Khi Lý Quân biểu lộ cảm xúc của mình trên mặt, luôn luôn nói thẳng, Khương Hành nghe được kinh hồn táng đảm.
“Anh thấy con tôm của em khá là hợp mắt anh.” Khương Hành lập tức đem con tôm trên đũa Lý Quân bỏ vào bát của mình, quay đầu cực kỳ khách khí nói với Vệ Diên: “Cảm ơn, tôi sẽ tự mình gắp.”
Vệ Diên nhịn không được nhíu này, con tôm kia của Lý Quân là sao? Y có chút không muốn tin tưởng radar của mình dò sai.
Kỳ thực Khương Hành vô luận là buổi chiều hay là buổi tối, hắn đều thể hiện rất rõ ràng, chỉ nguyện ý nói chuyện với Lý Quân, cũng tương tác với anh rất nhiều, hắn không tin Vệ Diên không nhìn ra quan hệ của hai người bọn họ, nếu thật sự không nhìn ra, vậy chờ hắn tóm được thời cơ sẽ nói thẳng đi, hắn không thích Vệ Diên cố tình tiếp cận, nhưng trước mắt đối phương không nói gì với mình, hắn cũng không thể tự tưởng bở, chỉ có thể thông qua phương thức hiện tại để cự tuyệt.
Ở trước mặt bạn trai, đương nhiên phải gọn gàng dứt khoát cự tuyệt người khác, nếu không gây ra hiểu lầm thì không tốt.
Lý Quân rất vừa lòng với cách làm của Khương Hành, không tiếp tục gắp tôm hấp cho Khương Hành nữa, mà là nghiêm túc ăn cơm, gắp đồ ăn mình thích, anh chỉ cần cho Vệ Diên biết thái độ của Khương Hành với anh là được, loại dục vọng chiếm hữu này thật dễ dàng khiến người mắc nghiện.
Tình cảm là việc của hai người, một người tự mình đa tình thì không đẹp như vậy.
Vệ Diên bị Khương Hành cự tuyệt khiến cho tâm tình có chút kém, nhìn một bàn mỹ thực tự mình chế biến, giống như có một cái gai mắc vào cổ họng, nửa vời cực kỳ khó chịu.
Hiện tại xem ra, Khương Hành và Hà Uyển Tinh không có quan hệ thân mật, người càng khiến y hoài nghi lại chính là Lý Quân.
Y cũng không rõ, Lý Quân có chỗ nào phù hợp với tiêu chuẩn yêu thích của Khương Hành, còn có bọn họ rốt cuộc có đang phát triển tình cảm hay không.
Bữa cơm tối nay, Lý Quân ăn cực kỳ vui vẻ, sau khi anh thay đổi phương hướng trở nên càng thêm lý trí, phát hiện khi đối mặt với một vài vấn đề nhỏ, cũng không cảm thấy có gì khó khăn, ngược lại càng trở nên thong dong, trấn định hơn.
Vệ Diên phản ứng rất nhanh, hơn nữa Lý Quân và Khương Hành cố ý lộ ra cũng rõ ràng. Tự hỏi một lát, cuối cùng y biết người Khương Hành để ý không phải mình, cũng không phải bất cứ người nào ở đây. Y còn có gì không rõ, trước tiên liền phản ứng lại, hành vi thân mật của Lý Quân và Khương Hành, căn bản không phải tình cảm đồng nghiệp, mà là giữa bọn họ tồn tại vấn đề.
Tổ tiết mục sắp điên rồi, Lý Quân vừa rồi hoàn toàn là hướng Vệ Diên biểu thị công khai chủ quyền của mình, đây là lần đầu tiên Lý Quân lộ ra phản kích trong chương trình, quá thú vị!
Ban ngày hai người ở chung đến là tốt, không khí chỉ vì một con tôm để Khương Hành lựa chọn mà đột nhiên xảy ra biến hóa, xem ra tất cả ban ngày đều là giả dối mà thôi.
Nhưng mà, không có sự kiên quyết và quyết đoán của Khương Hành, Lý Quân cũng không thể trực tiếp hướng Vệ Diên thể hiện quan hệ thân mật của hai người.
