tháng, tinh thần của cô chỉ đơn
thuần là theo đảng yêu nước, quyết chí thi đỗ làm nghiên cứu sinh
tiến sĩ. Hai tháng sau đó, tinh thần của cô là Tô Thích, chí hướng
của cô cũng là Tô Thích.
Ở mỗi trường đại học đều có một người được coi là thần tượng, cao
to đẹp trai, có tài năng đặc biệt nào đó, kể cả anh ta có tính cách
lập dị nhưng vẫn được số đông sinh viên trong trường ngưỡng mộ.
Ngôi sao xuất hiện trên truyền hình, còn thần tượng trường học lại
xuất hiện ngay trên giảng đường.
Tô Thích chính là một người như vậy.
Những lúc rỗi rãi, Tô Thích thường đến sân bóng rổ. Chỉ cần có sự
xuất hiện của Tô Thích, khán đài lại chật cứng người xem.
Nghe nói năm đó, toàn bộ nữ sinh trong trường đều ngưỡng mộ Tô Thích.
Ba cô bạn cùng phòng của Ngụy Nhất lại càng tôn sùng Tô Thích hơn ai
hết.
Ngụy Nhất khi ấy đang đúng độ tuổi tò mò thích khám phá. Lúc đó,
cô cũng cùng ba cô bạn cùng phòng đến ngồi ở khán đài, khuôn mặt
không chút biểu cảm tiếp nhận những làn sóng âm thanh đầy phấn khích
hét gọi tên Tô Thích. Khi tay phải của cô còn đang luồn trong túi áo
tìm hạt dưa thì miệng đã thốt ra: “Tên nào là Tô Thích?”.
Đó đúng là câu hỏi rất có tinh thần cầu thị mà cũng rất dễ dẫn
tới án mạng.
Ngụy Nhất còn nhớ, lúc ấy sau khi hỏi câu đó bằng giọng không to
cũng chẳng nhỏ, liền bị những ánh mắt sắc lẹm từ bốn phía bao vây
khiến cô toát mồ hôi hột.
Ba cô bạn cùng phòng nhìn Ngụy Nhất một cách khó hiểu, đại ca của
phòng là Đàm Nguyệt Nguyệt ủ ê sầu não chỉ vào mũi Ngụy Nhất:
“Chẳng trách phòng mình không lần nào nhận cờ luân lưu cả!”
Ngụy Nhất đang định phản bác lại rằng việc phòng mình không nhận
được cờ luân lưu là do cậu nhét đám tất thối xuống gầm giường, nhưng
câu nói còn chưa kịp phát ra thì một chàng trai cao lớn trong bộ quần
áo thể thao màu xanh trắng đã ném bóng ăn ba điểm trong một tư thế
tuyệt đẹp, bóng đập vào thành sắt , chui vào lưới.
Vì khả năng ném bóng vào lưới của Ngụy Nhất luôn không chuẩn như mấy
bản tin dự báo thời tiết, nên cô rất kính nể những người có khả
năng đó.
Trong tiếng hò reo vang dội khắp sân đấu, Nguyệt Nguyệt kích động
đứng bật dậy, hét hớn: “Cú ném bóng ăn ba điểm của Tô Thích! Ném
bóng ăn ba điểm của Tô Thích!”
Ngụy Nhất nhìn theo hướng ba ngón tay thon đẹp đang khẽ run, lần đầu
tiên chú ý đến nhân vật Tô Thích trong truyền thuyết.
Bây giờ đang là đầu mùa thu, khí hậu thật tuyệt, không nóng cũng
chẳng lạnh.
Ấn tượng đầu tiên của cô về Tô Thích là mồ hôi. Không phải thứ mồ
hôi nồng nặc bốc mùi bám đầy bụi bặm bẩn thỉu khiến người ta ác
cảm mà mang vẻ nam tính, mạnh mẽ và đầy sức hấp dẫn.
Dưới ánh đèn của nhà thi đấu, những giọt mồ hôi của anh túa ra ánh sáng lấp
lánh, từng giọt mồ hôi trên hai cánh tay và đôi bắp chân rắn chắc rớt xuống
theo từng nhịp nhấc người, chạy đuổi, chạy nước rút, hò hét của anh. Khuôn mặt
khôi ngô lộ rõ khả năng lãnh đạo, những giọt mồ hôi cũng túa ra như mưa. Dường
như anh chẳng hề để ý điều đó, chỉ khi nào có giọt mồ hôi vô tình rơi trúng mắt,anh
mới đưa tay lên quệt vài cái, những động tác nhanh nhẹn của đôi chân dường như
không bị ảnh hưởng chút nào. Chiếc áo cầu thủ số 7 màu xanh trắng dính sát vào
lưng… Ngụt Nhất lớn ngần này rồi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đàn ông đổ mồ
hôi lại mê hoặc, quyến rũ như vậy. Cũng có thể công nhận không phải là ba cô
bạn cùng phòng cô ba hoa về nhân vật được coi là thần tượng ấy.
