Tỉnh lại sau giấc ngủ, <Có cái khách sạn> đã đi vào ngày thứ sáu tuần thứ ba.
Thời tiết cực kỳ tốt, lại là một ngày mặt trời chói chang.
Khương Hành cũng không biết tối qua đám khách mời trở về phòng ấp ủ âm mưu gì, hôm nay hắn thức dậy khá sớm, nhưng mà, khi đi ra cơ hồ đại đa số khách mời đã ngồi ở bàn ăn chia sẻ bữa sáng của bọn họ.
Tối qua Khương Hành cũng nhận được nhiệm vụ của chương trình, chẳng qua hắn cũng không biết nhiệm vụ của các khách mời khác lại không giống với nhiệm vụ của hắn.
Tất cả đều là diễn viên, ai cũng không có biểu hiện ra ngoài, ngay cả Trần Cẩm Lập bạn học cũ của hắn, hắn tựa hồ đã hạ quyết tâm đi theo Vệ Diên, im bặt không nhắc tới nhiệm vụ mà tối quá tổ tiết mục giao cho.
Sau khi dùng qua bữa sáng, tổ tiết mục nói với bọn họ, vẫn phân tổ như ngày hôm qua, không có gì thay đổi.
Địa điểm nhiệm vụ ngày hôm nay không giống với mấy ngày trước, bọn họ phải đi tới nội thành hoàn thành nhiệm vụ tổ tiết mục bố trí, đầu tiên đưa lên chính là một tấm thẻ nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, mỗi tổ sẽ nhận được nhắc nhở nhiệm vụ thứ hai, nhiệm vụ của mỗi một tổ đều khác nhau, bọn họ không thể liên hệ cùng nhau, mặt khác, tiền mặt thắng được ngày hôm qua chính là phí dụng ăn cơm đi xe của bọn họ ngày hôm nay.
Xuất phát!
Khương Hành và Lý Quân ngồi trên chiếc xe đầu tiên xuất phát, đám người còn lại theo ở phía sau.
Lúc này Khương Hành vẫn không biết tổ tiết mục đáng ấp ủ âm mưu gì, hắn còn hỏi Lý Quân nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành như thế nào.
Bề ngoài là chơi trò chơi, nhưng trên thực tế nhiệm vụ của Lý Quân chính là bồi Khương Hành “chơi trò chơi.”
Khương Hành nhìn chằm chằm tấm thẻ trong tay, nhỏ giọng hỏi Lý Quân: “Em nói, nếu chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, cứ cầm tiền đi dạo khắp nơi, có giống với hẹn hò không?”
Ngón tay Lý Quân gõ gõ đầu gối hỏi hắn: “Anh muốn hẹn hò à?” Hiện tại anh cũng không có nửa điểm ý tứ giấu giếm hai người ở bên nhau, tổ tiết mục liều mạng chế tạo cơ hội cho bọn họ, không ngừng khai thác đề tài trên người bọn họ, hôm nay Lý Quân cũng lười che che đậy đậy trong lời nói.
Khương Hành nhướng mày: “Được đấy, hẹn hò.”
Lý Quân cầm lấy tấm thẻ trong tay Khương Hành: “Công viên trò chơi, thánh địa hẹn hò hiếm có.”
Khương Hành: “Nhiệm vụ thực ấu trĩ, cưỡi vòng xoay ngựa gỗ, đấy không phải thứ trẻ con mới muốn ngồi sao?”
Lý Quân: “Ách, có lẽ tình lữ hẹn hò cũng thích.”
Khương Hành: “Hay là chúng ta đổi cái khác.”
Nhiệm vụ của Lý Quân vốn dĩ cũng không phải cái này, ý tứ của tổ tiết mục là để anh cầm chân Khương Hành một ngày, sau khi tới giờ thì mang hắn về khách sạn, mà hiện tại ở chỗ này, bọn họ sẽ cho Khương Hành một nhiệm vụ tới nội thành chơi trò chơi.
Lý Quân đem thẻ nhiệm vụ khép lại: “Ừ, còn chưa tới nội thành, ở trên xe trước cứ nghĩ xem đi chỗ nào.” Khương Hành và anh ở bên nhau còn sẽ nguyện ý về khách sạn? Tổ tiết mục có phải suy nghĩ nhiều quá rồi hay không?
Tưởng tượng đến việc có thể đơn độc hẹn hò với Lý Quân, tâm tình Khương Hành liền cực kỳ tốt đẹp.
Nhưng mà, chờ tới khi xe bọn họ đi tới nội thành, phát hiện ông trời không chiều lòng người, trời đổ mưa to.
Đừng nói hoàn thành nhiệm vụ, đi dạo quanh công viên trò chơi cũng còn không được, Lý Quân đột nhiên vỗ vỗ bả vai tài xế.
