Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 67: Chương 67: Thế giới thì nhỏ mà A Lí lại rất rộng lớn




Ngụy Nhất từ khi phát hiện ra tung tích của Trâu Tướng Quân, cô giống như người vừa tìm thấy chút ánh sáng le lói dưới đường hầm tăm tối.

Cô gọi điện xin nghỉ việc, nghiến răng chịu đựng những tia tử ngoại gay gắt và độ chênh lệch nhiệt độ lớn của A Lí, quyết định ở lại dài ngày. Cô biết Trâu Tướng Quân đang ở đây, sẽ có ngày, cô có thể được gặp lại anh. Cát Thừa Hựu vốn muốn ở lại cùng nhưng Ngụy Nhất kiên quyết từ chối. Ngụy Nhất nói rõ rằng: “Đời này kiếp này, tớ đã và sẽ mãi là vợ của Trâu Tướng Quân”.

Cát Thừa Hựu vẫn còn sự nghiệp và gia đình của mình, cậu đành căn dặn Ngụy Nhất tỉ mỉ, ở lại với cô thêm hai ngày rồi một mình ra về.

Thành phố A Lí mặc dù không rộng lớn nhưng số dân ngoại lai lại rất nhiều và phức tạp, muốn tìm một người đang mai danh ẩn tích, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Ngụy Nhất thuê căn nhà bình thường do một cán bộ ủy ban địa phương trước đây để lại, cũng có đủ sân vườn, Ngụy Nhất đã trồng hoa hướng dương ở đó. Hoàn toàn không thể ngờ rằng, ở mảnh đất điều kiện tự nhiên khắc nghiệt như A Lí này mà những cây hoa hướng dương của cô lại nở đẹp như thế.

Ngoài sự cô đơn, những đêm tối lạnh tới âm ba mươi độ, bầu không khí thiếu oxy khiến người ta cảm thấy mệt mỏi mỗi khi đi đường, bếp lửa luôn bị tắt, phải thổi đến nỗi cả nhà đầy khói, điều kiện điện nước cung cấp cho cuộc sống thường ngày hơi phức tạp một chút, việc tắm rửa không được thoải mái thuận tiện… ngoài tất cả những điều đó, Ngụy Nhất lại sống thoải mái hơn bất cứ giây phút nào của năm năm về trước. Bởi cô biết rằng, cô và Trâu Tướng Quân đang cùng sống dưới một bầu trời, có thể giờ này anh ấy đang ngồi trong một quán trà nào đó gần đây, nhàn hạ ngồi uống trà bơ, thưởng thức rượu Thanh Khoa.

Cổng vào sân nhỏ trong nhà cô là một tấm gỗ, ngày nào Ngụy Nhất cũng dùng phần trắng viết ngày tháng và mấy dòng chữ lên đó. Ví dụ như: Ngày Hai mươi ba tháng Mười một, em đã đợi anh ở đây đến ngày thứ bốn mươi sau rồi, em biết hôm nay anh sẽ đến. Quân, hãy gõ cửa nhà của Ngụy Tiểu Trư được không?

Ngày nào cũng vậy.

Thời gian một năm lại thấm thoát trôi qua.

Từ lúc nào không hay biết, Ngụy Nhất đã quen với việc mặt trời ở A Lí phải tới mười giờ đêm mới lặn, đã học được cách nhóm bếp lửa, bấm đốt thời gian dùng điện lấy nước, đã học nói được câu chúc phúc của một chú hàng xóm, người đã nuôi một con cáo trong nhà. Đôi bàn tay mềm mại, non nớt vì thường xuyên phải xách nước đã xuất hiện những vết chai mờ. Bản thân cô cũng đen và gầy hơn, hai má đã trờ nên ửng đỏ như những cặp má của các cô gái trên cao nguyên, không còn dáng vẻ của một cô bé yêu kiều, yếu ớt, xinh đẹp vô ngần nữa.

Mùa đông đến rồi, mùa đông ở A Lí vô cùng khắc nghiệt. Những vị quan chức và khách du lịch đều bặt vô âm tín, toàn bộ đều quay trở về nội địa để trú đông. Công việc kinh doanh của các cửa hiệu hai bên đường càng ngày càng trở nên ế ẩm, ngoài phố chỉ còn lưu lại một vài người dân bản địa, mái tóc dầy đầu được ôm gọn bởi một chiếc mũ lông dày cộm, khuôn mặt đen đúa với đôi má ửng hồng, mỗi khi họ cười, để lộ hàm răng trắng, vô cùng hồn hậu.