Đám con gái quả là không hiểu rõ về bóng rổ, bất kể đội của Tô Thích dẫn điểm
hay thua điểm, bọn họ đều hò hét không ngớt.
Câu chuyện này cho chúng ta thấy rằng, thành tích của thần tượng trong trường
học có thể rất linh tinh, tính cách có thể gàn dở ngông cuồng, có thể gây lộn
với bạn học, bêu xấu giáo viên, có thể không đứng trong hàng ngũ của Đoàn thanh
niên cộng sản, của Đảng, có thể làm vài chuyện điên rồ, cuối cùng chỉ bằng một
câu “tuổi trẻ nông nổi” là có thể hóa giải được hết.
Nhưng nhất định phải biết chơi bóng rổ.
Chắc chắn Tô Thích đã sớm nhận ra được đạo lý đó nên mới chuyên tâm
chơi bóng rổ như vậy.
Ba cô bạn cùng phòng hướng về phía Tô Thích bằng những ánh mắt đầy
hằn học.
Nguyệt Nguyệt: “Ước gì được cùng anh ấy đến thuê phòng nghỉ ở khách
sạn nhỉ!”.
Đình Đình: “Ước gì được làm người tình trăm năm của anh ấy nhỉ!”.
Như Như: “Ước gì được anh ấy bắt cóc rồi đem trói lại nhỉ!”.
Sau khi ba người ngước mặt lên trời mơ mộng một hồi, ánh mắt đều dồn
cả lên người Ngụy Nhất. Ngụy Nhất nhìn xuống dưới, thấy quần áo
của các cầu thủ khác đều có bạn gái đi theo cầm hộ, duy chỉ có
quần áo của Tô Thích bị bỏ lại trên nền nhà. Ngụy Nhất cúi đầu
nhắm mắt lại nói: “Ước gì được giữ hộ quần áo cho anh ấy nhỉ!”.
Ba cô bạn cùng phòng đồng thanh mắng Ngụy Nhất thật chẳng có chí
hướng chút nào.
Không biết có ai cao hứng, bỗng hét toáng lên ở trên khán đài: “Này,
Tô Thích, Ngụy Nhất nói là muốn giữ quần áo cho anh đấy!”.
Vốn dĩ trong nhà thi đấu ồn ào, giọng nói đó có khả năng bị nhấn
chìm, nhưng Tô Thích lại nghe được câu nói đó, thính giác thật tốt.
Có thể thấy anh ấy được coi là thần tượng hàng đầu của Đại học S không
chỉ bởi vẻ ngoài hào nhoáng mà thực sự còn bởi khả năng hơn người nữa.
Tô Thích ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi, thấy bóng dáng bé đang ôm đầu che
mặt sợ hãi né tránh như chim sợ cung tên kia, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười,
làm mê hoặc cả đám con gái phía trên.
Từ đó về sau, Ngụy Nhất đã thật sự lưu tâm tới Tô Thích. Cô thường xuyên nhìn
thấy anh quay về trường chơi bóng, lúc thì chơi trong nhà thi đấu, lúc lại ở
sân vận động ngoài trời. Ở bất cứ nơi đâu, xung quanh anh cũng đầy những cô gái
phấn khích đi theo cổ vũ. Khi thầy cô giáo giảng bài, thường nói đông nói tây
rồi lại nói đến Tô Thích – nhân vật điển hình của trường Đại học S, kể lại rằng
hồi đó anh ấy đã bứt phá xuất sắc thế nào, oai phong chừng nào. Giống như những
bạn học khác, Ngụy Nhất luôn cảm thấy rất hứng thú, vô cùng chăm chú lắng nghe.
Nếu gặp may một chút, còn có thể đi lướt qua Tô Thích trên con đường trong
trường. Khi đi bộ, Tô Thích thường đi rất nhanh, ánh mắt nhìn thẳng, sải từng
bước dài, dường như không hề chú ý đến ánh mắt đang ngây ngô nhìn theo của Ngụy
Nhất. Dù rằng không nhận được dù chỉ một cái liếc mắt của Tô Thích, nhưng được
đi lướt qua anh, cũng là một việc hạnh phúc có thể khiến Ngụy Nhất vui sướng
suốt một ngày trời.
Cô bé vừa tròn mười tám, tâm hồn đang trào dâng những rung cảm đầu đời.
