“Anh ta còn nhắc nhở mày giấu tao cơ đây! Các người
muốn làm gì hả? Ngoại tình? Nói tao cứ bám riết lấy anh ta? Đúng, tao không
biết xấu hổ, Ngụy Trích Tiên này không có lòng tự trọng! Ban đầu, chính anh ta
đã đến tán tỉnh tao trước! Nếu anh ta không thế thì cuộc đời tao liệu có lên
không được xuống chẳng xong như thế này không? Anh ta không tán tỉnh, liệu tao
có phải sống nhẫn nhịn như thế này không? Nói ngay! Các người đã giấu giếm, lén
lút hẹn hò nhau bao lâu rồi? Bắt đầu từ bao giờ! Nói!”
“Chị... thật sự không có chuyện đó mà!”, Ngụy Nhất vừa
khóc vừa hét lên.
Ngụy Trích Tiên sao có thể nghe lọt những câu nói đó,
cô quát tháo ầm ĩ, khua chân múa tay, mắng chửi thậm tệ:
“Đồ thối tha! Thối tha! Thối tha! Đê tiện! Sinh ra đã
biết quyên rũ đàn ông! Mày đã có Tô Thích rồi mà còn chưa thỏa mãn sao? Mày có
nghĩ cho Tô Thích không? Một người đàn ông đầy cao ngạo như Tô Thích, mày nỡ
lòng nào cắm sừng anh ấy, mày bảo anh ấy phải làm thế nào để chịu đựng nỗi đau
khổ này!”
Ngụy Trích Tiên nói đúng vào nỗi đau nhất của Ngụy
Nhất, dù cả hai lần bị Trâu Tướng Quân cưỡng hôn đều không phải do cô tự
nguyện, nhưng rõ ràng vẫn khiến Tô Thích bị coi là kẻ bị cắm sừng, thân thể của
cô đã trở nên nhơ nhớp khi bị người đàn ông khác chạm phải, không còn trong
sạch nữa rồi. Cô đã đau khổ, oán hận, tủi nhục, nhưng lại tiếc, không nỡ buông
xuôi. Cô chỉ còn cách tự an ủi bản thân rằng không ai biết chuyện này, chỉ cần
mình không nói ra, tuyệt đối sẽ chẳng ai biết được... Cô cứ ngỡ, sự việc cứ thế
trôi qua nhưng khi Ngụy Trích Tiên mang hai từ “cắm sừng” bày ra trước mặt cô,
vết thương đã khô máu đó nay lại vỡ toạc, máu thịt bên trong không những chưa
lành hẳn mà còn bắt đầu thối rữa.
“Chị, đừng nói nữa, đừng nói nữa!”, Ngụy Nhất nói như
van nài.
“Hừ!”, Ngụy Trích Tiên cười khẩy, thấy phản ứng lúc
này của em gái chẳng phải đã xác nhận rồi sao.
Cô giúp việc nghe thấy tiếng động mạnh, vội chạy lên
gõ cửa phòng: “Tiểu thư, lão gia bảo tôi lên xem đã xảy ra chuyện gì”.
Ngụy Trích Tiên lạnh lùng nói: “Tôi đang dạy bảo kẻ đê
tiện chuyên tranh cướp đàn ông. Xuống ngay, không có việc của cô ở đây”.
“Lão gia nói, buổi tiệc sắp bắt đầu, ông bà sắp đi rồi
bảo tôi hỏi tiểu thư có đi không.”
“Cút đi!”, Ngụy Trích Tiên hét lên, cô không muốn để
người ngoài nhìn thấy bộ dạng như thế này của mình.
Cô giúp việc liếc sang Ngụy Nhất đang khóc lóc thảm
thương một cái rồi không dám nhiều lời, cui cút đi xuống.
Ông bà Ngụy sóng đôi cùng đi tham dự buổi tiệc chiêu
đãi dành cho các doanh nhân trong ngành, để lại hai chị em Ngụy Trích Tiên ở
nhà. Cô giúp việc vào chen ngang lúc đó khiến hai chị em yên lặng một lát. Bầu
không khí là một dải tĩnh mịch, thỉnh thoảng vọng ra tiếng khóc thút thít của
Ngụy Nhất dù cô đã gắng sức kiềm chế.