Ngụy Nhất vốn rất sợ lạnh, vào ngày mùa đông lạnh tới âm mấy chục độ, tối nào cô cũng nằm trên giường, cứng đờ như xác chết. Cô mua một cái chăn điện, bật ở mức nóng nhất mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Càng khô nóng, da dẽ lại bắt đầu bong tróc. Ngụy Nhất không hề có ý định quay trờ vể nội địa, dần thấy yêu thích vùng cao nguyên trong lành này. Cô nuôi một chú chó xù, đặt tên là Quân Quân. Chú chó không hiếu động chút nào, cử chỉ, hành động thờ ơ, lạnh nhạt với cả chủ nhân của nó. Nó có chút tính cách giống Trâu Tướng Quân. Dưới sự chăm sóc của Ngụy Nhất, chú chó miệng nhọn má hóp, vô cùng xấu ví. Nhưng Ngụy Nhất không chê nó xấu, ngày nào cô cũng ôm nó vào lòng, khẽ khàng vuốt ve bộ lông, luôn miệng gọi Quân Quân và coi nó như đứa con bé bỏng của mình. Có thêm chú chó bầu bạn, mùa đông ở A Lí cũng đỡ khắc nghiệt đi phần nào.

Cuối mùa đông, ánh mặt trời le lói xuất hiện, nhiệt độ cũng tăng dần, một trận tuyết lớn lại rơi xuống. Mùa đông ở A Lí rất lạnh nhưng khí hậu lại khô khan, không có mưa tuyết. Trận tuyết này có thể coi như một kỳ tích.

Quân Quân lần đầu tiên được nhìn thấy tuyết, nó vô cùng hứng khởi, cứ cuống quýt sủa loạn xạ trong sân suốt sáng. Ở thành phố B, năm nào cũng có tuyết, vì vậy, khi nhìn thấy mặt đất phủ đầy tuyết, Ngụy Nhất lại điềm tĩnh hơn Quân Quân nhiều. Đi ra khỏi cửa, đang định cầm phần trắng viết ngày tháng lên cửa như mọi khi, bỗng cô giật nãy mình vì những đấu vết mơ hồ trên đó, máu nóng toàn thân dồn hết về trái tim, trái tim cô bị kích động đến nỗi cứ đập liên hồi.

Ban đầu, Ngụy Nhất còn nghĩ rằng có thể là do đứa trẻ con nhà ai đó ngịch ngợn, xóa nhòa những dòng chữ viết bằng phấn của cô trên bảng. Sau khi nhìn kỹ lại, những vết nhòa đó lại vừa hay chỉ rơi vào ba chữ “Ngụy Tiểu Trư”. Có thể tưởng tượng được rằng, người đến đã đứng ở đây, đã vuốt ve rât lâu, rất khẽ khàng lên ba chữ “Ngụy Tiểu Trư” đó. Ngụy Nhất tưởng tượng rằng, người đến từng nhìn những dòng chữ trên cửa, trong ánh mắt còn mang theo sự yêu chiều không thể nào dập tắt. Ngụy Nhất vội đuổi theo dấu chân in trên tuyết nhưng dấu chân bị người đó cố ý che lấp đi, bị mất dấu giữa đường. Ngụy Nhất vô cùng sung sướng, xúc động đến nỗi khó có thể diễn ta thành lời, cô ôm lấy chú chó nhỏ Quân Quân, hôn lấy hôn để, luôn miệng nói: “Quân Quân, bố của mày vừa đến đây, mày cứ sủa lên như vậy, chắc là đã đánh hơi được mùi của bố đúng không?”. Sau đó, cô lại tự nói với mình: “Chắc anh cũng còn nhớ em phải không? Cũng giống như em vẫn đang nhớ tới anh vậy”. Một lát sau, tiện tay đưa lên vuốt mặt một cái, bàn tay cô ướt đẫm.

Từ đó về sau, mỗi buổi sáng sớm, khi ánh mai đầu tiên vừa ló dạng, trong thời khắc tươi đẹp nhất của một ngàu, Quân Quân đều hướng về phía cổng sủa inh ỏi không ngớt. Ngụy Nhất biết, có người đứng sau cánh cửa gỗ kia, lặng lẽ quan sát nhưng không lộ diện. Đến khi cô đuổi theo, người đó lại biến mất không chút dấu vết.

Sau đó, vào một ngày, Ngụy Nhất ra khỏi cửa, từ rất sớm, nấp vào một chỗ để có thể quan sát được cổng nhà mình, ánh mắt sáng bừng nhìn về phía cổng, không hề chớp mắt. Không lâu sau, một người đàn ông cao lớn quả nhiên đã xuất hiện trước cổng, đúng như trong tưởng tượng của cô, anh khẽ vuốt dòng tên viết trên cánh cửa một hồi, lại áp sát mặt vào đó, dường như có thể cảm nhận được sự ấm áp của cô, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.

Nước mắt Ngụy Nhất trong phút chốc lại tuông rơi, cô từ từ tiến lại gần.

Đến khi người đàn ông phát hiện ra Ngụy Nhất thì cô đã xuất hiện ngay sau lưng anh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai phá tan giây phút hai ánh mắt hòa hợp đó. Sáu năm cách biệt, dường như mới chỉ một ngày dường như tối qua lúc chia tay, mới nói với nhau câu chúc ngủ ngon dường như khi tỉnh dậy, anh đã đứng trước mặt cô, chưa từng rời xa.

