Dạo này giải phóng bản thân, béo thêm chút thịt, Khương Hành ổn định lại thân thể mình, cái chân đang gác trên thang cũng nhấc xuống, dưới sự trợ giúp của Lý Quân mà đứng thẳng lại. Hắn hơi xấu hổ một chút, nếu Lý Quân không kịp thời ôm lấy hắn, có thể hắn sẽ gãy mất hai cái răng cửa.
Một thoáng im lặng cũng không khiến bọn họ đem công việc trong tay dừng lại, Khương Hành đem bức tranh định treo trong phòng đưa cho Lý Quân, hắn thì khiêng thang chữ đi lên tầng ba, Lương Chỉ Duyên đã mở hết cửa phòng không có người ở ra, bọn họ trực tiếp đi vào là được.
Ở trước máy quay, Lý Quân như là không nhớ tới một màn ngã nhào vừa rồi, vạch ra tấm vải che một bức tranh trong đó hỏi Khương Hành: “Bức tranh hoa cúc này muốn treo chỗ nào?” Bức tranh anh vừa mở ra là một bức tranh vẽ hoa cúc cắm ở trong bình hoa màu trắng, nhìn đã thấy không có linh hồn, nhưng trong cuộc sống cũng không có mấy người hiểu biết về tranh, ai biết khi Khương Hành vẽ tranh đang suy nghĩ cái gì, dù sao như này nhìn qua cũng thấy khá đẹp, nếu không theo đuổi phương diện ý nghĩa tinh thần, vẽ như này là đủ rồi.
Khương Hành dù sao cũng có hào quang của một ảnh đế, cho dù một đôi tất thối hắn đi cũng có fan nguyện ý cất chứa, tranh treo ở khách sạn, ngay cả một cái chữ ký cũng có thể tăng thêm không ít sắc thái và giá trị cho khách sạn.
Khương Hành hỏi lại Lý Quân: “Cậu có gợi ý nào không?”
Lý Quân lắc đầu: “Em nghe theo ông chủ.” Anh không có bất cứ tế bào nghệ thuật nào, cho nên cũng không khoe khoang ở trước mặt Khương Hành.
Khương Hành thầm nói, bắt đầu từ lúc quay chương trình tới giờ cậu chưa từng nghe lời tôi lần nào.
Hiếm khi Lý Quân ngoan ngoãn nghe lời, Khương Hành bắt đầu đánh giá loại hình phòng ở tầng ba, kỳ thật ngày đầu tiên đến hắn cũng đã có ý tưởng sơ qua.
Tranh sơn dầu treo ở bất kỳ hướng nào cũng được, hắn quyết định đi theo con đường bình thường, treo ở trên vách tường trắng, cũng coi như tăng thêm màu sắc.
Dù sao chính là tùy tiện thôi.
Khương Hành cao 1m84, treo một bức tranh không cần dùng thang chữ A, trực tiếp dùng đinh đóng lên tường rồi treo tranh lên tường là được. Lý Quân thì phụ hắn nâng lên khung tranh, hai người phối hợp ăn ý chưa từng thấy, chỉ cần Khương Hành nói một câu dịch sang bên kia nhiều hay ít, Lý Quân đã có thể trong một giây dựa theo ý tưởng của hắn dịch chuẩn, hiệu suất làm việc rất cao.
Hai người hợp tác rất tốt rất nhanh liền treo hết tranh trong phòng ở tầng 3, bọn họ ở tầng 3 còn nghe thấy Lương Chỉ Duyên và Lâm Lập Thư đang tranh cãi treo ở vị trí nào cho bắt mắt hơn, tranh treo lên rồi Lương Chỉ Duyên còn muốn tháo xuống treo lại.
Khương Hành và Lý Quân đều không có ý định tham gia vào cuộc chiến giữa bọn họ, khi đi ngang qua tầng 2, lựa chọn làm người điếc.
Lý Quân hỏi Khương Hành: “Nhà ăn còn chưa treo phải không?”
Khương Hành: “Còn chưa treo, chúng ta đi xuống, tranh đã ở dưới.”
Lúc này đến phiên Lý Quân vác thang chữ A, còn Khương Hành thì bê thùng dụng cụ.
