Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 50: Chương 50: Anh thích em




Làm bộ tìm kiếm xẻng làm vườn trong nhà kho, hai người đi vào hồi lâu, khi đi ra từ nhà kho không có điều hòa, đều đã ướt đẫm mồ hôi, còn nhiều mồ hôi hơn cả bác trai nhà bên cạnh khi xuống đồng làm ruộng, Khương Hành không nỡ để Lý Quân bị cảm nặng hơn, chịu đựng xúc động muốn hôn tiếp, lại ở trong này nữa hai người đều sẽ bị cảm mất.

Còn Lý Quân thì không để ý tới điều này, bệnh tới lúc tốt lên sẽ tốt lên, anh lại cắn một cái lên môi Khương Hành, cố ý hỏi hắn: “Khương lão sư, anh nhớ ra điều gì không?”

Khương Hành nghiêm trang trả lời: “Ngày mai lại hôn lần nữa có lẽ có thể nhớ thêm một chút.”

Lý Quân lau sạch mồ hôi trên trán hắn cười nói: “Anh nghĩ đúng là đẹp.”

Da mặt Khương Hành bắt đầu dày thêm, liếm liếm môi: “Đương nhiên.” Hắn xoay người gỡ một cái xẻng nhỏ trên giá xuống: “Em nên trở về nghỉ ngơi.”

Khương Hành kéo cửa nhà kho ra, để Lý Quân ra ngoài trước, chính hắn ở trong nhà kho xoay vài vòng, qua một phút sau hắn mới đi ra khỏi nhà kho, cửa vừa kéo lên, liền nhìn thấy Vương đạo diễn giống như hồn mà đứng ở đằng sau cách hắn không xa.

Khương Hành tâm tình rất tốt mà vẫy vẫy tay với hắn: “Vương đạo diễn, cuối tuần chúng ta có hoạt động gì?”

Vương đạo diễn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn: “Tôi vừa mới nói cho cậu xong chắc chắn cậu vừa quay đầu sẽ nói ngay cho Lý Quân.”

Khương Hành hoàn toàn không để bụng Vương đạo diễn trêu chọc: “Cậu ấy cũng không nhiều chuyện, cho dù coi như bất ngờ nói với cậu ấy, anh cũng không quay được biểu tình kinh ngạc của cậu ấy đâu.” Vương đạo diễn từ tuần trước đã nhìn thấy quan hệ khác thường giữa hắn và Lý Quân, hiện tại càng là lợn chết không sợ nước sôi.

Vương đạo diễn: “......” Khương Hành nói rất đúng, thật đúng là vô luận đối diện với tổ tiết mục gây khó dễ như thế nào, Lý Quân cũng đều một bộ không sợ mưa to gió lớn, hắn cũng sâu sắc ý thức được cảnh giới tối cao của khoe ân ái, chính là cố ý vô tình nói cho người khác biết về sự hiểu biết của bản thân với người mình thích.

Đợt thao tác này của Khương Hành, Vương đạo diễn không học được.

Vương đạo diễn không nói cho Khương Hành nhiệm vụ vào chủ nhật, chỉ tuyên bố với hắn về nhiệm vụ công việc buổi chiều là gì thôi.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ làm ao nhỏ, có thể cho bọn họ nghỉ ngơi nửa ngày, vì thế chỉ có Khương Hành nhận nhiệm vụ buổi chiều.

Huống chi hai vị trụ khách mới gia nhập có thể trở thành “nhân viên”, cũng phải lợi dụng tốt một chút.

Khương Hành nhận xong nhiệm vụ, nói cho những người khác hoạt động buổi chiều là gì, lâm thời tuyên bố so với tuyên bố trước càng có hiệu quả khiếp sợ.

Người cuối cùng biết nhiệm vụ mới là gì là Lý Quân, anh vừa mới tắm rửa thay quần áo xong đi ngủ.

Lý Quân kéo cửa phòng tiếp thu tin tức Khương Hành mang tới: “Đi đâu?”

Khương Hành: “Hôm nay trong thôn muốn tổ chức một bữa tiệc tối, chúng ta đi tham gia náo nhiệt.”

