Thời gian này, công việc của Tô Thích rất bận, anh
phải bay đến khắp nơi trên đất nước. Ngụy Nhất yên phận chăm chỉ học hành,
chẳng khác gì những phần tử mọt sách của đại học S. Những lúc rỗi rãi, cô tranh
thủ đi làm thêm, đến khu chung cư Xuân Thành một lát sau giờ tự học buổi tối
rồi về ký túc nghỉ ngơi. Yên lặng, khép kín, nỗ lực, mềm mỏng. Không ai biết cô
là con gái của Ngụy Đông Cốc. Cô là một cô gái bình thường và tài sản quý giá
nhất chính là thời thanh xuân của tuổi mười tám, điều khiến cô vui sướng nhất
là khi nhận được những tin nhắn ấm áp tình cảm của bạn trai, cô thích ánh nắng
của đầu mùa hạ, thích váy lụa liền, những chiếc kẹp tóc xinh xắn, cô có thể hò
reo vui vẻ khi thấy nhà ăn có món mà mình ưa thích, cảm thấy tự hào sung sướng
vì được thấy cô biểu dương. Đối với cô, học tập chính là toàn bộ cuộc sống, vụn
vặt mà thực tế.
Có một nơi mà tháng nào cô cũng đến – bệnh viện tâm
thần tốt nhất của thành phố S – để thăm dì.
Chùm nắng đầu tiên của tháng Năm lười nhác chiếu
xuống, chính thức mở ra trang thứ nhất của chương đầu tiên trong mùa hạ. Năm
nào mùa xuân cũng tới một cách lặng lẽ, mùa hạ lại không khiêm nhường, tĩnh
lặng như thế. Tiếng ếch kêu mang theo gấu váy của cô nàng mùa hạ, rụt cổ thăm
dò một hồi sau đó lắc lư từng bước một, rồi bất chợt ào tới đầy tình ý.
Mùa hạ là mùa mà Ngụy Nhất yêu thích nhất.
Mùa hạ tới, khi tốp nữ sinh đầu tiên mặc váy thì đám
muỗi đầu tiên cũng học được cách chích máu người. Ánh nắng mỗi ngày rực rỡ.
Ngụy Nhất mặc bộ váy mới đã chuẩn bị sẵn từ trước, hớn
ha hớn hở đi ra từ khu ký túc xá nữ. Cô và Tô Thích đã hẹn hôm nay sẽ cùng đi
thăm dì. Vừa xuống tới chân cầu thang thì cô đã nhận được cuộc điện thoại của
Tô Thích, anh nói xin lỗi vì có việc đột xuất, không thể đến được.
Khuôn mặt của Ngụy Nhất xị hẳn xuống, đành một mình đi
thăm dì.
Một chiếc Volkswagen màu đen lướt qua cô đi về hướng
ngược lại. Một phút sau, còi xe lại vang lên từ phía sau. Ngụy Nhất tránh sang
bên nhường đường rồi lại tiếp tục đi như người mộng du. Còi xe vẫn vang lên ầm
ĩ như sang đang cố ý khiêu khích, bấy giờ mới thu hút sự chú ý của Ngụy Nhất.
Cô liếc mắt nhìn, trong xe là khuôn mặt tuấn tú với nụ cười nhạt của Trâu Tướng
Quân.
Trâu Tướng Quân khi bị Ngụy Nhất từ chối đã tìm đám
bạn thân uống một trận say mềm. Uống đến phút cuối cùng, anh vừa nôn thốc tháo
vừa rên rĩ :” Cô ấy dựa vào cái gì mà đối xử với tớ như vậy!”.
Đó là lần đầu tiên Vĩ được chứng kiến một Trâu Tướng
Quân vốn bản tính kiêu ngạo ngông cuồng phải chịu thất bại như thế, nghe nói
bạn mình sau khi tỏ tình không những không thành công mà còn bị đuổi về, không
biết vị thần tiên nào đã phú cho cô gái đó có khẩu khí tàn nhẫn như vậy nhưng
cảm thấy rất mới lạ. Vĩ đã bật cười trên đau khổ của người khác, anh ta nghĩ
một lát rồi đưa ra ý kiến: “Không phải cô gái đó giở chiêu nới lỏng để thít
chặt hơn đấy chứ?”.