Muốn nói cao tay vẫn là Lý Quân cao, trước đánh tốt quan hệ với Vệ Diên, khi Vệ Diên cực kỳ thả lỏng hướng Khương Hành tỏ vẻ bữa tối nay y làm riêng vì một mình hắn, Lý Quân đột nhiên kiêu căng tuyên bố với y: Rất xin lỗi nha, đây là bạn trai tôi, anh có tốt thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Quan trọng hơn vẫn là thái độ quyết đoán của Khương Hành, Lý Quân chẳng qua là mở một cái mở đầu, dưới sự dẫn đường của anh, Khương Hành theo bản năng biết phải làm gì, Lý Quân làm như vậy có thể đạt được hai mục đích, một là tỏ rõ quan hệ của anh và Khương Hành, hai là thử một chút thái độ của bạn trai khi mất trí nhớ với Vệ Diên.
Kết quả khiến Lý Quân cực kỳ vừa lòng, Khương Hành không có tình cảm dư thừa nào với Vệ Diên, lại có thể trực tiếp bỏ đi Vệ Diên ấm đầu lấy lòng Khương Hành.
Hiện tại trong lòng Vệ Diên đang nỗ lực tìm cớ chứng thực Lý Quân và Khương Hành không có vấn đề, y vì sao vẫn không nhìn ra?”
Buổi chiều khi Khương Hành liên tục vào bếp tìm Lý Quân nói chuyện, y nên nhận ra.
Vì sao y hoàn toàn không nhận thấy được? Vấn đề ở trên người Lý Quân, Vệ Diên tìm được câu trả lời rồi.
Vệ Diên là một người giỏi về tổng kết người, y nhớ lại quá trình ở chung với Lý Quân, y phát hiện Lý Quân nguyện ý nghe người khác nói chuyện, sau đó tự nhiên sẽ không có phòng bị đối với anh, nguyện ý chia sẻ quá khứ của hắn với anh, chỉ trong một buổi chiều, Lý Quân liền biết được một đống thông tin từ miệng y, mà bản thân lại còn ngây ngốc không phát hiện anh có vấn đề.
Hơn nữa, Lý Quân còn phối hợp y mọi lúc mọi nơi, các phương diện đều rất phối hợp.
Cẩn thận ngẫm lại, Vệ Diên phát hiện Lý Quân là một người đáng sợ.
Anh tâm cơ thầm trầm sao? Đúng vậy, sự thâm trầm của anh đều giấu dưới vẻ mặt vô hại hiền lành kia, anh hơi hơi mỉm cười, người khác sẽ không tự chủ rơi vào, rất khó có thể phát hiện mục đích chân chính của anh, càng đáng sợ chính là, khi Lý Quân nói chuyện với người ta, sẽ phát hiện anh rất chân thành, căn bản không tìm thấy nửa điểm thái độ có lệ.
Vệ Diên mất công không oan, y quá tự tin, quá mức sơ sẩy chủ quan.
Nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn cùng với khuôn mặt vui vẻ chuyện trò vui vẻ của mọi người, y cảm thấy cực kỳ trào phúng.
Vệ Diên đánh giá Khương Hành lúc này, phát hiện tất cả tầm mắt của hắn đều đặt trên người Lý Quân, nếu không phải thường ngày y hay quan sát Khương Hành, thì cũng khó phát hiện trong ánh mắt của hắn tràn ngập tình yêu nồng đậm với Lý Quân.
Khương Hành đối với Lý Quân không chỉ là thích bình thường, cũng không phải chỉ có tình cảm bình thường.
Giây phút này Vệ Diên muốn hất cả bàn ăn lên, y toàn làm những việc ngu xuẩn!
Lúc này, lý trí lại nói cho y, không thể làm như vậy.
Khương Hành chưa cho y bất cứ ám chỉ gì, tất cả đều do y tự mình chủ trương, buổi sáng, khi Khương Hành từ chối ôm y, nên biết thái độ của hắn, mà bản thân vì sao còn ngu ngốc như vậy, hưng phấn khi gặp mặt làm lu mờ đầu óc?
Lý Quân và Khương Hành cũng không biết suy nghĩ phong phú trong đầu Vệ Diên lúc này, hai người một bên ăn cơm, một bên thì thầm.
Còn những người khác, hoàn toàn coi như không “nhìn” thấy một màn trước mặt cùng với vẻ mặt thất hồn lạc phách của Vệ Diên lúc này.
Ăn cơm ăn cơm ăn cơm!
