Đương nhiên Lý Quân không lập tức phất tay áo rời đi, anh cũng không phải người dễ dàng mất đi lý trí, cẩn thận suy nghĩ một chút, lời nói của Vệ Diên trong ngoài đều muốn kéo gần quan hệ với Khương Hành, đơn giản là muốn chứng minh lúc trước bọn họ có bao nhiêu quen thuộc, nhưng khi đó Khương Hành đã là bạn trai của anh, nếu muốn thích Vệ Diên đã sớm thích rồi, đây cùng lắm chỉ là một vai diễn của Vệ Diên mà thôi.
Nếu lúc này Khương Hành còn chưa khôi phục chút ký ức nào, vậy Lý Quân sẽ phải lo lắng Khương Hành bị người bạn học cũ này lừa đi, nhưng hiện tại anh vẫn nên tin tưởng bạn trai mình một chút, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, lo lắng trong lòng Lý Quân cũng buông xuống, thậm chí có chút muốn cười, mình đang suy nghĩ gì vậy? Còn ngốc hơn bạn trai nữa.
Lại nhìn Vệ Diên, liền giống như trêu đùa.
Nhưng mà, điều khiến Lý Quân khó chịu chính là, tân đại lục rõ ràng chỉ có một mình anh phát hiện ra, hiện tại đột nhiên xuất hiện một người cũng giống anh phát hiện ra tân đại lục, hơn nữa tân đại lục mà y phát hiện ra còn khắc dấu vết của “Lý Quân” anh.
Đại khái đây gọi là dục vọng chiếm hữu, không muốn có người nào hiểu biết Khương Hành như anh, nhưng điều này cũng không có vấn đề gì, người đàn ông nào chả có chút dục vọng chiếm hữu, Khương Hành có, anh cũng có.
Chỉ không biết Vệ Diên có hỏi thăm qua Khương Hành chuyện hắn có còn độc thân hay không thôi.
Nhưng với phản ứng hiện tại này của y, cũng không giống như là đã biết, nếu không với tính cách cao ngạo như vậy của Vệ Diên, hẳn là sẽ không ủy khuất bản thân.
Ơ trong sóng lớn sóng ngầm, Lý Quân rất nhanh chải vuốt lại suy nghĩ cho rõ ràng, tình yêu có thể khiến đầu óc người ta trở nên mơ màng, nhưng cũng không hoàn toàn luôn là như vậy.
Quay xong quá trình trải giường đệm, đối thoại của ba người cũng khá xuất sắc, tổ tiết mục còn có chút chưa đã thèm, hi vọng Vệ Diên có thể bới ra nhiều chuyện của y và Khương Hành một chút, như vậy bọn họ có thể nhìn thấy càng nhiều biểu tình trên mặt Lý Quân, mâu thuẫn nhỏ giữa tình nhân cũng có cái để xem mà.
Vệ Diên mới vừa nhắc tới chuyện ngủ lều trại, Khương Hành sợ Lý Quân hiểu lầm, trực tiếp phản bác Vệ Diên: “Cùng ngủ một lều trại cũng là việc bất đắc dĩ, lúc ấy đoàn phim quay một bộ phim ở thảo nguyên, bên đó điều kiện gian khổ ác liệt, tất cả mọi người chỉ có thể ngủ ở lều trại, hơn nữa số lượng lều trại cũng rất hữu hạn, hai người một cái, thời gian quay chụp cũng hữu hạn, hai bọn tôi bị đoàn phim sắp xếp ở cùng với nhau để thuận tiện đối diễn, hơn nữa đều là ngủ ở trong túi ngủ riêng.”
Hắn và Vệ Diên căn bản không có tiếp xúc ngoài luồng ngoại trừ lúc đóng phim, không ngủ trong lều chẳng lẽ muốn hắn ngủ trên cỏ sao, nơi nơi đều có muỗi, bệnh viện còn cách đó bốn năm tiếng đi đường, trong hoàn cảnh gian khổ như vậy đóng phim, ai còn để ý tới mấy điều này chứ, hắn cũng không khác người, không có khả năng yêu cầu đoàn phim cho hắn đãi ngộ đặc thù, đó chẳng phải là gây khó dễ cho người khác sao.
Khương Hành quyết đoán giải thích đầu đuôi với bạn trai, Lý Quân càng nghe càng thư thái, lại một lần nữa chứng mình bản thân không yêu sai người.
