Chất lượng của những bông hoa khô giả làm bằng nylon
quả không tồi, nghệ thuật làm hoa cũng vô cùng tinh xảo, nếu nhìn thoáng còn
ngỡ là hoa thật. Chỉ có điều, màu sắc vàng vàng đỏ đỏ, trông không thật mắt
lắm, hơn nữa, người làm hoa giả chắc muốn chúng giống hoa thật một chút nên đã
cố gắng làm cho chúng trở nên lỏng lẻo hơn, nếu tay cầm hoa khẽ run rẩy thì có
thể vài cánh hoa sẽ bị rơi xuống đất.
Ngụy Nhất cúi người, chăm chú nhìn những đầu ngón
chân, lặng lẽ theo các bạn bước lên sân khấu, sau khi đứng vào vị trí cần tặng
hoa, thấy phía trước mũi chân mình là một đôi giày da bóng lộn, sang trọng, cô
biết ngay đó là Tô Thích. Đôi tai của Ngụy Nhất lại đỏ ửng lên mà không thể
khống chế được, động tác trở nên gượng gạo, khô cứng, cô thực hiện động tác đưa
hoa về phía anh. Chỉ cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang đốt cháy đỉnh đầu mình,
cô vẫn không dám ngẩng đầu lên. Ngụy Nhất liếc thấy các bạn bên cạnh đang nói
lời cảm ơn có cánh với các vị lãnh đạo mà họ tặng hoa, Ngụy Nhất cũng làm theo,
lí nhí thốt lên vài câu: "Cảm ơn anh đã tặng cho trường số tiền lớn như
vậy, cảm ơn anh đã cống hiến cho Tổ Quốc, cảm ơn anh đã nêu một tấm gương sáng
cho chúng em ...".
Những lời nói cảm ơn từ đầu lưỡi còn chưa nói ra hết
thì giọng nói dịu dàng ấm áp đầy quen thuộc của Tô Thích đã vang lên:
"Ngay cả đầu cũng không chịu ngẩng lên, em học sinh khóa dưới này thật
không lịch sự chút nào cả!".
Ngụy Nhất sững người, từ từ ngẩng đầu lên nhìn liền
bắt gặp nụ cười đầy dịu dàng cả Tô Thích, anh đang chăm chú nhìn cô, khuôn mặt
cô lập tức ửng đỏ. Cũng may lúc đó, các bạn khác đã thực hiện xong việc tặng
hoa, đang xếp hàng định bước xuống sân khấu. Ngụy Nhất đang tự dặn lòng phải
trấn tĩnh, bất ngờ cổ tay phải lại bị một bàn tay lớn nắm chặt, cô sợ đến nỗi
phải hít một hơi thật mạnh. Lại nghe thấy giọng nói của Tô Thích: "Em
không định tặng hoa cho anh sao?".
Ngụy Nhất bấy giờ mới phát hiện ra, bó hoa vẫn đang
nằm trên tay mình. Thầm nghĩ, mình đã làm công việc tặng hoa suốt trong mười
năm qua nhưng đây là lần mất mặt nhất. Cô liền vội vàng ấn bó hoa vào trước
ngực Tô Thích, đầu cúi xuống thật thấp, bộ dạng lúc rời đi cũng vô cùng nhếch
nhác, chân trái giẫm lên chân phải, suýt nữa thì ngã. May mà Tô Thích đã nhanh
nhẹn đưa tay ra đỡ mới có thể đứng vững, giờ thì càng lúc càng thất lễ, ngay cả
lời cảm ơn cũng không biết nói thế nào, cô cúi gằm mặt xuống chạy biến đi mất.
Đêm đó, Ngụy Nhất ngủ không ngon giấc, cô toàn gặp
những giấc mơ kỳ lạ. Cô mơ thấy hai con rồng thật dũng mãnh, một đen, một
trắng. Một con đen tuyền như mực, còn con trắng lại nho nhã như ngọc, hai con
rồng nhe nanh múa vuốt, phun nước phun lửa, đều coi bản thân cô là vật thết
mạng, lượn từ trên đám mây xuống tranh giành cô. Con rồng đen túm được cánh tay
cô, con rồng trắng lại ngoạm trúng chân cô, hai con cứ giằng co lôi kéo như
vậy, dần dần cô bị xé ra làm hai mảnh. Giật mình tỉnh dậy, phát hiện lưng áo
đẫm mồ hôi. Bấy giờ mới lờ mờ sáng, thói quen dậy sớm chạy bộ đã được hình
thành từ ba năm nay, cứ đến giờ đó là cô tỉnh giấc. Ba cô bạn cùng phòng còn
đang say giấc nồng, Ngụy Nhất khẽ khàng trở dậy.