Sự thật nói cho chúng ta biết, có đôi khi làm gì đó không nên quá mức xúc động, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vì Vệ Diên tâm tình không tốt, trong lúc dùng bữa không ăn được mấy miếng liền no, đem bản thân tức đến no.
Quả thực y sắp không trụ nổi, hận không thể lập tức tìm Khương Hành hỏi rõ ràng hắn và Lý Quân rốt cuộc là như thế nào.
Quy trình buổi tối vẫn là tiệc trà, có chuyện thì nói, không có chuyện thì chơi trò chơi, tóm lại, mọi người giống như không biết Vệ đại minh tinh tự tưởng bở một phen vậy, nên làm gì thì làm, dù sao vẫn giữ thể diện cho y.
Qua loa cho xong chương trình, Vệ Diên sớm về phòng nghỉ ngơi.
Lý Quân và Khương Hành bất động thanh sắc bài trừ Vệ Diên ra khỏi tình cảm của bọn họ, đêm đó hai người có một đêm ngủ ngon.
Sáng ngày hôm sau người mang theo quầng mắt xuất hiện chỉ có Vệ Diên, hơn nữa y còn thức dậy rất sớm, tối hôm qua căn bản không ngủ được bao nhiêu, vừa vặn gặp được Khương Hành đang dùng qua bữa sáng chuẩn bị ngồi xe tới sân bay.
Trợ lý đã đem đồ đạc của Khương Hành để lên xe, Lý Quân tiễn hắn tới cửa, không nói gì nhiều, chỉ chú ý tới trên tay hắn không đeo đồng hồ: “Đồng hồ của anh đâu?”
Khương Hành nhìn xuống cổ tay trống trơn: “Tối qua anh tắm rửa để trên bồn rửa tay, quên cầm rồi, anh đi lấy một chút.”
Lý Quân ngăn hắn lại: “Không cần.” Anh cúi đầu cởi đồng hồ của mình, đưa cho Khương Hành: “Đeo cái này đi.”
Đồng hồ của hai người kiểu dáng không khác nhau mấy, chỉ là mọi người vẫn luôn ít chú ý tới những chi tiết này mà thôi.
Khương Hành nhớ rõ lai lịch của đồng hồ, đây là quà tặng ngày Lễ tình nhân hắn mua cho hai người năm nay, một cặp đồng hồ đôi tình nhân.
Vệ Diên còn không biết Khương Hành đây là muốn đi đâu, nhưng sáng sớm liền thấy Khương Hành vẻ mặt vui vẻ rạo rực đeo đồng hồ của Lý Quân, tâm tình cực kỳ vi diệu, y hối hận cả một buổi tối, hận lòng tự trong cao ngạo kia của mình, không hạ được mặt mũi theo đuổi người ta, sau khi y nghĩ thông suốt chuẩn bị theo đuổi, bên người Khương Hành đã có người khác.
Vệ Diên vẫn hỏi thêm một câu: “Cậu đi đâu đấy?”
“Có chút việc phải đi giải quyết một chút.” Loại sự tình mất trí nhớ này đương nhiên không đủ để nói cho người ngoài, Khương Hành nhìn về phía Lý Quân, cực kỳ không nỡ: “Anh đi đây.”
Lý Quân vẫy vẫy tay: “Đi đi, lát nữa em tới phòng anh lấy đồng hồ.”
Khương Hành gật gật đầu chào Vệ Diên, sau đó xoay người lên xe.
Vệ Diên: “......”
Khương Hành rốt cuộc đi đâu?
Cửa khách sạn chỉ còn lại Vệ Diên và Lý Quân.
Nghĩ tới việc mình phát hiện ngày hôm qua, Vệ Diên liền tức sôi máu, muốn phát giận lại phát hiện Lý Quân cười cười với y, sau đó về phòng, Vệ Diên đành phải nén giận đuổi theo.
Lý Quân trực tiếp tới phòng của Khương Hành, tìm được đồng hồ của Khương Hành ở trên bồn rửa tay, sau đó đeo lên, vẫn giống như đồng hồ anh đeo lúc trước, không có chỗ nào khác cả.
Sau đó Lý Quân lại đi ra sân sau cho Hạt Cát ăn, khi trở về nhìn thấy Vệ Diên vừa vặn từ nhà ăn đi ra.
Vệ Diên gọi anh lại: “Lý Quân.”