Trâu Tướng Quân mở to đôi mắt mông lung vì say mèm,
nhớ lại lời nói, hành động của Ngụy Nhất, đôi mắt to đen thuần khiết và khuôn
mắt trịnh trọng của cô khi từ chối mình, anh lắc đầu: ”Cô ấy không phải người
như vậy”, rồi lại cúi người xuống nôn thốc nôn tháo.
Bỗng một ý nghĩ lóe lên, ngẩng đầu, đôi mắt hơi nheo
lại phát ra tia sang: ”Tớ biết vấn đề nằm ở đâu rồi!”.
“Tớ đã nói rồi mà Trâu thiếu gia, cậu đừng ở đây làm
ra vẻ thông minh nữa, còn chưa giày vò đủ hay sao? Cậu không mệt hả?”, Vĩ vừa
tức vừa buồn cười, nhíu mày nói.
Thực ra, mọi người đều bị đánh lừa bởi vẻ ngoài ngây
thơ, non nớt của Ngụy Nhất. Ngụy Nhất mặc dù ngốc nghếch và trẻ tuổi nhưng cô
còn có tính nguyên tắc hơn bất kì ai khác, cô có cách nghĩ riêng, cũng có lòng
tự trọng và sự kiêu ngạo của bản thân.
“Tôi Trâu Tướng Quân xin thề, nếu không chiếm được,
quyết không buông tay!”, trong ánh mắt của Trâu Tướng Quân có sự tỉnh táo và
kiên nghị mà trước đây chưa hề có.
“Người ta rách miệng mắng chửi mà lại khiến cậu hưng
phấn thế sao? Đồ xấu xa! Chiếm được rồi thì sao nào? Câu lại đạp một cái ngã
nhào à?”
“…”
Lúc này, lòng tin đầy ắp của Trâu Tướng Quân khi chạm
phải ánh mắt không thèm đếm xỉa của Ngụy Nhất khiến anh giống như quả bong bị
xì hơi, nhanh chóng xép lép, méo mó.
Một buổi sáng sớm, vừa lái xe qua đại học S thì thấy
Ngụy Nhất mặc một bộ váy liền màu trắng, đang chậm rãi bước từ xa tới, như một
tiên nữ từ một đám mây bước xuống. Mái tóc dày, mềm mại buông xõa được tô điểm
bằng chiếc kẹp tóc trắng, lộ rõ vầng trán nhẵn nhụi, trắng trẻo, càng tăng thêm
nét nữ tính. Đôi mắt to, mũi hếch, cằm nhỏ xinh, khuôn mặt lộ rõ vẻ trong
sáng, không nhuốm thế sự. Cô thong thả sải bước trong tà váy trắng, toát lên
vẻ thanh xuân tươi trẻ, không điệu đà, chẳng ưỡn ẹo, bước tới từ phía ánh sáng
mặt trời. Lần đầu tiên Trâu Tướng Quân nhìn thấy Ngụy Nhất mặc váy, ánh mắt đầy
vẻ kinh ngạc, dường như mọi hạt bụi bé nhỏ được chiếu rọi trong ánh nắng đều đứng
yên tại chỗ, chỉ để đón chào sự xuất hiện của Ngụy Nhất. Có câu nói: Mỹ nhân
xuất hiện trong ánh mắt của kẻ si tình. Trong mười năm ngang dọc tình trường,
những cô gái đẹp mà Trâu Tướng Quân gặp không phải ít, thướt tha yêu kiều như
Dương Quý Phi, Triệu Phi Yến, xinh đẹp như hoa hồng, bách hợp, anh đều dễ dàng
chinh phục. Thế mà hôm nay anh lại điên đảo thần hồn vì một đóa bồ công anh
mỏng manh tới nỗi chỉ một cơn giá là bay đi mất này!
