Trờ chơi diều hâu bắt gà con, mọi người chơi đến rất là vui vẻ.
Trò chơi tổ tiết mục an bài kỳ thực không chỉ có mỗi vậy, ví dụ còn có buông khăn lụa gì đó, các khách mời đều rất phối hợp, mấy vị khách mời thay phiên bị an bài, còn Lý Quân lại rất khôn khéo, mỗi lần người buông khăn đều bị anh bắt được, còn Lý Diệu và Khương Hành đều bị lừa một lần, hai người chỉ có thể từng người biểu diễn một tiết mục mới được bỏ qua.
Sau khi kết thúc phân đoạn chơi trò chơi, tổ tiết mục được sự đồng ý của Lý Cẩm, mới bắt đầu nghi thức quyên tặng.
Địa điểm tổ chức quyên tặng vốn dĩ phải an bài ở một phòng học có điều hòa, nhưng Lý Cẩm nói có thể đơn giản thì đơn giản một chút, trực tiếp tiến hành ở hiện trường chơi trò chơi là được, không cần lãng phí thời gian.
Trong thôn đối với những hoạt động này rất có kinh nghiệm, hội thôn ủy phối hợp với tổ tiết mục gọi các quần chúng đã an bài sẵn vào sân thể dục, những người ngày đều là thôn dân mà đám người Lý Quân và Khương Hành ngày thường hay tiếp xúc, có bác trai bác gái bán thịt heo, có bà bán rau, còn có bác gái Điền và công chúa Bạch Tuyết nhà bà, còn có các vị bô lão thường xuyên chơi cờ dưới gốc cây đa cổ thụ, từng người đều tinh thần phấn chấn.
Vì trọng điểm bất ngờ, sau khi tổ tiết mục và Lý Cẩm thương lượng, sắp xếp Lý Quân và Khương Hành phân biệt lên quyên tặng vật phẩm khác nhau, Khương Hành và Lý Quân đưa lên chính là sách vở, màn kịch lớn vẫn là Lý Cẩm, ông đưa lên chính là một tờ chi phiếu.
Một đám quần chúng ngồi xếp bằng trên mặt đất đều nỗ lực vỗ tay, bọn họ là thật sự cảm kích tận đáy lòng.
Chương trình <Có cái khách sạn> tới đây quay chụp một tháng, không biết đã mang tới bao nhiêu lợi ích ơn huệ cho bọn họ, như vậy ngày sau chương trình phát sóng sẽ còn càng nhiều người tới nữa, dựa vào trận gió đông này, trong thôn bọn họ sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn.
Nghi thức quyên tặng kết thúc, Lý Cẩm trở lại vị trí của mình, Lý Quân ngồi bên tay trái ông, Lý Diệu ngồi bên tay phải ông, toàn gia tề tề chỉnh chỉnh.
Mà lúc này, Vương đạo diễn cũng nhân cơ hội nói vài câu với mọi người trong thôn.
“Chúng tôi rất vinh hạnh đã lựa chọn thôn Thanh Thủy tiến hành quay chụp chương trình này, ở nơi này nhận thức rất nhiều người, cũng cảm nhận được sự chất phác của các thôn dân thôn Thanh Thủy, tôi và các khách mời đều cực kỳ yêu thích cuộc sống ở nơi này, thích hoàn cảnh ở nơi này, thậm chí nhìn một con vịt thôi chúng tôi cũng cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Đồng thời, chúng tôi cũng phi thường cảm ơn các bác trai bác gái, các chàng trai cô gái xinh đẹp đã bao dung chương trình của chúng tôi, có các vị ủng hộ chúng tôi mới có thể thuận lợi hoàn thành một tháng quay chụp, ghi lại từng chút về cuộc sống của chúng tôi ở thôn Thanh Thủy, cũng hi vọng sau này chương trình của chúng tôi có thể mang tới một chút báo đáp cho thôn, cũng là báo đáp của chúng tôi đối với xã hội.”
Nói xong, các khách mời đều đi đầu vỗ tay, các nhân viên công tác cũng tràn đầy cảm xúc.
Trưởng thôn cũng đi lên nói vài câu, so với Vương đạo diễn nửa chính thức nửa lừa tình, trương thôn lại thật sự chất phác hơn nhiều.