Nếu biết rằng thiếu nữ thường mơ mộng. Ba cô bạn cùng phòng của Ngụy Nhất chính
là những anh tài có khả năng nằm mơ giữa ban ngày tuyệt đỉnh. Chỉ với một nụ
cười và ánh mắt nhìn lại của Tô Thích sau khi nghe đến tên của Ngụy Nhất hôm
ấy, họ đã phán đoán rằng thiên thần đại nhân đã động lòng trước thiếu nữ chốn
phàm trần rồi. Vậy là ngày nào bọn họ cũng nhiệt tình giúp Ngụy Nhất bày mưu
tính kế xem phải làm thế nào để hấp dẫn thần tượng. Khả năng lớn nhất là tần số
xuất hiện phải cao hòng thu hút sự chú ý của thiên thần.
Mặc dù ba cô bạn cùng phòng có bầu nhiệt huyết rất lớn nhưng lại thiếu tư duy
nhạy bén, những chiêu bài cố vấn cho Ngụy Nhất nếu không phải là đứng ven đường
nơi Tô Thích thường đi qua để đọc thơ thì cũng là sau khi cản đường anh ấy đứng
lại, gảy một khúc Thiên lí chi ngoại 1bằng
đàn tì bà cho anh ấy nghe.
Ngụy Nhất cảm thấy tất cả những kế hoạch đó đều không thể vận dụng được.
Mỗi người, trong thời thanh xuân tươi trẻ đều có một vài hành động khiến người
khác ngạc nhiên và bản thân mình cũng bất ngờ, cuối cùng, sau khi nhớ lại, sẽ
hận một nỗi không thể chui xuống đất mà trốn được, sẽ cảm thấy ân hận về những
hành động bột phát đầy phấn khích đó, Ngụy Nhất – trong thời thanh xuân tươi
trẻ ấy, cũng có một hành động phấn khích thực sự rung động lòng người.
Thời gian đó, để hưởng ứng cuộc vận động cuộc sống xanh vì môi trường, Ngụy
Nhất chuẩn bị học đi xe đạp nhưng cô rất hay xấu hổ, không thể giữ được thần
thái tự nhiên khi bị mất mặt trước những người khác. Cô biết rằng, nếu nhìn thế
này mà nói là muốn học đi xe đạp, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho người
khác. Vì vậy, hằng này cô cố gắng dậy thật sớm, chọn một nơi vắng vẻ, một mình
tập luyện.
Mới qua sáu giờ theo giờ Bắc Kinh, mặt trời còn chưa mọc, bầu trời trắng xanh
điểm xuyết vài rang đỏ. Cảnh tượng quả thực rất tươi mới và đẹp đẽ.
Tô Thích chơi bóng một lát, thấy trời đã sáng bèn ra về.
Anh đi đúng vào con đường vắng vẻ mà Ngụy Nhất đã chọn để tập xe, vừa hay bắt
gặp cú ngã thứ năm mươi của Ngụy Nhất.
Cú ngã ấy mới khéo làm sao, chổng vó lên trời, lại còn ngã đúng vào chân của Tô
Thích nữa chứ.
Ngụy Nhất ngước mặt lên nhìn trời, chàng trai khôi ngô đang đứng nhìn xuống với
đôi mắt lá răm tuyệt đẹp kia lại chính là Tô Thích – người mà cô thầm thương
trộm nhớ bấy lâu nay!
Trong khi đó, trên con đường râm mát trong vườn trường
này, chim hót hoa tỏa hương, ít người lui tới, quả là một khung cảnh lí tưởng
để bày tỏ tình cảm giống như trong những cuốn tiểu thuyết tình yêu. Ngụy Nhất
vừa nghĩ vậy, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô liền nảy sinh mong muốn mãnh liệt
được bày tỏ tình cảm với Tô Thích.
Vậy là cô thản nhiên đứng dậy, nói: “Xin chào, em là Ngụy Nhất, em thích anh”,
nghĩ một lát, lại thêm câu, “Cả phòng ký túc xá chúng em đều thích anh”.
Vốn dĩ thấy một cô bé bị ngã, Tô Thích vội rảo bước tiến đến để đỡ dậy. Nghe
được lời thổ lộ của Ngụy Nhất, cánh tay đang đưa ra ngang chừng của anh bỗng
sững lại.
Lúc đó, Ngụy Nhất còn rất trẻ, chưa có kinh nghiệm yêu đương, chưa biết thổ lộ
tình cảm là một việc làm đứng đắn đòi hỏi phải có “hàm lượng kỹ thuật” cao, cần
phải có mở đầu và kết thúc, sau khi thổ lộ còn phải đợi ý kiến của đối phương.
Vậy mà lúc đó, sau khi nói những câu có đầu mà không cuối như vậy, Ngụy Nhất
thấy vài phần xấu hổ, phủi phủi đất bám sau mông, dắt xe đạp bỏ đi luôn.