“Xin chào, bác tài, đem xe dừng ở phía trước được chứ?”
Kỳ thực hôm nay tổ tiết mục vốn dĩ không có cho bọn họ mục tiêu cố định, công viên trò chơi chỉ là một cái cớ.
Khương Hành không rõ vì sao Lý Quân lại muốn cho xe dừng ở trước cửa trung tâm thương mại.
Lý Quân nói: “Xem phim.”
Khương Hành: “Không thành vấn đề.” Rạp chiếu phim mới là địa điểm hẹn hò tốt nhất, công viên trò chơi gì chứ, căn bản không có ý nghĩa.
Khi bọn họ tới, trung tâm thương mại vừa lúc bắt đầu buôn bán.
Hôm nay là thứ bảy, trung tâm thương mại treo đầy các nhãn hiệu quảng cáo muôn màu muôn vẻ, còn có các loại hoạt động.
Bọn họ vừa bước vào trung tâm thương mại liền nghe thấy tiếng ca hát cách đó không xa truyền tới.
Khương Hành đeo khẩu trang và đội cái mũ ngư dân của hắn, Lý Quân đi bên cạnh hắn, người quay phim cầm theo camera nhỏ, nhân viên công tác đi theo ở phía sau, sự xuất hiện của bọn họ cũng không quá gây chú ý.
Khương Hành đứng trước bản đồ chỉ dẫn của trung tâm thương mại tìm vị trí của thể của rạp chiếu phim, nhưng mà, Lý Quân lại đang xem bản giới thiệu hoạt động của một nhà ăn, sau khi xem xong Lý Quân kéo kéo tay áo Khương Hành.
Lý Quân hỏi Khương Hành: “Nhà ăn này đang có hoạt động”
Khương Hành theo tầm mắt anh nhìn qua: “Ừ?”
Lý Quân mỉm cười nhìn hắn: “Nếu hát hay có thể miễn phí, có muốn thể nghiệm một chút ăn miễn phí một bữa cơm trưa như thế nào không?”
Hai mắt Khương Hành tỏa sáng: “Nhưng chúng ta không phải muốn xem phim à?” Cơm trưa miễn phí hình như cũng không tồi, đột nhiên càng nghiêng về nhà hàng bên này.
Lý Quân: “Phim thì buổi tối xem cũng được, thời gian hoạt động là 10 giờ đến 12 giờ.”
Khương Hành: “Vậy em lên hay là anh lên?”
Lý Quân chưa nói, kéo hắn đi tìm nhà ăn đang tổ chức hoạt động kia.
Khương Hành bị nắm cổ tay cảm thấy mặt nóng lên, không nghĩ tới có một ngày có thể cùng Lý Quân quang minh chính đại nắm tay đi trên đường, không phải che giấu.
Vị trí của nhà ăn ở tầng 3 trung tâm thương mại, vị trí cũng không coi là quá mức dễ thấy, nhưng đã có người xếp hàng báo danh tham gia hoạt động.
Lý Quân và Khương Hành đi tới địa điểm báo danh, nhân viên công tác hỏi bọn họ ai lên sân khấu.
Khương Hành còn đang tự hỏi mình có nên lên hay không, Lý Quân đã ghi tên mình lên tờ báo danh.
Sân khấu biểu diễn được dựng ở trên đất bằng trước cửa nhà ăn, kỳ thực chính là đem hình thức phòng karaoke dọn tới đây, nhưng mà thêm một cái máy tự động cho điểm, hiện tại karaoke cũng rất tiên tiến, hoạt động giải trí này cũng rất thú vị, máy móc tự động cho điểm, không gian lận được.
Quy tắc hoạt động của nhà ăn, chỉ cần đạt được 95 điểm là bọn họ có thể được giảm 90% bữa ăn, nếu đạt 99 điểm, vậy bữa cơm trưa này trực tiếp miễn phí.
So với xem phim, đương nhiên trận thi đấu này càng thú vị hơn, Lý Quân cảm thấy Khương Hành cũng sẽ càng thích phương thức nếm mỹ thực như vậy, thỏa mãn tâm hồn ăn uống của hắn hiển nhiên là càng có ý nghĩa hơn.
Khương Hành nhỏ giọng nói với Lý Quân: “Không cần anh lên à? Anh hát cũng tạm được.”
Lý Quân ghé vào tai hắn nói: “Nếu em không đạt được điểm cao anh lại báo danh cũng không muộn, người ở đây nhiều anh tận lực không cần bại lộ bản thân.”
Khương Hành: “Ừ” Tiểu Quân của mình thật săn sóc, biết thay mình suy nghĩ: “Không đạt được cũng không sao, chúng ta còn có tiền ngày hôm qua thắng được.”