Ngụy Nhất đứng trước bàn, vẫn một tư thế kéo dài trong
suốt gần nửa giờ đồng hồ. Ngụy Trích Tiên ngồi trên giường, ánh mắt đờ đẫn,
không biết đang nghĩ gì.
Ngụy Trích Tiên đột nhiên bật khóc, trong đôi mắt đang
mở to của cô như có làn sương mù bao phủ, không có tiếng nức nở, trong phút
chốc, từng giọt nước mắt nặng nề rớt xuống tấm thảm trải sàn trắng muốt. Ngụy
Nhất thấy một ánh sáng lóe lên, quay đầu lại, thấy chị gái đang khóc, cô rất
đỗi kinh ngạc:
“Chị... sự thật không phải như chị nghĩ đâu!”
Đây là lần đầu tiên cô bắt gặp chị gái khóc trước mặt
mình. Ngụy Trích Tiên không nói gì, ánh mắt như ngây dại.
“Chị!” Những giọt nước mắt vốn đã dừng lại giờ lại rớt
xuống, dù Ngụy Nhất và chị không gần gũi nhau nhưng một giọt máu đào hơn ao
nước lã, cô cũng cảm thấy đau lòng.
“Đừng gọi tao là chị, tao không có em gái”, Ngụy Trích
Tiên mở miệng, ban nãy cổ họng bị rát bỏng nên giọng nói giờ cũng lạc hẳn đi.
“Chị!”, Ngụy Nhất nức nở, run rẩy tiến lại gần.
“Mày đừng lại gần đây”, Ngụy Trích Tiên ngẩng đầu nhìn
cô như nhìn một người xa lạ, nhưng lại mang một vẻ uy nghiêm không thể cưỡng
lại được.
Ngụy Nhất đành dừng bước.
“Căn bản là mày không hiểu được”, cô chậm rãi mở lời,
giống như giải thích, lại có vẻ đang tự nhủ, “Tao yêu anh ấy nhiều như thế. Yêu
mười năm nay, không, lâu hơn nữa cơ, khi bắt đầu bước chân vào cấp ba, lần đầu
tiên nhìn thấy anh ấy, tao đã yêu anh ấy rồi. Cho đến tận bây giờ, trái tim tao
chưa bao giờ nhường chỗ cho người đàn ông nào khác ngoài anh ấy. Vì anh ấy, tao
từ bỏ sự nghiệp học hành, bỏ bê cả mọi lý tưởng, cũng bỏ qua rất nhiều người
đàn ông tử tế. Rốt cuộc, tao nhận lại được gì? Nhận được sự phản bội của người
đàn ông, mà đối tượng lại chính là đứa em gọi bằng chị suốt mười mấy năm nay...
Mày có hiểu được cảm giác đó không?”, cô hỏi nhưng mắt lại không nhìn Ngụy
Nhất, chẳng biết đang vẩn vơ ở nơi đâu, “Mày không hiểu được đâu. Thế còn mày,
có thể hoang phí tình yêu, có thể thuận lợi mọi bề, vẻ ngoài xinh đẹp thì sao
nào, rốt cuộc vẫn không đấu lại được một câu thanh xuân vô địch, ha ha. Mày đã
có Tô Thích, bây giờ lại chiếm cả Trâu Tướng Quân. Nhưng tao chỉ muốn có anh
ấy thôi... Giờ đây, tao không có gì cả rồi.”
Lần đầu tiên Ngụy Trích Tiên dốc hết những điều thầm
kín trong lòng với em gái, cũng có đau khổ lẫn bi thương. Không còn giống như
một tiểu thư đài các, cao ngạo, tuyệt sắc giai nhân nữa.
Cô chỉ là người phụ nữ đã mất đi tình yêu. Mà phụ nữ,
một khi đã mất đi tình yêu, nó dường như cũng lấy theo cả tính mạng của cô ấy
rồi.
Ngụy Nhất thổn thức, không nói nên lời.
Lại một bầu không khí yên lặng.
Khoảng nửa giờ đồng hồ sau, không biết nghĩ ra điều
gì, Ngụy Trích Tiên lao ra ngoài, một lát sau quay lại, trong tay là chiếc điện
thoại di động, cô lạnh lùng ra lệnh: “Gọi điện cho Tô Thích!”.