Khi bọn họ xuống dưới, Hà Uyển Tinh và khách mới tới La Thừa đang ngồi ở nhà ăn nói chuyện phiếm, cũng không biết là nói đề tài gì, hai người nói chuyện khá vui vẻ, thấy hai người bọn họ từ trên tầng hai đi xuống, La Thừa liền hỏi có cần giúp gì hay không.
Lý Quân nói: “Cảm ơn, chúng tôi có thể tự làm được, các vị cứ tiếp tục trò chuyện đi.”
Đương nhiên Hà Uyển Tinh không thể tiếp tục tán gẫu, cô rất có mắt nhìn, liếc mắt một cái liền biết khung tranh đang đặt ở góc phòng là bức tranh bọn họ muốn treo lên, trực tiếp mở ra.
“A? Bức tranh này thật đẹp.”
La Thừa và Lý Quân cùng cúi đầu thưởng thức bức tranh trong miệng Hà Uyển Tinh, Khương Hành đứng sau Lý Quân nên không nhìn thấy nội dung bức tranh.
Khi Lý Quân nhìn thấy hình ảnh trên bức tranh, hơi hơi ngây người, quay đầu nhìn Khương Hành, trong ánh mắt mang theo tia nghi hoặc, nhưng lại không biết phải hỏi thế nào, dù sao Khương Hành hiện tại không có ký ức khi cùng ở bên anh, hỏi cũng bằng không.
Mọi người đều biết Khương Hành biết vẽ tranh sơn dầu, trên Wikipedia về Khương Hành cũng có ghi, Hà Uyển Tinh đương nhiên cũng biết, vì thế cô quay đầu hỏi Khương Hành: “Khương lão sư, bức tranh này anh vẽ ai thế, đặt ở nhà ăn vừa thích hợp, vừa thấy liền tú sắc khả xan (ngon lành).
Khương Hành nghe lời này đều cảm thấy có chút không thích hợp: “Cái gì mà tú sắc khả xan?” Hắn vẽ không phải một mâm trái cây đủ mọi màu sắc được không? Chuối lê táo nho gì đó.
Hà Uyển Tinh giơ bức tranh trong tay lên: “Ầy, cái này à, Khương lão sư, không phải là tranh vẽ bản thân đấy chứ?”
Ánh mắt La Thừa cũng sáng quắc nhìn chằm chằm Khương Hành, đầy mặt đều viết: Không ngờ thần tượng của mình còn lén lút tự luyến như vậy, có chút khác thường nha!
Khương Hành nhìn thấy bức tranh này, thùng dụng cụ xách trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn về phía Lý Quân, mà anh thì quay mặt đi nhìn ly nước trên bàn cơm, cuối cùng mới nhìn vào bức tranh. Từ động tác của anh Khương Hành liền biết, bức tranh kia không phải là vẽ anh, nhưng mà, nhưng mà...hắn cũng không biết là ai nha!
Khương Hành đoạt lấy bức tranh trong tay Hà Uyển Tinh: “Xem ra là bọn họ bị lấy nhầm khi lấy tranh ở nhà tôi.”
Hà Uyển Tinh cảm thấy tiếc hận: “Khương lão sư, đừng thu lại bức tranh này, để ở nhà ăn rất hợp, về sau ăn cơm cũng ngon.”
Khương Hành lãnh khốc đáp lại: “Mơ tưởng.”
Hà Uyển Tinh năn nỉ nói: “Cho em nhìn thêm chút đi, Khương Lão sư bán khỏa thân, ngày thường không có mà nhìn.”
Kỳ thực Khương Hành muốn nói người trên bức tranh này căn bản không phải là hắn, nhưng lại không nhớ nổi mình là vẽ khi nào.
Khương Hành nhặt tấm vải che rơi trên mặt đất lên, người quay phim ở bên cạnh nói thầm trong lòng đã quay được bức tranh này rồi, có che dấu như nào đi nữa cũng vô dụng, rất nhanh, nhân dân cả nước đều biết Khương lão sư tự vẽ bức chân dung tú sắc khả san, tuy chỉ là một tấm lưng trần, nhưng cũng đủ cho các fan hâm mộ liếm màn hình một thời gian dài.