Lòng rung động, anh quay mạnh vô lăng, lái xe bám theo
sau Ngụy Nhất. Ngụy Nhất không hề để ý, vẫn đi như người mộng du, dường như ánh
mắt không hề chú ý tới sự tồn tại của anh, vậy là anh đưa tay ấn mạnh còi xe.
Đóa bồ công anh ấy nhìn thấy và lại tặng anh một cái lườm khinh bỉ, rồi tiếp
tục thả bước chân trong cơn gió mùa hạ.
Trâu Tướng Quân bực tức dừng xe, đuổi theo Ngụy
Nhất: ”Đồ…Nhất Nhất, đừng đi nhanh thế!”.
Anh có tật cứ mở miệng là “đồ ngốc”, lần này nói được
một nửa thì cảnh giác thay đổi cách xưng hô.
Ngụy Nhất vẫn không thèm để ý.
Trâu Tướng Quân chạy từng bước dài tới trước mặt, chặn
cô lại.
“Làm gì vậy?”, khuôn mặt bé nhỏ đầy ắp sự phẫn nộ và
cảnh giác.
“Kỳ nghỉ mùng Một tháng Năm tới rồi, chú Ngụy bảo anh
tới đón em!”, Trân Tướng Quân nói dối vòng vo, nét mặt lại lộ rõ vẻ nghiêm túc.
“Bây giời tôi có việc.”
“Có việc gì? Em đi đâu? Anh lái xe đưa em đi”, Trâu
Tướng Quân cười giả lả chắn đường đi của Ngụy Nhất.
“Không cần, tôi tự đi xe buýt.”
“Xe buýt á?” Anh trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng
nổi, cũng không dám tin vào tai mình.
“Sao thế? Tôi vẫn thường đi xe buýt mà. Anh mau đi đi,
tôi cũng đi đây”, một người dù thẳng thắn đến mấy cũng không nỡ vùi dập một
khuôn mặt đang tươi cười, Ngụy Nhất có tấm lòng lương thiện, trước khuôn mặt
rạng rỡ của Trâu Tướng Quân, cô cũng không nỡ nặng lời.
“Xe buýt gì chứ, đi thôi, anh lái xe đưa em đi.”
“Không.”
Lòng kiên nhẫn của Trâu Tướng Quân đã sắp tới
đỉnh điểm, sắc mặt hơi thay đổi: ”Sao một cô gái như cô lại hay gây gổ như
vậy?”.
Ngụy Nhất cũng chẳng chịu thua, trợn mắt nhìn anh,
chậm rãi nhả từng chữ một: ”Anh có thể chọn cách tránh xa tôi một chút”.
Trâu Tướng Quân hơi bực bội, thoáng yên lặng một lát
mà cái bóng trắng tinh khôi kia đã đi xa được vài mét rồi, anh nghiến răng
đuổi theo: ”Vậy thì anh sẽ đi cùng em!”.
“…”, Ngụy Nhất không buồn nói chuyện với anh ta.
Trâu Tướng Quân cho rằng đã nhận được sự đồng ý của
người đẹp nên vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói: ”Em đợi một chút, để anh đỗ xe gọn
lại đã.”
Đến khi anh đỗ xe xong thì đã không thấy bóng dáng của
Ngụy Nhất đâu nữa.
Trâu Tướng Quân lầm lầm nguyền rủa chạy về phía trước,
cuối cùng cũng đuổi kịp, hổn hà hổn hển mắng: ”Này cô bé lừa đảo kia! Định
khiến anh Trâu này mệt chết hay sao hả?”.
“Tôi tưởng anh đã đi rồi chứ?”, Ngụy Nhất bình thản
trả lời.
Trâu Tướng Quân biết cô cố tình làm vậy, đành chịu
thua: ”Cứ gọi là anh đi mà, nói năng hung dữ như thế làm gì?”.