Lý Quân ghé vào tai hắn nói: “Em vì anh thắng được cơm trưa cùng với dùng tiền tổ tiết mục đưa để ăn cơm trưa, cái nào có ý nghĩa hơn.”
Khương Hành quyết đoán nâng bạn trai: “Vậy chắc chắn là em thắng.” Tổ tiết mục là cái đinh gì?
Nhân viên công tác bên cạnh nghe thấy bọn họ đối thoại, nói: “Hệ thống cho điểm mà chúng tôi dùng hôm nay là nghiên cứu phát minh mới nhất chính xác nhất, cho nên tiểu chuẩn chấm điểm rất cao, muốn đạt được điểm cao, không dễ dàng đâu. Vừa rồi có một cặp đôi, tự xưng là ca sĩ vườn trường, còn từng ra album, đáng tiếc bọn họ cũng chỉ đạt được 80 điểm, muốn được 95 điểm, chuẩn âm cần phải cực kỳ chuẩn, thật sự cực kỳ khó, ca sĩ chuyên nghiệp cũng không dám đảm bảo có thể lấy được 100 điểm.”
Một người đàn ông xếp hàng trước Lý Quân nói: “Tôi không tin, anh nói ca sĩ vườn trường chúng tôi cũng không thấy được.”
Nhân viên công tác nói: “Vậy các anh đợi lát nữa thử xem sẽ biết.” Hắn nhìn về phía Lý Quân: “Xin hỏi Lý tiên sinh, anh muốn hát ca khúc nào? Tôi cần chuẩn bị nhạc đệm trước cho anh.”
Lý Quân báo một bài, là một ca khúc tương đối lưu hành thời gian gần đây, nhân viên công tác cho Lý Quân nghe thử nhạc đệm xác nhận không sai xong, bọn họ liền có thể đến khu chờ lên sân khấu.
Toàn bộ hành trình Khương Hành ngồi cùng anh chờ, trước bọn họ còn có 7 người muốn nếm thử ăn cơm giảm giá, số điểm khác nhau chiết khấu khác nhau, điểm càng cao chiết khấu càng cao, điểm càng thấp khoảng cách giải thưởng càng lớn.
Người lên sân khấu lúc này là một nữ sinh, bài cô hát có chút lâu năm tên <Hương vị>, điểm số đạt được là điểm cao nhất hiện tại, 85 điểm. Người lên sân khấu tiếp theo là một người đàn ông hơn 30 tuổi, hắn hát bài <Nghe biển>, đạt điểm cao hơn nữ sinh lúc trước, 88 điểm, dám lên sân khấu biểu diễn, đều là người có tự tin, hơn nữa hát cũng không tồi, tuy không đạt được điểm cao nhất có chút tiếc nuối, cơ hội chỉ có một lần, cũng không dễ dàng.
Nhân viên công tác còn đang ở dưới sân khấu khoe khoang: Xem đi, đã nói muốn lấy điểm cao, rất khó mà!
Sau Lý Quân vẫn còn có người đang báo danh, nhưng phần lớn đều là khán giả tới đây nghe hát xem náo nhiệt, chờ người thứ tư lên sân khấu biểu diễn đã bắt đầu có người quay video chụp ảnh, người vây xem càng lúc càng nhiều, chủ yếu là thấy người lên sân khấu ca hát cũng không tồi, cũng là một hoạt động rất hấp dẫn người, đương nhiên, cũng không loại trừ nơi này có người do nhà ăn cử tới dẫn dắt.
Anh chàng xếp hàng trước Lý Quân lúc này đã bắt đầu một bên ngâm nga thử giọng, nhìn cũng khá chuyên nghiệp, nhưng có lẽ là hắn khẩn trương.
Khương Hành hỏi Lý Quân: “Có khẩn trương không?”
Lý Quân lắc đầu: “Không khẩn trương, chỉ hát một bài mà thôi.”
Khương Hành: “Cũng phải, anh cũng chưa thấy qua có việc gì có thể khiến em khẩn trương.”
Lý Quân: “Em cũng có lúc sẽ khẩn trương, chẳng qua anh quên mất rồi.”
Khương Hành thở dài: “Vậy trong tình huống nào em sẽ khẩn trương?”
Lý Quân nhìn sang chỗ khác tránh đối diện tầm mắt với hắn, nói: “Chờ tới khi anh nhớ ra toàn bộ thì sẽ biết.”
Khương Hành lại lần nữa thở dài: “Ừ, anh sẽ cố gắng.”
Lý Quân bị hắn chọc cười: “Không cần vội, một ngày nào đó sẽ biết.”
Âm thanh trên sân khẩu rất lớn, hai người ở dưới sân khấu nói nhỏ cũng không bị ai nghe thấy.