Lý Quân: “Mọi người đều đa tài đa nghệ, sợ cái gì?”

Khương Hành: “Vậy cũng đúng, nhưng mà em không thoải mái nên không cần chuẩn bị tiết mục.” Làm ông chủ hắn có quyền cho nhân viên bị ốm nghỉ ngơi thật tốt.

Vương đạo diễn: Tên chủ bất công này!

Lý Quân buồn cười nói: “Cảm ơn ông chủ nhé.”

Khương Hành nghiêm trang: “Không khách khí.” Hôn thêm vài lần còn có thể giảm bớt mấy hạng nhiệm vụ.

Sau khi cho Lý Quân đi nghỉ ngơi, Khương Hành đem sáu người còn lại tụ tập ở đại sảnh, bắt đầu thảo luận buổi tối mọi người muốn trình bày tiết mục gì, tổ tiết mục chắc chắn đã sớm bàn bạc với ban tổ chức tiệc trong thôn, bọn họ chỉ cần phụ trách ra người là được.

Quy trình đại khái là ở trong thôn ăn một bữa cơm tối, sau đó lại tham gia tiệc tối ở trong thôn.

Cung Tử Bội hỏi Khương Hành: “Tối nay 7 giờ sẽ bắt đầu, chúng ta có thể biểu diễn tiết mục gì nhỉ?”

Khương Hành: “Đây là vấn đề mà chúng ta cần thảo luận hiện tại, ca hát nhảy múa gì đó đều không thành vấn đề.”

Thiệu Hoành Thình hỏi: “Em và Hiểu Dung cũng phải tham gia à?”

Khương Hành: “Tiệc tối này chủ yếu là cho những người già trong thôn xem, mọi người chỉ cần tận tâm là được.”

Sau khi hiểu rõ mục đích tiệc tối, mọi người liền có nhiều ý tưởng hơn.

Bạch Hiểu Dung là người đầu tiên đưa ra suy nghĩ của mình: “Em có thể mượn một bộ trang phục biểu diễn, hát hí kịch cho các cụ, chính là bài <Đế nữ hoa> rất nổi tiếng ở nam thị.

Thiệu Hoành Thịnh: “Bài này tôi cũng biết.”

Bạch Hiểu Dung: “Vậy chúng ta có thể kết hợp biểu diễn một tiết mục.”

Khương Hành cảm thấy có tiết mục là được, ai thèm quan tâm thê lương hay không thê lương, hơn nữa mấy cụ già ở nam thị đều là nghe những hí kịch này mà lớn lên.

Tiếp theo là Cung Tử Bội, cô nói: “Tài nghệ khác thì em không có, hát dăm ba bài thì em có thể, em có thể hát bài của Đặng Lệ Quân.”

Khương Hành ghi nhớ: “Hành, đều là những ca khúc kinh điển.”

Lương Chỉ Duyên: “Em học qua đàn tranh, không biết tổ tiết mục có thể cung cấp đàn tranh hay không?”

Vương đạo diễn ở sau màn hình theo dõi ra dấu OK, Khương Hành: “Được, đàn trành không thành vấn đề.” Hắn nhìn về phía Chu Quỳnh Ngọc: “Tiểu Chu, cậu thì sao, có ý tưởng gì?”

Chu Quỳnh Ngọc thầm nói thật đúng là không có ý tưởng gì, nhưng trước khi hắn vào đại học có học qua múa dân tộc: “Hay là tôi biểu diễn một bài múa dẫn tộc, mấy năm không luyện qua, còn có chút mới lạ.”

Khương Hành cũng không quan tâm hắn mới hay không mới, tích cực tham gia tiệc tối đêm nay là được.

Bây giờ còn có Hà Uyển Tinh, Khương Hành hỏi cô: “Uyển Tinh, cô thì sao?”

Hà Uyển Tinh đúng là rất rối rắm, chuẩn bị tiệc tối cho người già, thể loại nhạc cô thích đều không hợp với người già, thật sự không biết biểu diễn gì.

Khương Hành thấy cô rối rắm, dẫn đường nói: “Biết chơi nhạc cụ không?”