Tạo thành hiểu lầm như vậy, Khương Hành không giải thích được, Lý Quân thậm chí còn không rõ ràng hơn. Sau khi Khương Hành mất trí nhớ liền về nhà của hắn để ở, bức tranh này chắc chắn là vẽ trước khi họ ở chung, nói cách khác hoặc là hắn vẽ bản thân hắn, hoặc là vẽ người khác.
Người trong bức tranh là ai trước mắt còn là một bí ẩn, tổ tiết mục đều cho rằng đó là bức tranh Khương Hành vẽ bản thân, Lý Quân không biết Khương Hành vẽ ai, trong lòng rất hụt hẫng, xem ra vết cắn buổi sáng vẫn chưa được đủ mạnh cho lắm.
Khương Hành bọc lại tranh xong, nói với bọn họ: “Nếu thiếu một bức tranh, vậy tạm thời không treo ở nhà ăn nữa, sau này chúng ta chụp một bức ảnh chung rồi treo lên, rất có ý nghĩa.”
Hà Uyển Tinh còn đang nhìn chằm chằm bức tranh trong tay Khương Hành: “Nhưng em cảm thấy chúng ta có chụp bao nhiêu bức cũng không sánh bằng bức tranh trong tay anh kia, có lẽ dựa vào nó giá phòng của chúng ta lại tăng lên cũng nên.”
Khương Hành lườm Hà Uyển Tinh một cái.
La Thừa giơ lên di động nói: “Thần tượng, anh có thể cho em chụp ảnh được không.”
Khương Hành trả lời hắn: “Cậu cũng đừng xem náo nhiệt, thoải mái tận hưởng kỳ nghỉ của mình đi.”
Giây phút hay quay đi, hắn phát hiện ánh mắt Lý Quân trở nên ảm đạm, trong lòng bắt đầu bồn chồn, vết thương nhỏ trên môi ẩn ẩn đau, người trong bức tranh chẳng lẽ không phải là Lý Quân sao, vậy tối nay còn có cơm để ăn không?
Khương Hành cũng không biết người trong tranh là ai, trước cứ đem tranh thu lại tuyệt đối không sai. Khi đi ra, Lý Quân đã đội mũ rơm ra ngoài làm cỏ, Hà Uyển Tinh tiếp nhận điện thoại từ Lương Chỉ Duyên và thông báo vị khách nữ tới vào buổi chiều đã đến, Khương Hành mang theo Hà Uyển Tinh ra ngoài đón người.
Hai giờ chiều, nhiệt độ nóng nực đến muốn bốc hơi, ngày hôm qua tin tức có nói nhiệt độ năm nay sẽ cao hơn năm ngoái, Khương Hành nghĩ thầm ngày mai có lẽ còn phá kỷ lục, nhiệt độ toàn cầu tăng cao cũng không phải là việc năm nay mới có.
Khi Khương Hành ra cửa đón người nói với Lý Quân: “Bốn giờ nhổ cỏ cũng không muộn, hiện tại quá nắng, đừng để bị cảm nắng.”
Lý Quân một tay giơ lên cái cuốc, một tay chỉnh chỉnh vành mũ rơm trên đầu, không nói một tiếng mà nhìn hắn, Khương Hành bị anh nhìn chằm chằm đến chột dạ.
“Được rồi, bị cảm nắng cũng đừng bảo tôi đi bế cậu vào.”
Khương Hành vung cái cuốc vào một cây cỏ nhỏ nói: “Khương lão sư, ai bế ai còn không chắc đâu.”
Khương Hành không khỏi nhớ lại một màn bị ôm vừa rồi, người này, sao lại bế hắn được chứ: “Trước cùng tôi đi đón người, hành lý của phụ nữ chắc chắn không ít.”
Lý Quân thầm nói, phụ nữ bình thường sao có thể so với minh tinh, vừa ra khỏi cửa liền hai ba cái vali, nhưng mà, thấy Khương Hành chủ động nói chuyện với anh, vẫn là bỏ cái cuốc xuống trước.
Khách tới đi xe của tổ tiết mục, đúng như Lý Quân nghĩ, vị khách nữ này chỉ có một cái vali hành lý.