Ngụy Nhất toàn thân run rẩy, không biết phải nói câu gì. Một đôi mắt sáng dập dềnh sóng, không hề khác biệt so với ngày đầu tiên khi anh biết cô. Cuối cùng, vẫn là người đàn ông phải tránh ánh mắt sang hướng khác trước cái nhìn chăm chú, mãnh liệt của Ngụy Nhất. Anh hạ giọng hỏi: “Sao không quay về đi?”.

Ngụy Nhất không trả lời, hít một hơi thật sâu, dùng sức mạnh lớn nhất trong cuộc đời, cô nhào vào lòng anh, hét vang lên: “Chồng!”.

Trâu Tướng Quân không hề động đậy, cứ để cô ôm, mặc kệ cho mái đầu cô dụi sâu vào lồng ngực mình.

“Chồng! Chồng ơi!”, Ngụy Nhất luôn miệng gọi, bất khóc thổn thức.

“Hỏi em đấy! Sao không quay về đi?”

“Chồng ơi… anh không cần em nữa sao?”

Trâu Tướng Quân không thể kìm nèn được nữa, ôm chấm lấy Ngụy Nhất trong vòng tay, ép chặt mái đầu cô vào cơ thể mình, anh cúi người xuống, hôn lên đôi môi đã khiến anh ngày đêm mong nhớ đó, mạnh mẽ và dữ dội.

Mùi vị trong khoang miệng đó, sáu năm không hề thay đồi, giống hệt như trong mơ.

Mùa xuân ở A Lí, chưa từng có ngày nào tươi đẹp như giây phút này.

Hai người đứng trong buổi sớm mai của tiết trời mùa xuân ở A Lí, mặt trời đã lên cao, tỏa những tia nắng dịu dàng, gió sớm mai khẽ thổi, lướt qua cơ thể của hai người, nhẹ nhàng và vô cùng tươi đẹp.

Chú chó nhỏ Quân Quân đứng dưới chân, cứ chạy lòng vòng quanh hai người, không ngừng hít hít vào ống quần của Trâu Tướng Quân, chú chó nhỏ bản tính lạnh lùng, lại rất biết điều, biết mình là khách, còn chủ nhân đã tới, nó cố gắng hết sức tỏ ý vui mừng, vẫy vẫy đuôi nịnh bợ.

Trời đất dường như đã ngừng mọi chuyển động, không gian yên lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng răng môi của những người yêu nhau đang vui quá mà rợi lệ, tiếng trái tim đập thổn thức khiến người ta vui sướng vô ngần.

“Sao không quay về đi?”, kết thúc nụ hôn, đôi mắt Trâu Tướng Quân dịu dàng, anh ngẳng đầu lên, nhìn sâu vào mắt của Ngụy Nhất và nói.

“Anh ở đâu, em sẽ ở đó. Nếu anh thích nơi này, em sẽ ở đây với anh suốt đời. Nếu anh không đuổi em đi, em sẽ không đi!”. Ngụy Nhất vừa khóc vừa cười, tâm trạng khó có thể bình tĩnh lại được.

Trâu Tướng Quân vô cùng xúc động, cúi đầu xuống lại hôn tiếp, lưu luyến không rời. Dần dần, nỗi nhớ nhung suốt sáu năm, trong nụ hôn sâu lúc ấy đã chuyển thành nỗi khát khao dục vọng mãnh liệt, như mây mù cuộn dân, dồn dập thúc ép.

Ngụy Nhất nhìn đôi mắt ngày càng sâu thẳm của Trâu Tướng Quân, ham muốn quen thuộc đó khiến cô rơi nước mắt, đôi tay chủ động vòng qua cổ Trâu Tướng Quân, khẽ thì thào: “Chồng ơi, chúng mình sẽ không bao giờ xa rời nhau nữa nhé!”.

Trâu Tướng Quân không còn kiêng dè gì nữa, vòng tay ôm eo của Ngụy Nhất, bế bổng cô lên, sải từng bước vào nhà.

Quân Quân lon ton chạy theo sau, cũng muốn vào trong nhà nhưng lại bị Trâu Tướng Quân quay người đóng chặt cửa lại, để nó gắt sủa phản đối ầm ĩ.

Ngụy Nhất vội nói: “Cứ để nó vào đi, nó là con trai của anh đấy!”.

Cặp lông mày rậm của Trâu Tướng Quân nhíu lại: “Ai lại có cái giống xấu xí đến như vậy cơ chứ!”. Nói rồi, anh dịu dàng đặt Ngụy Nhất lên giường, cơ thể anh cũng lập tức đè lên người cô.

Một trân mây mưa cuồng nhiệt, tưới đẫm thân thể đang khô cháy của hai người.

Sau trận mây mưa, Trâu Tướng Quân ôm Ngụy Nhất, anh cứ ngỡ mình đang nằm mơ.

Trâu Tướng Quân nhìn Ngụy Nhất, chân thành nói: “Tiểu Trư, cơ thể em vẫn đẹp như ngày xưa”.