Bọn họ ngồi ở khu vực chờ, Khương Hành lại đội mũ và đeo khẩu trang, tạm thời không có khán giả nhận ra hắn.
Mấy người hát phía trước cũng không tệ lắm, cho điểm cũng là người này cao hơn người kia, nhưng mãi vẫn không có ai đạt được 90 điểm, càng không cần phải nói tới 95 điểm trở lên, giải thưởng nghìn tệ đang gần ngay trước mắt, rồi lại xa xôi không thể với tới.
Cuối cùng đến lượt người đàn ông xếp hàng trước Lý Quân lên sân khấu, khi người dẫn chương trình gọi lên tên hắn, hắn ngạo nghễ ưỡn ngực đi lên sân khấu.
Nhạc đệm vang lên, người đàn ông tuy có dung mạo xấu xí hiếm thấy, nhưng vừa cất lên giọng hát liền biết là người chuyên nghiệp hay không, khó trách hắn lại không tin nhân viên công tác nhắc nhở, người đàn ông hát rất tự tin, chuẩn âm cũng vẫn luôn chính xác, điểm số trên màn hình vẫn không ngừng tăng, khiến người xem dưới khán đài nhiệt huyết sôi trào, điểm số càng cao bọn họ vỗ tay càng hăng say.
Hệ thống cho điểm sẽ căn cứ trình độ khó dễ của ca khúc mà tiến hành chấm điểm, ca khúc càng khó hát, người thể hiện chuẩn âm càng tốt, cho điểm liền càng cao, ngược lại, ca khúc không có gì khó khăn, hát có hay đến mấy cũng có mức độ nhất định, đương nhiên, cuối cùng vẫn là phải xem trình độ biểu diễn của người hát, anh chàng trước mắt này đã rất không tồi.
Hắn vượt qua mốc 90 điểm, vừa vặn dừng ở vị trí 90 điểm!
Là người đạt điểm cao nhất trước mắt!
Khán giả đều cho hắn tràng vỗ tay nhiệt tình, nhưng tiếc nuối chính là hắn cũng không đạt tới 95 điểm, từ 90 điểm đến 94 điểm là đạt giải ba.
Sau khi xuống đài, anh chàng hiển nhiên không hài lòng với điểm mà hệ thống cho, nhưng mà, hắn cảm thấy hẳn là sẽ không có ai vượt qua được hắn, đạt được giải thưởng liền ngồi ở một bên quan sát, hắn cũng muốn nhìn một chút còn có ai có thể vượt qua được hắn, vẻ mặt cao ngạo.
Lúc này Lý Quân đã nhận lấy microphone nhân viên công tác đưa cho, chuẩn bị lên sân khấu, anh đưa lưng về phía người xem hắng hắng cổ họng.
Khương Hành đứng lên, hắn cũng không biết trình độ ca hát của Lý Quân như thế nào, mặc dù khách sạn có phòng karaoke, nhưng cũng không thấy anh đi vào hát lần nào, Khương Hành vẫn luôn cho rằng trình độ của anh có lẽ cũng giống như mình, cũng chỉ bình thường mà thôi. Nhìn bóng dángLý Quân đưa lưng về phía hắn, Khương Hành thực khẩn trương, so với bản thân đứng trên sân khấu ca hát còn khẩn trương hơn.
Người dẫn chương trình: “Xin mời vị khiêu chiến tiếp theo, Lý Quân tiên sinh, bài hát mà anh ấy biểu diễn có tên .”
Lúc này trên màn hình lớn chậm rãi xuất hiện tên bài hát .
Lý Quân đứng ở trung tâm sân khấu, ánh mắt nhìn về phía Khương Hành.
Khi khúc nhạc dạo của violon vang lên, giọng nam trầm thấp cất lên: “Em thật xinh đẹp, nhìn thấy em anh sẽ hoảng loạn....”
Lý Quân vừa cất tiếng, vừa nhấc mắt, liền thật sâu hấp dẫn Khương Hành, hiện tại hắn chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang vang lên thình thịch mà thôi.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lý Quân, chính là loại cảm giác này.
Là tiếng tim đập tình yêu mà hắn quen thuộc, là hương vị tình yêu khiến hắn mê luyến.
- -----
Tiểu kịch trương
Khương Hành: Anh đang yêu!
Lý Quân: Đồ ngốc, chẳng lẽ không phải vẫn luôn đang yêu sao?
Khương Hành: Không, anh lại đang yêu!
Lý Quân:......[ lạnh nhạt ]
Khương Hành: Chúng ta mỗi ngày đều trong tình yêu cuồng nhiệt!
Lý Quân......[ tiếp tục lạnh nhạt ]