Hà Uyển Tinh: “Biết đàn Accordion.”

Khương Hành hỏi Vương đạo diễn: “Có thể mượn được đàn Accordion không?”

Vương đạo diễn lại ra thủ thế OK, bọn họ đều đã bàn bạc tốt, sao có thể không có đàn Accordion, cần phải có.

Mọi người đều báo xong tiết mục, vì thế bọn họ đều nhìn về phía Khương Hành, Cung Tử Bội ổn trọng nhất, cũng là người đám bát quái Khương Hành nhất.

“Khương lão sư, anh thì sao?”

Khương Hành không nghĩ tới Cung Tử Bội thích gây chuyện, cho cô mộ cái mắt lạnh, nhưng Cung Tử Bội làm bộ không phát hiện, tiếp tục truy vấn: “Có phải là anh chưa nghĩ ra chuẩn bị tiết mục biểu diễn gì đấy chứ?”

Khương Hành khốc khốc nói: “Ngũ âm của tôi không được hoàn chỉnh, không hát được, hồi học tiểu học, mẹ tôi cho tối đi học dương cầm, ngày đầu tiên giáo viên liền nói toi không có thiên phụ luyện dương cầm, trực tiếp trả lại học phí, cuối cùng không cho tôi học.”

Đám người Cung Tử Bội nghe xong, trực tiếp cười ầm lên, đây là có bao nhiêu không thiên phú mới bị giáo viên dạy dương cầm trả về!

Hà Uyển Tinh nói: “Khương lão sư, có lẽ thiên phú của anh đều ở trên diễn xuất nhỉ?”

Khương Hành: “Chắc vậy?”

Lương Chỉ Duyên an tĩnh bốn ngày rưỡi, hôm nay cuối cùng lấy hết can đảm lên tiếng: “Khương lão sư, anh vẻ tranh rất đẹp, không bằng ngay tại chỗ chọn hai cụ già vẽ cho họ một bức?”

Đề nghị này không tồi, Vương đạo diễn giơ ngón cái lên với Lương Chỉ Duyên, cũng nói với Khương Hành: “Không thành vấn đề, tôi đã chuẩn bị hết dụng cụ rồi.”

Khương Hành không có cách nào cự tuyệt, đây đã là phương thức tối ưu để hắn biểu hiện rồi, hắn chỉ có thể đồng ý: “Được.”

Nghỉ ngơi 40 phút, Lý Quân từ trong phòng đi ra, sau đó phát hiện trạng thái của mọi người đều quai quái!

Trong phòng karaoke ẩn ẩn truyền ra tiếng hát hí kịch thê lương, Chu Quỳnh Ngọc chiếm cứ một chỗ rộng nhất trong đại sảnh luyện tập múa dân tộc, nhà ăn truyền tới tiếng đàn Accordion, trên tầng cũng truyền tới tiếng đàn tranh.

Nghĩ một lúc, kết hợp với tiệc tối mà Khương Hành nói lúc trước, bọn họ đây là từng người đang chuẩn bị tiết mục để biểu diễn sao?

Lý Quân dạo qua một vòng, phát hiện mọi người đều đang nghiêm túc tập luyện, tổ tiết mục cũng đang gia tăng chế tác nhạc đệm cho bọn họ, so với hoạt động đào ao, hiển nhiên nhiệm vụ lên sân khấu biểu diễn đối với bọn họ mà nói càng nhẹ nhàng hơn, cũng dễ dàng tiếp thu hơn, không thấy Chu Quỳnh Ngọc cũng không kinh doanh CP với Thiệu Hoành Thịnh sao, trở về vũ đạo sơ tâm, luyện tập khá là nghiêm túc.

Hạt Cát cũng không bị ồn ào trong khách sạn dọa sợ, trong nhà nhỏ cũng có một cái điều hoa mini chuyên dụng, thấy Lý Quân đi ra, lập tức nghiêng ngả lảo đạo đuổi theo, ngây ngốc.

Không biết có phải Lý Quân ảo giác hay không, cứ cảm thấy hai ngày nay hình như nó lớn hơn một chút, mắt nhỏ đều trở nên sáng ngời hữu thần.