“Còn anh có chút thay đổi rồi”, Ngụy Nhất nghiêm túc nói.

Thần sắc của Trâu Tướng Quân trở nên ảm đạm nói: “Anh đã già rồi sao?”.

“Râu của anh dài và rậm quá! Cọ vào người em làm em rất ngứa! Lần cạo râu trước chắc là từ Bắc Kinh tổ chức thế vận hội rồi! Chồng à, lần sau, trước khi hôn em, em có thể xin phép được đích thân cạo râu cho anh không?”, Ngụy Nhất vòng tay qua cổ Trâu Tướng Quân, tinh ngịch nói, nói xong lại cười hì hì.

Trâu Tướng Quân xấu hổ quá đâm ra nổi giận, lật người lại nằm đè lên cô.

Lại một trận mây mưa hạnh phúc.

Hai người hòa hợp đến mức giống như chưa hề xa cách trong mấy năm vừa rồi, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý của nhau, chỉ cầm một rung động nhẹ cũng khiến đối phương vô cùng hưng phấn.

Hôm đó là ban ngày, ánh mặt trời diễm lệ. Trâu Tướng Quân ôm Ngụy Nhất, giống như một thiếu niên mới lần đầu được nếm thử trái cấm, cứ lần lượt chiếm hữu từng phần trên cơ thể Ngụy Nhất. Còn Ngụy Nhất, lúc thì mềm mại như nước, lăn qua lăn lại, dịu dàng uyển chuyển, lúc lại như lửa, cuồng nhiệt chân thành, xúc động dào dạt. Trong giây phút ấy, anh chỉ muốn hòa tan hai cơ thể, chỉ muốn được gắn chặt với cô, không bao giờ tách rời…

Cảm giác mãn nguyện cứ bùng cháy lên ấy, trước đây, chưa bao giờ anh cảm nhận được.

Hai người giống như hai con cá lớn màu trắng, quấn quýt lấy nhau trong buổi sáng sớm thơm mát, đầy sương khói của A Lí, những tiếng rên rỉ đầy mê hoặc của Ngụy Nhất, cứ trỗi dậy trong hơi thở hổn hển, gấp gáp của Trâu Tướng Quân.

Sau cảm xúc mạnh, Trâu Tướng Quân nhìn thẳng vào mắt Ngụy Nhất: “Tiểu Trư, nói em yêu anh đi!”

“Không cần…” Ba chữ đó, Ngụy Nhất không thể thốt nên lời, “Vậy tại sao anh không nói?”.

“Anh yêu em!” Trâu Tướng Quân nhìn cô.

Ngụy Nhất không ngờ anh lại có thể nói ra một cách thẳng thắn như vậy, cô sững sờ rồi lại ngốc ngếch hỏi: “Tại sao lại yêu em? Em lại chẳng có gì xuất sắc cả!”.

Trâu Tướng Quân không ngờ cô lại hỏi thế, anh mỉm cười, nói: “Anh không yêu mù tạt mà chỉ thích cháo gạo trắng!”.

Giữa những người yêu nhau, thường thích nói chuyện một cách ướt át, đầy cảm hứng, Ngụy Nhất cũng không nằm ngoài số đó. Cô không chịu buông tha, cứ bám lấy Trâu Tướng Quân hỏi: “Nói đi! Nói đi mà! Tại sao lại yêu em? Em không xinh đẹp như chị, người cũng chẳng cao, đầu ốc ngốc ngếch, đã không thực dụng lại chẳng có nét quyến rũ của phụ nữ, càng không thướt tha yểu điệu, lại còn suốt ngày gây chuyện, gây phiền phức cho anh, đôi khi, ngay cả em cũng cảm thấy mình không xứng với anh… Rốt cuộc, anh yêu em ở điểm nào cơ chứ!”.

Trâu Tướng Quân chống người nhổm dậy, nhìn ra gió cát sa mạc ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ, mãi lâu sau mới nói: “Anh yêu em, không vì gì cả”. Nói xong, Trâu Tướng Quân tự cảm thấy có phần ủy mị, khẽ hắng giọng một tiếng, quay mặt sang hướng khác.

Anh nói, anh yêu em, không vì gì cả.

Đó là lời thổ lộ tình cảm sâu sắc nhất mà Ngụy Nhất từng nghe. Khoảnh khắc đó, Ngụy Nhất mới ý thức được rằng mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Cô rất cảm động, trong lòng cảm thấy ấm áp nhưng sống mũi lại cay xè. Khóa môi không ngăn nổi nụ cười, khóa mắt bắt đầu rớt xuống những giọt nước.

Đến khi hai người mệt mỏi uể oải xuống được khỏi giường thì đã là ba giờ chiều.

Trâu Tướng Quân cạo bộ râu dài, sửa lại mái tóc, rồi cùng Ngụy Nhất bước vào phòng tắm. Hình tượng phong lưu với mùi hương bạc hà thanh nhẹ khắp cô thể cùng cử chỉ tự nhiên phóng khoáng đó đã quay lại được vài phần.