Ngụy Nhất không biết chị gái đang nghĩ gì, trực giác
mách bảo cô không thể nghe theo lời của Ngụy Trích Tiên được. Cô lắc đầu:
“Không, không được”.
“Gọi! Chính mày phải nói cho anh ấy biết là mày đã làm
những chuyện gì!”, Ngụy Trích Tiên lạnh lùng nói.
“Không! Chị, đừng!”, Ngụy Nhất đã hoàn toàn hiểu ra,
cô nhảy dựng lên, lẩn tránh chiếc điện thoại đó giống như đang lẩn tránh một
con rắn độc.
“Có cần tao bấm số giúp không?”
“Chị, em van chị! Đừng làm như vậy!”
“Mày cũng biết sợ mất Tô Thích? Mày cũng hiểu được sự
đau khổ? Khi mày lén lút hẹn hò với Trâu Tướng Quân, sao không nghĩ cho tao?
Mày làm tao đau khổ, tao cũng muốn mày không thể ngóc đầu lên được! Ha ha!”,
Ngụy Trích Tiên dường như đã biến thành một con người khác, khuôn mặt u ám đã
xuất hiện nụ cười xảo trá.
“Chị! Đừng nói với anh Tô Thích! Giữa em và Trâu Tướng
Quân thật sự không có gì đâu!”, Ngụy Nhất lại bật khóc, tâm trí hoảng loạn.
“Nhìn bộ dạng đê tiện của mày kìa! Mỗi câu là một từ
anh, cứ là đàn ông thì mày đều gọi là anh hết sao? Mày rốt cuộc muốn có thêm
bao nhiêu anh nữa?”
Ngụy Nhất nghẹn cổ họng, chỉ biết khóc.
“Mày có gọi không?”
“Không”, Ngụy Nhất khẽ nói nhưng ngữ khí rất kiên
định, lắc đầu quyết không cầm điện thoại.
“Được rồi, Ngụy Nhất. Mày không còn mặt mũi nào để nói
chuyện với Tô Thích nữa đúng không? Vậy thì tao sẽ giúp mày nói”, Ngụy Trích
Tiên nói xong, bấm số gọi Tô Thích.
Ngụy Nhất bỗng như phát điên, lao tới giằng điện thoại
lại, vừa khóc vừa hét lên: “Đừng! Đừng làm như vậy! Giữa em và anh ta thật sự
chẳng có chuyện gì! Đừng nói cho anh Tô Thích biết! Chị không thể làm như vậy!
Chị là người xấu!”.
“Bốp” một tiếng, cùng một bên má nhận thêm một cái
tát nữa của Ngụy Trích Tiên. Trên khuôn mặt non nớt của cô đã hằn lên vết đỏ.
Ngụy Nhất vốn đang nói, cái tát giáng xuống khiến cô
cắn phải môi, một vệt đỏ hồng chảy ra từ khóe miệng, cô đau khổ và tuyệt vọng
nhìn Ngụy Trích Tiên.
“Mắng tao là người xấu? Còn mày thì quá lương thiện
sao? Dám quyến rũ cả chồng chưa cưới của chị gái, nếu điều này truyền ra ngoài,
ngay cả tao còn thấy xấu hổ thay! Tao là người xấu, vậy mày là hạng gì? Hả?”,
Ngụy Trích Tiên miệt thị nói rồi lại bấm số gọi cho Tô Thích.
Tín hiệu đã được kết nối, Tô Thích bắt máy ngay.
Âm thanh dịu dàng đầy mê hoặc của anh lờ mờ vọng ra:
“Trích Tiên, có việc gì thế?”.
“Tô Thích, tớ và cậu là bạn bè. Ngụy Nhất lại là em
gái tớ, hôm nay nó gây ra chuyện này, cứ coi như tớ đã dạy bảo không đến nơi
đến chốn, tớ không còn mặt mũi nào để đối diện với cậu nữa. Mà thôi, để nó tự
nói chuyện này với cậu nhé, dù sao đây cũng là chuyện của hai người.”
Nói xong cô giơ điện thoại ra trước mặt Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất né tránh, quay mặt đi không nói, cố gắng kìm nén tiếng khóc.
“Nói đi! nói cho anh Tô Thích của mày đi! Mày đã phản
bội anh ấy, đã làm những chuyện xấu xa gì!”
Ngụy Nhất cắn chặt môi dưới đỏ au, không nói câu gì.
