Vườn vải cách khách sạn không xa lắm, nhưng cũng không coi là gần, lái xe cũng mất một chút thời gian, đại khái là tầm 15 phút.
Đường đi vào vườn vải rất dễ nhận ra, ngoài cửa có hai cái ô che nắng, một cái bàn dài, bên trên bày đủ loại rổ lớn nhỏ đựng vải, mỗi quả đều rất tươi, phía sau bàn là một người đàn ông đang ngồi ngủ say.
Vào lúc này có lẽ là sẽ không có ai tới, thật sự là trời quá nóng, có thể ngủ ngon như vậy cũng là một nhân vật lợi hại.
Khương Hành và Lý Quân tiến lên, gõ gõ mặt bàn, người đàn ông đang ngủ say giật mình, lau lau khóe miệng, vẻ mặt còn đang ngái ngủ.
Đúng lúc Khương Hành tâm tình không tệ, chủ động mở miệng: “Chào bác, ở đây có thể hái quả vải phải không?”
“A a a, có thể, có thể.”” Lại ngẩng đầu phát hiện phía sau người này còn có hai cái camera, khiến ông sợ tới mức sửng sốt: “Các anh là phóng viên?”
“Không phải, chúng tôi đang quay chương trình, bọn họ chuẩn bị quay lại quá trình chúng tôi hái vải, có được không?”
“A, không có gì không có không được.” Người đàn ông gãi gãi đầu, ông cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ, có người tới vườn vải của bọn họ quay chụp còn có thể giúp bọn họ làm quảng cáo mà: “Nơi này có ba loại rổ, rổ càng lớn đựng càng nhiều, hái xong tôi sẽ cân cho các vị.”
Khương Hành nhìn về phía Lý Quân trưng cầu ý kiến: “Chúng ta lấy hai cái rổ lớn nhỉ?”
Chỗ bọn họ không ít người, đương nhiên phải lấy cái lớn: “Được.”
“Các vị muốn vừa hái vừa ăn hay là chỉ hái thôi không ăn?”
Khương Hành: “Vừa hái vừa ăn.” Mới đã nghiền, dù sao chiều nay bọn học cũng không có ai bài gì khác.
Đang nói chuyện xe của đạo diễn cũng đã tới, đám người cũng xuống xe.
Khương Hành quay đầu hỏi bọn họ: “Sao các anh cũng tới?”
Đạo diễn không biết từ chỗ nào vớ được chiếc quạt điện mini, một bên thổi một bên nói: “Các cậu có thể tới sao chúng tôi lại không được?”
Khương Hành nhún vai: “Đợi lát nữa nhớ trả tiền, chúng tôi đi vào trước.”
Đạo diễn: “......” Sớm biết vậy đã không tới! Trong lòng nghĩ như vậy nhưng vẫn để cho Tiền quản lý đi cùng tới trả tiền.
Lý Quân trước khi đi vào cười với đạo diễn: “Đạo diễn Vương, chúng tôi vào trước đây.”
Vương đạo vẫy vẫy tay với anh: “Đi đi, đi đi.”
Khương Hành và Lý Quân đi theo người đàn ông vào trong vườn, sau đó ông lại vội vàng gọi người ra tiếp đón đám người Vương đạo diễn.
Kỳ thực tổ tiết mục trước kia đã chào hỏi qua với ông chủ, chỉ là không nghĩ tới bọn họ lại tới sớm như vậy, cũng không thấy báo trước liền xuất hiện, còn may đã chào hỏi qua với nhóm công nhân nên lúc này tiếp đón cũng không gặp phải vấn đề khó khăn gì.
Ông chủ nhận được điện thoại của công nhân, lập tức chạy ra vườn tiếp đãi đám người Vương đạo diễn.
Lúc này, công nhân đang dẫn hai người Khương Hành và Lý Quân mang theo hai cái rổ lớn đi về phía vườn vải, công nhân bị máy quay dọa tỉnh sửa lại trạng thái buồn ngủ lúc trước, giới thiệu nói: “Loại vải trồng ở chỗ chúng tôi đều là vải thiều, là loại vải chín muộn, rất nhiều chủng loại tháng 5 tháng 6 đã chín có thể đưa ra thị trường, các vị tới đúng vừa lúc, vừa vặn có vải thiều, các cậu mua ở bên ngoài chắc chắn sẽ đắt hơn rất nhiều so với ở đây.”