Khi Ngụy Nhất còn đang rửa mặt, giọng nói hừng hực khí
thế của Như Như vang lên: "Đình Đình, mau cứu tớ, tớ bị chiến sĩ cấp 89
chém rồi!".
Đình Đình nói tiếp theo sau: "Gắng gượng một
chút, tớ thành lập đội đang đánh BOSS! Xong rồi sẽ tới cứu cậu ngay!".
Ngụy Nhất thất kinh, kiễng chân ngó vào phòng, hóa ra
hai cô bạn đang nói mơ, kỹ thuật mơ của họ thật cao siên, so sánh một chút,
giấc mơ hai con rồng tranh ngọc của Ngụy Nhất xem ra quá bình thường.
Ngụy Nhất lững thửng làm vệ sinh cá nhân, trong đầu
vẫn vẩn vơ nghĩ về giấc mơ kỳ lạ đêm qua.
Đang chuẩn bị đi ra cửa, bất ngờ thấy Nguyệt Nguyệt
đang ngồi trên giường trên nhìn Ngụy Nhất, ánh mắt kỳ lạ, hỏi: "Đi đâu đấy
?".
"Chạy bộ", Ngụy Nhất trả lời .
Nguyệt Nguyệt như đang chìm sâu trong dòng suy nghĩ,
không động tĩnh gì. Ngụy Nhất mở cửa phòng, đúng lúc định bước ra thì bỗng nghe
thấy giọng nói của Nguyệt Nguyệt: "Cậu có quên được anh ấy không?".
Ngụy Nhất chăm chú nhìn vào tay nắm cửa đã bắt đầu
hoen rỉ, hỏi lại: "Ai cơ?".
"Cậu biết rõ tớ đang nói tới ai", Nguyệt
Nguyệt quyết không nhượng bộ.
"Tớ không biết", Ngụy Nhất dường như cũng có
chút phiền muộn, nói một cách cứng nhắc rồi đi ra khỏi phòng.
Giọng nói của Nguyệt Nguyệt vẫn bám theo phía sau:
"Nếu đã từng yêu, nhất định sẽ không thể quên được!".
Ngụy Nhất lại có chút bực dọc vô cớ, chạy nhanh vài
bước, xuống lầu như đang chạy trốn.
Muốn tới sân chạy thì phải đi qua sân bóng rổ, sân
bóng vẫn giống như thường ngay, có vài người cao tuổi đang luyện Thái cực
quyền, họ mặc đồ trắng, trông giống như những tiên ông xuống núi, cũng có những
cụ già đi lại đầy phong cách bên bàn cờ tướng được bay trên mặt đất, vì một
nước cờ mà phải day dứt suy nghĩ mãi không thôi. Không khí buổi sáng sớm thật
trong lành, ánh nắng kiều diễm của mặt trời vẫn chưa xuất hiện, bầu trời mùa
thu tháng Chín cao vời vợi, có chú chim nhỏ khẽ ngân nga khiến mọi phiền muộn
trong lòng Ngụy Nhất cũng vơi đi vài phần.
Có tiếng bóng hơi đập xuống sàn tập kêu bồm bộp, Ngụy
Nhất nghe mà thấy ngẩn ngơ mê hoặc, vừa bước về phía sân chạy vừa bất giác nhớ
lại cảnh thổ lộ nỗi lòng của mình với Tô Thích, cũng chính tại nơi đây, cũng
chính vào một buổi sớm mùa thu ...Chính vì điều ấy mà bản thân cô đã lạnh lùng
với cả chiếc xe đạp .
Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt thấy ai đó giống Tô
Thích. Ngụy Nhất lại ngó vào trong sân bóng rổ, thấy một nhóm nam sinh chơi
bóng, một thanh niên cao cao gầy gầy đang ném bóng. Nhìn từ phía sau, người đó
giống Tô Thích phải tới tám, chín phần.