Lý Quân đương nhiên rảnh rỗi, mặc dù anh không rảnh rỗi, tổ tiết mục cũng sẽ làm cho anh hiện tại rảnh rỗi, vì Vệ Diên bây giờ là một nhân vật NPC quan trọng của chương trình.
Tâm trạng Lý Quân không tồi, làm bộ cái gì cũng không biết: “Vệ lão sư có chuyện gì sao?”
Vệ Diên trong lúc nhất thời đúng là không biết mình nên nói cái gì, trong lúc y tạm dừng, Lý Quân nói: “Vừa rồi Khương Hành nói với tôi, đợi lát nữa chúng ta sửa sang lại một gian phòng để tập luyện yoga, phòng ở tầng ba, nếu Vệ lão sư rảnh rỗi thì làm cùng nhau nhé?”
Vệ Diên từ chủ động hóa thành bị động, vừa rồi y gọi Lý Quân lại đúng là cũng chỉ có chút bực mình mà thôi, nhưng thái độ của đối phương bình bình thản thản, cũng không có thái độ đặc biệt cung cung kính kính như của người khác với y lúc trước, anh đối xử với y thật sự không nhiệt tình.
Vệ Diên muốn hiểu biết Lý Quân rõ ràng hơn: “Được.”
Ngày hôm qua Lý Quân mang theo y lên tầng hai, hôm nay cùng y lên tầng ba.
Phòng trống ở trên tầng đã có người quét dọn, Lưu Dĩ Phàm, Lương Chỉ Duyên, Hà Uyển Tinh đang cầm khăn lau chà lau trên mặt đất một chút.
Lý Quân từ bên cạnh rút ra một cái khăn lau, đưa cho Vệ Diên: “Lại đây đi, lau sàn nhà.”
Vệ Diên ngơ ngác cầm khăn lau, nhìn thùng nước: “.....” Y vì sao phải đáp ứng cùng nhau đi lên hỗ trợ?
Khách sạn không có Khương Hành, hiện tại cũng vẫn có thể hoạt động bình thường, lúc trước còn xảy ra sự việc ẩu đả, nhưng đó là việc riêng giữa minh tinh và khách nhân, lúc này mọi người đều không quen biết nhau, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, tổ tiết mục vững chắc tin tưởng.
Vệ Diên có lẽ đã mấy trăm năm không động vào loại vật phẩm khăn lau này, làm vệ sinh giống như là việc của kiếp trước, khi đó vẫn là học sinh cấp ba, mỗi người đều phải trực nhật.
Nhìn ba cô gái và Lý Quân đều rất nghiêm túc chà lau sàn nhà hoặc là góc góc cạnh cạnh, Vệ Diên đột nhiên cảm thấy bản thân hoàn toàn không hợp với bọn họ khi đứng cạnh nhau, y đem khăn lau nhúng ướt đứng ở bên cạnh Lý Quân, cùng anh lau cửa sổ, dù sao hai người bọn họ vóc dáng cao một chút.
Vệ Diên lau được một lát, hỏi Lý Quân: “Khương Hành đi đâu vậy?”
Lý Quân cũng không giấu giếm, toàn bộ người ở khách sạn đều biết: “Đi bệnh viện kiểm tra.”
Vệ Diên: “À”
Lý Quân cười cười: “Có lẽ anh còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tôi có thể cho đáp án và Khương Hành cũng vậy, chờ anh ấy về, anh đi hỏi anh ấy.” Vệ Diên không thân với anh, vô luận bản thân nói gì, Vệ Diên đều sẽ không tin.
Vệ Diên thầm nói: Vậy chẳng phải là muốn nghẹn tới lúc Khương Hành về sao?
Còn nữa, Lý Quân giống như có thể nhìn thấu y vậy, ngày hôm qua còn không nhận ra điểm này.
Ngày hôm qua Vệ Diên hoàn toàn ở trong trạng thái hưng phấn, y căn bản không rảnh để bận tâm suy nghĩ của người khác, tin rằng có rất nhiều người đều có thể nhận ra.
Lý Quân nhắc nhở Vệ Diên: “Vệ lão sư, bụi ở góc kia cũng phải lau một chút.”
Vệ Diên: “....” Lý Quân nói chuyện rất dịu dàng, hoàn toàn không giống với tính cách thẳng thắn của anh: “Ừ, biết rồi.”