Vệ Diên có chút bất ngờ vì Khương Hành nghiêm túc giải thích, khi bọn họ cùng nhau làm việc, vô luận y nói cái gì, Khương Hành cũng lười giải thích, lần này là sao?
Chương trình <Có cái khách sạn> làm thế nào mở cái miệng như vỏ trai kia của hắn vậy, hay là còn có ẩn tình khác? Kỳ lạ.
Vệ Diên không tiếp tục đề cập tới những việc xảy ra khi hai người làm việc chung nữa, y biết chừng mực, đồng thời, cũng nhận thấy Khương Hành có gì đó khang khác, có lẽ nói thêm nữa sẽ chỉ tiếp tục tự vả mặt mình mà thôi, sẽ giống như mình đang vội vàng.
Hà Uyển Tinh đi lên tìm Lý Quân, Khương Hành mới thoát ra được từ giáp công bên trong, lập tức đi theo Lý Quân cùng xuống tầng.
Vệ Diên đương nhiên cũng không muốn ở lại trên tầng một mình, đi một vòng quanh tầng hai rồi cũng đi xuống theo.
Y đi thẳng tới phòng ăn dựa theo mùi thơm phát ra của thức ăn, nhìn thấy món ăn trên bàn, biểu tình trên mặt khó mà tả được, đây là nấu gì vậy?
Mà lúc này Hà Uyển Tinh đang chờ Lý Quân nếm thử rồi đánh giá: “Anh Quân, thế nào? Có ăn được không?”
Hà Uyển Tinh xào đậu đũa thịt nạc, chín thì có chín, chỉ là xào hơi nhừ mà thôi, ăn vào cũng không có vấn đề gì.
Lý Quân cho Hà Uyển Tinh một đánh giá uyển chuyển và cổ vũ: “Cũng không tệ lắm, muối cho không nhiều, đậu đũa cũng chín, làm thêm vài lần thì không có vấn đề gi, khi cho muối, nếu không chắc chắn có thể tự mình nếm trước mùi vị xem.”
Hà Uyển Tinh: “Xem ra lần này là thành công, em là làm theo phương pháp lúc trước anh và chị Bội dạy em.”
Lý Quân còn muốn nói thêm điều gì, Vệ Diên chậm rì rì đi tới lúc này đột nhiên nói một câu: “Còn có thể nấu không quen sao? Đồ ăn ta cũng không khó như vậy đi.”
Khương Hành cũng ở đây, hắn nghe ra Lý Quân đang khích lệ Hà Uyển Tinh, cô gái này lúc vừa đến cũng không biết nấu cơm, hiện tại có thể xào chín một món ăn, tự nhiên đáng để cổ vũ.
Hắn cảm thấy lời Vệ Diên nói làm người khác tổn thương: “Đừng đả kích tính tích cực của người trẻ tuổi, tôi còn kém hơn Uyển Tinh đấy, bảo tôi xào rau tôi còn xào cháy khét.”
Tầm mắt Vệ Diên quét qua mặt Hà Uyển Tinh, Khương Hành rất ít khi gọi con gái thân mật như vậy, chẳng lẽ người thay đổi hắn chính là cô gái Uyển Tinh này sao?
Đánh giá Hà Uyển Tinh, xinh đẹp không đủ, đáng yêu có thừa, là cô gái thuộc hệ ngọt ngào, không nghĩ tới Khương Hành lại có cảm tính với loại hình này.
Vệ Diên cũng dám nói thẳng với Khương Hành: “Tôi biết cậu xào thức ăn, thấy qua rồi.”
Khương Hành giải thích với Lý Quân: “Khi đóng phim có một cảnh phải xào rau, anh đóng vai một người trẻ tuổi thích nấu cơm cho người ta ăn.”
Lý Quân biết điều này, Khương Hành đã nói qua với anh, anh quay đầu nhìn Vệ Diên một chút, thử hỏi: “Vệ lão sư rất hiểu biết về Khương lão sư nhỉ?”
Lời này vừa lúc hỏi đến tâm khảm của Vệ Diên: “Quen biết nhiều năm như vậy, những thứ nên hiểu biết cũng hiểu biết tương đối.”