Khương Hành không tích cực như những người khác, kỹ năng của hắn không phải một chốc có thể luyện ra, mất hơn 20 năm, đều khắc sâu trong trí nhớ và máu thịt, sẽ không quên.

Hắn theo thợ xây kiểm tra công năng chống thấm của ao nhỏ, cuối cùng sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì mới trở lại phòng.

Ngày mai liền có thể đi mua chút cá vàng thả vào.

Hai ngày nay sẽ không có khách tới, phòng bếp cũng không có chỗ cho Lý Quân dụng võ, hiện tại anh là người bệnh, chịu trách nhiệm dưỡng bệnh và nuôi vịt là được rồi.

Có chút nhàm chán, Lý Quân quyết định mang vịt con ra ngoài.

Khương Hành vừa vào nhà liền nhìn thấy Lý Quân đội mũ rơm lên: “Đi đâu thế?”

Lý Quân chỉ chỉ Hạt Cát bên chân: “Mang nó đi bơi lội.”

Khương Hành gọi Lý Quân lại: “Chờ anh một chút, anh đi chung với em.”

Lý Quân đứng ở cửa chờ hắn, cũng thưởng thức điệu nhảy của Chu Quỳnh Ngọc trong chốc lát.

Lý Quân: “Xem ra bản lĩnh vũ đạo của cậu vẫn còn.”

Chu Quỳnh Ngọc luyện đến hơi thở dốc: “Thân thể tôi cứng hơn trước rất nhiều, không luyện tập nhiều trong chốc lát sẽ dễ bị trấn thương.”

Tuy tam quan của y khác với Lý Quân, nhưng không thể phủ nhận Chu Quỳnh Ngọc là một người rất biết tiến thủ, cũng không có ác ý gì với Lý Quân.

Lý Quân: “Tôi chờ buổi tối nhìn thấy màn biểu diễn xuất sắc của cậu.”

Chu Quỳnh Ngọc: “Được, cậu muốn đi ra ngoài à?”

Lý Quân cúi đầu dùng mũi chân chạm vào Hạt Cát: “Nhìn xem có thể gặp được người nhà của nó hay không.”

Chu Quỳnh Ngọc: “Cậu thật đúng là nỡ bỏ nó đi sao?”

Lý Quân: “Ở chung với người nhà tốt hơn ở một người, không, một con vịt.””

Chu Quỳnh Ngọc: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, trước kia cậu còn mua thức ăn cho mèo cho đám mèo ở trường học, sau đấy chúng thế nào rồi?” Lúc này y cũng không phải cố ý nhớ về chuyện cũ, chỉ tự nhiên mà nhớ ra một việc như vậy mà thôi.

Nếu không phải cố tình làm màu, Lý Quân cũng không phản cảm với đề tài này: “”Tôi tìm gia đình nhận nuôi chúng nó, có lẽ sống cũng không tệ lắm.””

Chu Quỳnh Ngọc: “”Vậy chúng nói phải cảm ơn cậu rồi, mua đông tuyết rơi không bị lạnh cóng.””

Lý Quân: “Ừ, sẽ không, cũng không biết sau khi chúng ta ra trường, mèo mới tới có phải cũng sẽ giống như chúng nó.””

Chu Quỳnh Ngọc: “”Chắc là không, mỗi năm trường học đều có máy sưởi, vài nghìn sinh viên, chắc chắn có người mềm lòng giống như cậu.””

Lý Quân cười cười: “Hi vọng là như thế.” Anh thích loại tùy ý tán gẫu như này, tự nhiên hơn một chút.

Khương Hành cõng theo dụng cụ vẽ mà tổ tiết mục chuẩn bị đi ra, liền nghe thấy hai người bọn họ lại không biết đang nói tới đều tài gì.

Sau khi đội mũ rơm ra cửa, Khương Hành nhịn không được hỏi Lý Quân: “Hai người mới nói chuyện gì thế? Ai bị lạnh cóng?””