Rất lâu rồi không có ai trực tiếp kêu y làm việc, loại cảm giác này bỗng nhiên có chút quái lạ.
Lý Quân biết Vệ Diên đang quan sát mình, nhưng anh cũng không sợ, Khương Hành là của anh, ai cũng không đoạt được, chỉ cần anh vẫn luôn bảo trì trạng thái lý trí, không bị những việc xung quanh gây nên những suy nghĩ lung tung rồi loạn là được.
Có đôi khi, người không vui, phần lớn đều là do quá để ý tới ánh mắt của người khác.
Qua vài phút, tất cả mọi người biết Vệ Diên không biết làm việc, dưới sự chỉ đạo của Lý Quân, y mới hơi tiến bộ.
Có thể thấy ngày thường là đã quen với cuộc sống đại thiếu gia đại minh tinh, có lẽ có liên quan với tính tình cao ngạo của y.
Nhóm khách mời dựa theo chương trình nhắc nhở sửa sang lại một gian phòng làm phòng luyện tập yoga lâm thời.
Các khách nhân người nào bận việc người nấy, cũng không xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của các khách mời.
Bữa trưa là ăn mì Lý Quân nấu, hương vị rất có cảm giác gia đình, so với bữa tiệc lớn phong phú tối hôm qua, có thể là gặp sư phụ, nhưng mọi người đều cảm thấy cũng không tệ lắm, ngay cả Vệ Diên lúc đầu còn kháng cự đến lúc sau canh cũng không còn một giọt.
Ăn có chút ngon.
Vệ Diên nếm thử cơ hội hỏi Lý Quân, nhưng Lý Quân lại từ chối trả lời bất cứ vấn đề riêng tư nào, việc của khách sạn thì anh rất nguyện ý trả lời, đúng là đang chấp hành kế hoạch của chính anh, muốn hỏi việc gì thì đi mà hỏi Khương Hành, anh mặc kệ.
Ngày hôm qua Lý Quân cũng lo lắng suông một hồi, anh đưa ra một kết luận, Vệ Diên đúng là không đảm đương nổi làm tình địch của anh, vì người này rất dễ hiểu, cái gì cũng viết hết ở trên mặt.
Cho nên, hôm nay tâm trạng Lý Quân tốt liền nguyện ý nấu bữa mì cho mọi người ăn trưa, thu hoạch không ít khen ngợi của khách nhân và khách mời mới tới.
Ngày hôm qua Vệ Diên cũng không cảm thấy Lý Quân được hoan nghênh cỡ nào, nhưng hôm nay y mở to hai mắt để quan sát, chú ý đến.
Người khác có thể nhìn ra trên người Vệ Diên có gai, mà Lý Quân lại rất ôn nhuận, mỗi người đều nguyện ý tiếp xúc với anh, tùy tùy tiện tiện cũng có thể tán gẫu với anh vài câu, anh đều sẽ đáp lại, không chọn người cũng không chọn tính tình.
Vệ Diên đã từng cảm thấy người như vậy rất giả dối, cực kỳ tâm cơ, hiện tại mới hiểu ra có vài người làm như vậy là giả dối, nhưng cũng có vài người trời sinh liền có loại năng lực này, ưu thế tính cách này cho dù bằng cấp cao cũng không sánh được, chỉ số IQ và EQ vĩnh viễn không thể đánh đồng.
Nếu gặp phải người hai thứ đều cao, như vậy nhận thua là được rồi.
Tình cảm Vệ Diên kiên trì nhiều năm, sau khi gặp phải Lý Quân, trong vòng một ngày bị đánh tan hoàn toàn.
Trong khách sạn, hết thảy đều bình an không có việc gì, dựa theo phương hướng thuận lợi triển khai công việc, Khương Hành không ở đây, tính tích cực của Lý Quân mặc dù bình thường, nhưng khi xử lý những việc của khách sạn anh đều có thể ném Vệ Diên xa một con phố.
Nhìn Vệ đại minh tinh ăn quả đắng, cũng là một loại hưởng thụ.