Khương Hành cảm thấy Vệ Diên càng nói càng quá đáng, tuy bọn họ quen biết nhiều năm, nhưng cũng không quen thân đến trình độ như vậy, sao lại nói những lời này ở trước mặt bạn trai chứ, không hiểu sao có chút bực bội, vốn dĩ là thanh thanh bạch bạch, sao trong lời nói giống như có cái gì đó vậy, khó chịu.
Lý Quân đầy mặt tò mò: “Chính là nói chúng tôi có điều gì muốn biết, hỏi anh là được rồi.”
Vệ Diên suy nghĩ một hồi: “Lộ một chút bí mật vẫn là có thể.”
Lý Quân nhìn về phía Khương Hành: “Khương lão sư, anh thảm.”
Khương Hành: “Anh cũng cảm thấy như vậy.” Yên lặng cảm thấy bản thân không còn gì thảm hơn, bạn trai đứng ngay bên cạnh, bạn học cũ còn muốn bới ra tin nóng, Tiểu Quân có thể muốn xé xác hắn hay không, nhưng hắn càng nguyện ý bạn trai lộ ra tin nóng: “Nếu không em cũng lộ ra một chút?”
Hai mắt Lý Quân đột nhiên sáng ngời, chớp chớp mắt với Khương Hành: “Thật sao? Cái gì cũng được?”
Khương Hành khẳng định nói: “Có thể.” Trong mắt đều là Tiểu Quân của hắn, người khác không quan trọng, tin nóng bạn trai lộ ra chắc chắn đều là chuyện giữa hai người với nhau, hắn vui còn không kịp đây này.
Lý Quân được dỗ cho vui vẻ: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Vệ Diên cho rằng bọn họ đang nói đùa, cũng không biết bên trong đoạn đối thoại này bao hàm một tầng ý tứ khác: “Tôi sẽ khẩu hạ lưu tình, Khương Hành, cậu có muốn hối lộ tôi một chút trước hay không.”
Khương Hành: “Xem giá trị tin nóng của cậu đã.”
Vệ Diên: “Tôi cảm thấy fan và người thích xem phim cậu đóng sẽ đều muốn biết cuộc sống cấp ba của cậu.”
Lý Quân nhân danh fan hâm mộ của hắn: “Tôi là người thích xem phim của Khương lão sư, rất muốn nghe.”
Hà Uyển Tinh bất mãn về lời đánh giá của Vệ diên về tay nghề nấu ăn của cô, nhưng đối phương là lão đại, tiểu trong suốt đánh không lại, cũng nói theo vào: “Em cũng muốn nghe.”
Lương Chỉ Duyên quyết định té ngã từ chỗ nào thì đứng lên từ chỗ ấy, cô mang sang một đĩa trứng tráng: “Gì vậy, gì vậy, em cũng muốn nghe.”
Bị bạn trai đi đầu đòi tin nóng Khương Hành: “......” bạn trai mình rốt cuộc có phải là người thích xem phim của mình hay không, hắn vẫn luôn tràn ngập nghi hoặc về điều này.
Khương Hành ngăn cản bọn họ tiếp tục gây sự: “Ăn cơm, ăn cơm, mọi người đi bát quái Vệ Diên đi, cậu ta nhiều tin nóng.”
Lý Quân ngồi ở trên bàn cơm, một tay chống cằm nói: “Bát quái của Vệ lão sư quan trọng, bát quái của Khương lão sư cũng rất quan trọng, mọi người nói có đúng không.” Anh nhìn về phía hai cô gái chớp chớp mắt.
Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên nhất trí gật đâu: “Đúng!”
Vệ Diên cười đến là vui vẻ, y cảm thấy Lý Quân rất biết điều, mình vừa mới tới liền đem mình và Khương Hành đặt ngang hàng, có chút cảm tình với Lý Quân.
Có thể khiến Khương Hành mở miệng, hình như thật sự phải quy công lao cho tổ tiết mục nhỉ, dù sao những người này đều là tổ tiết mục mời tới.
Nhưng mà, người mà y phải chú ý nhiều hơn vẫn là Hà Uyển Tinh, Khương Hành đối xử với cô là đặc biệt nhỉ?
Nếu là như thế, vậy y có lẽ sẽ có chút khổ sở, Khương Hành nhiều năm không có bạn lữ, không phải vô tính luyến, cũng không phải đồng tính luyến ái, cư nhiên là dị tính luyến ái bình thường?