Lý Quân ôm Hạt Cát, nói: “Là mèo trong trường học của bọn em trước kia, trước kia em thường xuyên cho bọn chúng ăn, mua chút thức ăn cho mèo gì đó, vào mùa đông, mèo nhỏ sẽ bị lạnh cóng, em liền tìm gia đình có thể nuôi dưỡng chúng nó.””

Trải qua thời gian ở chung này, Khương Hành đã sớm biết trái tim Lý Quân cực kỳ mềm, bằng không anh cũng sẽ không mạo hiểm thời tiết dông tố cứu Hạt Cát về.

Khương Hành: “Có thể sống là được.”

Lý Quân: “Hay chung ta ra bờ sông, tìm chỗ vũng nước nhỏ, đủ cho Hạt Cát tập bơi.”

Khương Hành: “Ừ, nơi đó còn có nhiều cây cối mát mẻ, phong cảnh cũng không tệ.”

Hai người một vịt đi tới bờ sông.

Trước khi ra ngoài, Lý Quân còn xách theo một cái rổ nhỏ, đặt Hạt Cát ở bên trong, xách theo nó cùng nhau ra ngoài, rổ này còn có thể nhặt chút đá cuội mang về.

Phong cách của bọn họ vẫn không giống với khách mời khác trong khách sạn như cũ, một đám người ta đều phấn đấu vì sự nghiệp giải trí, bọn họ cũng có thể trong bầu không khí như này cứng rắn đi ra một lộ tuyến sinh hoạt bất đồng.

Người trong tổ tiết mục đều phát hiện, chỉ cần thấy hai người bọn họ ở bên nhau, là có thể cảm thấy tâm bình khí hòa, sẽ không tự chủ được lộ ra nụ cười hiểu ý, nhưng khi máy quay vừa chuyển sang những khách mời khác, lập tức sẽ cảm thấy áp lực cuộc sống, vẫn là nhìn Khương lão sư và anh Quân để thanh lọc tâm linh một chút.

Lý Quân mang theo Hạt Cát đi nghịch nước, Khương Hành thì dựng giá vẽ ngồi dưới tán cây vẽ cảnh đẹp trước mắt hắn.

Lý Quân và Hạt Cát chính là một phong cảnh trước mắt hắn, ngay từ đầu hắn cũng không biết vẽ cái gì, nhưng hiện tại hắn đã biết.

Đã lâu không động vào bút vẽ, cảm giác ngượng tay, nhìn thấy Lý Quân, tay hắn lại có thể cầm lên bút vẽ, vẽ lại cảnh đẹp trong mắt hắn lên tờ giấy đã được kẹp sẵn trên giá vẽ.

Lý Quân chính là điều tốt đẹp kia của hắn, mặc dù ký ức mà hắn nhớ ra có thể đếm trên đầu ngón tay, anh cũng vẫn là một đóa hoa mai lộc đáng yêu xinh đẹp xâm nhập vào trong lòng hắn/

Ghét một người nào đó chỉ cần một giây, thích một người lại chỉ cần 0,1 giây lẻ loi, tuân theo trái tim của mình tuyệt đối sẽ không sai.

Lý Quân đem Hạt Cát đặt ở một vũng nước nhỏ cách khá xa bờ sông, để nó tự mình chơi bên trong, cũng không chạy ra, chơi đến tương đối lại vớt nó lên, anh thì ở bên cạnh nhặt một vài viên đá đẹp, những chỗ cần dùng hòn đá nhỏ để trang trí ở khách sạn cũng không ít.

Cứ như vậy an an tĩnh tĩnh trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Lý Quân ngồi xếp bằng ở trên tảng đá cạnh Khương Hành, nghe tiếng nước sông chảy róc rách, gió nhẹ thổi qua, nhiệt độ cũng không cao, còn thoải mái hơn so với ngồi trong điều hòa.

Lý Quân thò đầu lại gần: “Vẽ gì thế?”

Khương Hành vẽ chính là tranh phác họa, qua nửa tiếng, trên cơ bản đã thành hình.