Lý Quân nói: “Đúng là đắt hơn nhiều, tôi mua ở siêu thị dưới lầu cũng phải mất 25 đến 35 đồng một cân.”
Công nhân cũng rất biết tán gẫu: “Đúng là rất đắt, cậu xem chỗ chúng tôi tự mình hái một cân mới 10 đồng, vừa ăn vừa hái cũng chỉ 21 đồng, ở chỗ chúng tôi còn cung cấp một vài hoạt động cho cha mẹ và con cái, rất nhiều gia đình đều nguyện ý mang con tới đây để thể nghiệm lạc thú hái quả, dù sao rất thú vị, chỉ là hai ngày này trời vừa nóng vừa mưa to, sợ bọn nhỏ bị cảm nắng, người tới ít một chút, qua hai ngày nhiệt độ giảm xuống có lẽ sẽ náo nhiệt trở lại.”
Nhưng ngẫm lại khu vực thành thị có bán đắt thì cũng là bình thường, chi phí nhân công, chi phí trung gian, chi phí nhập hàng, chi phí thuê cửa hàng v.v... đủ loại phí gộp vào, cuối cùng tự nhiên là người mua hàng phải chịu.
Khương Hành không có bao nhiêu khái niệm về tiền tài, hắn chỉ nghẹn ra một câu: “25 đồng một cân rất đắt sao?”
Lý Quân nhìn chằm chằm một quả vải vừa đỏ vừa to, quay đầu trả lời hắn: “Khương lão sư, anh không làm chủ gia đình không biết củi gạo dầu muối đắt.”
Khương Hành mím môi không nói lời nào, quyết đoán vuơn tay đem quả vải Lý Quân nhìn chằm chằm hái xuống: “Đây, nếm thử đi.” Ý lấy lòng rất nặng, vẫn là mau chóng nói sang chuyện khác, không biết có phải đang chậm rãi tiếp nhận việc Lý Quân là bạn trai mình hay không, tâm lý của hắn cũng bắt đầu chuyển biến, một giây trước còn hiện tên một cái suy nghĩ kỳ quái, Lý Quân ở nhà chắc chắn đặc biệt hiền huệ.
Lý Quân tiếp nhận, bóc vỏ trực tiếp ăn luôn, sau đó anh thuận tay hái một quả cho Khương Hành, Khương Hành nói: “Ngọt.”
Ngọt của kẹo sữa là do đường hóa học, nhưng ngọt trong quả vải lại là ngọt tự nhiên, còn giải khát.
Hai người cũng không biết quá trình trao đổi quả vải của bọn họ có bao nhiêu khiến người mơ màng, cũng khiến cho người quay phim bồn chồn trong lòng, cứ cảm giác bọn họ hẳn là đang quay chụp chương trình sinh hoạt, nhưng hiện tại sao lại giống như đang quay chương trình yêu đương?
Lão Phùng, một công nhân của vườn vải là một người nhà quê, căn bản không phát hiện cảm xúc vi diệu đang luẩn quẩn quanh hai vị khách, ông lại hỏi hai người, có muốn thể nghiệm một chút phương pháp hái quả bên trong vườn bọn họ hay không.
Vì chương trình, Khương Hành đương nhiên nói muốn.
Thang, kéo và rổ đều có sẵn.
Khương Hành leo lên thang hái vải ngay tại chỗ, Lý Quân ở dưới chỉ huy hắn hái quả vải mà anh nhìn trúng, hai người phối hợp khá tốt, lúc đầu lão Phùng còn hướng dẫn Khương Hành cầm kéo như thế nào, làm sao để đứng vững, về sau Khương Hành đã hoàn toàn học xong, học đến đâu dùng đến đó, tư thế còn rất chuyên nghiệp.
Cắt đầy một rổ, Khương Hành hỏi Lý Quân có muốn thử không, Lý Quân quyết đoán lắc đầu: “Không thử.”
Khương Hành tiếc nuối bước xuống thang, tay vẫn luôn giơ lên rất là mỏi.
Vườn vải rất lớn, mỗi cây đều kết đầy quả, ở chỗ này thực sự rất dễ khiến người liên tưởng đến câu thơ.
Khương Hành và Lý Quân tiếp tục đi sâu vào trong vườn vải, bọn họ còn vừa đi vừa ngâm bài thơ thơ Ăn vải thiều:
“La Phù Sơn hạ bốn mùa xuân, Lư quất dương mai thứ tự tân.”