Ngụy Nhất vô cùng kinh ngạc, Tô Thích cũng đã nhìn
thấy, hướng về phía cô gật gật đầu, không đợi Ngụy Nhất kịp phản ứng, anh lại tiếp
tục ném bóng vào rổ.
Ngụy Nhất quay người đi, không ở lại đó quá lâu, cô
rảo bước về phía sân chạy. Chắc là do chạy quá gấp nên rất lâu sau vẫn còn nghe
thấy tiếng thình thịch, không biết đó là tiếng bóng hơi chạm xuống sàn nhà hay
tiếng trái tim cô thổn thức nữa. Tiếng động đó cứ vang vọng trong tâm trí cô,
mãi mà không tan biến đi được.
"Vẫn còn yếu thế sao?", một giọng nói đàn
ông bất chợt vang lên từ phía sau.
Ngụy Nhất sững người, biết người đến là ai, cô cứ đứng
chôn chân tại chỗ, không trả lời và cũng chẳng biết phả xử lý thế nào.
Tô Thích đã tự động bước tới trước mặt Ngụy Nhất, nở
nụ cười hòa nhã: "Ngày nào cũng kiên trì tập chạy chứ?".
Ngụy Nhất nghĩ một lát, rồi vẫn gật đầu theo đúng sự
thật, không hiểu tại sao mà khuôn mặt cô lại nóng bừng lên.
Tô Thích nhẹ nhàng nói một câu: "Coi như cũng
biết nghe lời". Nghe rất có ý khen thưởng.
Ngụy Nhất vẫn không tiếp lời .
"Cùng chạy nhé!", Tô Thích nói với Ngụy
Nhất. Không đợi cô trả lời, anh tự động chạy trước.
Ngụy Nhất có chút ngỡ ngàng không kịp nghĩ ngợi nhiều,
liền chạy từng bước nhỏ theo sau anh.
Người chạy trước kẻ theo sau không một câu trò chuyện,
chỉ nghe tiếng gióng thổi vù vù bên tai, rất mát mẻ sảng khoái.
Ban đầu, Ngụy Nhất không dám ngẩng đầu lên, sau khi
chạy được một vòng, cô cũng thoải mái hơn một chút, bắt đầu quan sát Tô Thích.
Anh vẫn mặc bộ quần áo thể thao màu xanh trắng của cầu thủ bóng rổ, áo cộc quần
đùi, cơ bắp săn chắc, đôi chân thon dài, mỗi bước chạy đều rất có lực, khoáng
đạt đôn hậu của anh được khắc họa sâu thêm. Mấy lọn tóc sau gáy của anh cũng
rung rung theo từng bước chạy, lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời buổi sớm.
Ngụy Nhất tin chắc rằng, Tô Thích chính là thiên thần, nếu lắp thêm cho anh đôi
cánh, anh có thể quay về trời.
Khi chạy tới vòng ba, Ngụy Nhất có vẻ mệt, không theo
kịp với tốc độ của anh nhưng cũng không muốn bị rớt lại nên vẫn cố gắng bám
theo sau. Tô Thích hình như linh cảm thấy điều đó, tự động giảm tốc độ chạy.
Chạy được năm vòng, anh liền quay người lại.
Ngụy Nhất đang vúi đầu vật lộn với sức lực của mình để
bám theo sau, bỗng không kịp dừng lại, cứ thế đâm thẳng vào lồng ngực rắn chắc
của Tô Thích.
"Không sao chứ? Cô bé!", Tô Thích đỡ lấy cô.
Một mùi hương cơ thể quen thuộc mà lạ lẫm, mang theo
chút mùi vị của ánh nắng, xộc thẳng vào mũi Ngụy Nhất. Ngụy Nhất thấy tư thế
của hai người có phần mờ ám, vội vàng lùi về phía sau vài bước, xấu hổ đến nỗi
không dám nhìn anh, vội vàng xua tay, miệng nói: "không sao, không
sao".
"Vừa chạy xong, không nên nghỉ ngay, chậm rãi đi
bộ thêm một vòng nữa nhé!", Tô Thích nói, Ngụy Nhất đành gật đầu nghe
theo.
Lần này, Tô Thích không đi trước mà sánh bước cùng
Ngụy Nhất, nói chuyện với cô, ngữ khí dù vẫn dịu dàng như ba năm về trước nhưng
ngay câu đầu tiên lại nhắc tới một vấn đề vô cùng tanh hôi mùi máu. Đó là:
"Đã thi đậu tiếng Anh cấp tám rồi chứ ?".