Bầu không khí được Lý Quân hơi điều tiết một chút, không giống như lúc Vệ Diên và Lưu Dĩ Phàm vừa tới.
Vương đạo diên yên lặng mà nghĩ: Lý Quân thật đúng là một nhân tài, chỉ cần cậu ấy muốn là có thể làm được, năng lực chuyển đổi bầu không khí như này thật hiếm có.
Muốn anh làm việc siêng năng, đầu tiên phải khiến tâm tình của anh tốt trước, hay là sửa đổi hợp đồng bọn họ đã ký một chút? Hắn nhớ lúc trước thù lao trong hợp đồng của Lý Quân cũng không cao.
Nói được thì làm được, Vương đạo diễn lập tức giao cho trợ lý làm một bản hợp đồng mới, sau đó lại cùng Lý Quân ký kết một lần nữa. Nhưng mà, trước đó Vương đạo diễn vẫn tìm Cao Tín hàn huyên vài câu, tỏ vẻ hắn khai quật được một nhân tài gì đó. Còn Cao Tín bị hắn làm cho đầu óc mơ hồ, nghĩ thầm, mới tham gia chương trình được 2 tuần, Lý Quân sao lại bay vọt lên như vậy?
Có lẽ cậu ta trên phương diện đóng phim không may mắn như vậy, nhưng ở chương trình thực tế lại tiền đồ vô lượng, Cao Tín cái gì cũng không biết chỉ có thể nghĩ như vậy.
Bữa trưa là do Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên phụ trách, trong mắt Lý Quân, anh cảm thấy hương vị còn tạm được, so với lúc trước tiến bộ rất nhiều, nhưng dựa theo sức ăn của Khương Hành và Vệ Diên, bọn họ hiển nhiên không phải thực vừa lòng, Khương Hành quen ăn đồ ăn Lý Quân làm, còn Vệ Diên thì thực sự là kén ăn, Lưu Dĩ Phàm thì không kén chọn, ăn còn nhiều hơn các chàng trai, là một cô gái ăn uống không ít.
Thu dọn bát đũa chuyển sang cho mấy người không xuống bếp, Lý Quân và Khương Hành chủ động thu dọn, Vệ Diên cũng không quá muốn hỗ trợ, y không thích rửa bát, trên mặt biểu hiện ra quá rõ ràng, Lưu Dĩ Phàm muốn hỗ trợ, nhưng Lý Quân lấy lý do phòng bếp không chứa được nhiều người để từ chối, tạm thời cho cô nghỉ ngơi, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đều biết, chỉ cần Lý Quân và Khương Hành ở trong bếp, các cô sẽ không tiến vào xem náo nhiệt, có hai người bọn họ ở đấy, căn bản không có việc cho các cô, nếu không hai người cũng sẽ không ôm đồm.
Khi về phòng nghỉ trưa, Hà Uyển Tinh lại cùng Lương Chỉ Duyên bát quái: “Chị có phát hiện ra gì không?”
Lương Chỉ Duyên: “Phát hiện cái gì?” Cô không quá nhạy bén trong việc bát quái, luôn chỉ để ý tới hình tượng cá nhân.
Hà Uyển Tinh: “Chị không cảm thấy thái độ của Vệ Diên đối với Khương lão sư kỳ lạ sao?”
Lương Chỉ Duyên che miệng lại: “Không thể nào......” Cô cũng nghĩ đến.
Hà Uyển Tinh: “Sao lại không?”
Lương Chỉ Duyên: “Nhưng mà, Khương lão sư và anh Quân không phải....” là một đôi sao?
Hà Uyển Tinh nhướng mày với cô: “Có phải rất thú vị hay không? Chị ủng hộ đôi nào?”
Tuần đầu tiên Lương Chỉ Duyên đến liền điên cuồng muốn hấp dẫn sự chú ý của Khương Hành, hiện tại nghĩ lại có vài phần hổ thẹn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc cô gặm cp: “Chị vẫn ủng hộ anh Quân.”
Hà Uyển Tinh nghĩ tới Vệ Diên khinh bỉ cô không có thiên phú nấu ăn liền tức giận: “Đương nhiên phải ủng hộ anh Quân.”
Lương Chỉ Duyên: “Nhưng mà Vệ Diên kỳ thực cũng không kém, nghe nói còn là một sinh viên tài cao, là tiến sĩ.”
Hà Uyển Tinh: “Vậy cũng phải dễ sống chung mới được.”