Lý Quân thuận thế đọc tiếp một câu: “Ngày ăn 300 quả vải, không chối từ là một người Lĩnh Nam”
Khương Hành: “Trường An nhìn lại thêu thành đống, đỉnh núi ngàn môn thứ tự khai.”
Lý Quân: “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, không ai biết đó là quả vải đây.”
Tạm dừng một chút, anh bóc một quả vải: “Còn nhớ bài thơ nào liên quan tới quả vải không?”
Khương Hành trầm tư trong suy nghĩ: “Ừm, để tôi nghĩ lại đã, có.”
Lý Quân: “Là bài gì?”
Khương Hành: “Lý Bạch đã từng viết một bài 《 Bồ Tát man · chim đỗ quyên đề phá thành lâu nguyệt 》.”
Lý Quân nhìn hắn một cái trực tiếp đọc lên: “Chim đỗ quyên đề phá thành lâu nguyệt, họa thuyền sáng sớm tái sênh ca.”
Khương Hành: “Vải đỏ hai bên bờ sông, vạn nhà chìm trong sương bụi.”
Lý Quân: “Giai nhân khóc lệ rơi ướt la y.”
Khương Hành: “Từ đó Lĩnh Nam không còn chim nhạn bay”
Hai người quay phim theo sát Khương Hành và Lý Quân hai ngày nay phi thường ăn ý nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau điều gì đó.
Hóa ra hai người bọn họ khi đối diện với người khác thì ít nói, đơn độc ở bên nhau lại nói nhiều, không phải vì bọn họ không thích nói chuyện, mà là không gặp được người để tán gẫu.
Kỳ thực, xã hội hiện tại chính là như vậy, khi ở chung với người mình không thích, nói một chữ cũng ngại nhiều, thật sự không phải bọn họ ít nói, mà là không có tiếng nói chung, lời nói không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều.
Lâm thời làm khách đám người Vương đạo đi ở phía sau cũng nghe thấy hai người Lý Quân và Khương Hành ngâm thơ, hai người đều xuất thân là diễn viên, không nói tới bản lĩnh đọc lời kịch, nếu lúc này có người khác ở đây, chắc chắn sẽ bị làn điệu uyển chuyển của bọn họ mang nhập vào trong ý cảnh câu thơ.
Vườn vải nơi nơi là mùi vị tươi mát của cây cối, Lý Quân và Khương Hành đều thích ăn vải, hai người còn ăn thêm mấy quả.
Ăn được tương đối, Lý Quân đột nhiên ngăn Khương Hành lại: “Buổi tối còn phải ăn cơm, chúng ta ăn ít một chút, buổi tối rồi lại ăn.”
Khương Hành lột vỏ quả vải trong tay, có chút lo lắng buổi tối Hoàng Tâm Nhuế muốn tiếp tục biểu hiện tay nghề bếp núc không có kỹ thuật mấy kia của mình.
“Buổi tối thật xuống bếp sao?”
“Nghe ông chủ an bài.”
Khương Hành tự tin sắp xếp: “Vậy tối nay đến phiên cậu nấu cơm, mọi người đều làm một vòng.”
Lý Quân nhìn khu vườn đầy quả vải, trong đầu tìm tòi cách chế biến quả vải.
“Anh biết có cách ăn vải nào khác ngoài cách ăn như này không?”
Khương Hành quyết định nghe lời ngừng ăn, một quả vải ba đốm lửa không phải nói đùa: “Tôi biết có người lấy ép nước trái cây.”
Lý Quân nói: “Thực ra canh vịt nấu quả cũng rất tươi ngon.”
Khương Hành cho rằng bản thân ăn vải đến sắp no, hiện tại nghĩ tới canh vịt đã lâu không uống qua, đành phải nuốt một ngụm nước miếng.
Thật đói, đột nhiên muốn về nhà ăn cơm.
Khương Hành: “Hay là để lại canh gà, buổi tối chúng ta uống canh vịt nấu vải.”
Lý Quân cũng chưa nói được hay không, Khương Hành không có được câu trả lời, tâm hoảng hốt.
Khi rổ của hai người đều đầy, bọn họ mang theo rổ đi cân, tiền tự nhiên là do đám người đạo diễn chi trả.
Đám người đạo diễn cũng ăn uống no đủ, còn hàn huyên nửa ngày với ông chủ, cho người quay phim quay chụp nhiều cảnh sắc xung quanh, làm quảng cáo tuyên truyền cho bọn họ còn không thu tiền, Lý Quân và Khương Hành cũng không quan tâm.