“Chúng tôi cũng muốn cảm ơn các vị đã tới đây, đám gà vịt chúng tôi nuôi cũng bán được không ít, còn có rất nhiều du khách tới đây du lịch, đại đa số thôn dân chăm chỉ làm việc đều có tăng trưởng, chúng tôi mới phải cảm ơn các vị, cũng hoan nghênh các vị có thể thường xuyên tới thôn Thanh Thủy của chúng tôi du ngoạn, tin rằng dưới sự chung tay nỗ lực của chúng ta, thôn Thanh Thủy sẽ càng trở nên tốt hơn.”
Cuối cùng, Vương đạo diễn nhìn về phía Khương Hành: “Khương lão sư, cậu là ông chủ khách sạn, hay là cũng đi lên nói hai câu, nói cảm tưởng của cậu trong một tháng qua.” Chỉ cần không phải toàn bộ hành trình đều nói về Lý Quân là được.
Bài phát biểu cảm tưởng này Vương đạo diễn cũng không nói Khương Hành chuẩn bị trước, có lẽ chính là muốn quay cảm nghĩ chân thật nhất của Khương Hành trong tình huống không có sự chuẩn bị trước.
Khương Hành không quá thích nói chuyện, nhưng nếu tới quay chương trình, hắn cũng nghĩ tới khả năng cần hắn phát biểu cảm nghĩ, chỉ là cảnh tưởng tượng khi phỏng vấn cá nhân với tổ tiết mục mà thôi.
Hắn có thể nhìn thấy mọi người, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Lý Quân, sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ của bạn trai, mơ giơ micro lên.
“Cảm ơn tổ tiết mục đã cho tôi cơ hội để phát biểu cảm nghĩ của mình, sau đây đều là những lời chân thật trong suy nghĩ của tôi. Kỳ thực ngay từ đầu tôi đã từ chối tham gia chương trình này, nhưng sau đó lại cảm thấy cuộc sống trước kia quá mức bận rộn, chưa từng suy xét tới việc cho mình một kỳ nghỉ phép, cũng muốn thể nghiệm một chút sinh hoạt trong kỳ nghỉ, vì thế tôi liền tham gia. Sinh hoạt ở khách sạn tăng thêm rất nhiều tri thức mà trước kia tôi chưa từng tiếp xúc qua, phải làm tốt nhiệm vụ của một ông chủ khách sạn, không đơn giản như trong tưởng tượng. Đầu tiên, mỗi một nhân viên có tính cách khác nhau, muốn quản lý cũng không dễ dàng, nhưng sau một tháng ở chung, đã trở nên rất quen thuộc với bọn họ, cũng hiểu biết sự khác nhau của bọn họ. Uyển Tinh, là một cô gái đáng yêu hoạt bát, cô cũng có một mặt tính cách kiên cường như nam giới; Tiểu Lương, lúc ban đầu có chút vấn đề nhỏ, nhưng trong quá trình ở chung, cô đã tự mình chậm rãi điều chỉnh, hiện tại cũng là nhân viên nhận được hoan nghênh trong khách sạn của chúng ta, Hạo Văn, vừa tới được mấy ngày, là một thanh niên tích cực hướng về phía trước, cậu ấy có rất nhiều kỹ năng, cuối cùng là Lý Quân, ở trong mắt tôi, cậu ấy là một nhân tài vạn năng, tay nghề bếp núc cực kỳ giỏi.”
Bên dưới một mảnh tiếng hô “hú hú”, bất luận Khương Hành nói gì, mọi người đều sẽ đáp lại như vậy, ai không biết quan hệ của bọn họ!
Khương Hành hiếm khi cười đến thoải mái trước mặt mọi người: “Đúng rồi, tôi thiếu chút nữa quên mất chúng tôi còn có một thành viên quan trọng, là một còn vịt nhỏ mà khách sạn chúng tôi nuôi, tên của nó là Hạt Cát, rất đáng yêu, kỹ năng là ôm khách bán manh, mổ ống quần mọi người. Cuối cùng, còn muốn cảm ơn sự bao dung của các vị hàng xóm láng giềng, còn có nhân viên công tác của tổ tiết mục mỗi ngày đều dậy sớm hơn chúng tôi, ngủ muộn hơn chúng tôi nữa, cuối cùng của cuối cùng, cũng cảm ơn một nhà Lý tiên sinh đã cùng chúng tôi tham gia đến tận cuối cùng của chương trình.”
Lý Cẩm cười trả lời: “Không khách khí.”
Sau khi Khương Hành nói xong, hướng mọi người khom lưng tỏ vẻ cảm ơn, sau đó trở lại vị trí của mình.