Lương Chỉ Duyên: “Nói cũng phải, chị cảm thấy nói chuyện với anh Quân thoải mái hơn.” Càng gặp được nhiều khách mời, mới phát hiện đúng là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.
Hà Uyển Tinh lại tẩy não Lương Chỉ Duyên xong mới về phòng nghỉ ngơi.
Lưu Dĩ Phàm đi theo sau hai cô về phòng, sâu sắc cảm thấy bản thân không hợp với hai cô, rốt cuộc là gặm cp gì?
Vệ Diên không thích rửa bát, cũng không đi vào trong tham gia náo nhiệt, mà là về phòng nghỉ ngơi, y muốn hỏi tin tức về cá nhân Hà Uyển Tinh, y cần phải hành động ngay, không ngờ người luôn luôn sống khiêm tốn như Khương Hành lại gặp được người khiến hắn nguyện ý nói nhiều lời ở trong chương trình như vậy, y cảm giác có nguy cơ.
Vệ Diên có việc phải làm, tự nhiên cũng không biết Lý Quân và Khương Hành ở trong bếp làm cái gì, tiến hành đối thoại vấn đề gì.
Khương Hành rửa bát, Lý Quân lau khô rồi xếp vào tủ bát.
Khương Hành đứng cạnh nghĩ cách giải thích chuyện của hắn và Vệ Diên: “Trước kia em có biết anh và Vệ Diên là bạn học cấp ba không?” Hắn chỉ nhớ một ít chuyện trong vòng nửa năm đổ lại đây thôi, nội dung quan trọng nhất vẫn không nhớ ra, cũng không biết bản thân rốt cuộc có nói qua hay không.
Lý Quân dọn xong bát đũa trước, miễn cho lát nữa nghe được câu gì không kiềm được đập vỡ bát đĩa.
Lý Quân: “Em biết y là bạn học cấp ba của anh, khi tìm kiếm tên anh trên google, bên phải sẽ xuất hiện ảnh chụp cua y cùng với mối quan hệ với anh.”
Khương Hành: “Hiện tại google đã cao cấp như vậy rồi sao?”
Lý Quân: “Ừ.”
“Vậy.....” Anh rốt cuộc có tự mình nói với em hay không, đây chính là điều Khương Hành muốn hỏi.
“Nói qua một lần.” Lý Quân không cần nhìn hắn cũng biết hắn muốn hỏi gì. Khương Hành đang muốn thở ra một hơi, Lý Quân lại nói: “Nhưng không có nói kỹ càng tỉ mỉ.”
Khương Hành nhỏ giọng giải thích: “Có lẽ anh cảm thấy không quan trọng nên không nói.”
Lý Quân giương mắt nhìn hắn một cái: “Vậy sao.” Anh bỗng nhiên cong lên khóe miệng: “Có thể là có quá nhiều chuyện không tiện mở miệng, cho nên mới không đề cập tới?”
Khương Hành ánh mắt kiên định nói: “Tuyệt đối không thể nào.”
Hắn và Vệ Diên có thể có chuyện gì chứ, chỉ là bạn học cấp ba bình thường, trong giới giải trí, quen thuộc hơn một chút so với những người khác mà thôi, muốn nói tới quan hệ riêng chân chính, kỳ thật còn chưa đủ, Khương Hành và Vệ Diên cũng không có giao thoa gì trong cuộc sống.
Lý Quân cho hắn một cái khăn sạch sẽ lau tay: “Đùa thôi.”
Khương Hành bất đắc dĩ nói: “Em lại....” lại lừa anh.
Lý Quân nhún nhún vai, ai bảo anh dễ bị lừa như vậy.
Khương Hành thầm nói: Em cứ bắt nạt anh.
Nhưng mà, thật vất vả mới có người thích, chắc chắn phải cẩn thận bảo vệ.
Nghĩ đến đây, tuy bị lép vế nhưng cũng ngọt ngào không chịu được, muốn ôm Lý Quân hôn hai cái.
Nhìn camera đang chiếu vào bọn họ, Khương Hành vẫn là nhịn lại.
Hai người rửa xong bát đũa, Khương Hành nói với Lý Quân: “Đúng rồi, ngày mai anh muốn ra ngoài một chuyến, hẹn bác sĩ kiểm tra lại.”