Dựa theo lưu trình, bọn họ hái xong sẽ về khách sạn trước, chia sẻ thành quả với người trong khách sạn.
Đoàn người dẹp đường hồi phủ.
Sau khi lên xe, Lý Quân đột nhiên nói với Khương Hành, người đã chủ động nhận vị trí tài xế: “Chúng ta đi vào thôn mua chút hàng khô trước nhé?”
Khương Hành: “Hả?”
Lý Quân giải thích: “Canh vịt nấu quả vải phải có sò khô và trần bì, hai loại này đều không có trong tủ lạnh và phòng bếp.”
Khương Hành rất tò mò, Lý Quân cơ hồ không vào phòng bếp, sao cậu ta lại biết trong bếp không có hai thứ này nhỉ.
Không chỉ có Khương Hành tò mò, ngay cả đạo diễn đang ngồi ở một cái xe khác cũng tò mò, hắn hỏi trợ lý: “Đồ khô chúng ta chuẩn bị không có trần bì và sò khô à?”
Trợ lý lắc đầu: “Nguyên liệu nấu ăn mua đều là đồ tươi, không có chuẩn bị hàng khô.”
Vương đạo diễn cũng không ngăn cản Khương Hành và Lý Quân đi chợ mua đồ khô, Khương Hành khi ở chung với Lý Quân nhìn có chút nhân khí, hắn nghĩ đại khái là vì Lý Quân và Khương Hành xấp xỉ tuổi nhau, hai người có đề tài chung, nếu Vương đạo diễn hoàn chỉnh nhìn đoạn hình ảnh hai người liếc mắt đưa tình đối thơ kia, có lẽ sẽ không suy nghĩ như vậy.
Không có chợ bán đồ khô lớn trong thôn, chỉ có hai cửa hàng bán đồ khô, trần bì và sò khô mà Lý Quân muốn đều là thứ bình thường trong cửa hàng đều có, cùng lúc đó, Lý Quân lại mua thêm một vài loại đồ khô khác mà Khương Hành hoàn toàn không đọc nổi tên.
Hắn xách theo cái túi nhỏ, vươn tay chỉ vào mấy trái cây màu trắng nói: “Đây là cái gì?”
Lý Quân: “Bạch quả.”
Khương Hành không dám hỏi tiếp, tiếp tục hỏi nữa thì có vẻ bản thân thực vô tri, tốt xấu gì lúc này hắn vẫn nhớ rõ bản thân là một nam thần.
Hai người ra khỏi cửa hàng đồ khô, mặt tiền cửa hàng tương đối nhỏ, trước cửa cũng không có chỗ đậu xe, bọn họ còn phải đi bộ qua.
Giao thông ở đây khác trong nội thành, thôn dân đi lại phần lớn là đi xe máy điện và xe máy.
Lý Quân vừa đi vừa cúi đầu kiểm tra còn có gì cần mua nữa không, đúng lúc này, một chiếc xe máy đi ngược chiều lúc ẩn lúc hiện vọt về phía bọn họ.
Khương Hành ở bên cạnh thấy thế liền hô lên: “Tiểu Quân!” Sau đó trực tiếp kéo Lý Quân vào trong lòng ngực, Lý Quân mạo hiểm tránh thoát một nạn này, nhưng anh nhất thời còn chưa phản ứng lại được, cả người đều dựa vào trong lòng ngực Khương Hành, hoảng sợ.
Xe máy lướt qua bọn họ trực tiếp đâm vào một đống xe điện đang đỗ, phát ra tiếng động lớn.
Mặt Lý Quân tái nhợt vì sợ hãi, nếu Khương Hành phản ứng chậm một chút, hiện tại người bị đâm bay chính là anh.
Sắc mặt Khương Hành lúc này cũng không tốt: “Cậu không sao chứ?”
Lý Quân không nhúc nhích, một tay anh còn đang túm chặt lấy phần áo trước ngực của Khương Hành, hai chân bất tri bất giác bắt đầu nhũn ra, cho tới khi hòa hoãn lại mới phát hiện thân thể hai người cơ hồ sáp lại gần nhau, Lý Quân hít vào một hơi thật sâu: “Anh vừa gọi em là gì?”
Khương Hành nhìn anh: Hả? Hắn vừa rồi hô cái gì...... nhỉ
Đại khái là “Cẩn thận?“.