Lần diễn thuyết này của hắn là phát ra từ nội tâm, toàn bộ đều phù hợp với thực tế, không hổ là ảnh đế thường xuyên lên đài nhận giải thưởng, nhiều lần bày tỏ cảm nghĩ trên đài lĩnh thưởng.
Ánh nắng mặt trời càng ngày càng gay gắt, ở đây lại đa số là người già lớn tuổi, Vương đạo diễn liền cho mọi người trở về.
Kết thúc nửa ngày hoạt động trong thôn, các vị khách vừa lúc có thể về khách sạn ăn cơm trưa, bữa trưa hôm nay là do tổ tiết mục phụ trách, mỗi một món ăn trên bàn đều rất tinh xảo, tay nghề này nhìn qua một cái là có thể biết nó xuất phát từ tay nghề của đầu bếp.
Tổ tiết mục an bài rất hợp lý, không cần các khách mời tự mình mỗi ngày xuống bếp, trừ khi có yêu cầu quay chụp, hoặc là các khách mời tự mình chủ động yêu cầu nấu cơm gì đó.
Từ lúc chương trình bắt đầu quay tới giờ, người xuống bếp nhiều nhất phải kể tới Lý Quân, mà hiện tại cha Lý Quân là Lý Cẩm ở đây, tổ tiết mục cũng không dám để con trai phú hào tiếp tục mỗi ngày đối diện phòng bếp, dù thế nào cũng phải quay chụp một vài hình ảnh không giống nhau một chút, để hai cha con hỗ động nhiều hơn.
Buổi sáng Lý Diệu chơi rất sung, sau khi dùng qua cơm trưa liền về phòng Lý Quân ngủ trưa.
Đám người Hà Uyển Tinh rất thức thời đem phòng khách để lại cho cha con Lý gia và Khương Hành, Tưởng Dao cũng ở lại, ngẫu nhiên còn có thể điều tiết không khí một chút.
Lý Cẩm cũng chỉ nói về việc nhà với Lý Quân, khi Lý Ngạn và Lý Quân ở bên nhau nói chuyện phiếm cũng là như vậy.
Sau khi quen thuộc một chút với Lý Cẩm, Khương Hành cũng nguyện ý nói với ông về cha mẹ của mình, vừa lúc Lý Cẩm cũng muốn nghe nhiều về cái nhìn của hắn đối với người nhà, chuyện cha mẹ Khương Hành ly dị này ông cũng đã biết.
Buổi sáng Khương Hành nói mấy trăm chữ cảm tưởng bản thân, lúc này vẫn còn nguyện ý tiếp tục, chủ yếu là người nhà của bạn trai, tuyệt đối không thể có lệ.
Hắn nói: “Ba mẹ cháu hiện tại đã từng người có cuộc sống riêng, quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm, sau khi ly hôn bọn họ vẫn là bạn bè, sau khi cháu lớn, gặp được nhiều người nhiều việc, mới hiểu được có vài người có thể là không thích hợp chung sống cùng nhau, nhưng làm bạn bè thì vẫn được, ba mẹ cháu chính là loại hình này, cũng có thể bọn họ duy trì quan hệ bạn bè là vì có đứa con trai là cháu đây. Nhưng mà, năm đó bọn họ vì không ảnh hưởng tới việc học của cháu, vẫn là trả giá rất nhiều, xét cho cùng, cháu vẫn rất cảm kích bọn họ.”
Lý Cẩm: “Suy nghĩ như vậy rất tốt.” Chuyện cha mẹ hai bên cùng nhau ăn cơm, bọn họ còn phải đặt thời gian, dù sao hai đứa nhỏ sau này sẽ chung sống cùng nhau, cùng nhau đối mặt nhân sinh, được người nhà chúc phúc là việc cần thiết.
Người một nhà hòa thuận mới là quan trọng nhất, Lý Cẩm biết duy trì sự hài hòa của một gia đình cực kỳ không dễ dàng, cho nên trong lòng ông hiện giờ còn rất cảm kích mẹ của Lý Quân.
Lý Quân và Khương Hành đã đi tới tình trạng hiện giờ, hai người ở chung cũng không tồi, Lý Cẩm lần này tới đây tâm tình vẫn là thực sung sướng nhẹ nhàng.
Ông tỏ vẻ buổi chiều sẽ mang Lý Diệu đi dạo xung quanh, sẽ không đi chơi chung với bọn họ.