Tô Thích đứng ngây ra nhìn theo vết bánh xe đạp in lại trên đường. Mải hồi lâu,
anh khẽ bật cười. Thực ra, trước khi Ngụy Nhất biết anh, anh đã chú ý tới cô
rồi. Đó là một năm trước đây, Ngụy Nhất nấp ở bên hồ nước trong trường Đại học
S, khóc thổn thức chỉ có một mình. Ban đầu còn thút thít đau khổ, sau đó là những
tiếng nức nở không thể kiềm chế. Khi ấy Tô Thích rất xúc động - một cô gái đẹp
như hoa thế này, điều gì khiến cô khóc một cách thảm thiết như vậy.
Trên đường về ký túc xá, Ngụy Nhất suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, cảm
thấy vô cùng mất mặt, bèn nằm bò trên giường, chui trong đống chăn, xấu hổ đến
nỗi tự chôn sống mình trong chăn cả ngày trời.
Một thời gian dài về sau, Ngụy Nhất đều cố ý tránh mặt Tô Thích. Nếu là oan gia
ngõ hẹp, ngó nghiêng bốn phía thấy không còn con đường nào khác thì cũng đành
nhắm mắt cúi đầu lao nhanh về phía trước. Trong lòng không ngừng tự an ủi mình
rằng: Anh ấy đã quên mặt mình rồi, anh ấy căn bản là không nhìn rõ…
Lấy tựa đề của tạp chí Tri âm để tổng kết: Một nửa học kỳ đã vội vội vàng vàng
qua rồi, mi vừa mất mặt lại vừa buồn rầu vì cái gì?
Nhưng Ngụy Nhất càng không thể ngờ được, khi kỳ nghỉ đông còn chưa kết thúc, cô
gặp lại Tô Thích trong bữa tiệc sinh nhật của bạn trai chị gái mình.
Ngụy Nhất luôn băn khoăn day dứt về câu chuyện tình ái vô cùng đáng tiếc trước
đây. Biết làm thế nào khi Tô thiên thần không chỉ có thính giác rất tốt mà trí
nhớ cũng chẳng kém. Anh ấy không chỉ nhớ cô, mà ngay cả một việc ngốc nghếch là
cô muốn giữ quần áo cho anh ấy, anh ấy cũng nhớ rất rõ.
Đây đâu chỉ là một việc mất mặt, mà rõ rành là một việc rất rất mất mặt! Ngụy
Nhất lại tự an ủi mình – từ nay về sau sẽ không để xảy ra những chuyện
mất mặt hơn thế nữa. Nghĩ như vậy, cứ coi như đã qua được một kiếp
nạn lớn trong đời đi.
Trong lòng Ngụy Nhất ngập tràn cảm xúc, nhủ thầm, Tô Thích là một
thiên thần nhưng thực ra rất bình dị gần gũi, nhớ rõ từng nguyện
vọng nhỏ bé của thường dân, còn đặc biệt tìm cơ hội như thế này
khiến hộ được thỏa lòng mong ước, thật lương thiện biết bao.
Tô Thích bỗng quay mặt sang hỏi: “Nghe nói em rất muốn giữ quần áo
giúp anh?”
Trợn mắt, lắc đầu, Ngụy Nhất xua tay phủ nhận: “Làm gì có, làm gì
có!”. Hai đốm mây nhỏ bị cháy đỏ trong chốc lát lại xuất hiện ngay
trên đôi má non tơ của cô.
“Ha ha”, Tô Thích bật cười.
Ngụy Nhất cảm thấy thật xấu hổ, đau khổ quay mặt về phía ngoài cửa
xe.
Đến trước cổng nhà họ Ngụy, Ngụy Nhất vừa xuống xe đã lao thẳng
vào trong nhà, không hề có ý định mời Tô Thích vào nhà chơi. Tô
Thích cũng không khó chịu, rảo mấy bước chân đã đuổi kịp theo sau,
hét lên: “Cô bé!”.
Một tiếng “cô bé”, dịu dàng trìu mến đến mức khiến Ngụy Nhất cảm
thấy tê từ đầu tới chân. Nhưng cô vẫn không dám quay đầu, chỉ dừng
bước một chút như muốn nghe anh dặn dò.
“Năm rưỡi chiều mai, không gặp không về nhé”, giọng nói ấm áp kèm
tiếng cười nhẹ nhàng như vừa động viên vừa khẳng định từ phía sau
vọng lại.
“Vâng”, Ngụy Nhất mơ hồ gật đầu rồi cắm đầu lao thẳng vào trong nhà.
______________________________________________-
[1] Ca
khúc nổi tiếng do Châu Kiệt Luân (周杰伦)
và Phí Ngọc Thanh (費玉清)
hợp xướng.