Khương Hành nhìn thấy thân hình và diện mạo của cô gái, cảm thấy có chút xin lỗi Lâm Lập Thư, buổi sáng hắn còn nói đối phương là một cô gái rất xinh đẹp, dựa theo tiêu chuẩn chọn bạn gái của con trai hiện tại, như thế nào cũng phải là dáng người thon thả, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to ngập nước biết nói, cái miệng nhỏ nhắn như hoa anh đào.
Nhưng cô gái trước mắt này, chiều cao trên 1m75, cân nặng có thể lên tới trên 80kg, nhìn thế nào cũng không phải lựa chọn hàng đầu trong mắt con trai, Khương Hành thì thấy người tới có đẹp hay không cũng không quan trọng, cũng không phải ai mỗi ngày đều trưng ra khuôn mặt mỹ nhân, thời Đường còn lưu hành lấy béo làm tiêu chuẩn cái đẹp kia kìa, khéo khi số mệnh của cô gái này sẽ không bình thường ấy chứ.
Cô gái tự giới thiệu bản thân, cô không chỉ có diện mạo bình thường, ngay cả tên cũng rất bình thường, gọi là Trương Tuyết Mai.
Lý Quân không nghĩ nhiều như Khương Hành, còn khen tên của Trương Tuyết Mai: “Mai cần tốn tuyết ba phần bạch, tuyết lại thua mai một đoạn hương, cha mẹ cô đặt tên cho cô rất thú vị.”
Trương Tuyết Mai được khen cười đến rất là vui vẻ: “Cha mẹ em không học hành gì nhiều, nếu biết tên của em có thể dùng thơ để giải thích, chắc chắn sẽ vui vẻ không thôi.”
Khương Hành không khỏi ở trong lòng phun tào Lý Quân, rõ ràng là một cái tên bình thường, mù quáng!
Nhưng mỗi một cô gái đều thích nghe lời hay, mặc dù trong lòng cô biết đây là lời khách sáo, nhưng cũng không quan trọng, có người khen liền rất vui vẻ. Nghe nói Nhật Bản có một chương trình, một cô gái bình thường không có dáng vẻ gì, được một người đẹp trai khen, sau 50 ngày liền thay đổi rất lớn, hoàn toàn giống như là thay đổi thành một người khác.
Kỳ thực Trương Tuyết Mai cũng muốn trò chuyện vui vẻ với Khương Hành, nhưng Khương Hành lúc nào cũng lạnh một khuôn mặt, tuy là fan của hắn, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại, chỉ yên lặng nhìn từ xa.
Lý Quân một chút liền nhận được cảm tình của Trương Tuyết Mai, hai người tán gẫu vài câu, biết được nghề nghiệp của Trương Tuyết Mai, thì ra dụng cụ cắt giấy bọn họ mua lúc sáng là cho cô dùng, có lẽ là dụng ý của tổ tiết mục, mượn tay nghề của cô trang trí một chút cho khách sạn này.
Trương Tuyết Mai thuận lợi vào phòng mà Hoàng Tâm Nhuế đã ở, Lý Quân không tiện đi vào, liền để Hà Uyển Tinh tiếp đãi cô, lúc này ông chủ Khương đang tiếp nhận vị trí nhổ cỏ của Lý Quân.
Lý Quân đưa Trương Tuyết Mai vào nhà rồi cũng đi ra.
Hai người ngồi xổm bên ngoài, một người tay không nhổ cỏ, một người dùng cuốc nhổ, đều im lặng.
Một phút trôi qua, hai người không nói chuyện, ba phút trôi qua, hai người cũng không nhìn đối phương, năm phút sau, Khương Hành không nhịn được nữa ngẩng đầu hỏi Lý Quân: “Sao cậu không đeo găng tay?” Nếu bị cỏ cắt vào, cơm chiều ai nấu?
Được hắn nhắc nhở, Lý Quân lôi ra một đôi găng tay trong túi, chậm rãi đi vào, cũng nhẹ giọng hỏi Khương Hành: “Khương lão sư, tôi có chút tò mò, bức tranh kia vẽ ai thế?”
Khương Hành cảm thấy bộ dáng đeo găng tay chậm rì rì của Lý Quân giống như là lập tức chuẩn bị chém hắn thành tám mảnh, hắn nuốt nuốt nước miếng, thầm nói: Tôi muốn nói, tôi cũng không biết trong tranh vẽ ai, cậu, cậu có tin không?