Sau khi xuống máy bay chạy tới bệnh viện, Khương Hành hoàn toàn không biết gì về biểu hiện đột xuất của bạn trai ở khách sạn.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ đưa ra kết quả cũng không tồi, nói hắn hiện tại đang trong quá trình khôi phục, kiên trì uống thuốc sẽ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng phải đúng hạn đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại nói thêm vài câu, còn đề nghị Khương Hành tiếp xúc nhiều hơn với người bị hắn quên, hơn nữa nguyên nhân hắn mất trí nhớ, rất có thể là vì lúc trước đã xảy ra việc gì đó kích thích nên mới lựa chọn quên đi có chọn lọc.
Khương Hành rất tán thành, ký ức của hắn bị đứt đoạn, cũng không biết việc kích thích hắn rốt cuộc là gì? Nhưng hắn có thể khăng định, tất cả đều có liên quan với Lý Quân.
Hôm nay người đi cùng Khương Hành tới bệnh viện vẫn như cũ là người đại diện và hai trợ lý.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Ngũ Sâm kiến nghị hắn nên về nhà nghỉ ngơi trước.
Khương Hành suy nghĩ một chút, nói một địa chỉ cho Ngũ Sâm: “Đi nơi này.”
Ngũ Sâm vừa nghe địa chỉ hắn báo, cười nói: “Tôi nói này Khương Hành, quen cậu nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết cậu còn có căn nhà này đấy.”
Khương Hành cười thần bí: “Tới rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”
Nửa tiếng sau, bọn họ lái xe đi tới trước một căn nhà hai tầng kiểu tây có tông màu ấm.
Bọn họ đỗ xe ở trước căn nhà, xung quanh rất an tĩnh.
Ngũ Sâm và nhóm trợ lý xuống xe: “Nơi này không tồi nha, rốt cuộc cậu mua khi nào vậy?”
Khương Hành đứng ở trước cửa lớn nhìn chằm chằm ổ khóa điện tử, cực kỳ trấn định quay đầu lại nói với ba người phía sau: “Giới thiệu một chút, đây là nhà bạn trai tôi.”
Ngũ Sâm vừa vặn đang bước ở bậc tâm cấp, thiếu chút nữa xảy chân, nghĩ rằng nghe lầm, giọng nói bỗng cất cao: “Cậu vừa mới nói cái gì!?”
Khương Hành: “Nhà của bạn trai tôi, không phải của tôi, giới thiếu trước với các anh một chút.”
Ngũ Sâm được Tiểu Tề cực kỳ trấn định đỡ lấy, hỏi lại: “Bạn, trai!?”
Khương Hành: “Có vấn đề gì sao? Trước khi tôi mất trí nhớ hẳn là định nói với anh chuyện này, chỉ là sau đó lại quên mất.”
Ngũ Sâm bị tin tức bất ngờ đập cho đau đầu: “Bạn trai cậu là ai?”
Khương Hành chớp chớp mắt: “Anh gặp qua rồi.”
Ngũ Sâm: “Người đó là?”
Khương Hành: “Lý Quân.”
Trong lúc nhất thời Ngũ Sâm chưa phản ứng lại được Lý Quân là vị nào?
Tiểu Tề nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Một vị khách mời ở khách sạn.”
Trong đầu Ngũ Sâm xuất hiện khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ của Lý Quân, lại nhìn căn nhà giá trị không nhỏ này, nhảy dựng lên nói: “Chuyện kết giao bạn trai quan trọng như vậy sao cậu không nói sớm, cậu quen Lý Quân khi nào? Các cậu ở bên nhau được bao lâu rồi?”
Ngũ Sâm liên tiếp hỏi mấy vấn đề, Khương Hành cũng chưa có biện pháp trả lời, trong lòng hắn có nỗi khổ nói không nên lời, hắn cũng muốn nói sớm một chút, nhưng lại đột nhiên mất trí nhớ.
Hiện tại hắn cũng rất buồn rầu, còn kế hoạch trong hai ngày trở về này, tự mình lặng lẽ tìm lại một chút ký ức.
Nhưng mà, hiện tại càng buồn hơn chính là, mật khẩu khóa cửa trong nhà rốt cuộc là số bao nhiêu?
- ---------
Tiểu kịch trường:
Lý Quân: Mật khẩu khóa cửa là bao nhiêu?
Khương Hành: 920322
Lý Quân: Thẻ ngân hàng mật khẩu thì sao?
Khương Hành: 5201314 (Bí: anh yêu em trọn đời trọn kiếp)
Lý Quân: Đồ ngốc. [ thẻ ngân hàng nhà ai mật khẩu lại là bảy con số! ]