Nhân vật chính là Lý Quân, trong tranh Lý Quân đang khom lưng nhặt đá ở bờ sông, chỉ có nửa bên sườn mặt, nhưng đã đủ nhìn ra cảm giác vui vẻ của Lý Quân khi nhặt đá, cả người anh lộ ra trạng thái thả lỏng thích ý.

Lý Quân cũng không bình luận bức tranh trước mắt này, chỉ đột nhiên nhắc tới bức tranh “Mỹ nam xuất thủy đồ” lần trước: “Nhớ ra bức tranh lần trước là vẽ ai chưa?”

Hỏi trong lúc bâng quơ, Khương Hành theo bản năng trả lời: “Em đấy”

Lý Quân có chút kinh ngạc: “.....em?” Nhưng anh nhớ rõ thời gian ký tên là trước khi bọn họ chân chính quen nhau mà.

Sau khi Khương Hành ý thức được bản thân vừa nói điều gì, cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn lại không nhớ nổi bản thân đã vẽ khi nào.

“Trước kia chúng ta đã từng gặp qua sao?”” Anh lộ ra tấm lưng gợi cảm như vậy lúc nào, ở trước mặt công chúng anh sẽ không tùy tiện cởi đồ, cũng không chụp qua ảnh quảng cáo.

Khương Hành vô tội mà nhìn Lý Quân, gõ gõ đầu: “Anh không nhớ ra vẽ lúc nào, nhưng chắc là em.”

Lý Quân sờ sờ đầu của hắn: “Không nhớ ra thì không nhớ nữa, đừng gõ lung tung, gõ nữa lại càng ngốc thêm.””

Người quay phim: Người có thể sờ đầu Khương lão sư, chỉ sợ Lý lão sư là người duy nhất!

Khương Hành lộ ra một nụ cười nhẹ: “Em mới ngốc.” Đuổi theo hắn đến tận chương trình, nếu không đuổi theo, mang theo tiền của hắn chạy trốn cũng không có ai biết.

Hai người lại ở bờ sông thêm nửa tiếng nữa, tranh phác họa của Khương Hành cũng hoàn thành, trước khi ký tên hắn còn vẽ vài nét đơn giản hình chú vịt con ở góc bên phải, vẽ thêm một chút hơi thở cuộc sống.

Trên đường về, Khương Hành cõng khung tranh, một tay ôm Hạt Cát, Lý Quân xách theo cái rổ đựng đá cuội.

Sau khi trở lại khách sạn, Hạt cát liền có thể chạy khắp nơi, nhưng nó chơi có chút nhiều, thể lực tiêu hao nhanh, bị Khương Hành nhét vào trong nhà nhỏ điều hòa ngủ, ngủ đến là ngon lành, tiếng hát quỷ khóc sói gào trong phòng karaoke cũng không đánh thức được nó.

Khương Hành thu hồi cây kẹp vẽ, mang bức tranh vẽ buổi chiều về phòng.

Lý Quân đi ra ngoài không chảy mồ hôi, cũng không cần về phòng thay quần áo, bị Cung Tử Bội hát hò xong đi ra kéo tới nhà ăn.

Cung Tử Bội hỏi Lý Quân: “”Buổi tối cậu không cần biểu diễn à?”

Lý Quân gật đầu, cổ họng của anh còn hơi khàn: “”Ừ, bộ dạng này của tôi cũng không làm được gì, chỉ có thể làm nhân viên hậu cần cho cô thôi.””

Cung Tử Bội: “”Aiz, tôi còn muốn cùng cậu hợp xướng một bài tình ca nữa đây.”

Lý Quân chỉ chỉ giọng nói của mình: “”Tôi như này không được, không hát được, cô hát đơn ca cũng được mà, Hiểu Dung và Hoành Thịnh không phải hát hí kịch sao?””

Cung Tử Bội: “Nhưng một người đứng ở trên sân khấu không thú vị lắm.”” Cô cũng biết có lẽ Lý Quân không hát được, nhưng đây không phải cứ thử cho biết sao, biết đâu lại được?

Sau khi thử một lần mới phát hiện, Lý Quân nơi này cũng không tồn tại cái gọi là biết đâu.