“Tô Thích, em gái tớ cảm thấy không còn mặt mũi nào
gặp cậu, hay để tớ nói giúp nó nhé. Nó và Trâu Tướng Quân đang hẹn hò nhau! Nó
đã phản bội cậu, vụng trộm đi gặp bạn trai của tớ, còn đã ăn nằm với nhau chưa
thì tớ không biết...”, Ngụy Trích Tiên tức đến nỗi mụ mị đầu óc, lời nói không
còn là của người được giáo dục đầy đủ nữa.
Tô Thích lặng yên hồi lâu, lạnh lùng nói: “Đưa điện
thoại cho Ngụy Nhất”.
“Anh Tô Thích của mày có chuyện muốn hỏi đấy”, Ngụy
Trích Tiên quẳng chiếc điện thoại lên người Ngụy Nhát, đứng sang bên cạnh nhìn
cô đầy miệt thị.
Ngụy Nhất áp điện thoại vào tai, vừa thốt ra được một
tiếng “anh” đã òa lên khóc nức nở.
“Cô bé, đừng khóc nữa.”
“Anh...”, Ngụy Nhất chỉ biết khóc, vừa khóc vừa gọi
“anh”, dường như tất cả những ấm ức bị dồn nén suốt mười tám năm qua kể từ ngày
được sinh ra trong gia đình họ Ngụy đều được gửi gắm cả vào tiếng gọi gửi đến
người mà cô tin cậy nhất.
“Cô bé, có anh đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh...”
‘Ừm, cô bé, ngoan nào. Anh đang nghe đây”
“Anh, em... em muốn... anh. Em không... Không có...
anh..”, Ngụy Nhất khóc đến nỗi hụt cả hơi, không nói được lấy một câu hoàn
chỉnh.
“Ừm.”
“Em không... thật đấy! Anh... anh phải tin em...”
“Cô bé đã nói không thì chắc chắn là không rồi, anh
tin.”
Ngụy Trích Tiên đứng bên cạnh nắm chặt tay lại, “hừ”
một tiếng, con tức giận từ trong lổng ngực bị hắt ra đằng mũi.
“Anh, em...”
“Đừng khóc nữa, bé bự, ngoan nào!”
“Anh, em muốn về nhà!”
Tô Thích biết nơi mà Ngụy Nhất nhắc đến là khu chung
cư Xuân Thành, anh khẽ vỗ về: “Được, vậy để anh qua đón em nhé?”.
“Vâng.”
Đường truyền bị ngắt.
Ngụy Trích Tiên nhìn Ngụy Nhất, có phần không dám tin
vào mắt mình. Bất cứ người đàn ông nào khi nói đến chuyện lệch quỹ đạo, lại chỉ
cần Ngụy Nhất nói đôi ba câu, nhỏ vài giọt nước mắt là lập tức quay ngược trở
lại sao? Cô bỗng vô cùng đố kị với em gái, con đường tình cảm của cô đã gập
ghềnh trắc trở trong suốt mười năm qua mà chưa có được kết quả gì. Còn Ngụy
Nhất ngây ngô đờ đẫn, lại có được quá nhiều hạnh phúc.
Đúng lúc cô đang tức giận, Ngụy Nhất quay sang trả
điện thoại cho chị gái, lẳng lặng đi thu xếp quần áo.
“Sao, định đi luôn?”, Ngụy Trích Tiên rít lên.
“…”
“Lần này là chạy theo thằng đàn ông nào?”
Ngụy Nhất quá bực, ngẩng phắt đầu lên, ném cái nhìn
giận dữ về phía chị. Lồng ngực đang nhô lên hạ xuống mạnh mẽ kia chứng tỏ cô
đang rất tức giận. Nhưng cô vẫn không trút ra, sau vài lần hít thở thật sâu, cô
lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Ngụy Trích Tiên cũng bị giật mình bởi thái độ bực tức
của em gái, ngay sau đó, cơn giận lại càng bốc lên: “Tưởng rằng có Tô Thích
bênh vực nên mày coi trời bằng vung phải không? Tao nói cho mày biết, Tô Thích
không thể thích mày được!”.
“Chị nói bậy”, Ngụy Nhất hét lên.
“Anh - ta - căn - bản - không - để - ý - tới - mày!”