Ngụy Nhất nâng cằm anh lên, ngắm nghía một hồi, cuối cùng nói: “Ồ, vẫn tốt, vẫn tốt! Lúc trước nhìn thấy anh, em còn tưởng anh đã bị rơi vào một đường hầm nào đó rồi chứ, bỗng già đi tới mấy chục tuổi!”.

Trâu Tướng Quân hôn lên vầng trán nhẵn nhụi đỏ hồng sau khi vừa tắm của Ngụy Nhất, tâm trạng rất thoải mái, đưa tay vuốt vài cái hai bên tóc mai, hào phóng nói: “Anh rất già sao? Không biết đã có bao nhiêu cô gái Tây Tạng yêu bộ dáng thô kệch của anh đấy!”.

Ngụy Nhất lắc lắc mái đầu nói: “Làm gì có, làm gì có, gừng càng già càng cay!”.

Hai người bật cười ha hả.

Đi ngang qua một quầy hàng rong bán xiên thịt dê nướng, Ngụy Nhất giống như một con mèo đói, thèm đến nỗi nhỏ nước miếng. Trâu Tướng Quân chê không vệ sinh nhưng thấy điệu bộ thèm thuồng của Ngụy nhất, anh lại không nỡ, liền mua cho cô vài xiên. Ngụy Nhất cầm xiên thịt trong tay ăn ngon lành, luôn miệng khen ngon hơn cả món thịt dê nướng ở cổng sau đại học S. Nhớ tới món thịt dê nướng ấy, Ngụy Nhất lại ngây người ra một lúc.

Đúng lúc ấy, dây giầy của Ngụy Nhất bị tuột, vì hai tay còn đang bận, Trâu tướng Quân rất tự nhiên, liền quỳ hằng xuống giúp cô buột lại dây giày.

Buộc xong, Trâu Tướng Quân đứng lên, vẫn cao lớn khôi ngô tuấn tú như vậy, anh nhìn Ngụy Nhất đang cảm động tới nỗi hai mắt đỏ hoe.

Trâu Tướng Quân ẩn cư ở đây suốt sáu năm, đã rất hiểu về văn hóa Tây Tạng. Anh đưa Ngụy Nhất tới quán ăn, một cặp nam thanh nữ tú được ông chủ quan người dân tộc quý mến. Các món rượu thịt của hai người được chủ quán nhanh chóng dọn lên.

Ngụy Nhất khẽ gõ vào miệng cốc hỏi : “Trong sáu năm qua, anh chưa hề qua lại với cô gái dân tộc Tạng nào thật sao?”.

“Tiêu chuẩn đầu tiên mà các cô gái dân tộc Tạng chọn chồng, đó là phải đỡ đẻ cho một con dê khó đẻ, anh chỉ hợp với việc làm cho phụ nữ mang bầu thôi, vì vậy không nằm trong phạm vi lực chọn của họ”. Trâu Tướng Quân buông lời bông đùa một cách thoải mái.

Ban đầu, Ngụy Nhất bị chọc cho cười lớn, sau đó lại rất phẫn nộ, trách móc đám con gái dân tộc Tạng không biết nhìn người, từng làm nước biển thì khó có thể trở thành nước thường được, lẽ nào bọn họ ngay cả nước biển và nước suối cũng không phân biệt được sao?

Sau đó hai người uống trà bơ, thưởng thức món thịt dê, uống rượu Thanh Khoa, Ở cao nguyên bao la, trong bầu không khí trong lành nhất thế giới, cùng thỏa thuê ăn uống, Ngụy Nhất ăn tới nỗi mồm miệng toàn dầu mỡ, Trâu Tướng Quân thì uống say mềm. Hai người đều không cần chú ý tới hình tượng, chỉ mưu tính tới sự nhởn nhơ nhàn hạ trong lúc này.

Sau khi ăn uống no say, ráng chiều đỏ rục chân trời, bầu trời đã sắp tối. Trâu Tướng quân cõng cô gái đang nửa tỉnh nửa say trên lưng, loạng choạng bước về nhà. Trâu Tướng Quân vô cùng hưng phấn, cao giọng hát suốt dọc đường, giọng hát với những âm vực không hoàn chỉnh, kéo tia nắng cuối cùng trong một ngày xuống núi khiến bầu trời bao phủ bởi một bức rèm đen như mực.

Các ngôi sao đã xuất hiện, không khí ở A Lí vô cùng trong lành, mỗi buổi tối, các chóm sao xuất hiện nhiều vô kể. Trâu Tướng Quân chỉ lên những ngôi sao sáng nhất, kể cho Ngụy Nhất nghe về tên gọi, nguồn gốc của chúng. Trâu Tướng Quân chỉ ngôi sáng nhất rồi nói, đó là Kim tinh, người xưa gọi là Thái Bạch, cũng gọi là Khởi Minh tinh.