Ngụy Nhất ậm ạ ậm ừ, giọng nói như tiếng muỗi kêu:
"Cấp bốn ...cấp bốn còn chưa qua".
Nhớ lại ba năm trước đây, Tô Thích đã tốn bao mồ hôi
công sức và thời gian vì chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn của cô, anh luôn đôn đốc,
nhắc nhở cô học bài. Ba năm đã trôi đi, đỉnh cao cấp bốn vẫn vững vàng như ngọn
Thái Sơn, chắn ngay trước mặt Ngụy Nhất, không hề lay động.
Ngụy Nhất cảm thấy mặt mình ướt đẫm mồ hôi. Đó là
những giọt mồ hôi của sự xấu hổ.
Tô Thích rất hồ hởi, quên cả thân phận của hai người
anh đưa tay ra gõ gõ vào mũi cô theo thói quen, dịu dàng trách mắng: "Cô
bé ngốc nghếch!", nhưng lại bị Ngụy Nhất nghiêng người né tránh.
Tô Thích chắc đã cảm thấy có chút gượng gạo, khẽ ho
một tiếng, sắc mặt ảm đạm hơn, nói: "Nghe nói bác Ngụy đã ...anh rất tiếc,
quá đường đột, ngay cả anh cũng không dám tin vào điều đó, huống hồ là em. Cô
bé, trong lòng còn đau khổ không?".
Ngụy Nhất chăm chú nhìn xuống chân mình, lắc đầu nghĩ
một lát rồi lại gật đầu, đôi mắt đã bắt đầu hoe đỏ. Tô Thích có phần xúc động,
muốn được giống như trước đây, khẽ ôm lấy bờ vai cô, ân cần an ủi. Cách tay
được giơ lên giữ chừng thì anh nghĩ tới cái né tránh đầy xa lạ ban nãy của cô,
lập tức chuyển hướng, ngón tay lại đưa lên vuốt vuốt mấy lọn tóc trước trán của
mình.
Ngụy Nhất cuối cùng cũng chủ động mở miệng, hỏi:
"Tô Thích, lần này anh về nước, còn đi nữa không?".
Cách xưng hô gọi cả họ lẫn tên này khiến trái tim Tô
Thích ớn lạnh nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, anh trả lời: "Ừm, thu xếp
xong mọi việc, có lẽ anh vẫn quay về Mỹ".
"Chị em cũng đồng ý theo anh đi Mỹ sao?"
Ngụy Nhất nghĩ tới việc Ngụy Trích Tiên giờ đây đã tiếp quản Tập đoàn Ngụy Thị,
rõ ràng là không dễ ra đi được.
"Trích Tiên hả?", Tô Thích nghiêng đầu một
cái, nói một cách bất đắc dĩ, "Chuyện của cô ấy, anh thật sự không biết
".
"Hai người chia tay rồi sao ?" Lời nói vừa
thốt ra khỏi miệng, cô lại bối rối, cảm thấy suy nghĩ của mình thật độc ác.
"Chia tay ? Ha ha, không", Tô Thích nghe
xong thì thấy buồn cười, dịu dàng nhìn Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất càng chột dạ, nói vài câu chúc mừng không
đúng với lòng mình. Nhưng Tô Thích lại nói: "Thực ra, anh và Trích Tiên từ
trước tới giờ không có mở đầu thật sự, làm sao có chia tay đây".
"Hả!", tiếng kêu đầy kinh ngạc như tiếng sấm
sét giữa trời nắng, hai mắt Ngụy Nhất đều trợn tròn. Sau đó liền nghe thấy Tô
Thích khẽ khàng nói: "Anh và Trích Tiên, chỉ có thể nói là sự đùa giỡn của
số phận thôi. Bọn anh chỉ cùng nhau tới Mỹ, sau đó thì không liên lạc nhiều,
thi thoảng gọi điện hỏi thăm nhau một tiếng. Nhưng mẹ anh và mẹ em lại trở
thành chị em thân thiết. Ha ha", Tô Thích giải thích một cách nhẹ nhàng
thoải mái, ba năm trôi qua với bao vấn vương, cuối cùng, hai người họ không hề
cúi đầu ngoan ngoãn trước tình yêu, mà chỉ một câu "sự đùa giỡn của số
phận" là có thể dễ dàng phủ định lại
"Tại sao ? Anh không yêu chị ấy ư?", Ngụy
Nhất bỗng nhận ra tình cảm quả thật là một thứ đồ dễ vỡ, liền thấy thương cảm
cho chị gái.