Ngụy Nhất biết Trâu Tướng Quân là người ngông cuồng,
ác bá, anh ta đã hạ giọng như vậy rồi, hơn nữa, dù sao cũng là anh rể tương lai
của mình, gọi một tiếng anh cũng không có gì khó khăn cả. Ngược lại, thái độ
hung dữ của mình lại rất không lịch sự. Bởi thế cô cũng thấy áy náy.
Nhưng khi nghĩ tới những hành động xấu xa mà anh ta đã
đối xử với cô và Tô Thích, cô lại cương quyết đi tiếp.
Tuyến xe buýt tới bệnh viện cứ hai mươi phút mới có
một chuyến. Trâu Tướng Quân là người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo, từ nhỏ đã không
quen với việc phải để ý đến sắc mặt của người khác, thấy Ngụy Nhất cứ sa sầm
nét mặt, cũng ngượng ngùng không biết phải giao lưu như thế nào, liền lôi một
điếu thuốc ra, châm lửa hút.
Hai người, một cao một thấp cứ đứng như vậy ở bến đỗ
xe, cùng yên lặng. Một người hút thuốc, người kia thì quay mặt về hướng khác.
Xe buýt như người bệnh già nua, yếu ớt, chậm chạp, thở
phì phò, ho sù sụ, tiến những bước chậm như rùa bò tới bến. Ngụy Nhất bước lên
trước, bỏ đồng xu hai tệ vào hòm thu phí tự động. Trâu Tướng Quân từ nhỏ tới
giờ chưa đi xe buýt bao giờ, đâu biết những trình tự như vậy. Anh cứ bám theo
sau Ngụy Nhất, lắc la lắc lư bước vào khoang xe.
Anh bị tài xế gọi giật lại:”Anh kia, anh kia, trả tiền
vé đã! Trả tiền vé đã! Trẻ trung thế kia, âu phục chỉnh tề, cái tốt thì không
học, lại học thói trốn vé!”.
Thời tiết đầu hạ, xe buýt không có điều hòa, bác tài
xế cả người nhớp nháp mồ hôi, tâm trạng không được thoải mái, khẩu khí đương
nhiên cũng không thể hòa nhã.
“Này! Bao nhiêu tiền?”, Trâu Tướng Quân cảm thấy hơi
ngại ngùng, hỏi cộc lốc.
“Chẳng phải đã viết trên đó rồi sao! Hai tệ!”
Trâu Tướng Quân thấy các cô gái trên xe đều đổ dồn ánh
mắt về phía mình, ghé tai chụm đầu, khua chân múa tay chỉ trỏ. Khuôn mặt khôi
ngô tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng, Tướng Quân móc ví tiền ra nhưng chẳng có đồng
tiền lẻ nào cả làm anh cuống đến nỗi mồ hôi đầm đìa. Trâu Tướng Quân mặc bộ
vest hàng hiệu của Italia, đôi giàu da bóng lộn không một vết bụi, khí chất phi
phàm, ra dáng một nhân tài, nhưng lại bị bẽ mặt chỉ bởi hai tệ, anh đứng trong
chiếc xe buýt lắc lư nghiêng ngã đầy những vết gỉ sắt, ngượng ngùng, cuống quýt
sờ mó khắc các túi trên người.
Cuối cùng, chỉ còn cách rút một tờ bạc màu hồng phấn
mệnh giá một trăm tệ ra định nhét vào hòm tiền.
Bác tài xế cau mày: ”Không trả nổi đâu!”.
“Không có tiền lẻ”, Trâu Tướng Quân lạnh lùng nói.
“Không có tiền lẻ thì đi xe buýt làm gì? Tìm taxi mà
đi chứ!”, bác tài xế bỗng cất cao giọng.
Trâu Tướng Quân vốn định nổi cáu, nghĩ một lát rồi lại
nín nhịn. Không còn cách nào khác, anh đành đưa mắt cầu cứu Ngụy Nhất, cô gái
đó lại đang ngắm phong cảnh ngoài cửa xe, tỏ vẻ như không nhìn thấy anh.