Ngụy Nhất liên tục gật đầu trong cơn mơ màng. Cô nép sát vào lưng của Trâu Tướng Quân, nghe anh kể chuyện về các vì sao rồi đến chuyện chó ngao Tây Tạng. Anh nói, thắt dải lụa đỏ lên cổ chó ngao Tây Tạng là biểu hiện của sự cát tường như ý. Kể hết chuyện chó ngao, lại kể hàng loạt lá cờ nhiều mài sắc được giăng khắp nơi, anh nói đó là cờ Phong Mã, còn gọi là Kinh Phan, tượng trưng cho sự hòa hợp may mắn giữa trời đất, người và vậy, là cầu nối giao lưu giữa thế tục và linh giới. Kể hết chuyện Phong Mã, lại đến chuyện ngọn núi thần A Lí, anh nói ngọn núi thần nhìn thì không cao nhưng vô cùng hiểm trở, gần như không có đường lên đỉnh, cả thế giới mới chỉ có năm người đã từng trèo lên đỉnh núi đó, mà những người đã lên đến nơi đầu không quay xuống nữa…

Giọng nói của Trâu Tướng Quân hồn hậu, mê hoặc, kể hết mọi chuyện về văn hóa thánh thần của dân tộc Tạng. Lúc đó, rượu say, người say, nhưng trong lòng Ngụy Nhất biết rõ rằng, bản thân cô đang nằm trên một tấm lưng rộng lớn nhất thế giới, đó là giây phút bình yên, hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

A Lí không phồn hoa nào nhiệt như thành phố B, khi màn đêm buông xuống, tất cả đều yên tĩnh, tiếng gào rú của bầy sói nghe sát bên tai nhưng thực chất chúng đang ở rất xa. Xung quanh không có lấy một ngọn đèn đường, theo ánh sáng của các vì sao, Trâu Tướng Quân cõng Ngụy Nhất về nơi mà anh đã ở trong suốt sáu năm qua. Ngụy Nhất nửa tỉnh nửa say, mơ màng nhìn ngắm xung quanh, trong nhà đồ đạc trống không, chẳng có vẻ gì là nhà ở của một con cái nhà cao sang quyền quý. Ngụy Nhất biết, anh phải chịu nhiều vất vả, từ nhỏ, anh đã được sống trong cảnh cơm áo đầy đủ, đâu từng trải qua cảnh sống thiếu thốn như vậy. Giây phút đó, Ngụy Nhất vừa vui mừng vừa đau lòng, sống mũi cay cay, sà vào trong vòng tay anh. Lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, nghẹn ngào hỏi: “Hồi đó, khi chúng ta ly hôn, có phải anh giành toàn bộ số tiền của mình cho em không?”.

Trâu Tướng Quân không hề bận tâm, mặt mày rạng rỡ nói: “Đó là do anh đã có dự liệu từ trước, anh biết sớm muộn gì cũng thuộc về anh mà thôi!”.

Ngụy Nhất rất cảm động, ôm chấm lấy Trâu Tướng Quân, rất lâu sau vẫn không nói được câu gì.

Đêm đó hai người bàn bạc chuyện quay về nội địa, tìm một thành phố trong lành, bốn màu rõ rệt cùng bắt tay làm lại từ đầu. Trong giây phút trùng phùng của đời người, cùng người mình yêu hoạch định tương lai, đó là chuyện vô cùng đẹp đẽ. Ngụy Nhất nói tới lúc kích động, bèn vỗ đùi, nói chúng ta hãy quay về Tứ Xuyên đi, đó là quê của mẹ em. Trâu Tướng Quân yêu chiều hôn cô, không hề phản đối, nói tất cả đều nghe theo em.

Nói chuyên thêm một lát nữa, Ngụy Nhất mệt quá vô tình ngủ thiếp đi. Ngụy Nhất lúc ngủ say, vẫn giống như mấy năm trước đây, gương mặt lúc ngủ rất không đẹp. Cô giống như một mú mèo nằm cuộn tròn, không hề động đậy, mặc cho người ta yêu chiều. Trâu Tướng Quân muốn hút thuốc, một cánh tay của anh lại bị Ngụy Nhất nằm đè lên, không với tới chiếc gạt tàn được. Anh nhìn Ngụy nhất một cái, lại b điếu thuốc xuống.

Dù rằng trong phòng rất yên tĩnh, Trâu Tướng Quân vuốt ve mái tóc mềm mại của Ngụy Nhất, Chưa bao giờ anh có thể cảm nhận được rằng mình có một trái tim mãnh liệt như thế.