"Hồi còn trẻ quả thực đã từng, cần phải gọi đó là
sự ái mộ thì đúng hơn. Nhưng sau này, khi đã tiếp xúc với nhau nhiều rồi, cảm
giác lại không như vậy. Bọn anh đều cảm thấy không hợp, hà tất phải ràng buộc
lẫn nhau làm lỡ dở thời gian của ngưỜi khác chứ?", Tô Thích nói xong, ánh
mắt rực sáng nhìn Ngụy Nhất như đang chờ đợi phản ứng của cô. Ngụy Nhất còn
chưa kịp tỉnh lại sau sự chấn động, cô tròn xoe mắt nhìn anh, đôi môi khẽ mở
ra, cả khuôn mặt đầy ắp sự kinh ngạc.
Tô Thích không kiềm chế được, liền bật cười, lại đưa
tay lên gõ gõ vào sống mũi của Ngụy Nhất, nói: "Cô bé, làm bộ như nhìn
thấy ma quỷ thế để làm gì hả? Anh nhất định phải thuận buồm xuôi gió trong lĩnh
vực tình cảm sao?".
Sống mũi của Ngụy Nhất lại bị anh gõ thêm một cái, nhớ
lại một vài chuyện cũ đã qua, thấy vừa chua xót vừa thổn thức.Thời gian qua đi,
cảnh vật cũng đổi thay, thân phận của hai người lúc này thực sự không nên có
những cử chỉ thân mật như vậy nữa, cô liền né tránh về phía sau. Động tác né
tránh này càng khiến Tô Thích thêm hụt hẫng.
Ngụy Nhất nghĩ, nếu Ngụy Trích Tiên không đi Mỹ nữa,
vậy một mình Tô Thích đi chẳng phải sẽ cô đơn lắm sao, cô liền cất lời khuyên
anh: "Anh đừng đi Mỹ nữa, ở lại đây chẳng phải tốt hơn sao?".
Đôi mắt Tô Thích bừng sáng: "Em muốn anh ở lại
ư?".
Ngụy Nhất gật đầu .
Tô Thích lại hỏi, "Thực ra, nếu ở trong nước có
sợi dây níu kéo thì anh cũng không muốn đi tới một nơi xa như thế".
Khi Tô Thích nói những lời đó, ánh mắt anh chăm chú
nhìn về phía xa xăm.
Ngụy Nhất không biết phải nói thế nào, chỉ lặng lẽ
bước đi.
Tô Thích đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Ngụy Nhất, hỏi:
"Em có biết lần này vì sao anh về nước không?".
Ngụy Nhất lắc đầu, phỏng đoán: "Để nhận khen
thưởng?".
Tô Thích ngửa mặt nhìn lên trời, một chú chim xanh
đang bay vụt lên bầu trời đuổi bắt theo một con thiêu thân. Anh nở một nụ cười
đau khổ, chậm rãi nói: "Nghe người quản lý ở khu chung cư Xuân Thành nói,
ngày Hai mươi bảy tháng Tám, có một cô gái đến ngồi trước cửa nhà anh khóc suốt
đêm. Anh không biết đó là ai, thấy thật kỳ lạ nên trở về xem thử". Nói đến
đây, đôi mắt anh lại sáng rực nhìn Ngụy Nhất.
Ngày Hai mươi bảy tháng Tám, đúng là ngày Ngụy Đông
Cốc qua đời.
Ngụy Nhất ngượng ngùng, bật cười nói, "Á, thật
sao? Thật kỳ lạ! Không biết ai nhỉ, đúng là ngốc nghếch quá, lại còn khóc suốt
đêm nữa ...".
Đúng lúc đó, Cát Thừa Hựu từ phía xa bước tới, cậu
nhận ra Ngụy Nhất từ xa, lập tức hồ hởi vẫy gọi: "Nhất Nhất, hôm nay dậy
sớm thế!".
Ngụy Nhất như gặp được vị cứu tinh, nhào người tới,
nói: "Cát Thừa Hựu, chào buổi sáng".