Ngụy Trích Tiên bỗng nhiên rất sợ nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của em gái, liền
phun ra những lời cay nghiệt.
Có một số phụ nữ, đối với người đàn ông đã từng theo
đuổi mình, cho dù không yêu anh ta, cũng không dễ dàng tín tưởng và chúc phúc
cho tình yêu của anh ta với người con gái khác. Ngụy Trích Tiên thuộc loại
người như vậy.
Mười năm trôi qua, Tô Thích vẫn một mình lẻ bóng,
ngoài sự thỏa mãn của tâm lý hư vinh ra, cô không hề có bất cứ cảm nhận nào
khác. Rồi một hôm, cô bỗng phát hiện, hóa ra thiếu mình, anh ấy vẫn sống tốt,
hóa ra còn có người con gái khác cũng chiếm được sự yêu mến và che chở của anh
như vậy! Lòng đố kị khiến phần đen tối trong trái tim cô bùng nổ.
“Chị nói dối!”, cổ họng nhỏ bé của Ngụy Nhất hét to
đến nỗi lạc cả giọng.
“Ha ha, mày cũng soi lại gương đi! Nếu nhìn thấy người
con gái mà trước đây Tô Thích đã yêu sâu đậm thế nào thì mày sẽ tin lời tao
nói. Em gái ngốc nghếch của chị ơi, Tô Thích yêu cầu cao như thế, sao có thể
thích mày được? Anh ta chỉ thương hại mày mà thôi!”, Ngụy Trích Tiên cố ý kích
động em gái, cũng không nói người con gái trước đây Tô Thích thầm yêu chính là
mình.
Người ta thường nói, con thỏ đến lúc cùng đường cũng
biết cắn người. Ngụy Nhất trong lúc này chính là chú thỏ đang phải chịu nỗi tức
giận tới cùng cực.
“Nói dối! Nói dối! Đồ xấu xa! Chị là người xấu!”, Ngụy
Nhất hét lên, bất chợt lao về phía Ngụy Trích Tiên. Ngụy Nhất từ nhỏ đã không
mắng chửi ai một câu tục tĩu nào, huống chi là chuyện đánh lộn. Nỗi tức giận
khiên cô lao tới, há miệng cắn một cái vào cánh tay trần của chị gái.
Không ngờ em gái lại phát điên lên thế Ngụy Trích Tiên
không kịp đề phòng, bỗng thấy đau nhói, tức giận nguyền rủa: “Ngụy Nhất, mày là
đồ điên, đồ chó cái!” Cô lại vung tay lên, một cái tát rớt xuống bên má phải
của Ngụy Nhất.
Cái tát đó được vận dụng toàn bộ sức manh trong người
Ngụy Trích Tiên, Ngụy Nhất đứng không vững, lảo đảo rồi ngã vật xuống. Ngụy
Trích Tiên khó mà kiềm chế được cơn giận, được đà lao tới, túm tóc em gái, vừa
túm vừa đánh, miệng liên tục chửi mắng, bất cứ loại từ ngữ nào được coi là tục
tĩu nhất cũng được cô lôi ra sử dụng.
Ngụy Nhất đâu phải là đối thủ của Ngụy Trích Tiên, cô
chỉ còn biết hét lên thất thanh, né tránh.
Đám người giúp việc ở dưới lầu nghe thấy tiếng kêu la
nhưng ngại uy lực của Ngụy Trích Tiên, không ai dám liều mạng xông lên can
ngăn. Đúng lúc nước sôi lửa bỏng Trâu Tướng Quân rảo từng bước lớn tới.
Một người giúp việc trẻ như nhìn thấy cứu tinh, túm
ngay lấy Trâu Tướng Quân và chỉ tay lên lầu: “Trâu thiếu gia, cậu mau đi cứu
nhị tiểu thư đi”.
Trâu Tướng Quân vô cùng kinh ngạc, bước mau chân chạy
nhanh lên lầu, giơ chân đạp tung cửa phòng Ngụy Nhất, vừa hay nhìn thấy cảnh
tượng Ngụy Trích Tiên đang cưỡi lên người Ngụy Nhất, điên cuồng trút giận.
“Dừng tay!”, anh lao tới, chỉ một động tác đã kéo được
Ngụy Trích Tiên ra phía sau, giải cứu Ngụy Nhất.