Mấy ngày sau đó, Trâu Tướng Quân thuê một chiếc xe việt dã, đưa Ngụy Nhất đi tham qua khắp nơi. Phong cảnh khác hẳn hai bên đường, cho dù là đỉnh núi xa tít quanh năm tuyết phủ trắng xóa, hay thảo nguyên bao la có đàn dê trắng đang an nhàn gặm cỏ, hay dòng sông lớn ngoàn ngèo uốn lượn chảy trong sa mạc rộng lớn hừng hực khí thế, hay giọng ca du dương đầy ý thơ của mục đồng khi mặt trời xuống núi… tất cả đầu khiến Ngụy nhất không ngừng kinh ngạc thốt lên – tất cả những thứ đó đều không thể khái quát hết trong một chữ “đẹp” được, những cãnh tượng tráng lệ mà hùng vĩ đó đều có thể khiến cảm xúc trong ta cuộn dâng, có thể khiến người ta bất giác nước mắt giàn giụa. Càng đáng để nhắc tới nữa là, trên mảnh đất bao la rộng lớn ấy lại không một bóng người, chỉ có anh và cô. Trâu Tướng Quân lái xe, bừng bừng khí thế, ngân nga câu hát, giống như năm xưa, khi anh lừa cô lên xe và đưa cô đi nghỉ ở suối nước nóng. Duy chỉ một điều không giống, đó là cô đã là vợ của anh. Anh chỉ cần quay đầu nhìn sang là có thể bắt gặp một cái nhìn tình tứ dịu dàng của cô.

Họ đã đến khu di chỉ vương triều Cổ Các, tham quan cung Đông Hạ và động Can Thi, còn cả bức tranh tường tinh xảo nữa.

Đến hồ Ban Công, phía xa xa từng đàn chim trắng bay lượn, xa hơn nữa là những dải núi phủ tuyết trắng. Đình núi tuyết trắng nghiêng bóng soi mình xuống mặt hồ, khẽ lay động theo từng cơn gió thổi.

Lúc đó là buổi chiều, mặt trời đang độ rực rỡ huy hoàng phía chếch Tây, tỏa những ánh nằng ấm áp rải đều khắp mặt đất. Bầu trời trong xanh không một gợn mây phản chiếu xuống làn nước biếc. Khách du lịch luôn cho rằng mới tháng Thư mà đã tới A Lí, e rằng hơi sớm, vì vậy, lúc đó bên hồ vắng tanh, không một bóng người, Trâu Tướng Quân dắt Ngụy Nhất đi dạo quanh hồ khoảng mười phút, Ngụy Nhất nói đã mệt rồi, hai người bèn ngồi trên một tảng đá, tựa vào nhau nói chuyện giữa trời đất bao la, tiếng ồn ào làm kinh động mấy chú chim gần đó khiến chúng sợ hãi bay vút lên cao. Nước hồ óng ánh như một viên đá cẩm thạch, ẩn giấu trong vòng tay của núi tuyết, lại giống như một thiếu nữ e lệ, có chiếc cổ thon dài mà xinh đẹp. Không để cho người đời biết đến nhưng vẻ đẹp trời ban ấy khó có thể vứt bỏ được. Vẻ đẹp đó, không phải là vàng son lộng lấy của thế tục nhân gian, mà là một vẻ đẹp thuần chất tự nhiên, một vẻ đẹp có thể làm thanh khiết tâm hồn con người.

Trâu Tướng Quân khẽ hỏi: “Đẹp không?”.

Ngụy Nhất gật đầu.

Trâu Tướng Quân kể cho cô nghe về một thuyết pháp của người dân tốc Tạng. Truyền thuyết kể rằng, con người trên thế gian này nếu đã nhơ nhớp, nếu tâm hồn có chút dơ bẩn thì chỉ cần tắm rửa ở hồ Ban Công thanh sạch nhất này là có thể rửa sạch mọi tội ác và lòng tham.

Ngụy Nhất lập tức chạy lon ton ra mép nước rửa tay, nước hồ trong vắt, có thể nhìn thấy tận đáy, vì nước hồ là dòng nước do băng tuyết tan chảy nên lạnh buốt tê người. Ngụy Nhất bỗng quay lại té nước nước lên tay, nheo mắt cười với Trâu Tướng Quân, nói: “Anh cũng nên tắm rửa một chút để gột rửa bản tính lưu manh đi chứ!”.

Trâu Tướng Quân liền yên lặng, anh nhắm mắt nhớ lại cảnh mẹ Tiểu Thất nhảy từ trên tầng năm mươi của tòa nhà xuống, còn cả lời chửi mắng của bà ấy lúc đó, nhớ tới cả gia tộc họ Trâu vì sự ngông cuồng của anh mà lụng bại.

Yên lặng hồi lâu.

Một lát sau, Trâu Tướng Quân mở mắt ra rồi nói, em có thích A Lí không.

Ngụy Nhất nói, thích.

Anh lại nói, thực ra, anh không muốn quay về nội địa, em có muốn cùng anh sống mãi đây không.

Ngụy nhất sững sờ, sau đó mìm môi cười, anh ở đâu, em sẽ ở đó.

Trâu Tướng Quân rất xúc động, ghé sát lại, thắm thiết hôn lên đôi môi nhỏ xinh. Một chút chim bạo gan bay lượn trên đầu hai người, cất tiếng kêu lảnh lót. Xa hơn nữa có chú chim ưng kiêu ngạo đang bay lượn.