Sau khi từ chối Cung Tử Bội, Lý Quân liền bắt đầu trốn tránh mấy vị khách mời cần lên sân khấu biểu diễn tối nay, miễn cho lại bị kéo đi làm việc.

Còn may, mọi người đều có tiết mục riêng của mình, Lý Quân không bị kéo ra ngoài, tổ tiết mục cũng không yêu cầu anh nhất định phải lên sân khấu biểu diễn.

Anh là khách mời duy nhất có thể ngồi ở thính phòng xem từ đầu đến đuôi, đặc quyền rất tuyệt.

5 giờ chiều, bọn họ đi vào thôn, ngồi cùng với mấy người già trong thôn, ăn mỹ thực địa phương, nghe nói còn chuyên môn mời một vị đầu bếp trong thôn làm, đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng, chỉ để phục vụ cho bữa cơm 5 giờ chiều này.

Đám người bọn họ tới tăng thêm rất nhiều sắc thái cho thôn, đại khái là biết có minh tinh tới đây, rất nhiều thôn dân đều tới, nhưng mọi người vẫn khá là có trật tự, cũng chỉ xem náo nhiệt thôi, nên cũng không phát sinh sự kiện đột ngột gì.

Trong tiệc tối có thịt có ngũ cốc hoa màu có rau củ, mọi người đều ăn thật sự no, hoàn toàn không muốn động.

7 giờ tối, mọi người ăn xong cơm chiều liền lên sân khấu biểu diễn.

Giá vẽ của Khương Hành cũng chuẩn bị tốt, khi người khác biểu diễn, hắn liền vẽ tranh cho hai vị lão nhân lớn tuổi nhất trong thôn, không ngừng được các vị lão nhân vây xung quanh khen ngợi tranh hắn vẽ giống như thật, cực kỳ giống!

Đương nhiên, có người già ở đây, luôn tránh không được phải trả lời một vài câu hỏi của bọn họ, hoặc là mỗi một lão nhân gia đều có làm chung một việc có ý nghĩa.

Một bác gái 65 tuổi ngồi cạnh hắn hỏi hắn: “Chàng trai, cậu có đối tượng chưa?”

Khương Hành nghe được lời này bút vẽ trong tay thiếu chút nữa không cầm nổi, Lý Quân ngồi bên cạnh cười như không cười nhìn hắn, nhướng mày.

Tuần trước khi Lý Quân hỏi hắn hắn đã trả lời như thế nào nhỉ?

Quả thực giống như việc kiếp trước, sau một tuần hắn cư nhiên vừa ôm vừa hôn đối phương, vả mặt cứ gọi là vang lên bôm bốp, bản thân đều cảm thấy rát mặt.

Bác gái còn tiếp tục hỏi hắn: “Chàng trai, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nếu chưa có đối tượng thì để dì tìm cho một người nhé! Trong thôn chúng ta thừa thãi mỹ nữ, chỉ cần vừa độ tuổi là dì có thể giới thiệu cho cháu.”

Khương Hành ổn định lại tay cầm bút của mình, trấn định nói: “Cảm ơn dì, cháu có người yêu thích rồi.””

Lý Quân nghe xong yên tâm quay đầu đi tiếp tục xem biểu diễn trên sân khấu.

Vài phút sau, Khương Hành vẽ xong cho các cụ tới ngồi cạnh anh, cùng nhau nghe Cung Tử Bội biểu diễn <Ngọt ngào>.

Thân thể Khương Hành nghiêng về phía Lý Quân hai giây, nhanh chóng nói cho anh: “Anh có người yêu thích.”

Lý Quân nghe được, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười: “”Em biết rồi.””

Không khí yêu đương luẩn quẩn xung quanh hai người.

Khương Hành nhìn Lý Quân lộ răng nanh ra bên ngoài, lộ ra một tia cười nhẹ, thầm nghĩ: Anh biết em chắc chắn biết anh thích em, nhưng vẫn muốn trực tiếp nói cho em.

..........

Tiểu kịch trường:

Vương đạo diễn: Quay một cái đặc tả biểu tình cao lãnh của Khương Hành!

Khương Hành:......

- --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.