“Không cần trả lại”, Trâu Tướng Quân tức quá, khịt mũi
cười lạnh lùng, bỏ tờ một trăm tệ vào trong hòm rồi đi đến ngồi xuống cạnh Ngụy
Nhất. Những bước đi đầy hào phóng đó đã thu hút những cái liếc mắt đầy ngượng
ngùng của các cô gái trẻ. Mọi người trên xe đều tròn xoe mắt ngạc nhiên, càng
lúc càng nhiều tiếng xì xèo bàn tán.
Ngụy Nhất lườm anh một cái đầy miệt thị, đôi môi nhỏ
mở rồi lại khép, thốt ra bốn chữ “thành phần hủ bại”. Nắm đấm của Trâu Tướng
Quân lúc thì nới lỏng, khi thì lại nắm chặt, anh điều chỉnh nhịp thở và ngữ
điệu, nói với cô: “Ngụy Nhất, anh thật lòng coi em là em gái, sợ em đi một mình
không an toàn, em xem, thái độ em là gì vậy?”, lời nói rất có ý nặng tình sâu
của người bề trên, đến nỗi khiến Ngụy Nhất vô cùng xấu hổ.
Ngụy Nhất yên lặng hồi lâu mới mở miệng, giọng điệu đã
mềm mại hơn nhiều: ”Em đến bệnh viện thăm người thân, chắc chắn anh không biết
nơi đó, anh Trâu, anh đi về đi. Em đi một mình được rồi”.
Trâu Tướng Quân thấy ngữ khí của Ngụy Nhất đã nhẹ
nhàng hơn, trong lòng mừng rỡ, được thể nói luôn: ”Em chỉ là một cô bé, anh
không yên tâm. Anh sẽ đi cùng em. Cũng không phiền hà gì đâu mà”, nói xong, bàn
tay to lớn của anh vỗ vỗ hai cái lên bàn tay nhỏ bé đang nắm tay vịn ghế.
Ngụy Nhất không nói gì nữa, khuôn mặt căng thẳng đã
trở nên hiền hòa hơn. Trâu Tướng Quân nát gan nát ruột tìm chủ đề để nói chuyện
với cô, chọn những vấn đề mà có thể cô sẽ thấy hứng thú như chuyện thú vị khi
du học ở Anh, câu chuyện cười của các vị giáo sư hay con người, thiên nhiên ở
nước ngoài…Ngụy Nhất dần bị thu hút, tư duy cũng thay đổi. Cô tuổi còn trẻ, suy
nghĩ đơn giản, vốn không đối xử quá cực đoan với người khác nên chỉ một lát
sau, tâm lý phòng bị đã được hóa giải. Ban đầu, cô cố giữ yên lặng, không đáp
lời, sau đó thì cũng đã trả lời một trong ba câu hỏi, cuối cùng, có câu hỏi ắt
có câu trả lời, không những thế cô còn chủ động đưa ra ý kiến, khuôn mặt nhỏ
xinh sáng bừng, thần thái phấn chấn hẳn lên.
Đến khi xuống xe, cô đã coi anh như người bạn bình
thường rồi, không bài xích cũng không quá thân mật.
Giữa đường, phải chuyển sang một chuyến xe khác, xuống
xe lại phải đi bộ khoảng hai mươi phút. Trâu Tướng Quân sợ nhất là cái nóng,
muốn than vãn sao không đi xe riêng của anh nhưng sợ cô tức giận nên lại thôi.
Anh ăn vận âu phục chải chuốt, cố gắng chịu đựng cái nắng gay gắt giữa trưa hè
và đi sau Ngụy Nhất. Khi đến bệnh viện, anh đã nhễ nhại mồ hôi.
Trâu Tướng Quân ngẩng đầu nhìn tấm biển trước cổng
“Bệnh viện tâm thần XX”, anh giật mình kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ người
thân mà Ngụy Nhất tới thăm lại có bệnh về thần kinh. Liếc mắt nhìn Ngụy Nhất
một cái, thấy thần sắc của cô vẫn rất khoan thái, thông đường thuộc lối đi lên
phía trước. Vậy là, Trâu Tướng Quân cũng đi theo, khuôn mặt hiện rõ vẻ kính nể.