Sinh mệnh quả thực rất tuyệt vời!

Sau đó hai người cùng bàn tính, họ sẽ sống ở đây, dựng một căn nhà gỗ nhỏ mà độc đáo bên hồ, sinh hai đứa con, một trai một gái, đứa lớn là chị, đứa nhỏ là em. Cô chị họ sẽ theo họ của Ngụy Nhất, còn cậu em thì theo họ của Trâu Tướng Quân. Trong vườn nhà còn trồng câu, nuôi hai con vật, một con dê núi, một cừu, còn nuôi thêm hai chú chó, một chú chó chăn cừu, một chú chó ngao Tây tạng. Ngụy Nhất cãi lại nói nhà đã có chó rồi, chính là Quân Quân, con trai của anh.

Cặp lông mày rậm của Trâu Tướng Quân nhíu lại, con chó xấu xí đó phải bỏ đi.

Ngụy Nhất liền bật cười đuổi đánh anh.

Sau đó, Trâu Tướng Quân lại nói, đến khi nào anh chết đi, hãy rắc tro cốt của anh trong làn gió của hồ Ban Công.

Anh lại rút cây kèn harmonica ra, đưa lên môi thổi, vẫn là ca khúc Secret love đó, du dương mà rầu rĩ.

Trước đây, anh cũng là người có tham vọng mãnh liệt, từ nhỏ đã được giáo dục rằng đàn ông phải chiếm lĩnh đỉnh cao của thế giới. Có sự nghiệp lớn mạnh, được người đời kinh phục. Chỉ cần đứng trên độ cao nhất định thì ắt sẽ có người trước ngã xuống, người sau tiến lên khuất phục dưới chân anh. Còn áp lực, nhược điểm và mặt trái của tình cảm, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy, anh luôn phải gồng mình lên, anh chính là thánh thần.

Mãi tới khi anh gặp được Ngụy Nhất, người con gái này chưa từng coi anh là thánh thần, cũng không để ý tới những tố chất đáng để kiêu ngạo mà anh sở hữu. Cô đã từng coi thường anh, từng thông cảm với anh, hiểu anh, bao dung và đón nhận anh. Trước mặt cô, anh có thể phạm sai lầm, có thể trượt ngã. Cho dù anh là một bá vương cao cao tại thượng hay chỉ là một thường dân nghèo khổ thì trong mắt cô, anh vẫn là chồng.

Không còn sự kính phục bề ngoài của người đời, nhưng anh sẽ có một con dê, một con cừu và hai chú chó, còn có một người vợ sớm tối kề bên, lẽ nào đây không phải là một cuộc sống đáng để tụ hào hay sao?

Không còn sự hào phóng của một lời hứa chắc như đinh đóng cột, cũng chẳng còn tinh thần hăng hái tặng biệt thự xa hoa và xe siêu sang, nhưng anh đã học được cách nấu cơm, thay bóng đèn điện, lẽ nào những điều đó không đủ để cô yên tâm khi lấy anh?

Gió thổi lớn hơn một chút, Trâu Tướng Quân cởi áo ngoài khoác lên người cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, thành thạo giúp cô gỡ những sợi tóc lòa xòa dính trên mặt. Anh cởi chiếc vòng cổ đang đeo trên cổ mình ra, một vật hình tròn được treo trên đó lại chính là chiếc nhẫn cưới mà cô đã ném trả cho anh năm đó. Lấy chiếc nhẫn ra, anh thận trọng, chậm rãi đeo nó trên tay cô. Động tác đeo nhẫn cho Ngụy Nhất, cả đời anh đã thực hiện tới hai lần, mỗi lần đều mang sự chân thành vô hạn.

Khi Ngụy Nhất ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một sợi tóc bạc bên tóc mai của Trâu Tướng Quân. Cô không đưa tay ra giúp anh nhổ nó mà chân thành hôn lên đó.

Trâu Tướng Quân quả là đã biết nấu cơm. A Lí có độ cao lớn hơn so với mực nước biển, khí áp thấp, Ngụy Nhất nấu cơm luôn bị sống, Trâu Tướng Quân nói để anh thử xem. Ngụy Nhất vô cùng ngạc nhiên, tấm tắc ăn cơm do thiếu gia họ Trâu nấu, hương vị quả nhiên không tồi. Sau khi ăn xong, hai người dẫn theo Quân Quân đi dạo ngắm mặt trời lặng, ngắm phong cảnh trên sa mạc, ngắm làn khói bay trên mái nhà của người dân địa phương phía xa xa. Khi cảm thấy đói, lại tới mua mấy xiên thịt dê nướng của chú bán hàng người Tân Cương… Cuộc sống thật yên tĩnh mà muôn phần hăng hái.

Những ngày tháng ấy có những ký ức đẹp vô ngần, đẹp đến nỗi trong mấy năm sau đó, Ngụy Nhất không dám chạm tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.