Lý Quân: “Được, vậy anh đi đi, xem bác sĩ nói sao.”
Khương Hành do dự một chút lại nói: “Có lẽ buổi tối ngày mai không kịp quay trở về.”
Lý Quân: “Không phải đi vào trong thành phố sao?”
Khương Hành: “Không phải, là bệnh viện anh ở trước kia, hẹn ông ấy chiều mai làm kiểm tra.”
Lý Quân: “Buổi sáng xuất phát có kịp hay không?”
Khương Hành: “Xem thời tiết rồi, hẳn là sẽ không chậm trễ thời gian, buổi sáng ngày kia anh sẽ tận lực trở về sớm.”
Lý Quân cũng hi vọng hắn có thể nghỉ ngơi hai ngày, không cần vội vã quay lại, nhưng trước máy quay mà nói như vậy cũng không hay lắm, đành phải dùng ánh mắt ám chỉ, kết quả Khương Hành hiểu sai, cảm thấy Lý Quân luyến tiếc hắn.
Khương Hành: “Có muốn tối mai anh tận lực về sớm hay không?”
Lý Quân cho hắn một ánh mắt khinh bỉ: “.....Ở nhà một đêm đi.” Ăn ý đâu rồi?
Bị bạn trai dọa Khương Hành: “Ừ.”
Buổi sáng cũng không có công việc gì khiến người đặc biệt mệt mỏi, tới thời gian nghỉ trưa nhưng Lý Quân cũng không buồn ngủ, Khương Hành cũng vậy.
Nghĩ tới ngày mai Khương Hành liền phải đi vào thành phố, Lý Quân còn rất nhiều chuyện muốn dặn dò, nhưng nghĩ tới Khương Hành là đi khám bệnh, dặn dò nhiều quá ngược lại lại làm chậm trễ hành trình.
Trái lo phải nghĩ, Lý Quân vẫn bỏ qua những việc vặt lóe lên trong đầu.
Lý Quân ngồi trước bàn đang định viết mấy chữ, lại đột nhiên nhận được tin nhắn của Khương Hành.
Khương Hành: Đến phòng anh, bây giờ.
Lý Quân:......
Làm gì thế? Giữa trưa không ngủ đi còn làm gì.
Một phút trước Lý Quân mới vừa gỡ mic xuống, lúc này có thể cố ý không mang theo mic.
Anh dựa theo Khương Hành nhắc nhở gõ cửa phòng hắn.
Lý Quân rất ít tới phòng Khương Hành, hai người bọn họ ngày nào chả gặp mặt, cũng không cần mỗi ngày chạy tới phòng đối phương làm gì.
Cửa phòng không khóa, Lý Quân trực tiếp đẩy cửa đi vào, sau đó tự động khóa cửa lại, đây là thao tác cần thiết.
Lý Quân ngẩng đầu nhìn camera bị áo thun che lại, đại khái biết vì sao anh lại bị gọi tới.
Khương Hành đang ngồi trên giường, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cũng làm một động tác “xuỵt“.
Lý Quân cảm thấy bản thân nếu đi về phía trước chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng bạn trai đã thành ý mời hình như không nên từ chối thì phải.
Dựa vào tinh thần không sao cả, Lý Quân ngồi vào vị trí Khương Hành chỉ định.
Hai người dùng ánh mắt không tiếng động giao lưu tin tức, ăn ý ngắn ngủi bị mất đi trong phòng bếp đã trở lại.
Lý Quân: Làm gì?
Khương Hành hưng phấn nói: Cùng nhau ngủ nha.
Lý Quân: Đầu anh có vấn đề à? Trong ngoài đều có người tổ tiết mục.
Khương Hành: Như vậy không phải càng tốt sao? Kích thích!
Lý Quân: Bị phát hiện em còn cần làm người nữa sao?
Khương Hành: Vậy em cũng chỉ làm người của anh.
Lý Quân: Vô liêm sỉ.
Lý Quân cho khuôn mặt đầy hưng phấn của Khương Hành một cái nhìn khinh bỉ, đang muốn nhéo lên khuôn mặt béo lên chút thịt của hắn thì lại bị Khương Hành nhanh hơn ấn ở trên giường, đi cùng là một cái chăn ấm áp và một đôi môi cơ khát ấm áp phủ lên.
Lý Quân: “.....” Vì có một cái hôn, ngài đúng là hao hết tâm tư mà.