Khương Hành thở ra nhẹ nhõm trong lòng, cảm giác một cửa chỗ ba coi như thông qua.
Nhiệm vụ quay chụp buổi chiều của chương trình rất đơn giản, mọi người cùng nhau chuẩn bị cơm tối, cảm ơn người một nhà Lý Cẩm đã tới, hơn nữa tối nay bọn họ còn mời thêm trưởng thôn và mấy vị bô lão tới đây dùng cơm tối.
Khương Hành giao việc cần làm cho từng người xong, hỏi: “Mọi người còn có ý tưởng gì hay nữa không?”
Lý Quân là người đầu tiên lắc đầu, đầu bếp là anh, đây là chắc chắn.
Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên phụ trách đi mua đồ ăn, Đồng Hạo Văn và Khương Hành thì vào thôn mời mọi người, tuy ngoài miệng nói cảm ơn, nhưng hành động vẫn luôn chưa thấy đâu, tới lâu như vậy, mời một nhà trưởng thôn tới đây ăn một bữa cơm cũng là việc nên làm.
Ngoại trừ trưởng thôn ra, còn có người một nhà bác gái Điền thường xuyên cho bọn họ đồ ăn, cùng với hai vị lão nhân tương đối có uy vọng trong thôn nữa.
Tất cả quy trình sắp xếp tương đối, Khương Hành và Đồng Hạo Văn sau khi trở về bắt đầu bố trí bàn ăn ở bên ngoài sân.
Tối nay chính là cơm cảm ơn, tất cả mọi người nỗ lực làm việc.
Trong bếp có gà vịt ngỗng cá, còn có hải sản, lúc này cũng không cần quan tâm tới khẩu vị của mọi người, Lý Quân liền dựa theo phương thức của bản thân để làm, anh còn cố ý cho thêm ba món ăn địa phương, để người bên này cũng nếm thử, đồng thời còn có thể gia tăng tư liệu quay chụp.
Ba người Lý Cẩm chạng vạng 5 giờ chiều trở lại khách sạn, Lý Diệu vừa về liền chạy vào bếp kể cho Lý Quân bọn họ đi xem chăn trâu gì đó, liến thoắng không ngừng, Tưởng Dao vén tay áo muốn đi lên hỗ trợ, nhưng bị Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên liên thủ ngăn cản.
Hà Uyển Tinh: “Chị Dao, chị là khách nhân, tối này cứ chờ là được.”
Tưởng Dao cười cười nói: “Được.”
Quy trình bữa cơm chiều nay cũng không có gì đặc biệt, lời nên nói ban ngày đã nói hết, trên cơ bản chính là quay thêm cho buổi sáng.
Bắt đầu ăn cơm là 6 giờ 30, ăn hơn một tiếng, bất tri bất giác thời gian đã tới 8 giờ tối.
Tối hôm qua uống không ít rượu, tối nay cũng chỉ rót uống chút rượu vang đỏ, mấy vị khách lúc gần đi còn mang theo mấy hộp quà.
Bác gái Điền biết Lý Quân bọn họ phải đi, tỏ vẻ trước khi đi còn sẽ đưa rau củ quả cho bọn họ.
Đây là một bữa cơm cảm ơn cả chủ và khách đều vui vẻ.
Khách nhân nhất nhất rời đi, Lý Quân và Khương Hành ngồi lên lan can hành lang, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, gió đêm thổi, nghe Đồng Hạo Văn ngâm nga một bài hát cũ, còn có thanh âm nói chuyện thì thầm của Tưởng Dao và Lý Diệu.
Lý Quân nói: “Rất an tĩnh.”
Khương Hành biết ý tứ của anh, ý của Lý Quân là trong lòng rất an tĩnh.
Khương Hành vươn tay nắm lấy tay anh, mười ngón giao nhau, nói: “Tuy nơi này rất thích hợp dưỡng lão, nhưng anh muốn vền nhà.”
Lý Quân gật đầu: “Em cũng vậy.”
Khi hai người cùng nhớ nhà, trailer tập 1 của <Có cái khách sạn> cũng đã được post lên mạng đúng vào 8 giờ.
- --------
Khương Hành: Muốn về nhà!
Lý Quân: Em cũng muốn
Khương Hành: Về nhà có thể làm rất nhiều việc!
Lý Quân:......[Anh chủ yếu là muốn “làm” phải không. ]
- -------