Cát Thừa Hựu đã nhìn thấy bên cạnh Ngụy Nhất còn có
một người đàn ông, nhìn kỹ thầm kiểm tra lại trong trí nhớ rồi mừng rỡ kêu lên:
"Đây chẳng phải là ...là Tô học trưởng sao? Ngụy Nhất, hóa ra cậu lại quen
Tô học trương?".
Cát Thừa Hựu được gặp thần tượng nên vô cùng xúc động,
liền bước tới bắt tay Tô Thích. Tô Thích lịch sự chào lại, cử chỉ hào phóng,
nho nhã.
Từ khi Cát Thừa Hựu phải hứng chịu sự công kích của
Trâu Tướng Quân, mặc dù trong lòng còn vấn vương tới Ngụy Nhất nhưng cũng không
dám si tình thương nhớ nữa, dần dần chôn giấu trái tim với những rung động đầu
đời đó ở nơi thật sâu kín, không đắm đuối thêm nữa. Giờ đây cũng đã biết giữ ý
hơn, thấy Ngụy Nhất và Tô Thích có vẻ rất thân thiết, cậu chỉ chào hỏi khách
sáo vài câu, nói với Ngụy Nhất: "Tớ phải tới căng tin rồi, cậu và Tô học
trưởng cứ nói chuyện đi nhé! Tạm biệt!".
Ngụy Nhất đuổi theo phía sau, gọi lớn: "Tớ và cậu
cùng đi ăn nhé, đúng lúc tớ cũng đang thấy đói". Ngụy Nhất nói xong, vội
kéo vạt áo của Cát Thừa Hựu như sợ cậu ấy đi mất. Cát Thừa Hựu cứ quay đầu lại
nhìn Tô Thích, vừa áy náy vừa vui mừng
Tô Thích đứng nhìn theo bóng dáng như đang chạy trốn
của Ngụy Nhất, yên lặng, rất lâu sau anh mới cất bước rời khỏi chỗ đó.
Buổi trưa, Ngụy Nhất nhận được điện thoại của Trâu
Tướng Quân, anh hẹn cô buổi tối cùng ăn cơm, Ngụy Nhất không kịp nghĩ ngợi gì
nhiều, vội vàng đồng ý.
Sau lần chia tay trước, Trâu Tướng Quân luôn rầu rĩ,
một cơn giận dữ kéo dài, tới mấy ngày anh không gọi điện cho Ngụy Nhất. Tính
cách của Ngụy Nhất vẫn bướng bỉnh như xưa, căn bản là cô không chú ý tới cuộc
chiến tranh lạnh đó, cũng chẳng chủ động liên lạc với anh. Trâu Tướng Quân
không chịu nổi sự giày vò của nổi nhớ nhung, lại dày mặt chủ động tìm Ngụy
Nhất, không ngờ cô gái này lại vui vẻ đồng ý. Trâu Tướng Quân vô cùng mừng rỡ,
được thể lại đề nghị tối cô về nhà anh nghỉ, Ngụy Nhất cũng nhận lời luôn, thực
tế đó đã khiến Trâu Tướng Quân vui mừng ngoài sức tưởng tượng.
Rất nhiều buổi sáng sớm sau này, cứ khi nào có thời
gian là Tô Thích lại tới trường Đại học S chơi bóng nhưng không còn gặp lại
bóng dáng bé nhỏ trên đường chạy nữa. Chỉ có một lần, vào buổi chiều, Ngụy Nhất
và ba cô bạn cùng phòng đang bê hộp cơm từ nhà ăn bước ra, mấy người đang nói
cười vui vẻ, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Tô Thích đứng từ xa nhìn về phía Ngụy
Nhất, ánh mắt anh cứ theo sát bóng dáng nhí nhỉnh quen thuộc bị ánh chiều tà
kéo thật dài đó. Lúc ấy, cô bé họ Ngụy đang tươi cười rạng rỡ, đầy năng động,
hóa ra, không có anh, cô vẫn rất hạnh phúc.
Nụ cười ngọt ngào xinh đẹp đó, không ai nỡ làm phiền.
Tô Thích đứng sau cây hoa quế lặng lẽ ngắm nhìn cô,
cho tới khi bóng dáng đó biến mất khỏi tầm mắt. Từ đó, anh không còn quay lại
trường Đại học S nữa.